Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 202: Mưa không ngừng nghĩ




Một đêm cứ như thế trôi qua, mưa cứ âm ĩ cả đêm một một chút dấu hiệu dừng lại. Minh Vũ tỉnh dậy, hắn lúc này đang nằm trong lồng ngực của Melly tận hưởng cái lười biến của buổi sáng.

Cái không khí se se lạnh ngày mưa, thật làm cho con người ta lười biếng, muốn nằm lỳ ở trên gio72ng mà thôi.

“ Mưa chưa tạnh nữa sao?” Minh Vũ ngái ngủ hỏi Melly.

“ ừ! Còn mưa! Đừng có phá để ta ngủ!” Melly làu bàu tức giận.

Minh Vũ khẽ hôn lên bờ má của nàng một cái, rồi cũng rời giường. nhưng hắn chưa kịp ra đến cửa thì đã nghe thấy âm thanh tiếng bước chân đang lao nhanh tới.

“ Vũ! ngươi tỉnh! Mưa rất lớn! rất nhiều nước!” người chạy đến là Klu, hai mắt hắn lúc này thâm quần cả người từ trên xuống dưới ướt như chuột lột.

Minh Vũ cảm nhận được có chuyện gì đó không ổ xảy ra liền hỏi

“ Có chuyện gì?”

Klu chỉ về bờ đập, tim Minh Vũ ngay lập tức như rơi vào hầm băng.

Ngay lập tức hắn cùng Klu chạy về tháp canh. Tràn cảnh trước mắt làm hắn đứng tim. Đập nước chỉ trong vòng một đêm, nước đã dân lên đến đỉnh điểm,, thế nước cuồng cuộn, có thể bất cứ lúc nào cũng có thể xe toang bờ đập.

“ Nhanh! Triệu tập người. tất cả đan ông đều ra đập ngay!” Minh Vũ lúc này còn gì có thời gian suy nghĩ. Hắn ngay lập tức ra lệnh triệu tập người, hắn muốn khai thông cửa đập để dùng nước được khai thông chảy về hồ Móng Gấu.

Rất nhanh hơn 500 người được tập hợp ngay dưới trời mưa.

Quả thật nếu như đâp vỡ, đó là nỗi thảm họa cho toàn thể bộ lạc, với lượng nước khủng khiếp kia bọn họ có thể bị nhấp chìm trong đại hồng thủy chỉ trong chớp mắt.

“ Klu! Orc! Mau tìm người! khai thông cửa đập, nhớ cẩn thận, dùng dây thừng buộc vào người tránh bị nước cuốn trôi!.” Minh Vũ ra lệnh,

Còn số người con lại cũng không rảnh rổi, bọn phải vận chuyển đất đá, gia cố thêm bờ đập, một khia đập vở hậu quả ngay cả hắn cũng không thể nò tưởng tượng nổi.

Cửa đập là dùng những cọc gỗ lớn chắn ngang, đồng thời dùng đất đá, túi đất lấp đầy. việc tháo dỡ lúc này rất là khó khăn. Vì những cọc gỗ không dể dàng bị gở bỏ. cũng như nước chảy khá siết, nếu không cần thận sẽ bị nước lũ cuốn trôi.

Minh Vũ tự thân chỉ đạo nhóm người khai thông cửa đập.

Hắn tuyển chọn ra 20 khỏe nhất, sau đó dùng dây thừng buộc chặc vào thắt lưng, vào một gốc cây to gần đó, sau đó mợi được đi đến cửa đập, bắt đầu khai thông.

Từng tảng, tảng đá lớn được moi ra, nước theo những lỗ hổng kia chảy ra, dòng nước cực mạnh,sẳng sàng cuống trôi những gì trước mặt chúng.

Nhưng rất may bọn họ đẵ buộc dây, cho dù có trôi cũng không có trôi đi mất dạng, cùng lắm là uống nước nhiều một chút, bị thương ngoài da chút ít.

Bao nhiêu cố gắng, bọ nhọ đã khai thông được khoảng 2 m đất đá. Nhưng những cọc gỗ vẫn không tài nào kéo ra được, dùng rùi chặt gỗ cũng không ăn thua, vì nước đã cản đi phần lớn lực lượng.

Tình thế cực kỳ cam go, nước dồn đọng không thoát được, một mực dân cao, bờ đập có nguy cơ có thể vỡ bất cứ lúc nào.

“ Dùng Dây kéo!” Minh Vũ chợt nghĩ ra một ý kiến.

Cọc gổ tuy đóng xuống khá sâu dưới lòng suối, nhưng lực đẩy của nước, thêm sức kéo của nhiền người, rất có khả năng lung lay được chân cột, chỉ cần chọn đùng vị trí, lực tác dụng với lực có thể để dàng khai thông được cửa đập.

Nghĩ thế hắn liền làm, Klu tranh thủ cột dây thường vào một chiếc cọc gỗ, sau đó những người trên bờ không ngừng kéo. Một người không đủ sức, thì hai người, ba người, cả trăm người cùng nhau kéo.

“ hò dzo! Kéo! hò dzo!” tiếng hô vang lên.

Rất rất nhanh chiếc cọc gỗ kia đã bị kéo bật gốc, lộ ra một khoảng trống khá lớn, nước bên trong phun ra giống như một cái vòi rồng, bắn xa cả chục mét.

“ Rống! rống!” nhìn thấy cọc gỗ bị kéo đỗ! Toàn thể tộc nhân đều ăn mừng như điên.

Cứ như thế ba chiếc cọc gỗ bị kéo bật ra, lượng nước lúc này chảy rất siết, lưu lượng cực lớn, tuy không thể ngay lập tức tiêu thoát được toàn bộ lượng nước trong đập, nhưng cũng không còn nguy cơ gây hại cho bộ lạc.

Lúc này Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhỏm, hắn cùng Klu vào trong. Tiếp tục chỉ huy người tiếp tục gia cố đập cũng như khai thông nước ứ đọng trong các ruộng rau, cây trồng của bộ lạc. còn ruộng khoai bên bờ bên kia coi như xong, những củ khoai nhỏ còn sót lại để làm giống vào mùa vụ tiếp theo coi như là bỏ rồi.

“ Klu ngươi biết! chuyện này sẽ xảy ra!” Minh Vũ chợt hỏi.

“ Đúng! Mưa rất lớn, mưa nhiều ngày không tạnh! Nước rất nhiều, có năm nước ngập lên tới chỗ này!” Klu chỉ về một chổ cách đó không xa.

“ ngươi biết! sao không nói cho ta biết!” Minh Vũ sắc mặt thật sự là không hề tốt chút nào cả.

“ ta có nói a!, ta nói mưa nhiều! rất nhiều nước!” Klu hiện ra nét mặt hốt hoảng, ngay lập tức biện bạch.

Minh Vũ cũng chỉ biết thở dài, tất cả chỉ đỗ lỗi cho một từ “ Thiều Từ Vựng!”

“ nhiều nước như thế này! Thì gọi là lũ lụt! lũ sẽ có nhiều nước! cuốn trôi đi tất cả những gì chúng đi qua!” Minh Vũ đành định nghĩa thêm kiến thức cho Klu.

“ Klu! Ngươi thấy! năm nay nước nhiều hơn năm trước không?” Minh Vũ chợt hỏi.

Klu nhìn ra bên ngoài một hồi rồi mới trả lời

“ ta không biết! mọi năm không có cái đập nước, nước nhiều lắm chỉ vào tới chổ này! Bộ lạc trốn trong hang, thì không sao cả!” Klu thật thà báo cáo.

Nhìn mực nước trong đập nước mỗi một lúc càng dâng cao, lòng Minh Vũ cũng không tốt là bao, cho dù đã khơi thông cửa đập thoát nước, nhưng cứ như hiện trạng này nước sẽ tràn ra bờ đê kia.

Nước trong ruộng rau cũng đã dâng lên không ít, một số chỗ đã ứ đọng thành một vũng lớn, bên dưới ruộng cũng có không ít người đang tranh thủ đào mương thoát nước, trông cực kỳ vất vả.

“ Klu! Ngươi hãy nghỉ ngơi đi! Cho người canh chừng đập nước! nếu có tình huống gì khác, hãy lập tức thông cáo cho ta!” Minh Vũ ra lệnh, sau đó hắn đi vào nhà của mình, thay quần áo.

Nằm trong thùng nước tắm, Minh Vũ mắt nhắm nghiền, hắn không ngừng suy nghĩ hướng giải quyết các vấn đề thiên tai, cũng như sự an toàn cho cả bộ lạc trên cả ngàn dân.

Cái đập nước kia có điểm lợi cũng có điểm hại, lợi thì đương nhiên là tích nước, bảo về nguồn nước trong mùa khô.

Còn hại thì đương nhiên là vào lúc này, không phải nói chính xác hơn, là hắn không tính trước được tình trạng nước lũ như thế này, nếu như có kinh nghiệm cùng thời gian, Minh Vũ tin chắc sẽ không có vấn đề này phát sinh.

Dựa theo kiến thức địa lý tự nhiên của hắn, hắn có thể phán đoán tình hình hiện tại như sau.

Khu vực bộ lạc hắn định cư, là chân núi của một ngọn núi cao, ngọn núi này rất lơn, độ cao ước tính cũng cao trên 5000 mét so với vùng đồng cỏ, như thế ngọn núi này có chức năng chắn gió.

Vào thời gian này cũng là thời gian gió chuyển hướng, có thể thuộc loại gió mùa, thổi từ biển vào mang nhiều hơi nước. gió sau khi bị núi chắn lại, sẽ ngưng tụ ra mưa, dẫn đến mưa kéo dài nhiều ngày liền.

Địa hình khu vực này, cũng như sông suối khá là dốc, dẫn đến việc nước không được lâu trong các hồ nước này thấm vào trong đất, nên gây ra hiện tượng sốc nước tại các sông suối.

Nhưng có một điểm Minh Vũ nghĩ hoài không ra, nếu như tận cùng phía tây kia là biển, mà tại khu vực tiếp giáp giữa biển và đất liền lại là một hoang mang, đồng cỏ. như thế dòng biển kia chắc 100% đó là một dòng biển lạnh, sẽ không theo hơi nước từ biển vào, như thế sẽ không có thể nào gây ra mưa nhiều đến như thế.

Minh Vũ nghĩ một hồi cũng thở dài “ tự nhiên là một điều cực kỳ ảo diệu, không thể nào dùng kiến thức của con người mà có thể lý giải cho được! hơn nữa nơi này cũng không phải là địa cầu. vì thế không thể nào dùng kiến thức của địa cầu để giải thích cho những chuyện này cho được.

Bên ngoài mưa vẫn như trút nước, bộ lạc lúc này cũng không con sắc thái vui tươi như mấy ngày trước, mà thay vào đó là một vẻ ảm đạm, rất nhiều con mắt luôn trông ra ngoài bờ đập.

Những người mới gia nhập bộ lạc, bọn họ đến từ vùng đồng cỏ, nổi tiếng với việc thiếu nước, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy được nhiều nước như thế. Bọn họ ban đầu rất vui mừng vì có nhiều nước, nhưng sau đó lại trờ nên hoảng sợ, vì nước quá nhiều, nước cuồn cuộn cuốn đi, thậm chí bọn họ có có thể nhìn thấy nhiều động vật bị nước cuốn đi.

Mưa đến nửa đêm thì có dấu hiệu giảm bớt, sau đó đến gần sáng thì chỉ còn mưa bay bay, không khí lạnh lẽo u ám nặng nề tràn lan trong bộ lạc.

Mưa tuy đã sắp tạnh, nhưng thế nước lại không hề thuyên giảm, thậm chí còn có phần hung hãn hơn rất nhiều.

Bờ đập nước đã có dấu hiệu tràn lan. Nhưng từ buổi chiều, toàn bộ cư dân bộ lạc đã ra bờ đê tiếp tục tăng cường gia cố đắp thêm đá, lấp thêm đất, để tránh tình trạng lũ tràn bờ đê.