Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 167: Bị bao vây




Mọi người chăm chú nhìn trận hỗn loạn cách đó chừng 1km, không phải ngẩu nhiên mà nhóm người Minh Vũ dừng lại quan sát cái trận chiến kia, bọn họ đang nghĩ trưa, cũng như tránh cái nắng nóng của vùng đồng cỏ này.

Từ ngày thứ hai băng qua đồng cỏ, Minh Vũ đã thay đổi thời gian hoạt động của toàn bộ. mọi người sẽ di chuyển chủ yếu vào buổi sáng sớm vào ban chiều khi mặt trời dịu hẳn. hành trình sẽ kéo dài cho đến khi mịt tối và mọi người thấm mệt.

Khi di chuyển như thế, tuy sẽ rất lâu mới tới được mục đích, nhưng về sức khỏe, cũng như thể lực sẽ không bị tiêu hao quá nhiều.

Bọn dừng chan tại đây cũng được hai giờ rồi, mà lúc này cũng là thời điểm nắng gắt nhất trong ngày, khoảng 1 giờ trưa, chỉ cần nghĩ ngơi thêm hai giờ nữa mọi người sẽ tiếp tục hành trình.

ấy thế mà nhóm người Minh Vũ không hề biết bọn họ cũng đang bị bao vây bời một loại động vật ăn thịt khác.

Lúc này đã có không ít mấy con Linh Cẩu đã đánh hơi thấ mùi thịt bắt đầu lần mò tới đấy. bọn chúng ẩn nấp rất kỹ, dần dần bò bò trong những bụi cỏ lớn.

Mấy con Trâu lúc này dường như cảm giác được cái gì đó, bọn chúng không chịu đứng im gặm cỏ, mà bắ đầu rống lên những âm thanh điên cuồng, ánh mắt nhìn chòng chọc vào mấy bụi cỏ gần đó.

“ này! Này! Khát nước à!” mấy tộc nhân cho là mấy con trâu khác nước liền bước tới cho hó một ít nước.

Những âm thanh xáo trộn vang lên, mấy người trên cây đang qaun sát phía xa cũng ngó về kía bên này, nhất thời giật thót lên.

“ có Linh Cẩu!” Chok phát hiện đầu tiên thì gầm lên.

Hầu như ngay lập tức toàn bộ tộc nhân đang nghỉ ngơi, ngay lập tứ đứng dậy lấy vũ khí chuẩn bị chiến đấu một cách nhanh nhất cỏ thể.

ở trên cây Minh Vũ cũng chú ý, phát hiện lúc này bầy Linh Cẩu đã bao vây lấy bọn họ mà hắn không hề hay biết gì cả.

“ mọi người! tập trung lại! xếp thành vòng tròn!” Minh Vũ ở trên cây bắt đầu chỉ huy tác chiến.

Minh Vũ đã lường trước sẽ có tình thế như thế này xảy ra, vỉ thế hắn đã nghĩ ra cách đối phó, thậm chí là hướng dẫn huấn luyện tộc nhân phải làm như thế nào.

Đầu tiên những vật cưởi được đưa vào bên trong vòng tròn, bọn chúng chính mà lục tiêu cần được bảo vệ nhất, cho dù có bị thương hay chết thì cũng phải bảo vệ những con thú này.

Những tộc nhân sẽ xếp thành vòng tròn, đưa lưng hướng về nhau. Vòng tròn có hai lớp người. khi gặp thú công kích thì vòng bên ngoài sẽ băn tên đầu tiên, sau đó vòng ngưới thứ hai mới được bắn. làm như thế sẽ bắn tên được liên tục, không có thời gian ngắt quản. Những vật chắn cũng được lôi ra phía trước để tạo chướng ngại vật.

Hầu như chỉ trong vòng 5 phút tất cả mọi thứ đã sẵng sàng chiến đấu. đó cũng là thành quả của nhiều lần luyện tập.

Cung đã giương ta, từng ánh mắt chăm chú quan sát đột tĩnh xung quanh. Nếu như không có những bụi cỏ cao xung quanh chắn tầm nhìn cùng tầm bắn, thì Minh Vũ đã cho bắn tên từ lâu.

Nhưng như thế sẽ rất phí phạm những mũi tên, chuyến đi này rất xa thế nhưng những vật tư mang theo cũng không được nhiều lắm, vì thế cần phải tiết kiệm hết sức có thể.

Mà cũng không để mọi người chờ lâu, từng âm thanh đặc hữu của bầy Linh Cẩu cũng bắt đầu vang lên khắp bốn hướng.

Những âm thanh này dường như có tác dụng áp chế tinh thần của con mồi, làm cho bọn chúng run sợ không còn khả năng phản khác thì phải.

Nhưng những âm thanh quái đản kia lại vô dụng với bộ lạc Đại Việt, bọn họ chính là những chiến binh hung hãn nhất bộ lạc, được trang bị đến tận răng. Lúc này cho dù có một con voi đi ngang, Minh Vũ cũng có tự tin là giết một con Voi lớn. chứ nói gì là bọn Linh Cẩu.

Linh Cẩu dựa vào số đông và liều mạng để áp chế con mồi này kẻ thù của nó, nhưng Minh Vũ cũng có số đông, bọn họ không hề sợ, với cung tên trong tay bọn họ sẽ không sợ.

“ Grao!” một con Linh Cẩu nhảy ra từ trong bụi cỏ, lúc này Minh Vũ mới có cơ hội hình cận mắt loài đồng vật lưu manh này.

Nó là một con vật to gần bằng một con sói lớn, nhưng khá là lùn, đặc biệt là cái bụng to như cái trống trái ngược với cái đầu cộc lốc bé tý.

Nó nhe răng phát ra những âm thanh giống như tiếng cười của quỷ.

Mõm đen, đầu cộc lốc lông, bốn cái chân cũng màu đen trụi lũi lông, hầu như cả thân hình của nó chỉ tập trung phát triển cái bụng mà thôi.

“ Phốc!” nó đang nhe răng thị uy, thì từ trên cây Klu đã bắn một mũi tên xuyên thủng sọ não của nó.

Con linh cầu xấu số kia hoàn toàn không hề biết tại sao mà mình lại chết, mắt nó trợn lên răng vẫn nhe ra chết bắt đắc kỳ tử.

Lại có thêm 5 con nhảy ra từ 5 hướng khác nhau.

“ Phốc! Grao!rú!” dường như trong lúc đó có khoảng 10 mũi tên nhắm thẳng mà bắn tới không một chút do dự.

Đó là vòng người đầu tiên đã bắn cung,những tên bắn cung đầu tiên nhanh chóng lui ra phía sau, những tên phía sau nhanh chóng thay thế chỗ, cung được vung lên, có thể xả tên ra bất cứ lúc nào.

Mùi máu tươi lúc này đã khá là nồng đậm, kết hợp với gió là cái nắng khủng bố càng phát tán mùi máu nhanh hơn.

Minh Vũ cảm giác được là không ổn, bời vì mùi máu sẽ thu hút rất nhiều động vật ăn thịt khác tại đây kéo đến.

Linh Cẩu hắn không có sợ, nhưng Sư Tử cùng bầy vượn người ở đằng kia thì hắn không có nắm chắc có thể đánh bại bọn chúng.

Quay lại tình hình trước mặt, lúc này có khoảng 14 con Linh Cẩu đã bị tiêu diệt hay không còn khả năng uy hiếp.

Thế nhưng bầy Linh Cẩu cũng không có dấu hiệu rút đi, dường như mùi máu càng kích thích hung tàn của động vật.

Âm thanh trong miệng bọn chúng phát ra cũng thay đổi, giống như từ thị uy, uy hiếp chuyển sang điên cuồng chiến đấu.

Thế nhưng bộ lạc Đại Việt vẫn hiên ngang mà đứng không một chút run sợ khi đối mặt với bầy thú dữ.

“ rống!” một tiếng rống vang lên từ phương xa, đó là âm thanh của bầy vươn người kia, giống như bọn chúng đã đánh hơi thấy mùi gì đó, ánh mắt lăng lệ nhìn về phía bên này.

“Không xong! Minh Vũ than lên cái!”

“ Orc! Klu! Mang toàn bộ cường nỏ lên cây! Bọn linh cẩu không đáng ngại, bọn vượn người đã phát hiện ra chúng ta! Bọn chúng sẽ nhanh chóng tới đây!” Minh Vũ gầm lên.

Klu nghe thế cũng giật mình, hắn không nghe hiểu vượn người là cái gì, vì đây là từ đầu tiên hắn nghe được, nhưng hắn cũng đủ thông minh để hiểu ý tứ của thủ lĩnh đó là những con quái vật màu đen ở đằng kia.

Hắn cùng Klu nhanh chóng nhảy xuống cây, rồi cõng trên lưng mấy cây cường nỏ cũng như những mũi tên của nó lắp đặt sẵn trên cây.

Mà mấy cái tộc nhân ở dưới cũng có dấu hiệu cuống lên khi thấy thủ lĩnh điều động Cường Nỏ.

Minh Vũ cũng rất muốn ra lệnh cho mọi người trèo lên cây ẩn nấp, thế nhưng bên ngưới trâu sẽ làm sao, bọn chúng chính là những vật nuôi cực kỳ quý giá của bộ lạc, mỗi một con bị thương lòng hắn sẽ đau như cắt, chứ nói gì là bị giết, bị ăn thịt.

Không để cho mọi người kịp thở dốc, mấy con Linh Cẩu bắt đầu xông tới ồ ạt, dường như bọn chúng cũng phát hiện ra mấy con khỉ kia lại xông tới đây cướp con mồi của bọn chúng một lần nữa, liền đẩy mạnh tấn công, muốn giết được vài con mồi rồi tẩu thoát.

Nhưng bọn chúng không thể ngờ tới đám sinh vật kia lại hung mãnh dị thường, bất kỳ mổi con Linh Cẩu bay ra khỏi lùm cỏ đều được chăm sóc kỹ càng bằng ít nhất một mũi tên.

Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, dường như chỉ trong vài đợt xông lên, bầy linh cẩu số lượng đã giảm đi một nữa.

Thế nhưng bọn chúng vẫn tiếp tục liều mạng xông vào. Không phải bọn chúng quá liều mạnh không sợ chết mà, bọn chúng chết quá nhanh, không hiểu tại saon đồng loại trước mặt lại chết. vì thế chúng cứ lao vào theo bản năng săn mồi của mình.

Cho đến khi bọn chúng nhật ra thì đã quá muộn có khoảng 2/3 đã bịt tiêu diệt mất đi khả năng chiến đấu, thậm chí là chết đi trong ánh mắt tràn đầy không tin tưởng là mình chết.

Nguyên Thủy Thời Đại - một tác phẩm của Hoàng Kỳ Phương

bạn có thể bàn luận cùng chia sẽ thông tin bộ truyện tại đây. mong được sự ủng hộ của đọc giả.

Thân!!!

https://www.facebook.com/Nguy%C3%AAn-Th%E1%BB%A7y-Th%E1%BB%9Di-%C4%90%E1%BA%A1i-108535490628950/?modal=admin_todo_tour