Nguyên Thủy Tái Lai

Quyển 2 - Chương 78




Edit: DLinh

Beta: Mimi

*****

Vũ đã thành niên được năm năm, ở trong bộ lạc, những người cùng tuổi với hắn hầu hết đều đã có cả một ổ chim nhỏ, chỉ có hắn là vẫn cô đơn.

Do rất ít gặp gỡ giao du với mọi người, Vũ hoàn toàn không biết mình được ngưỡng mộ tới mức nào. Trong suy nghĩ của hắn, bản thân chẳng quả chỉ là một con chim thông thường mà thôi, với lại, hắn cũng thực sự trải qua cuộc sống của một con chim bình thường: sửa ổ, rỉa lông, săn bắt… Mỗi ngày, sinh hoạt của Vũ đều diễn ra tuần tự từng bước từng bước một, hệt như thế đó.

Nếu phải chỉ ra điểm khác biệt so với những người khác, vậy thì đó chính là hắn vẫn cứ mãi độc thân thôi. Cuộc sống của hắn còn có phần nhếch nhác hơn cả một con chim bình thường ==//

Vũ với bề ngoài lạnh lùng cao ngạo có một bí mật không muốn cho ai biết, đó chính là hắn, hắn cực kì thích ăn nhện nướng~(≧▽≦)/~

Sở thích này có liên quan vô cùng mật thiết với những trải nghiệm thời ấu thơ của hắn: Khi còn nhỏ, ba mẹ đã sớm qua đời, Vũ nhớ mang máng là mình ngã ra khỏi tổ, may mắn không chết, tuy nhiên hắn lại không tìm được đường về nhà. Trước lúc tới bộ lạc Bạch Vũ, hắn đã làm một con chim đơn độc được một khoảng thời gian dài, khi ấy hắn còn chưa hóa thành hình người, cuộc sống sinh hoạt cực kỳ khó khăn, phải ăn côn trùng nhiều tới mức muốn ói, thỉnh thoảng may mắn lắm mới bắt được nhện! Lần đầu tiên ăn thịt nhện, hắn lập tức nhớ lại những tháng ngày được ăn bò sừng dài khi ba mẹ vẫn ở cạnh bên…

Vì lẽ đó, nhện chính thức trở thành loại thức ăn mà Vũ yêu thích nhất, thịt nhện ở trong tâm trí của hắn tượng trưng cho toàn bộ ngọt ngào trong đoạn ký ức của tuổi thơ.

Mà những cô gái muốn dùng các loại thịt côn trùng cùng thịt chuột nướng nhằm mục đích thu hút Vũ, căn bản đã sai lầm ngay từ bước chọn nguyên liệu đầu tiên, những món đó, Vũ đã ăn tới mức chỉ nghĩ thôi cũng muốn ói rồi ==//

Ngày ấy, hắn đi tới sạp hàng của Ames, chủ yếu cũng vì Ames nướng thứ thịt không giống với người khác!

Ames thế mà lại có thể nướng thịt bò sừng dài thành một thứ có hương vị cực giống với thịt nhện nướng!

Hương vị trong trí nhớ lập tức hấp dẫn Vũ, vốn không định đi tới ấy vậy mà hắn lại bất tri bất giác đến gần người kia.

Rồi sau đó, hắn đưa tay về phía Ames, thế mà, còn được đối phương đáp lại.

Nhìn dáng vẻ bận bịu nướng thịt còn nghiêng đầu hỏi mình có muốn uống canh không của người nọ và cả vẻ mặt hiền hòa đáng yêu khi giúp đám nhỏ chải lông, giữa hương vị na ná thịt nhện nướng thơm ngào ngạt, Vũ nghe được tiếng trái tim mình đập điên cuồng.

Hắn vụng về múa điệu múa tìm bạn đời.

Lúc nhận được câu khen ngợi của đối phương, rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ ý nghĩa của cái gọi là ‘mừng rỡ như điên’!

Múa xong là tới giai đoạn trình diễn khả năng săn bắn của mình với bạn đời hợp ý, rõ ràng có thể đi bắt bò sừng dài, nhưng mà, Vũ lại không chút do dự quyết định chọn một thử thách khó hơn, đó là đi tới vùng núi bắt nhện lông!

Đây là món ăn hắn thích nhất, hắn hi vọng bạn đời tương lai có thể chia sẻ nó cùng mình!

“Đây là nhện lông, loại đồ ăn ngon nhất của vùng núi này, tuy rằng nó không phải con to nhất, nhưng chính là con mang hương vị tốt nhất, bởi vì công cuộc săn bắt không được thuận lợi lắm nên anh mới tới trễ.” Vũ nghiêm túc giải thích với Ames, nói rõ lí do xong lại tràn đầy mong đợi mà nhìn về phía đối phương, “Mong em sẽ hài lòng.”

Hài lòng cái đầu anh!

Anh xác định không phải vì muốn hủy hôn nên mới mang theo thứ đồ quái dị này tới đây để dọa người chứ?!

Nhìn rõ trong sọt cỏ là cái gì, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, bao gồm cả Mạnh Cửu Chiêu, đều hiện ra một chữ 囧 thật to trên mặt!!!

Sợ nhện vốn là bệnh chung của các giống cái, đám người Sita cũng không ngoại lệ, thậm chí Nazha đã nhấc chân lên, chuẩn bị xử tử mấy con nhện này ngay tại chỗ. Mạnh Cửu Chiêu cũng không nhịn được mà nép vào lòng ba ba, cảm thán: Không hổ là nữ tráng sĩ mà, khi nhìn thấy nhện giống cái ở bộ lạc khác chỉ biết kêu la om sòm, phản ứng đầu tiên của giống cái của bộ lạc Awash lại là hung hãn nhấc chân lên 囧.

Tin tưởng vào sức mạnh của nhóm giống cái, Mạnh Cửu Chiêu lại được ba ôm vào lòng cho nên mãnh liệt thể hiện rằng mình chẳng sợ một chút nào cả ~

Tuy nhiên, ngay khi Nazha sắp đạp một cước vào cái sọt cỏ kia, Ames bỗng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Xem đi, con thỏ Ames đáng thương thực sự bị dọa cho sợ rồi ~

Có điều cung phản xạ của hắn hình như hơi lâu thì phải?

Sita nghĩ nghĩ trong lòng, đang định kéo Ames tránh xa con nhện đáng sợ kia thì lại phát hiện tay mình nắm hụt.

“Không được đạp lên! Đây là con nhện quý giá biết bao chứ hả!!!” Nhanh chóng ngăn cản trước khi Nazha hành động, Ames sáng bừng hai mắt, đem mấy cái chân đang quơ quắng của con nhện cầm lên, “Trời ơi! Đây thực sự là nhện lông trong truyền thuyết sao, lễ vật quá quý giá rồi~”

Cẩn thận ôm lấy con nhện, Ames quay đầu nhìn về phía Vũ, ngần ngại hỏi, “Con nhện này rất rất quý, anh, anh thật sự muốn tặng cho tôi hả?”

“Nếu em đồng ý sống cùng với anh”, Vũ đưa ra điều kiện tiên quyết.

Sau đó, dưới tất cả sự ngạc nhiên đến trợn mắt há miệng của đám người vây xem, Ames thế mà nghiêm túc cúi đầu suy nghĩ.

“….Đồng ý”

Khi lúc mọi người đều đang 囧囧 thì Ames đưa ra quyết định của mình.

Hình như hắn cũng chẳng do dự lâu lắm đâu, thật đấy~

“Lúc còn nhỏ, khi tôi vừa mới biến thành người, khả năng sắn bắt rất có hạn, ngay cả chuột cũng không tóm được, chỉ có thể đào băng trùng trong tuyết ra ăn. Lúc đó, thứ ngon nhất ăn được chính là mấy con nhện này~ Tôi vẫn luôn cho rằng nhện là món ăn ngon nhất trên đời. Đáng tiếc, xung quanh bộ lạc rất khó bắt được nhện, thỉnh thoảng mới tìm được một hai con, chỉ có thể tỉ mỉ bóc bỏ lớp vỏ lấy thịt ra, mà khi nướng xong cũng đã khô cứng lại…” Ames bùi ngùi nói ra nguyên nhân yêu thích nhện, theo lời hắn kể, ánh mắt Vũ nhìn hắn ngày càng cháy bỏng. Nhất thời, Ames và Vũ dường như cảm thấy đã tìm dược người bạn chí cốt cùng chung đam mê trong việc ăn uống của mình!

Ơ kìa! Thân là một con Microraptor gui, thức ăn của anh không phải là thỏ à?

Còn cậu nữa, nếu đã là một con thỏ, không phải nên thành thành thật thật gặm cỏ hay sao?

Điều cuối cùng, không phải là thịt nướng cậu làm lúc trước đã rắc bột nhện vào đó chứ hở?

Nhìn hai người trước mắt hăng hái tột bậc bắt đầu tiến hành bàn luận tám trăm phương pháp ăn thịt nhện, dạ dày của tất cả mọi người trong bộ lạc Awash đều được một phen đảo lộn điên cuồng.

Cùng ngày hôm đó, sau khi nói với mọi người một câu “Hẹn gặp lại”, Ames liền bị Vũ mang đi thăm tổ của mình. Dưới sự tưởng tượng vô cùng phong phú của các giống cái, Ames ngủ lại qua đêm không về nữa, mà tới ngày hôm sau cũng chưa thấy mặt đâu.

Hôm sau chính là ngày kết thúc tụ hội, phiên chợ đã hết, mọi người sẽ phải ra về, mà Ames lại vẫn không thấy bóng.

Mặc dù không ai nói ra, nhưng trong lòng bọn họ đều ấp ủ một suy nghĩ: có lẽ Ames sẽ không trở về nữa.

Mọi người yên lặng thu xếp hành lý, mọi thứ vốn không nhiều, nên chẳng mấy chốc đã thu xếp xong xuôi. Yên lặng vác một kiện hành lí trên lưng, Sita là người đầu tiên đứng dậy lên đường.

“A? Không đợi Ames sao?” Mạnh Cửu Chiêu kéo kéo tay áo Black, thắc mắc. Cậu cần phải hỏi như vậy, bởi vì cậu thấy dường như Black cũng đang chuẩn bị khởi hành.

Thế nhưng Ames vẫn chưa về mà?

“Ames sẽ không trở lại nữa.” Black nhẹ nhàng nói bên tai cậu nhóc.

Hơn phân nửa các thú nhân đều giữ lại tập tính của dã thú.

Ví dụ như, sư tử già sẽ lặng lẽ tách khỏi bầy đàn chờ chết;

Ví dụ như, con non trưởng thành sẽ bỗng nhiên tách khỏi cha mẹ một đi không trở lại;

Lớn lên, trưởng thành, rồi chết đi, đều không bất cứ thời điểm nào có dấu hiệu trước báo cho sự chia li cả.

Tại đây, mỗi người đều đã từng trải qua một lần li biệt.

Khi Nazha vẫn còn ở trong bầy đàn sư tử, có một ngày cô chợt nhận ra ba mình biến mất. Sau đó, mẹ mới nói cho cô hay, đó là bởi vì ba đã già rồi, không thể tiếp tục bảo vệ bầy đàn nữa, nên mới một mình rời đi. Một con sư tử già đơn độc trải quả cuộc sống hoang dã, thực ra, chính là chờ chết.

Mà giống đực voi ma mút khi tới một độ tuổi nhất định, cũng sẽ bị thủ lĩnh giống cái voi ma mút đuổi ra khỏi bầy đàn. Khi đó Holstein cũng bị như thế. Bỗng có một ngày, bởi vì không tìm thấy thân ảnh đứa em trai của mình đâu nữa, Sita mới sốt ruột đi hỏi giống cái đầu đàn, thế nhưng được biết, người kia đã ra lệnh phải bỏ rơi Hols. Kì thực Hols vẫn luôn đi theo đàn của mình từ xa xa, nhưng khi những con voi ma mút khác phát hiện ra, chúng lại ra sức tránh xa cậu. Cuối cùng, vì thực sự không nỡ bỏ lại Hols một mình, Sita dứt khoát quyết định rời bỏ đàn voi ma mút đã lớn lên từ tấm bé.

Ly khai cũng là một phương án.

“Ames và những người khác, một khi tới tuổi lập gia đình thì rời đi là chuyện tất nhiên.” Sita nói với cậu, “Khi nào lớn lên rồi con sẽ hiểu.”

“Nhưng mà, lớn lên rồi con vẫn sẽ ở cùng một chỗ với baba!” Mạnh Cửu Chiêu không hiểu, “Con muốn sống cùng một chỗ với baba, sau trưởng thành có hang ổ của mình, con cũng sẽ đặt nó ngay bên cạnh chỗ của baba, đến khi baba già rồi, không cách nào kiếm ăn, con còn phải phụng dưỡng baba nữa chứ!”

“Tại sao lại phải rời đi?”

“Bộ lạc chúng ta tuyển chọn tộc nhân không phải chỉ vì muốn tìm ra người có thể cùng sinh sống lâu dài hay sao? Chúng ta rất ít khi chuyển chỗ ở, chẳng phải là để những đồng bạn đi xa không cần lo lắng sẽ không tìm được đường về nhà đấy ư?”

Mạnh Cửu Chiêu hỏi ngược lại.

Cậu thực sự đã nghĩ như vậy.

Sinh vật càng cường đại bao nhiêu, thời điểm chạm tới vạch đích cuối cùng lại càng thê lương bấy nhiêu.

Thời gian còn trên địa cầu, cậu đã từng xem một bộ phim phóng sự nói về một đàn sư tử, thấy được cảnh một con sư tử đực oai phong rơi xuống đường cùng mà lựa chọn tập kích một thôn xóm loài người. Đến cuối, lúc nó bị loài người giết chết, cậu quả thực cảm thấy vô cùng thương cảm.

Trong thế giới của động vật, luôn tồn tại những câu chuyện xúc động vì nuôi con lớn lên mà bất chấp tất cả, thế nhưng lại có rất ít con non sau khi trưởng thành ở lại phụng dưỡng mẹ cha. Black và White hiện giờ còn rất khỏe mạnh, thậm chí là chưa đạt tới thời kì cường đại nhất, nhưng rồi sẽ có một ngày, bọn hắn phải già đi, mất đi khả năng tự săn bắt của mình. Nơi đây không phải xã hội loài người, đối với những sinh vật đã mất đi sức mạnh, chờ đợi bọn họ còn có thể là gì?

Đó cũng là lí do vì sao trước giờ Mạnh Cửu Chiêu không hề muốn ly khai, cậu muốn ở bên Black và White mãi mãi.

Hiện giờ, bọn hắn nuôi dưỡng dạy dỗ cậu, sau này, cậu sẽ phụng dưỡng cả hai người.

“Baba, tương lai baba sẽ đuổi chúng con đi sao?” Nghĩ đến thói quen của nhiều loài động vật, Mạnh Cửu Chiêu bỗng nhiên không chắc chắn mà hỏi một câu như thế.

Trong lòng cậu tự nhiên dâng lên vài phần mờ mịt.

Ngay khi cậu đang thấp thỏm không yên, lại nhận được một cái ôm thật chặt từ Black và White.

“Sẽ không! Ba tuyệt đối sẽ không bao giờ đuổi các con đi đâu!” White lau lau nước mũi, cố sức ôm thật chặt, đến nỗi vai Mạnh Cửu Chiêu cũng phát đau.

“Cục Cưng, ba ba thực sự rất nhớ ông nội~ không biết bây giờ ông còn đủ sức đi săn không, nhiều khi nằm mơ cũng thấy cảnh đồ ông săn được bị kẻ khác chiếm đoạt hết…”

White khóc to, từng giọt nước mắt lăn xuống làm ướt tóc Mạnh Cửu Chiêu và lông tơ của Louis. Black giúp hắn lau nước mắt, bấy giờ, Mạnh Cửu Chiêu mới chú ý tới viền mắt của Black cũng đã phiếm hồng.

Bị tâm tình bọn hắn ảnh hưởng, cả bộ lạc Awash nhất thời vang lên tiếng khóc.

Dường như mỗi người đều trải qua cảnh bỏ rơi và bị bỏ rơi, lời nói của Mạnh Cửu Chiêu đều chạm tới phần đau đớn ẩn khuất thật sâu trong trí nhớ bọn họ.

Nhẹ nhàng giúp White lau nước mắt, Mạnh Cửu Chiêu nghĩ, đây là một chuyện tốt.

Một khi không nỡ rời bỏ người thân, một khi mong muốn tìm được cha mẹ đã đi mất, liền chứng minh mọi người đã có ý thức về gia đình.

Nơi mà một người không muốn rời xa nhất, mãi mãi là gia đình của họ.

Mà gia đình, là nơi có thể rời đi cũng có thể trở về.

Ngay khi mấy người Pola Nazha đang khóc lóc om xòm, thề thốt với những người khác rằng “khi về già tôi sẽ bắt dê bắt bò cho các cậu ăn” thì trên trời bỗng xuất hiện một điểm nhỏ màu trắng.

Kế đó, điểm nhỏ màu trắng dần hiện ra ngày một rõ ràng hơn.

Và rồi, Ames cứ thế từ trên trời hạ xuống giữa hai hàng nước mắt của mọi người!

“Mọi người chuẩn bị xong cả chưa? Xin lỗi đã khiến mọi người đợi lâu~” Ames cõng sau lưng một cái sọt cỏ, Vũ cũng nhanh chóng thu đôi cánh khổng lồ của mình lại.

“….Cậu…. Sao lại trở về?” Giữa lúc hai mắt đẫm lệ lại thấy được Ames từ không trung đáp xuống, Sita ngạc nhiên không gì sánh được.

“Chẳng phải hôm nay là ngày quay về bộ lạc đó sao?” Ames cảm thấy kì lạ, hỏi ngược lại.

“Nhưng mà, không phải cậu đã đồng ý sẽ sinh sống cùng anh ta à?” Nazha chỉ chỉ vào Vũ ở đằng sau Ames.

“Đúng vậy, chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau quay về bộ lạc chung sống.” Ames như đang nói ra một chuyện rất hiển nhiên. “Chẳng qua bọn tôi tới chỗ Vũ để lấy đồ dùng thường ngày của anh ấy mà thôi.”

Nói rồi, nhanh chóng xách hành lí của mình lại đây, Ames bày ra tư thế sẵn sàng xuất phát.

“Ôi…. Sao các cậu đều khóc cả thế này?” Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra điều bất ổn.

“Đồ ngốc! Chúng tôi đang nghĩ cậu sẽ không trở lại nữa!” Sita lau lau nước mũi, sau đó gõ một cái thật mạnh lên đầu Ames.

Ames ngẩn người, hồi lâu sau mới che miệng cười nói, “Sao lại thế được? Không phải lúc đi tôi đã nói ‘hẹn gặp lại’ đó sao?”

“Hẹn gặp lại? Hẹn gặp lại là có ý tứ gì?” Xì mũi một cái, Nazha ném đi một tấm da thú dính đầy nước mũi.

“Lời này là Cục Cưng dạy cho tôi!” Ames lập tức nhìn về phía Mạnh Cửu Chiêu lúc ấy hẵng còn bám chặt trên cổ ba mình, “Chẳng phải từ trước tới nay tôi chưa từng tới nơi khác đó sao~ Vì sợ tới đây sẽ không hiểu người ta nói gì, thế nên mới tìm Cục Cưng nhờ dạy dỗ một vài câu xã giao phổ biến.”

“Hẹn gặp lại ý là mong chờ lần gặp mặt sau.”

“À ——”  mấy giống cái chợt bừng tỉnh.

Từ đó về sau, mỗi khi người ở bộ lạc Awash rời đi, họ đều sẽ nói một câu “Hẹn gặp lại”. Thói quen ấy bắt nguồn từ bộ lạc Awash, sau cùng lan truyền tới mọi ngóc ngách của thế giới này.

Mạnh Cửu Chiêu đã góp công không hề nhỏ cho công cuộc tiến hóa ngôn ngữ của xã hội nguyên thủy nơi đây! Tung bông tung hoa ~

Mà chuyện đấy để sau hãy nói đi

Hiện giờ ——

Sita bắt đầu kiểm kê nhân số một lần nữa.

Bộ lạc Awash khi tới chợ phiên có 20 người, lúc về đã thành ra 21.

“Quay về bộ lạc nào!” Cao giọng hét lên một tiếng, Sita dẫn mọi người lên đường quay trờ về.