Đứng trước bí cảnh dung nham thời khắc này, Doanh Thiên có chút nghi hoặc, bởi vì ngay thời điểm hắn bước tới đây. Hắn liền rõ ràng tại trong bí cảnh này có món đồ gì.
Chỉ là hắn có chút không hiểu tại sao đồ vật này lại có thể xuất hiện ở đây. Nếu không nói là có người cố ý để ở nơi này. Nghĩ tới đây hắn lẩm bẩm “Không lẽ ngươi đã đi qua địa phương kia sao, ngốc lão đầu”.
Theo thời gian trôi đi, bí cảnh dung nham ngày càng mở rộng ra phía ngoài, nhiệt độ phát ra cũng ngày càng cao, để cho ở đây thần cũng đều cảm thấy nóng bức.
Cuối cùng có người đều chờ không được liền dẫn đầu đi vào bên trong. Đây là một cái đại hán, hắn trông giống như một tên trong rừng ra, không có chút nào khí độ một vị thần. Thế nhưng tu vi của hắn ở đây chính là phải để người khác kiêng dè. Đại hán này mở ra thần lực hộ thân, sau đó xông phá kết giới bí cảnh biến mất trong tầm mắt mọi người.
Có người dẫn đầu, ngay lập tức ở đây người cũng đều sôi nổi lên lục tục tiến vào. Cuối cùng chỉ còn lại Doanh Thiên và bên cạnh Mộc Hiên. Mộc Hiên mở lời “Ta có thể hay không cùng đạo hữu tiến vào”.
Doanh Thiên mỉm cười có chút thưởng thức, sau đó lại lắc đầu nói:”Vẫn là khuyên ngươi mau chóng rời đi, nơi này không có cái gì bảo vật, chốc nữa thôi bọn hắn liền sẽ chết không còn một mống”. Dứt lời Doanh Thiên cũng k có để ý Mộc Hiên sau đó tự mình đi vào.
Mộc Hiên chỉ thấy Doanh Thiên không có cái gì thần lực hộ thể, cũng không xé rách kết giới đi vào. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng đi xuyên qua kết giới. Giống như kết giới không hề tồn tại trước mặt hắn. “Gặp cao nhân” đây là trong đầu Mộc Hiên suy nghĩ lúc này.
Mộc Hiên không có bước vào dung nham bí cảnh, cũng không có rời đi ngay, cuối cùng hắn leo lên một viên vẫn thạch ngay tại phụ cận bí cảnh. Yên lặng ngồi đó chờ đợi.
Thời gian trôi qua liền có càng nhiều người tiến đến bí cảnh sau đó đi vào. Thậm chí liền có 3,4 vị Thần Vương cũng tiến vào.
Bước vào bí cảnh đằng sau, xuất hiện trước mắt Doanh Thiên là một cái thế giới nham tương, thế giới này vô cùng rộng lớn. Chính là so với Cực Huyền Giới dạng kia đại thế giới còn muốn to lớn gấp mấy lần. Nơi này khắp nơi đều là dung nham nóng chảy. Dung nham này liền là thần rơi xuống cũng chỉ có một con đường chết.
Doanh Thiên xác định phương hướng sau đó đi vêc phía đó. Trên đường đi tuỳ thời hắn đều có thể thấy có người phát hiện và tranh đoạt bảo vật. Khó trách tại một cái thế giới như thế này cũng là điều kiện tốt để đản sinh ra một số thần dược quý hiếm, nhất là những loại Hoả thuộc tính thần dược kia. Hoặc là có những loại thần thạch hay thần kim tại dưới điều kiện này mà sinh ra. Có thể nói khắp thế giới nham tương này nơi nơi đều là bảo.
Tại đi rất lâu về phía trước, cuối cùng Doanh Thiên dừng lại, bởi vì nơi này tụ tập lấy rất nhiều người, đại khái khoảng 400 người. Bọn hắn tụ tập ở đây cũng không phải nơi này có cái gì báu vật cần tranh đoạt mà vì bọn hắn không thể tiến thêm. Phía trước nơi này khắp nơi đều là hoả vũ, nhiệt độ cực kì kinh khủng. Tại đây có thể nge bọn hắn bàn tán.
“Tại sao lại không đi tiếp” có người mới đến tò mò hỏi.
“Mới tới hả, không sợ chết liền đi” một người cười khẩy đáp lại.
“Ban nãy có mấy người, đều là Nguyên Thần tiến lên, liền bị những hoả vũ kia cuốn lấy, hiện tại liền thành một đống tro tàn dưới dung nham”.
“Hoả vũ này thật như vậy khủng bố sao”
“Không tin ngươi liền đi lên thử”.
Ngay tại lúc này, một cỗ khí tức cường hoành tới cực điểm kéo tới. Cỗ khí tức này làm mọi người ở đây đều biến sắc.
“Có Thần Vương giá lâm” có người giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy từ xa một đạo lưu quang vun vút lao tới. Cuối cùng nge oanh một tiếng đáp lên một viên nham thạch lớn. Quang mang tán đi, chỉ thấy lộ ra một cái trung niên nam tử, nam tử này mặc một bộ kim bào. Trên người hắn vương giả khí tức phát ra cuồn cuộn ép cho không ai dám tới gần. Hắn lặng lẽ đứng đó một hồi lâu, cuối cùng mở miệng:”Không lẽ đây là........”
“Là Thần Hoả” một cái thanh âm dễ nghe vang lên chặn đứt lời hắn.
Nam từ trung niên này nhíu mày nhìn về phía sau. Chỉ thấy một cái yểu điệu thân ảnh đang nhẹ nhàng bước tới. Nàng này trên người bao phủ một tầng sương mờ khiến không ai nhìn rõ dung nhan của nàng. Thế nhưng là từ dáng người liền có thể đoán ra đây tuyệt đối là một cái mỹ nhân. Đang sợ là tu vi của nàng vậy mà cũng là Thần Vương.
Nam tử trung niên nhìn thấy nàng về sau cũng không có ngạc nhiên, thế nhưng là trong lòng của hắn có chút giật mình. Bởi vì lấy tu vi của hắn vậy mà không phát hiện nàng đã tới. Hắn có thể cảm nhận còn Thần Vương đang hướng nơi này cấp tốc đi tới, thế nhưng là đối với nàng hắn lại không có chút nào phát hiện. Đây là hắn kiêng kỵ nhất sự tình.
Trung niên nam tử vội nói “Tại hạ Lang Gia, Lang Tử Tự, không biết cô nương tôn tính đại danh”.
Nữ tử kia chỉ nhẹ nhàng đáp một câu:”Thiên Sơn người vô danh”.
Thế nhưng câu này liền làm Lang Tử Tự giật mình. Bởi vì Thiên Sơn chính là một cái siêu cấp thánh địa thần giới. Quan trọng là Thiên Sơn đã từng đi ra không chỉ một mà là 11 vị Thần Đế, trong đó liền có 5 vị đã từng gánh thiên mệnh chấp chưởng thần đình. Đây mới là đáng sợ địa phương.
Bọn hắn Lang Gia tại trong quá khứ cũng đã từng có thần đế. Thế nhưng là cũng chỉ có 2 vị, hơn nữa cũng không có ai có thể gánh thiên mệnh. Hiện tại bọn hắn Lang Gia cũng là một cái Thần Gia Tộc lớn. Thế nhưng so sánh với Thiên Sơn kia liền lộ ra nhỏ bé vô cùng.
Lang Tử Tự vội chắp tay nói:”Thất lễ, hoá ra là Thần Vương Thiên Sơn giá lâm”.
Nữ tử thần vương kia cũng là gật đầu đáp lại. Sau đó nàng nhìn về phía trước một hồi lâu rốt cuộc mở miệng:”Có lẽ là Thần Hoả xếp hạng trước 5 đi”.
Thần Hoả xếp hạng trước 5. Đây cũng là trong đầu Lang Tử Tự ý nghĩ, bởi vì tràng diện này chỉ có Thần Hoả xếp hạng trươc 5 mới có thể bày ra đến.
Tại Thần giới, thiên địa đản sinh ra nhiều loại hoả diễm, hoả diễm này gọi là tiên thiên chi hoả. Có một vị vô cùng cường đại thần đế đã dành cả đời đi tìm hiểu hoả diễm thiên địa. Cuối cùng công bố Thần Hoả Bảng, thần hoả bảng bên trên bài danh 33 loại hoả diễm cường đại nhất. Thần hoả chính là được voi số thần thèm đỏ mắt. Nhất nhà những cái kia đan thần và tượng thần. Có được cường đại hoả diễm có thể trợ bọn hắn luyện đan, rèn binh khí tăng lên độ thành công và chất lượng. Cho dù không dùng để luyện đan luyện binh cũng có thể tăng lên một mảng lớn thực lực. Dùng thần hoả luyện thể. Trở thành một thủ đoạn công kích. Bất luận thế nào. Thần hoả là để cho vô số người thèm muốn.
Thần hoả bài danh càng cao liền càng mạnh. Nếu thật là bài danh trước 5 thần hoả liền để thần hoàng, thậm chí thần đế cũng có thể động tâm.
Nghĩ tới đây, Lang Tử Tự liền lấy ra một đạo truyền tin phù. Hắn muốn gửi tin về trong tộc để trong tộc cường đại hơn lão tổ nhanh chóng xuất thủ, hi vọng có thể đạt được thần hoả. Thế nhưng là hắn rất nhanh liền thất vọng, bởi vì truyền tin phù hắn vừa đánh ra liền bị hoả vũ cuốn lấy thiêu đốt.
Cái này liền để cho hắn tương đương giật mình. Dù sao lấy hắn tu vi Thần Vương Nhị Trọng Thiên này đều không thể gửi đi truyền tin phù, điều này chứng tỏ nơi này bí cảnh tuyệt đối là bị phong bế cực chắc chắn. Trước mắt hiện tại chỉ có 2 lựa chọn, 1 là tới tranh đoạt, 2 là chờ cho càng nhiều cường giả tới, đến lúc đó tranh đoạt liền càng khó. Hơn nữa thần hoả nói đoạt thì dễ, chứ thực ra khó hơn lên trời.
Muốn đoạt được thần hoả chỉ có 2 cách, một là ngươi dựa vào cường đại lực lượng, đem thần hoả trấn áp, sau đó từ từ luyện hoá, nếu ngươi không đủ lực lượng liền sẽ bị nó phản phệ, thiêu ngươi thành tro bụi, tại trong quá khứ không biết bao nhiêu người cướp đoạt thần hoả thành công, thế nhưng là trong giai đoạn luyện hoá xảy ra sơ xót, khiến thần hoả phản phệ, từ đó thân tử đạo tiêu.
Cách thứ 2 là được thần hoả nhận chủ. Cách này ngoại trừ có duyên hoặc vận khí liền phải dựa vào chính ngươi có hay không vận khí kia.hơn nữa cách này chính là cực kì an toàn. Thần hoả nhận chủ tuyệt sẽ không phản phệ. Trừ khi ngươi chết thần hoả mới sẽ tìm chủ mới.
Rất nhiển nhiên lấy Lang Tử Tự hiện tại thực lực hắn đều k có chắc chắn có thể lấy được thần hoả. Bởi vì vừa rồi hắn đã thử qua. Hoả vũ kia uy lực cực mạnh, bên ngoài hắn có thể ngăn trở thế nhưng là tiến sâu vào trong thì hắn không có nắm chắc. Hơn nữa nơi này quy tắc thiên địa phát sinh biến đổi lớn. Thực lực của hắn ở đây phát huy ra không tới 7 thành.
“Cô nương có cao kiến gì đâu” Lang Tử Tự hỏi thăm nữ tử thần vương kia.
Nữ tử này lắc đầu nói “Lấy chúng ta thực lực, lấy không nổi thần hoả này, chỉ có thần Hoàng xuất thủ, may ra”.
Lang Tử Tự đang định nói gì đó, thì một tiếng cười lớn vang lên.
“Ha ha, thật may mắn, không ngờ lại gặp được thần hoả, xem ra hôm nay vận khí của ta là tốt”. Người tới chính là một cái nam tử, nam tử này một thân tử y. Trên người hắn thần uy phát ra cường hoành tới cực điểm. Đây là hắn cố ý phóng xuất thần uy.
Lang Tử Tự nhíu mày thầm nghĩ “Gia hoả này vậy mà tới đây”.
Nam tử mới tới kia tên là Trương Vũ, tu vi cũng là thần vương nhị trọng thiên, tại Thần Đình, Trương Gia cũng là một cái đại thần gia tộc rất lớn, chính là đè ép Lang Gia một đầu.
“Ồ, không ngờ gặp người quen, Lang Tử Tự, ngươi đến sớm, thế nhưng đến sớm k có tác dụng gì, thần hoả hôm nay chắc chắn thuộc về ta ha ha”. Trương Vũ gặp Lang Tử Tự liền tiến tới cười to.
Lang Tử Tự lạnh nhạt “Ngươi cứ như vậy xác định thần hoả về tay ngươi”.
Trương Vũ cười lớn tiếp tục nói:”Tại sao không, Ồ.....” hắn vừa nói vừa nhìn về phía nữ tử kia. Sau đó hắn lại gần hỏi “tiểu cô nương là người phương nào, trước đây chúng ta chưa từng gặp qua a”.
Nữ từ thần vương kia nhẹ giọng đáp:” Chưa gặp”.
Ngay lúc này, một cỗ khí tức cường đại cũng kéo tới. Tới là một nữ phụ, nữ phụ này che kín mặt. Tu vi tất nhiên cũng là thần vương. Đáng nói là nữ phụ này sau lưng treo lên một thanh đao cực lớn. Thanh đao này tản mát ra sát phạt khí tức. Rất hiển nhiên không biết có bao nhiêu vong hồn đã tại dưới đao này chết đi.
Lang Từ Tự kiến thức liền rất sâu. Hắn dựa vào cây đao này liền đoán ra người phụ nữ này lai lịch. Nàng này gọi là Mộc Phi Vũ, người đời gọi nàng là Đao Vũ Thần Vương. Nguyên nhân bởi vì nàng chính là sử dụng cây đao kia mà đi ngang thần giới.
Nàng này nhìn chằm chằm về phía trước. Sau đó xuất thủ tóm lấy một đam hoả vũ trước mặt. Chỉ thấy đám hoả vũ kia nhanh chóng quấn lấy nàng thiêu đốt. Một lát sau hoả vũ biến mất. Giống như là ước lượng được cái gì. Nàng lấy lên cây đao kia, chính là vận dụng toàn lực chém ra một đao. Một đao này không có uy thế kinh thiên động địa gì. Thế nhưng lại giống như chém ra thiên địa. Chỉ thấy nơi đao mang đi ngang qua. Bất luận cái gì hoả vũ, cái gì nham tương đều bị một đao này chém thành 2. Cái này là nàng chém ra một con đường.
Sau đó nàng cũng không có cái gì chần chừ lập tức đi theo con đường kia tiến về phía trước. Thấy một màn này, Trương Vũ và Lang Tử Tự cũng là kinh dị không thôi. Bởi vì một đao kia liền chém ra một con đường mấy trăm vạn dặm. Đây là cỡ nào uy lực.
Trương Vũ cũng lấy ra một thanh trường thương, sau đó toàn lực đâm một kích. Chỉ thấy hắn mở ra con đường chỉ có hơn trăm vạn dặm. Mặc dù so kém Mộc Phi Vũ, thế nhưng là vẫn có thể đi, sau đó hắn tiến lên.
Lang Tử Tự thì là trầm mặc. Không ai biết hắn suy nghĩ cái gì. Qua thật lâu. Hắn quyết định rời đi. Ngay tại khi hắn rời đi. Nữ tử kia lên tiếng:” Ngươi cứ như vậy rời đi, liền thử cũng không thử”.
Lang Tử Tự cười khổ,:”Ta không có thực lực kia, chỉ vẻn vẹn Đao Vũ Thần Vương liền có thể quét ngang chúng ta, ân có lẽ cô nương có thể”.
“Ta cũng như vậy không có thực lực kia, chỉ là...... nơi này có vấn đề, rất lớn vấn đề”. Nữ từ kia nói.
Nàng xuất thân chính là không bình thường, nàng huyết mạch cũng vô cùng cao quý. Nàng có được một đôi thần nhãn. Ngay tại vừa bước tới nơi này, nàng liền không ngừng quan sát. Thế nhưng lấy nàng đôi thần nhãn kia cũng chỉ nhìn thấy một mảnh mờ mịt. Cho đến nàng vận dụng nhất đôi thần nhãn kia nàng liền nhìn thấy một cái bóng ma. Bóng ma kia giống như là phát giác được nàng. Nó cũng nhìn về phía nàng. Cái này khiến nàng cam giác có chút không ổn.
Cuối cùng nàng cũng không có nói với Lang Từ Tự về bóng ma kia. Cuối cùng 2 người đều tại rời đi.
4 vị thần vương rời đi đằng sau. Ở đây chúng thần mới nhẹ nhàng thờ phào 1 tiếng,:”Thần vương, quá cường đại. Chỉ đứng đó liền khiến chúng ta thở cũng khó khăn”.
“Xem ra nơi này không có cái gì tốt lấy. Đi địa phương khác thôi”
“Hắc, không đi thử một chút thần hoả vận khí”.
“Có gan ngươi liền đi, không thấy ngay cả Thần Vương cũng từ bỏ......... ây, vậy mà thật có người đi thử”.
Chỉ thấy một cái nam tử áo trắng bước về phía trước. Chính là Doanh Thiên.
Xung quanh những thần kia đều ngạc nhiên hỏi:”Đây là muốn chết sao”.
Thế nhưng tiếp theo lại để bọn hắn há hốc miệng. Chỉ thấy Doanh Thiên đi tới đâu, hoả vũ cũng nham tương liền sẽ tự động tránh ra mở cho hắn một con đường. Cái này khiến bọn hắn đều cảm thấy không thể nào.cuối cùng Doanh Thiên biến mất trong tầm mắt bọn hắn.
Có người không tin tà, cho rằng nơi này liền có thể đi qua. Thế là liều lĩnh bước lên phía trước. Chỉ gặp hắn vừa bước lên, hoả vũ liền nhanh chóng đem hắn vây lại. Hắn kêu thảm một tiếng. Sau đó liền hoá thành tro bụi. Cái này đem ở đây đều doạ sợ. Cũng không còn ai dám lên thử.
“Đáng sợ, rốt cuộc là thần thánh phương nào”
“Không lẽ là Thần Tôn ẩn giấu sao”.
“Đi mau, nơi này không tốt ở”.
......
Lại đi về trước hơn một ngàn vạn dặm, đối diện Doanh Thiên trước mặt là một vùng hư vô, nơi này không gian đều bị huỷ diệt, chỉ còn lại một mảnh hư vô không gian đen ngòm kia. Doanh Thiên nhìn thấy Trương Vũ kia, giờ phút này Trương Vũ chỉ còn lại 1 khoả Đầu lâu đang cấp tốc bỏ chạy, thế nhưng là 1 cái móc câu từ trong hư vô lao thẳng ra đem hắn đầu lâu kéo lại. Chỉ thấy hắn đầu lâu chìm vào trong hư vô, sau đó kêu thảm một tiếng rồi im bặt.
Doanh thiên cũng k có để ý tới Trương Vũ. Hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía trước.
Tại một gò đất nhỏ giữa dòng nham tương. Mộc Phi Vũ đang chống đao nửa quỳ tại đó. Tay trái nàng đã không còn. Tay còn lại chống lên cây đao lớn kia. Nàng hiện tại bị thương rất nặng. Tại thời điểm nàng tiến tới đây liền ngay lập tức bị phục kích, lấy nàng thân kinh bách chiến thế nhưng trong nháy mắt vẫn bị móc câu kia kéo đi một cánh tay. Chưa kể trên móc câu lưu lại một cỗ hắc ám lực lượng đang lại ăn mòn thần lực và cơ thể nàng. Trương Vũ đến sau nửa khắc, thế nhưng là không có cảnh giác. Ngay tại hán ngạc nhiên nhìn Mộc Phi Vũ bị thương thì trong hư vô kia một cái móc câu lập tức kéo đi thân thể hắn. Chỉ để lại một khoả đầu lâu. Thế nhưng là cuối cùng cũng chạy không thoát.
Giờ phút này nàng biết mình đang đối mặt với một cái vô cùng khủng bố sinh linh. Chỉ một cái móc câu liền giết chết một tôn Thần Vương. Đây là cơ nào lực lượng khủng bố.
Trông thấy Doanh Thiên hiện thân. Nàng cũng là vô cùng ngạc nhiên, ban nãy tại bên ngoài hoả vũ. Nàng có quan sát qua, trông thấy hắn đứng ở một góc, nhưng nàng cũng không có chú ý quá nhiều. Giờ phút này hắn xuất hiện ở đây chứng tỏ hắn cũng không phải hạng người tầm thường. Thế nhưng là có hay không qua được cái móc câu kia.
Ngay tại lúc này từ trong hư vô một cái móc câu nhanh chóng hướng doanh thiên bay tới. Nó nhắm thẳng vào đầu Doanh Thiên, đây là muốn kéo đi đầu lâu của hắn.
Thế nhưng Doanh Thiên chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên búng nhẹ 1 cái. Móc câu kia lập tức liền bị bắn trở về.
Giống như không từ bỏ, trong hư vô móc câu lần nữa bay ra. Thế nhưng cũng không phải như trước 1 cái, mà là hàng ngàn hàng vạn cái móc câu phô thiên cái địa mà ra.
Thử nghĩ 1 chút, chỉ một cái móc câu liền có thể thu hoạch tính mạng của một vị Thần Vương. Đối diện hàng ngàn hàng vạn cái móc câu như vậy, liền xem như Thần Hoàng tại đây cũng chỉ có nước bỏ mạng.
Thế nhưng là Doanh Thiên một bộ không để ý. Cái này làm Mộc Phi Vũ hoài nghi liệu hắn có thể hay không đỡ được chiêu này. Chỉ thấy Doanh Thiên lần nữa nhẹ nhàng búng tay, lần này những móc câu kia cũng không có bị đẩy về mà là vỡ tan thành những hạt bụi. Chính là triệt để bị huỷ diệt.
“Chờ ở đó, lát liền tới chơi cùng ngươi” Doanh Thiên lạnh nhạt hướng hư vô nói một câu.
Trong hư vô liền im lặng, cũng k có tiếp tục công kích. Giống như nó thật là sẽ chờ vậy.
Doanh Thiên yên lặng nhìn về một hướng trong hư vô. Nơi kia là trung tâm vùng hư vô này. Nơi đó có một điểm sáng nhỏ, nếu như đến thật gần liền sẽ phát hiện điểm sáng nhỏ kia liền là một ngọn hoả diễm. Ngọn hoả diễm này có màu đen, thỉnh thoảng lại có một chút màu trắng hiện ra.
Nếu như có người biết hàng ở đây nhận ra ngọn hỏa diễm này nhất định sẽ bị khiếp sợ. Bởi lai lịch ngọn hoả diễm này quá mức doạ người.
Ngọn lửa này gọi là Đế Diễm.
Người ta biết đến Nhân tộc Thuỷ Tổ có 8 vị. Gọi là Tam Hoàng, Ngũ Đế. Ngũ đế một trong Viêm Đế, dành cả đời đi khắp thiên địa thu thập hoả diễm. Cuối cùng trải qua vô số năm tháng dài đằng đẵng, hắn thành công thu thập hoả diễm trong thiên địa, chính là có tới mười mấy vạn loại hoả diễm, từ đơn giản nhất củi lửa, tới các loại thần hoả, tiên hoả, thánh hoả, thiên hoả. Cuối cùng đem tận hoả diễm dung hợp với nhau, tạo thành Đế Diễm. Ngày Đế Diễm thành, thiên địa vạn hoả đều theo triều bái.
Viêm Đế cùng Doanh Thiên đã từng có rất nhiều giao tình, thế nhưng là cả hai vì một chút khúc mắc mà trở mặt với nhau. Doanh Thiên cũng không có nghĩ tới một ngày lại có thể nhìn thấy Đế Diễm ở một nơi như thế này.
“Lửa ở đây, vậy người nơi nào” Doah Thiên thầm hỏi một câu, hắn cũng đã có câu trả lời trong lòng mình. Thế nhưng là hắn không có nguyện ý tin tưởng câu trả lời kia. Bởi vì Viêm Đế và Đế Diễm chính là bất ly thân, hiện tại Đế Diễm tại đây, cái này có thể nói cái này là lành ít dữ nhiều.
Thu hồi chính mình tâm tình. Doanh Thiên hướng bên kia hư vô nói một câu,:”Hiện thân ra, chúng ta tới nói chuyện, không cần cùng ta giấu đầu hở đuôi”.
Ngay lập tức, từ trong hư vô trào ra vô số hắc vụ. Hắc vụ này xuất hiện khiến cho nham tương cũng vì đó mà đổi màu, nơi này thiên địa vốn đã tối tăm liền càng trở nên tối tăm. Cuối cùng một cái sinh linh dáng dấp con người xuất hiện đi ra. Cũng không có nhìn thấy nó diện mạo, bởi vì cả thân thể nó bao khoả lấy hắc vụ.
Mộc Phi Vũ vừa trông thấy cái thân ảnh hắc ám kia. Cả người nàng giống như rơi vào hầm băng, mặc cho nơi này thiên địa đầy nham tương hoả vũ nóng bức, thế nhưng một cỗ lạnh lẽo cứ như vậy kéo lên, để nàng không tự chủ được run cầm cập.
Nàng sợ hãi. Chân chính sợ hãi, nàng giết qua vô số người. Cũng đối mặt qua vô số nguy hiểm, thế nhưng là nàng chưa từng sợ hãi. Đối mặt những nhân vật lợi hại hơn đem nàng đánh bại nàng cũng k có sợ hãi. Thế nhưng là giờ phút này trông thấy thân ảnh kia. Nàng sợ hãi đến tột cùng.
.....
Xin lỗi anh em. Tuần này công việc quá khủng khiếp. Bù đầu bù óc chạy công việc mệt gần chết. Không có thời gian viết. Chương này viết được một nửa cách đây mấy ngày, bây giờ viết nốt.