Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 188: Như mộng nhân sinh




Nam tử này, cùng Xà Ảnh giống nhau như đúc. 

Kỳ thật, hắn chính là chủ nhân trước đây của Thái Sơ Thiên Lôi Chuy, cũng là Xà Ảnh vị kia tiên tổ.

Hắn trước khi vẫn lạc liền lưu lại bên trong Thái Sơ Thiên Lôi Chuy một đạo tinh thần ý chí. 

Đạo tinh thần ý chí này, đã tồn tại ở đây không biết bao nhiêu vạn năm, chính là dựa vào một tia chấp niệm mà tồn tại. Một tia chấp niệm, chờ gặp một người. 

Rốt cuộc hôm nay, hắn là gặp được. 

Nhìn thấy Doanh Thiên, nam tử này cúi đầu cười:"Ta rốt cuộc, chờ được người". 

Nghe vậy, Doanh Thiên không khỏi lắc đầu mà than:"Xà Ngốc, ngươi việc gì khổ như vậy đây, đáng lẽ nên yên yên ổn ổn mà sống mới phải". 

Nam tử kia cười xán lạn mà nói:"Đại nhân, người nói như vậy, là muốn ta làm rắn rụt đầu sao, người muốn ta phải chui rúc mà sống sao". 

"Ngươi tốt xấu đều là một cái Đạo Tôn, bọn hắn cũng sẽ không tùy tiện làm gì ngươi". Doanh Thiên thở dài mà nói. 

"Nhưng là co đầu mà sống, ta là làm không được, cũng không phải chỉ riêng ta, mọi người đều một chỗ tiến lên, ta làm sao có thể trơ mắt nhìn". Nam tử kia cười lớn mà nói.

"Hết thảy đều đã rồi, giờ nói gì đều vô dụng a". Doanh Thiên không khỏi thở dài một chút. 

Những người kia vì hắn mà chết, hắn đương nhiên phải có trách nhiệm. Bọn hắn đều là Doanh Thiên dưới trướng lão tướng. Thế nhưng là hiện tại, cái chết thì chết, cái tàn liền tàn. 

Hết thảy đều cùng Doanh Thiên có quan hệ. 

"Đại nhân, người cũng không cần suy nghĩ, đây là chúng ta làm ra lựa chọn của mình". Nam tử kia nhìn nhìn Doanh Thiên mà nói:"Ta lấy vợ sinh con, con cháu đuề huề, thế gian vui vẻ cũng nếm đủ, nhân sinh coi như viên mãn, chỉ thiếu một cái oanh liệt, hiện tại ta coi như làm được". 

Nói đến đây, nam tử này không khỏi cúi đầu thấp giọng:"Ta rốt cuộc hiểu được, vì sao năm đó Đại Nhân muốn tiễn chúng ta đi, chỉ là ta khi ấy ánh mắt quá mức thiển cận, nhìn không rõ Đại Nhân dụng ý". 

"Oanh liệt, cũng không phải là để ngươi đi tìm chết". Doanh Thiên cũng chỉ mỉm cười mà đáp:" Đây là ngươi lựa chọn, ta không thể ép buộc, đi đến một bước này, nhân sinh cũng đã viên mãn, sẽ còn gì hối tiếc sao?". 

"Hối tiếc?". Nam tử kia ngẩn ngơ:"Có lẽ, là đám hậu bối đi, cũng không biết hiện tại bọn hắn ra sao". 

"Rất thảm". Doanh Thiên nhìn hắn một cái rồi cười:"Nhưng hiện tại ngươi có thể an tâm, các ngươi chủng tộc nhất định lần nữa quật khởi". 

Nghe vậy, nam tử kia không khỏi thở một hơi, an lòng. Hắn lại nhìn Doanh Thiên, thấp giọng hỏi:"Vậy Đại Nhân đây?.Người nhân sinh cũng đều viên mãn. Người có hối tiếc sao". 

"Ta ư?". Doanh Thiên chậm rãi nói ra:"Rất nhiều, vạn cổ đến nay, ta hối tiếc, có rất nhiều. Nhân sinh viên mãn sao, hết thảy cũng đều là mộng". 

Nhân Sinh Như Mộng. 

Đúng thế, nhìn lại chính mình chặng đường đã đi, Doanh Thiên cũng không khỏi giật mình, đây hết thảy giống như một giấc mộng. 

Hắn từ không có gì, chậm rãi mà đi lên, từ một cái phàm nhân tiểu tử, trở thành trong Thiên Địa chí cao. 

Hắn Hỉ, Nộ, Ái, Ố đều đã trải qua, cái gì sinh lão bệnh tử, cái gì sinh ly tử biệt, hắn đều nếm trải. Hắn cũng nếm đủ mọi loại khổ cực, cái gì sống không bằng chết, cái gì muốn sống không được, muốn chết không xong, các loại ác liệt nhất tra tấn hắn cũng đều nếm đủ

Hắn có một tình yêu trọn vẹn, hạ sinh nhi tử. Hắn nhân sinh có thể nói là đủ loại màu sắc, cũng vô cùng đặc sắc. 

Nhưng là đến hiện tại, hắn lần nữa cô độc, cô độc trên chính con đường của mình. 

Có lẽ, trên con đường này không phải chỉ có mình hắn, thế nhưng là đoạn đường này, nhất định là hắn cô độc. 

Đúng là như thế, coi như hắn dạng này, trên quãng đường kia, cũng có rất nhiều thứ khiến cho hắn phải hối tiếc. 

Tất cả, chỉ vì truy cầu chính mình một câu trả lời kia. Chính bản thân của hắn cũng đều không rõ ràng, nếu như một ngày, hắn có thể đạt được câu trả lời kia, liệu hắn còn có thể giữ vững chính mình Đạo Tâm. Hay sẽ vì mất đi tín niệm mà sa ngã. 

"Đại Nhân cũng có hối tiếc?, cái này còn nói rõ,Đại Nhân đúng là tục nhân a". Nam tử kia cười nói. 

"Đúng... Ta là tục nhân". Doanh Thiên gật đầu. 

Hai người nhìn nhau, sau đó lại tiếp tục cười. 

Cũng không ai rõ là bọn hắn cười cái gì, có lẽ là cười chính mình, có lẽ là cười vì nhân sinh viên mãn, cũng có thể là cười vì chính mình những hối tiếc kia. 

Cuối cùng, nam tử kia cúi đầu lần nữa mà lễ:"Chúc Đại Nhân tương lai khải hoàn". 

"Nhất định". Doanh Thiên gật đầu. 

Nam tử kia một tia cuôi cùng chấp niệm, rốt cuộc tiêu tán mà đi, cũng không biết, hắn là từ nay sẽ hoàn toàn biến mất trên thế gian, hay là còn có thể luân hồi tới một kiếp mới. 

Dù sao, đạt tới bọn hắn dạng này cảnh giới, chỉ cần bảo tồn xuống một tia hồn phách, một tia ý chí, hoặc thậm chí là Chân Mệnh mảnh vỡ đều có thể có cơ hội trùng sinh. 

Doanh Thiên tinh thần ý chí thu hồi mà về. Hắn trả lại Thái Sơ Thiên Lôi Chuy vị trí cũ. Dẫn theo Sở Kiến Phong lùi ra. 

Cuối cùng, Sở Kiến Phong cũng không khỏi nhịn được mà hỏi:"Công tử, người sắp rời đi sao". 

Doanh Thiên gật đầu không đáp. 

Sở Kiến Phong thở dài, Doanh Thiên chung quy là cần đi, hắn Thần Lôi Sơn cái địa phương nhỏ nhoi này, là không giữ được hắn chân. 

"Tin tưởng, nhất định sẽ nghe thấy Công Tử tin tức". Sở Kiến Phong cười nói. 

Hắn tin tưởng, Doanh Thiên dạng này, mỗi nơi hắn đến, cũng đều sẽ để lại truyền kỳ, tuyệt sẽ không vô danh mà đến vô danh mà đi. 

... 

Lại thêm 8 năm trôi qua. 

8 năm này, không dài, cũng không ngắn, Thần Lôi Sơn đón chào một hồi thịnh thế.

8 năm, xa xa trên Thần Lôi Sơn viên Đại Nhật kia cũng đã hoàn toàn thay đổi. 

Từ một viên chiếu rọi Thiên Địa Đại Nhật Quang Minh, hiện tại liền biến thành một viên u ám Đại Nhật. 

Toàn bộ viên Đại Nhật này tối đi rất nhiều, toát ra u quang, trông tới cực kỳ u ám. 

Cái này sự tình, để cho rất nhiều người không hiểu. 

Cho nên Thần Lôi Sơn cao tầng thậm chí phải cử đi mười vị Thần Tôn, đi tới chỗ khác trong vũ trụ, bắt tới mấy viên Đại Nhật khác để bù sáng. 

Một ngày này, bỗng nhiên viên Đại Nhật kia biến mất, đúng vậy, là vô thanh vô tức mà biến mất, để cho người người giật mình. 

Trong biệt viện kia. Doanh Thiên nhàn nhã ngồi uống rượu, câu cá. 

8 năm này, Doanh Thiên một mực ngốc tại biệt viện, ngoại trừ hắn cùng Tiểu Cẩu, còn có Sở Thanh Lăng thỉnh thoảng tới thăm, cũng không có ai tới. Lộ ra rất là vắng lặng, thậm chí bàn ghế đều đóng lên một lớp bụi dày.

Mà Tiểu Cẩu kia cũng không chịu ở yên, nó ngày ngày đều chạy ra ngoài, chỉ có buổi tối mới tìm về ngủ mà thôi. Cho nên đại đa số thời gian đều là Doanh Thiên một mình. 

Doanh Thiên cũng lười đi quản, ngày ngày uống rượu câu cá. 

"Vút". 

Một con Lôi Ngân Ngư to lớn mắc cần mà bị kéo lên, bay ngang qua đầu Doanh Thiên, kèm theo nước bắn tung tóe. 

Những tưởng nó sẽ rơi xuống mặt đất, thế nhưng là bị hai bàn tay thon trắng bắt lấy. 

Doanh Thiên không có quay đầu, nhàn nhạt nói ra:"Đem nó đi nấu canh cá, mọi người cũng đều sắp trở về". 

"Vâng sư tôn". 

Chỉ thấy một cái hòa thượng, hai tay cầm cá chậm rãi đi vào bếp. 

Hòa thượng này, đương nhiên là Tiểu Bát. 

Hắn mất 8 năm, rốt cuộc luyện thành Đại Nhật Già La, cũng đem viên Đại Nhật kia luyện thành Đại Nhật U Minh, đem nó trở thành chính mình pháp bảo. 

Đó là lý do viên Đại Nhật kia biến mất, bởi vì hiện tại nó ở trên người Tiểu Bát. 

Tiểu Bát hiện tại cũng trưởng thành hơn rất nhiều, hắn ở bên trong Đại Nhật khổ luyện, các loại tâm cảnh tâm tính cũng đều ổn định xuống. 

Hắn hiện tại trên người có một loại nội liễm vô cùng, thỉnh thoảng toát ra u ám quang mang, nhưng lại khiến cho người cảm thấy rất ấm áp. 

Tiểu Bát thời gian này tu vi cũng tăng lên cực mạnh, đạt thẳng tới Thần Vương Nhất Trọng Thiên sơ kỳ cảnh giới. 

Cái này nếu là lộ ra ngoài nhất định sẽ khiến cho người người sợ hãi.

Bởi vì chỉ mất 8 năm, từ Chân Thần Cảnh đạt tới Thần Vương, đây tuyệt đối là kinh thế hãi tục vô cùng. Phóng nhãn toàn bộ Thần Giới, ngoại trừ Thiên Đồ Thần Đế là chưa có ai có thể nhanh như vậy. 

Ai cũng biết, từ Hư Thần tới Địa Thần cần 1000 Đại Đạo Pháp Tắc, Địa Thần tới Chân Thần cần đúc lại Thần Khu và phải đạt một vạn đạo Đại Đạo Pháp Tắc. 

Từ Chân Thần tới Nguyên Thần là yêu cầu mười vạn đạo, tới Thiên Thần cảnh là một trăm vạn đạo.

Từ Hư Thần tới Thiên Thần, chỉ là chệnh lệch về số lượng pháp tắc mà thôi. Thế nhưng là tới Thần Vương thì khác, tại cảnh giới này thì Chất và Lượng đều sẽ có thay đổi cực kỳ khác biệt. 

Muốn đột phá Thần Vương, điều kiện tiên quyết chính là phải đạt một ngàn vạn đạo Đại Đạo Pháp Tắc. Chính là so với Thiên Thần gấp mười. 

Ngoài ra, chí ít cần tìm hiểu tới 1000 loại Tiểu Đạo và 100 loại Đại Đạo. 

Trong đó bắt buộc phải có thể tìm hiểu ra Không Gian Đại Đạo. 

Bởi vì Đại Na Di. 

Dưới Thần Vương Cảnh thì có thể thực hiện Thuấn Di, tức là di chuyển tức thời một khoảng cách rất ngắn. Từ đại lục này tới đại lục khác, hoặc là từ hai cái Thế Giới gần nhau mà di chuyển. 

Khoảng cách Thuấn Di tối đa ước chừng vài năm ánh sáng mà thôi. 

Thế nhưng là Thần Vương một khi ngộ ra Không Gian Đại Đạo tới trình độ nhất định, liền có thể thực hiện Đại Na Di. Cho phép di chuyển trong một cái Thiên Vực rất nhanh. Nếu là ngươi đủ cường đại thậm chí có thể vượt qua không gian tới Thiên Vực khác. Khoảng cách từ mấy trăm năm ánh sáng tới hàng vạn năm ánh sáng. 

Cho nên, có thể Đại Na Di, chí ít đều là Thần Vương.

Cho nên, Thần Vương cùng bên dưới Thần, chính là cách nhau một trời một vực, cực kỳ khó vượt qua. 

Tiểu Bát có thể trong 8 năm ngắn ngủi tu luyện tới Thần Vươn, đương nhiên không phải vì hắn là khoáng thế kỳ tài, hay là yêu nghiệt vạn cổ. 

Mà là bời vì Chân Mệnh. 

Tiểu Bát hiện tại Chân Mệnh số lượng, là 80 cái. Chỉ kém một cái liền là cực hạn. 

Cái này đương nhiên là vì công pháp có thể mở rộng Chân Mệnh mà Doanh Thiên ban cho. 

Doanh Thiên công pháp mở rộng Chân Mệnh là tự mình tìm tòi nghiên cứu, có thể tốc độ nhanh nhất mở ra chân mệnh. 

Quan trọng là, hắn công pháp này đặc biệt, có thể xóa bỏ giữa Tiên Thiên Chân Mệnh cùng Hậu Thiên Chân Mệnh khác biệt, để đạt tới hoàn mĩ nhất. 

Công pháp bình thường có thể mở rộng Chân Mệnh, nhưng là những Chân Mệnh Hậu Thiên này chất lượng so ra kém Tiên Thiên Chân Mệnh, cho nên sẽ vẫn tồn tại thiếu khuyết. 

Mà Doanh Thiên công pháp có thể xóa bỏ vấn đề này, để cho toàn bộ Chân Mệnh mở ra sau đều là Tiên Thiên Chân Mệnh. Đây mới là điểm đặc biệt. 

Chân Mệnh càng nhiều, tốc độ tu luyện cũng càng nhanh. 

80 Chân Mệnh tu luyện so với 50 Chân Mệnh chính là nhanh gấp vạn lần. 

Tiểu Bát có thể đạt tới 81 Chân Mệnh, chỉ là hiện tại hắn chưa đủ. 

Tương lai nhất định có thể đạt tới cực hạn. 

Tiểu Bát đặt Lôi Ngân Ngư lên thớt, tay với con dao. 

Hắn miệng niệm một câu phật hiệu, sau đó đem con Lôi Ngân Ngư kia chặt, bắt đầu nấu canh. 

Tiểu Bát những năm này, đối với Phật hiểu cũng rất sâu. 

Hắn giết cá, cũng không phải là sát sinh, mà là hóa kiếp, trong tâm cũng rất tự nhiên. 

Không nói, Tiểu Bát trù nghệ rất khá, chốc lát mùi canh cá thơm nức lan tỏa khắp biệt viện. Dù sao thời gian ba năm Doanh Thiên không tại trước đó, hắn chính là chịu trách nhiệm nấu cơm.

"Thơm.... Thơm quá... Ta đói a". 

Một cái có chút đê tiện thanh âm vang tới. 

Chỉ thấy Tiểu Cẩu là bốn chân chạy như bay từ ngoài trở về. Nó vốn dĩ ở rất xa, chỉ là ngửi được mùi canh cá thơm liền lập tức trở về. 

"Oẳng". 

Thế nhưng là nó vừa mới chạy tới cổng, liền bị một cước đá bay. 

Doanh Thiên thu chân về cười cười mà nói, đi ra ngoài ăn. Ngươi cũng không có phần. 

Trong bếp Tiểu Bát bật cười:"Cẩu Gia, chờ chút nữa ăn xong, liền để lại xương cho ngươi". 

Tiểu Cẩu nghe Tiểu Bát nói vậy, rất là tức giận, đến mức lông xù lên. 

Thế nhưng là có Doanh Thiên ở đây nó cũng không dám làm gì. 

"Công Tử Gia, sao lại đối xử với ta như vậy". Tiểu Cẩu ủy khuất mà nói ra. 

"Ngươi còn dám nói, mấy năm này chỉ ăn lại chơi, Thần Lôi Sơn đồ ngon đều bị ngươi ăn sạch, có mang về sao". Doanh Thiên cười lạnh. 

Tiểu Cẩu đành phải cụp đuôi mà đi, vừa đi vừa oán:"Hóa ra là oán ta không có mang về cho hắn ăn". 

P/s: không có cách nào, để tránh câu chương chỉ có thể buff cực mạnh cho đám Nguyệt Nhi. 

Dù sao bọn hắn tu vi quá yếu. Map Cửu Thiên sắp tới sẽ là bọn hắn đất diễn.