Nguyên Thuỷ Đại Thiên Tôn

Chương 116: Ba Vị Thánh Quân




Tiếp sau âm thanh kia, là 3 cái thân ảnh xuất hiện. 

Đây là 3 cái tuấn mỹ trẻ tuổi nam tử, bọn hắn mỗi một cái đều mặc một bộ y phục toát lên quyền uy. 

Y phục hoàng kim, bên trên hoa văn rườm rà, đặc biệt là sau lưng thêu lấy một thanh trường kiếm lớn,  thanh kiếm này đạo vận phi thường, giống như thiên địa chi kiếm. 

3 người này đầu đeo hoàng quán hình mây, mỗi một cái đều toát ra một loại đạo vận cực kỳ khác người, đại đạo trên thân thể bọn hắn lượn lờ ẩn hiện, để cho người ta một loại quân lâm thiên hạ cảm giác. 

Quan trọng là, bọn hắn 3 người vậy mà biết được Doanh Thiên là ai. 

Đổi lại, Doanh Thiên đoán được bọn hắn thân phận, cũng đoán được bọn hắn từ đâu tới, nhưng là Doanh Thiên cũng chưa có từng thấy qua ba người này. 

"Các ngươi... là ai đâu".  Doanh Thiên bình thản hỏi tới. 

"Vãn bối Sinh Trường Quân, ra mắt Đế Quân".  Đứng ở giữa nam tử kia chắp tay nói ra, lộ ra một vẻ cực kỳ khách khí. 

Ngược lại hai bên còn lại thì lộ ra một vẻ ngạo khí, rất coi thường Doanh Thiên hất hàm báo danh. 

"Y Huyền"

"Độ Nhiên". 

Doanh Thiên mỉm cười:"Ba cái Thánh Quân, các ngươi đây là muốn làm gì nha". 

Y Huyền một bộ thần sắc kiêu ngạo nói ra:"Đến,  chính là giết ngươi". 

Đổi lại Sinh Trường Quân vẫn rất là khách khí nói nhẹ:"Vãn bối thân bất do kỷ,  phục Thiên Đạo y lệnh, hôm nay tới chính là muốn tiễn Đế Tôn một chặng đường". 

Hiển nhiên, mục đích của ba người bọn hắn tới đây hôm nay, chính là muốn gạt bỏ Doanh Thiên. 

"Thiên Đạo nha, đám lão già kia rốt cuộc ngồi không yên".  Doanh Thiên mỉm cười. 

Quả thật, thời gian gần đây, Doanh Thiên hoạt động không có chút cố kỵ, mà lại những lão già kia đều là thần thông quảng đại, muốn tìm đến Doanh Thiên không khó. 

Nhất là gần đây, hắn dung hợp đại đạo, sáng tạo ra đại đạo mới, tất để cho nhưng kẻ đối đầu hắn cảm thấy uy hiếp,  nếu là tiếp tục để cho Doanh Thiên đại đạo viên mãn, lúc đó mới là rất nguy hiểm,  cho nên những lão già kia mới hành động,  muốn lập tức gạt bỏ Doanh Thiên. 

Sinh Trường Quân tiếp tục nói ra:"Vãn bối từ nhỏ đã là thần tượng Đế Tôn,  nghe qua Đế Tôn đủ loại truyền thuyết, cũng tự mình tìm hiểu Đế Tôn các loại truyền kỳ, quả thực để cho vãn bối không khỏi bội phục vạn phần, chỉ tiếc, hôm nay trên người có lệnh, không có cách nào". 

Lời Sinh Trường Quân nói, đều là sự thật, hắn từ nhỏ đã được nghe qua đủ loại về Doanh Thiên truyền thuyết, khiến cho hắn hâm mộ Doanh Thiên vô cùng, lớn lên hắn tự mình tìm hiểu các loại truyền kỳ kia, để cho hắn càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. 

Dù sao Doanh Thiên hay là một cái bóng ma quá lớn trong Thiên Địa này, không chỉ Sinh Trường Quân, mà rất nhiều vạn cổ thiên tài đều bị ám ảnh bởi hắn. 

Sinh Trường Quân, danh xưng Kỷ Nguyên này Thập Đại Yêu Nghiệt, vẻn vẹn 3 ngàn vạn năm, liền có thể tu luyện tới Thánh Quân, bản thân hắn đã là một truyền kỳ. 

Nhưng là cùng Doanh Thiên so sánh, hắn vẫn tự nhận mình như đom đóm cùng Nhật Nguyệt. 

Doanh Thiên cũng không khỏi gật đầu tán thưởng nói ra:"Chừng ấy niên kỷ,  có thể đạt tới cấp độ này, coi như không tệ". 

Có thể nhận được Doanh Thiên tán thưởng, chính là một loại vinh dự, phải biết Doanh Thiên con mắt nhìn người, chính là thiên chân vạn xác. 

Hắn một lời nói ra, chính là sự thật. 

Nhận được Doanh Thiên một câu kia, Sinh Trường Quân không khỏi vui vẻ cười đáp:"Đế Tôn quá khen, vãn bối không dám nhận". 

"Chỉ tiếc..... Hôm nay phải chết ở đây".  Doanh Thiên nở ra nụ cười nồng đậm.  Sau đó hắn nhìn lên trên nói ra:"Các ngươi đây là đủ độc ác nha,  cho ba cái vãn bối đi chịu chết, chỉ để thăm dò ta". 

Doanh Thiên lời này cũng không phải nói với ba người kia, mà là giống như nói với ai đó khác vậy, chỉ là cũng không có ai đi trả lời hắn. 

Doanh Thiên biết, nhất định có người nghe được, nhưng là một mực im lặng mà thôi. 

Nghe được vậy, Độ Nhiên không khỏi quát lên:"Doanh Thiên, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Đế Tôn kia sao, ngươi hiện tại bọn ta tùy tiện đều có thể đem ngươi giết chết". 

"Thì ra là vậy".  Doanh Thiên không khỏi lắc đầu cười:"Các ngươi tâm tính này, tương lai một bước khó tiến, chẳng trách sẽ khiến bọn hắn phái đi". 

Quả thực, trong mắt Doanh Thiên. Y Huyền cùng Độ Nhiên, tâm tính quá kém, tương lai sẽ trở thành chướng ngại khiến bọn hắn không thể tiến xa hơn. 

Cái này cũng không phải bọn hắn thiếu lịch luyện, tuổi tác của bọn hắn cũng không nhỏ. Chỉ là từ khi sinh ra, bọn hắn đều đã ngập trong thiên tài danh tiếng, lại một mực chưa từng bại, cho nên mới dưỡng ra cái dạng này ngạo khí, cũng khiến cho tâm tính ảnh hưởng nặng nề. 

"Tiền bối nói vậy là không đúng,  Thiên Đạo ban lệnh, là chúng ta tự mình đáp ứng, cũng không phải bị ép buộc".  Sinh Trường Quân nhẹ nói ra. 

Doanh Thiên nhìn Sinh Trường Quân gật đầu hỏi:"Ngươi tiểu tử này, coi như còn tạm được, nhưng là... tâm ngươi tại Thiên Đạo sao? ". 

Câu này của Doanh Thiên, coi như đánh trúng Sinh Trường Quân trái tim.

Không chờ Sinh Trường Quân trả lời, Doanh Thiên tiếp tục nói:"Ngươi chấp nhận đến đây, là muốn vì Thiên Đạo làm việc, hay đơn giản chỉ muốn một lần gặp ta đâu". 

Quả thực, Sinh Trường Quân từ khi sinh ra, hắn một mực không có quan tâm Thiên Đạo, hắn đáp ứng Thiên Đạo đến đây giết Doanh Thiên, chỉ vì muốn được một lần thấy người mà hắn ngưỡng mộ, cũng muốn tự mình động thủ. 

"Xin Đế Tôn không nên nói như vậy, Thiên Đạo công bằng, Đế Tôn uy hiếp thiên hạ chúng sinh, Thiên Đạo thân là đại diện Thiên Địa, tất sẽ phải quản".  Sinh Trường Quân không khỏi vội nói. 

Sinh Trường Quân mặc dù nói hắn không quan tâm Thiên Đạo làm cái gì, nhưng là hắn từ nhỏ đã được dạy. Thiên Đạo công bằng tuyệt đối, công minh phán xét. 

Doanh Thiên ha ha cười lớn, giống như là nghe được cái gì buồn cười nhất thế gian câu chuyện vậy:"Thiên Đạo công bằng?. Đây là muốn tấu hài cho người xem sao, xem ra, các ngươi là bị nhồi nhét không ít". 

"Đế Tôn nói vậy là sao đâu? ".  Sinh Trường Quân không khỏi nghi hoặc nói ra. 

Doanh Thiên cũng là mỉm cười nói:"Nếu như công bằng, còn phải dở trò đánh lén, còn phải suy tính mưu kế sao".

Quả thực, Doanh Thiên cùng Thiên Đạo kết xuống thù sâu, cũng không phải ngày một ngày hai, cũng không phải chỉ một hai lần đơn giản như vậy, mà là rất nhiều lần, đã là không cách nào hòa giải.

Cũng không phải Doanh Thiên chủ động đi gây thù. Mà là năm lần bảy lượt Thiên Đạo đều âm mưu ám toán Doanh Thiên, mới khiến cho Doanh Thiên ra tay hành động một chút.

Thiên Đạo ra tay, trước giờ đều là âm thầm trong bóng tối, rất ít khi chính diện ra tay, vạn cổ đến nay có không biết bao nhiêu hạng người vô địch đều là ôm hận ở Thiên Đạo thủ đoạn. 

"Đế Tôn, người tu luyện Tịch Diệt, uy hiếp chúng sinh vạn giới, uy hiếp Thiên Địa tồn tại, Thiên Đạo tất nhiên không thể đứng nhìn".  Sinh Trường Quân không khỏi bảo vệ lập trường của mình. 

"Sai, ta uy hiếp không phải vạn giới chúng sinh, cũng không uy hiếp Thiên Địa, mà là uy hiếp bọn hắn địa vị,  một đám hèn nhát mà thôi". Doanh Thiên lắc đầu cười. 

Đúng lúc này, Y Huyền không khỏi nhíu mày nói ra:"Sinh Trường Quân, ngươi nói nhiều như vậy với hắn làm gì, mau động thủ để còn trở về". 

Y Huyền lúc này đã không có chút nhẫn nại, hắn rất nóng lòng, muốn biết trong truyền thuyết cấm kỵ tồn tại kia rốt cuộc lợi hại chỗ nào. Hăn ngạo khí rất lớn,  cũng không cho rằng mình thua kém ai, hắn cũng không tin, một cái vừa mới trùng sinh Thiên Tôn có thể mạnh hơn hắn. 

Ngược lại, Độ Nhiên thì cười lạnh:"Ngươi vội như vậy làm gì, để cho hắn nói một hồi, sau đó chà đạp, tra tấn hắn chẳng phải sẽ thích thú hơn sao". 

"Chỉ dựa vào ba người các ngươi sao? ".  Doanh Thiên không khỏi lắc đầu, hắn cảm thấy buồn cười vô cùng. 

Từ khi nào hắn bị người coi thường như vậy, ba cái Thánh Quân tiểu tử liền đã lớn lối muốn diệt hắn. Nếu là lộ ra ngoài, thật đúng là trò cười. 

"Không cần 3 người, mình ta là đủ".  Y Huyền bước lên, trên thân đại đạo lưu chuyển, tựa hồ muốn ra tay. 

Chỉ thấy, đếm mãi không hết đại đạo pháp tắc hiển hiện, ngưng tụ thành một cái ngàn trượng thủ ấn màu đỏ. 

Thủ ấn màu đỏ này lập tức hướng Doanh Thiên công tới. 

Nhưng là còn chưa có chạm tới Doanh Thiên, thủ ấn này trong nháy mắt tan rã. 

Cái này để cho Y Huyền không khỏi ngạc nhiên, hắn vừa rồi ra tay bất quá là tùy tiện, nhưng là cũng không phải tầm thường, cho dù là một cái Thánh Quân khác cũng phải cẩn thận đối đãi, không thể đơn giản phá giải như vậy. 

Kỳ thật. Bản thân Doanh Thiên cũng không có làm cái gì, chỉ đơn giản là Đại Đạo của Doanh Thiên vượt xa Y Huyền, cho nên nó tự động hộ chủ, trong nháy mắt phân giải thủ ấn màu đỏ kia. 

"Trước mặt ta chơi Đại Đạo, các ngươi nên làm cái gì đó thực tế một chút".  Doanh Thiên bật cười nói ra. 

Quả thật, Doanh Thiên Đạo của Doanh Thiên đã đạt đến một cái trình độ cực kỳ kinh người, đạt đến độ cao mà chỉ có thể ngước nhìn, 3 cái Thánh Quân lại muốn sử dụng đại đạo đi đùa nghịch với hắn. Đây không biết phải nói là ngu ngốc. Hay là tự tin đâu. 

Đạt tới Thánh Quân cảnh giới này, cũng sẽ không sử dụng duy nhất một loại đại đạo, mà là đã tìm hiểu cả 3000 đại đạo. 

Mỗi một chiêu một thức, đều sẽ bao gồm cả 3000 đại đạo bên trong,  trừ những cái Thánh Đế chủ tu một loại đạo kia. 

Đại Đạo Cửu Bộ, trên đại đạo đi được càng xa, uy lực thi triển càng mạnh.

Lúc này, Y Huyền không khỏi cẩn thận một chút, mặc dù nói hắn kiêu ngạo, nhưng là cũng sẽ không phải mù quáng ngu ngốc. 

"Nếu như là các ngươi không lấy ra được cái gì ra dáng thủ đoạn, vậy hôm nay chúng ta chơi xong".  Doanh Thiên 2 tay dang ra bình thản cười nói. 

"Chớ có càn rỡ".  Độ Nhiên quát lên, trong nháy mắt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay của hắn. 

Trường kiếm này trong suốt, bên trong thân kiếm giống như chứa lấy một tòa vũ trụ tinh không vậy,  có đủ các loại nhật nguyệt tinh thần lấp lánh. 

Kiếm vừa xuất ra, dưới chân Độ Nhiên xuất hiện một dòng ức vạn dặm Thiên Hà chảy xuôi. 

Quan trọng là, cả tòa thế giới này giống như là bị thanh kiếm này dẫn động, từ khắp nơi pháp tắc lũ lượt kéo về hội tụ trên thân kiếm. 

Độ Nhiên giống như là cả thân thể dung hợp với thế giới này vậy, có được giống như Sáng Thế Chủ bộ dáng. 

Nhìn thanh trường kiếm kia một chút, Doanh Thiên bật cười:"Tinh Không Kiếm?.  Huyền Minh tiểu tử kia cũng là chịu bỏ ra đồ vật". 

"Có thể chết dưới Tinh Không Kiếm, ngươi coi như đủ may mắn".  Độ Nhiên cười lạnh, một kiếm chém ra. 

Một kiếm này, tuyên hoành vạn cổ, chém đứt thời gian, không gian, dưới một kiếm kia, cái gì đại đạo pháp tắc, cái gì vạn cổ đạo pháp, đều sẽ bị chém đứt. 

Mặc kệ ngươi là cỡ nào kinh diễm Thần Đế hay là Tiên Đế, dưới một kiếm này đều sẽ tan thành mây khói. 

Doanh Thiên đối diện một kiếm này, giống như một chiếc lá trong cơn bão, tựa như lúc nào đều có thể tan biến. 

Nhưng là Doanh Thiên bình thản cười một tiếng. 

Chỉ thấy hoa một cái, trong tay Doanh Thiên xuất hiện một vật nhìn không rõ. Vật này bao phủ bởi một tầng khí lưu màu đen. 

Doanh Thiên đưa vật này lên đỡ lấy  Độ Nhiên chém xuống một kiếm kia.

Tại va chạm thời điểm, cả tòa thế giới này ầm ầm rung chuyển, vô số nhật nguyệt tinh thần bị dư âm chấn đến vỡ nát. Không gian trở nên hỗn loạn vô cùng. 

Nhưng là Doanh Thiên chung quy là cản được một kiếm này. 

Sau đó Doanh Thiên một cái động tác đâm ra. Động tác này vô cùng bình thường, cũng rất chậm, giống như tập dưỡng sinh một dạng. Nhưng là chỉ một cái bình thường động tác này, vô thanh vô tức, vai trái của Độ Nhiên xuất hiện một cái lỗ thủng, thánh huyết ầm ầm chảy ra. 

Độ Nhiên kinh hãi, hắn một kiếm kia đã dốc không ít lực, thế nhưng là vẫn bị Doanh Thiên ngăn được, lại còn có thể phản kích khiến hắn bị thương. 

Độ Nhiên khống chế vết thương, điều động sinh mệnh lực lượng tới chữa trị. 

Lúc này mới nhìn rõ, trên tay Doanh Thiên là một thanh kiếm, mà lại, thanh kiếm này vô cùng đặc biệt. 

Cả thanh kiếm dài một thước, bản rộng 4 phân, kiếm thể màu đen, liền mạch một khối.

Thanh kiếm đen này lộ ra vô cùng thô ráp một dạng, thân kiếm lồi lõm không đều, giống như bị búa gõ lõm một dạng. Thân kiếm có nhiều vết nứt nhỏ li ti, lưỡi kiếm cũng không sắc bén, thậm chí còn không thẳng, trên lưỡi kiếm còn xuất hiện từng vết mẻ. 

Những vết mẻ này cũng không phải là trong chiến đấu va chạm mà thành, mà là từ khi rèn đi ra đã có vậy. 

Kiếm không có phần chắn tay, chuôi kiếm được cuốn lấy băng vải màu trắng đã có vết ố cùng rách nát. 

Thanh kiếm này giống như được một cái học nghệ thợ rèn trong lúc say rượu rèn ra vậy, toàn bộ thanh kiếm trông xấu xí vô cùng.

Nhưng là, bất kể là chất liệu rèn kiếm, hay là đoạn vải rách nát cuốn trên lưỡi kiếm kia, đều là vô thượng thánh vật tồn tại.

Nhìn kỹ liền phát hiện, bất kể là những vết lồi lõm trên thân kiếm, hay là những chỗ sứt mẻ kia, đều lộ ra hết sức tự nhiên, cùng Thiên Địa quy tắc phù hợp tương liên. Khí lưu màu đen xung quanh kiếm cũng là một loại đặc thù đại đạo pháp tắc. 

Nhìn kỹ thanh kiếm này, Sinh Trường Quân không khỏi nghĩ tới một cái truyền thuyết cỗ lão, giật mình nói:"Nguyên Sơ?  Thanh kiếm đầu tiên trong thiên địa". 

Đúng thế, trong tay Doanh Thiên thanh kiếm kia, gọi là Nguyên Sơ, cũng là thanh kiếm đầu tiên trong thiên địa. 

Kiếm này, được Thiên Địa uẩn dưỡng vô số năm tháng, từ Nguyên Thủy đã bắt đầu. Mãi cho đến Hỗn Độn Kỷ Nguyên mới xuất thế mà ra

Năm xưa, vì tranh đoạt thanh kiếm này, đã dẫn tới một trận hạo kiếp, cuối cùng là về tay Doanh Thiên. 

Khi đó, Kiếm Đạo còn chưa có tồn tại, cũng không có ai gọi nó là kiếm. 

Kiếm Tổ mượn đến Doanh Thiên thanh kiếm này, sau đó cuốn lên đoạn vải kia, từ đó ngộ ra Kiếm Đạo, trở thành Kiếm Tổ. 

Thanh kiếm kia cũng được xưng là thanh kiếm đầu tiên trong Thiên Địa. Gọi tên là Nguyên Sơ. Được người xưng là Nguyên Sơ Tổ Kiếm. 

Về sau, thanh kiếm này trở về tay Doanh Thiên. 

"Mắt nhìn không tệ, đây chính là Nguyên Sơ". Doanh Thiên gật đầu cười đáp. 

Sinh Trường Quân cảm thấy không ổn. Bởi vì Doanh Thiên trùng sinh thời điểm, không thể nào có được như vậy bảo vật. 

Dù sao thì Vấn Thiên bí mật cầm tới bảo khố cho Doanh Thiên cũng rất ít người biết. 

"Toàn lực ra tay, nhất định phải cẩn thận". Sinh Trường Quân hướng Y Huyền cùng Độ Nhiên nói. 

Lúc này, Y Huyền cùng Độ Nhiên cũng đã khác hoàn toàn ban nãy, bọn hắn đều biết Doanh Thiên khó chơi. 

Lập tức, bọn hắn Chân Mệnh ngoại phóng, mỗi người 9 cái Chân Mệnh Đồ Đằng hiển hiện. 

Vạn đạo quy tắc ầm ầm lưu chuyển. 

Độ Nhiên tay cầm Huyền Tinh Kiếm. Sinh Trường Quân xuất ra một thanh loan đao. 

Y Huyền thì ra cầm ra một thanh trường côn. 

Mỗi một món đều phát ra khí tức kinh người, không thua kém Huyền Tinh Kiếm chút nào. 

"3 cái Thiên Tôn Bảo Khí, đây là các ngươi vốn liếng sao? ". 

"Đế Tôn, đắc tội rồi".  Sinh Trường Quân trầm giọng.