Nguyên Thủy Chiến Ký

Chương 25: Nguồn gốc sức mạnh




“Cháu tên Huyền.”

Thiệu Huyền nói tên trong bộ lạc của mình ra, bây giờ anh chỉ thấy được một bộ xương nên không đoán được vẻ mặt của thầy phù thủy, nhưng mà, khi nghe thấy tên thì thầy phù thủy dừng lại một chút, dường như đang cố nhớ lại điều gì đó thì biết ngay ông tạm thời vẫn chưa nhớ lại.

Qua một thời gian, thầy phù thủy mới lên tiếng, cũng không hỏi thêm Thiệu Huyền gì nữa.

“Được rồi, cháu ra đứng với các bạn đi.”

Thiệu Huyền không nói gì, ngoài mặt cũng không có nét gì không hài lòng nhưng trong lòng lại bĩu môi, lão già này trí nhớ kém đến nỗi không nhớ lại được hay sao?

“Được rồi, nếu mọi người đã cùng nhau thức tỉnh lực tô-tem, đạt được sức mạnh của sự thức tỉnh mang đến, vậy việc đầu tiên các cháu cần biết là dùng sức mạnh này để làm gì.” Thầy phù thủy chậm rãi nói.

“Đây chính là một điểm chuyển biến từ đây trở về sau trong đời các cháu, từ đây trở đi các cháu đã trở thành những chiến sĩ tô-tem nhưng đây cũng chỉ là điểm khởi đầu, sau này có thể đi đến đâu vẫn phải dựa vào năng lực của chính các cháu, không được lơ là, hoặc là sẽ mãi mãi bị kẹt ở trạng thái khởi đầu hoặc là sẽ trở thành những chiến sĩ ưu tú của bộ lạc tiếp tục trưởng thành.”

Lúc nói, thầy phù thủy còn đặc biệt nhìn sang thủ lĩnh một cái, ý nói với bọn trẻ nhìn xem đây chính là tấm gương của các cháu.

Có thể trở thành thủ lĩnh tất nhiên Ngao không giống với những người bình thường khác mà vượt xa so với các chiến sĩ trong bộ lạc, do sự sùng bái với sức mạnh của đối phương nên rất nhiều chiến sĩ trong bộ lạc lấy Ngao làm mục tiêu phấn đấu, bao gồm những chiến sĩ nhỏ ở đây cũng vậy.

“Là một chiến sĩ tô-tem việc đầu tiên các cháu phải làm là làm sao để đi tìm nguồn gốc sức mạnh của mình…”

Đây cũng là nội dung chính mà thầy phù thủy muốn truyền đạt đến bọn trẻ.

“Nguồn gốc của sức mạnh, vẫn luôn nằm trong huyết mạch của các cháu, chỉ có điều khi các cháu còn nhỏ nó vẫn luôn ngủ vùi, đợi đến một ngày thời cơ chín mùi, dưới sự kêu gọi của lửa thiêng, nó sẽ dần tỉnh dậy… nhắm mắt lại, tâm vô tạp niệm, hãy đi theo nguồn sức mạnh trong cơ thể, các cháu sẽ nhìn thấy nó…”

Căn nhà đá không biết từ lúc nào đã trở nên ấm hơn, mọi người ngồi xuống theo hướng dẫn của thầy phù thủy rồi nhắm mắt lại.

Thiệu Huyền cũng làm theo.

Sau khi đầu óc trống rỗng thì trong biển ý thức dần dần hiện lên một hình ảnh. Là hình ảnh một ngọn lửa bao bọc một cặp sừng, là tô-tem của bộ lạc, ngoài ra còn có một khối tròn phát ra ánh sáng trắng lờ mờ bao bọc tô-tem bên trong.

Là khối tròn…

“Cháu nhìn thấy rồi!” Một đứa trẻ kìm không được mở mắt ra nói.

“Là tô-tem.” Một đứa trẻ khác nói.

“cháu cũng nhìn thấy rồi.”

“Cháu cũng vậy.”

“…” Mọi người tranh nhau nói, chỉ sợ thầy phù thủy hiểu lầm mình không nhìn thấy được nguồn gốc của sức mạnh, bị trở thành chiến sĩ tô-tem ngu ngốc không có tiền đồ.

Thầy phù thủy nhìn quanh một vòng, đa phần những đứa trẻ này đều có thể thấy được nguồn gốc của sức mạnh, ngoại trừ…

“A Huyền, cháu tìm thấy chưa?”

Thầy phù thủy vừa nói, toàn bộ ánh mắt của bọn trẻ đều tập trung về bên này.

Lúc nãy nói chuyện với nhau có nghe Trại nói qua, thằng nhóc này đến từ hang động dưới núi, qua Lễ Phong Tuyết này mới tròn mười tuổi, thông thường thì những đứa trẻ được thức tỉnh ở lứa tuổi này trong bộ lạc không nhiều, nếu có thì cũng là những đứa trẻ sống gần đỉnh núi, là đời sau của những chiến sĩ ưu tú trong bộ lạc. Mà trong bộ lạc cũng đồn đại, thức tỉnh càng sớm thì tiềm năng trưởng thành càng nhiều, tỷ lệ trở thành chiến sĩ lớn mạnh như thủ lĩnh cũng rất lớn.

Trước đây khi mùa đông chưa kết thúc, họ được thầy phù thủy giữ lại, nhỏ tuổi nhất là Mâu - cháu lớn của thủ lĩnh.

Vũ khí mà thủ lĩnh dùng để săn thú là trường mâu, những con thú chết dưới trường mâu của thủ lĩnh nhiều không đếm xuể, cái trường mâu đó cũng đại diện cho không ít huy hoàng của thủ lĩnh, chuyện này người trong bộ lạc đều biết. Mà theo như cách nói của người trong bộ lạc, thủ lĩnh lấy tên vũ khí của mình đặt cho đứa cháu đầu tiên, điều này mang ý nghĩa rất phi phàm, thể hiện rõ hy vọng mà thủ lĩnh gởi gắm vào đứa trẻ này không ít.

Nhưng mà rõ ràng lần tế bái này người được chú ý nhất lại không phải là người được mọi người công nhận có tiềm năng nhất là Mâu đây, mà là người bỗng nhiên bị phát hiện giữa hoạt động Tế Bái - Thiệu Huyền.

Sắc mặt của Mâu vẫn luôn không tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy Thiệu Huyền, trong mắt hiện rõ sự thù địch, chỉ hận không thể giao đấu một trận cho thỏa mãn.

Tiếc là Thiệu Huyền chỉ thấy được bộ xương chứ không thấy được biểu cảm trên mặt nó, còn về ánh mắt thù địch đó thì cũng xem như lãng phí, cũng như bị móc đi đôi mắt vậy.

Nghe thấy câu hỏi của thầy phù thủy, Mâu cũng nhìn chằm chằm Thiệu Huyền, lòng thầm mong anh sẽ nói “không nhìn thấy”, như thế chắc chắn Thiệu Huyền sẽ bị mọi người cười chê.

Tiếc là Thiệu Huyền không hoàn thành ý nguyện của nó.

Nghe thầy phù thủy hỏi, Thiệu Huyền gật gật đầu: “Cháu nhìn thấy rồi, giống như tô-tem xuất hiện trong lò sưởi vậy.”

Nếu đều nhìn thấy hết thì thầy phù thủy cũng yên lòng, tiếp tục giảng giải cho mọi người nguồn gốc của ngọn lửa.

Mà khi Thiệu Huyền nhắm mắt, thứ xuất hiện trong đầu không chỉ có tô-tem mà còn có một khối tròn.

Nếu mọi người đã không nhắc đến vật gì khác ngoài tô-tem, thì có thể nói, khối tròn màu trắng đó cũng chỉ có Thiệu Huyền nhìn thấy được. Theo như hình dáng đó Thiệu Huyền chợt nhớ ra hòn đá kỳ quái dao chặt không đứt, lửa đun không nóng kiếp trước.

Càng nhìn càng giống…

Nếu thật sự như thế, thì việc bản thân thức tỉnh sớm hơn người khác cũng xem như đã tìm ra nguyên nhân.

Nói đến việc dùng sức mạnh tô-tem, thầy phù thủy gọi Mâu đến làm mẫu cho mọi người xem trước.

“Đánh một cái mà không dùng sức mạnh tô-tem.”

Chiến sĩ bên cạnh nhận được tín hiệu của thầy phù thủy, liền mang đến một khối đá đã chuẩn bị trước đó.

Mâu ưỡng ngực bước qua, nhìn thấy ánh mắt khuyến khích đến từ ông nội thủ lĩnh, hít thở mạnh, nắm tay lại, thủ sẵn thế, hét lên một tiếng, đồng thời đưa nắm đấm hướng đến khối đá.

Bốp!

Một âm thanh nhỏ vang lên.

Khối đá chỉ động đậy một chút.

Mâu khẽ cử động chân mày, thu nắm đấm về.

Thiệu Huyền cũng muốn đau hộ nó, Nhưng mà nhìn nắm đấm của Mâu mới phát hiện, tay của Mâu chỉ đỏ lên một chút chứ không bị thương.

Đây là sự cường tráng khác biệt so với trước khi thức tỉnh, từ da thịt đến xương cốt, mỗi một phân đều trải qua sự thay đổi rất lớn.

“Tốt, bây giờ làm lại một lần nữa với lực tô-tem.” Thầy phù thủy nói.

Lần này chân mày của Mau không còn nhíu chặt nữa là thoải mái hơn nhiều, đồng thời lại tiếp tục tung đấm.

Cũng là tư thế đó, nhìn sơ qua thì cũng dùng sức mạnh như lúc trước, không có chỗ nào đặc biệt nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác khác nhau.

Binh!

Tiếng vỡ vụn của khối đá bị đấm vào.

Bọn trẻ nhìn lên bỗng dưng ngứa ngáy, muốn chạy lên thử xem sao, thế nhưng thầy phù thủy vẫn không lấy thêm khối đá nào ra cả, mà để cho chúng yên lặng luyện tập làm sao để sử dụng lực tô-tem.

Sau khi dạy dỗ xong thì thầy phù thủy mang theo người rời đi, bây giờ ông ấy cần nghỉ ngơi. Ngao nhìn thấy sự mệt mỏi của thầy phù thủy, lại nhìn bàn tay bỏng rát của mình, nghĩ ngợi rồi quyết định ngày mai mới tìm đến nói với thầy phù thủy về chuyện này.

Thầy phù thủy được đỡ về nằm lên tấm thảm da, mượn ánh lửa ông mở ra tấm da được người ta ghi chép trong lễ tế, bên trong viết rất chi tiết tình hình của mỗi một đứa trẻ, bên lò lửa ai thức tỉnh trước, ai thức tỉnh xong trước đều ghi chép lại cả.

Bên trong cũng ghi lại tin tức của Thiệu Huyền, bao gồm tình hình hiện giờ và ngày sinh của anh.

Nhìn thấy Thiệu Huyền có nuôi một con sói, thầy phù thủy mới dần nhớ ra.

Hình như đúng thật có chuyện như thế, chả trách khi nghe được chữ “Huyền” đó ông cảm thấy rất thân quen.

Lúc đó khó khăn lắm mới xuống núi xem tình hình sinh sống của người dân một chuyến, không ngờ lại nghe thấy có người muốn “nuôi dưỡng” nên ông đành để lại một thẻ bài, không cho người trong bộ lạc động vào con sói, vốn dĩ muốn dặn dò mọi người cung cấp thêm một phần ăn, nhưng sau đó người trên núi lại thông báo đã tìm ra loại thực vật ông tìm kiếm bấy lâu nay, đội săn đã mang về một gốc, ông liền dồn hết tâm trí vào loại thực vật ấy và nghiên cứu vị thuốc của nó cả năm nay, đợi đến khi đã nghiên cứu xong loại thuốc này thì ông cũng đã quên mất chuyện nuôi sói luôn rồi.

Cũng không biết con sói đó hiện giờ thế nào…

Mà ngay lúc này, Caeser đã được thầy phù thủy nhớ đến đang đáng thương nằm ngoài hang đón gió lạnh giữa đêm, nó nhìn lên trên núi chỉ muốn hú dài một tiếng.