Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 78





Sau khi ám ẩn rời đi, Cảnh đế trở lại long ỷ, trong tay vân vê một viên cờ màu đen: "Tiểu Lộ Tử, gần đây Diệp Thượng Nguyệt có động tĩnh gì không?"
 
Thời gian gần đây Lộ công công công không được tốt lắm, cho nên da đầu khá là căng, hiện tại cũng không dám tùy tiện phát ngốc. Nghe Hoàng thượng hỏi chuyện, hắn lập tức bẩm báo: "Bẩm Hoàng thượng, một tháng gần đây Túc Chiêu viện vẫn luôn ở Trường An cung, trước đây có đến Cảnh Nhân cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương một lần."
 
Cảnh đế ngồi trên long ỷ, híp mắt lại: "Cảnh Nhân cung, từ lúc nào nàng ta có quan hệ tốt với Hoàng hậu như vậy?" Nói xong hắn cong miệng cười: "Để cho ám tử Cảnh Nhân cung trông chừng một chút, lại phái mấy trạm gác ngầm qua, nàng ta ngàn cực vạn khổ trà trộn vào cung, sẽ không mãi sống yên đó đâu."

 
Nhưng không sao, nếu vẫn luôn sống yên ổn, thì không phải là Diệp Thượng Nguyệt rồi. Lộ công công hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ, tất nhiên là biết ân oán giữa Hoàng thượng và Diệp Thượng Nguyệt, Năm đó Văn Oanh Thái hậu chết, trong đó có tay chân của Diệp Thượng Nguyệt; mấy năm trước Lương vương mưu nghịch, ở đó cũng có dấu vết của Diệp Thượng Nguyệt. Dù sau đủ loại sự tích trước đây đã cho thấy Diệp Thượng Nguyệt chính là kẻ gây tai họa, ai dính vào người đó xui xẻo.
 
"Hoàng thượng, Túc Chiêu viện dường như đang theo dõi Hi Hiền phi," Lộ công công nghĩ đến tin tức bên dưới truyền lên, đầu có hơi đau. Muốn nói hàng giả như nàng ta không phải là nên yên phận cúi đầu sống đến hết đời ư, sao nàng ta lại dám ngược gió làm bậy chứ?
 
"Hình như Thục phi nương nương cũng có chút nghi ngờ thân phận của Túc Chiêu viện."
 
Cảnh đế bật cười một tiếng: "Xem ra trong hậu cung của trẫm cũng còn có vài người thông minh. Ngươi trông chừng Diệp Thượng Nguyệt, còn Hi Hiền phi, nếu như Diệp Thượng Nguyệt còn có chút đầu óc thì nên tránh xa nàng một chút. Bằng không chọc giận cô gái nhỏ kia, cô gái nhỏ đó có rất nhiều biện pháp lột da nàng ta."
 
Lộ công công nghe vậy ngẫm lại cũng đúng, Hi Hiền phi tiến cung lâu như vậy, nếu nói về thua thiệt thì thật là không có, ngay cả Lệ Phi cũng thiếu chút nữa bị nàng làm cho tức chết: "Vậy Hoàng thượng có muốn thêm vài ám vệ nữa cho Tam Hoàng tử không?"
 
"Không cần," Cảnh đế ném viên cờ đen lên bàn cờ: "Trẫm đã cho ám ẩn cấp thêm hai ám vệ cho các Hoàng tử, Công chúa trong cung rồi. Đúng rồi, ngày kia ngươi đến Hề Hòa viên truyền ý chỉ của trẫm, bảo Trang thị mang Nhị Công chúa hồi cung."
 
"Vâng," Lộ công công giương mắt lén nhìn Hoàng thượng, xem ra lần này Hoàng thượng thật sự định thanh lý hậu cung rồi.
 

Xét ra Trang Chiêu dung cũng coi như là biểu muội của Cảnh đế, nàng là họ hàng xa của Văn Oanh Thái hậu, vì trông có vài phần giống với Văn Oanh Thái hậu cho nên được Cảnh đế giữ lại trong cung. Thật ra Lộ công công biết sở dĩ Hoàng thượng giữ Trang Chiêu dung ở bên cạnh, cũng chỉ vì nàng xuất hiện quá trùng hợp. Nhưng từ sau khi Trang Chiêu dung tiến cung, cuộc sống cũng không được tốt, vì Thái hậu thể hiện không thích nàng, đương nhiên Hoàng thượng cũng đối xử lạnh nhạt, thậm chí đến nay nàng vẫn là tấm thân xử nữ. Chỉ có thể nói Trang Chiêu dung là bị hủy vì gương mặt của nàng, Hoàng thượng không có sở thích luyến mẫu.
 
Về sau Nhị Công chúa được sinh ra, thân phận sinh mẫu thấp kém, Hoàng thượng bèn đưa Nhị Công chúa cho Trang Chiêu dung nuôi. Vừa hay vì Nhị Công chúa sinh non, sức khỏe không tốt, Hoàng thượng biết thời biết thế theo ý của Thái hậu đưa bọn họ đến Hề Hòa viên, chuyến đi này cũng đã gần bốn năm. Hiện tại Diệp Thượng Nguyệt tiến cung, Trang Chiêu dung kia cũng đã đến lúc quay lại.
 
Trong Trường An cung, Túc Chiêu viện ngồi trên tháp, dùng cháo tổ yến, nàng ăn rất tỉ mỉ, từng chút từng chút chậm rãi thưởng thức.
 
"Nương nương," Mạn Vân bên cạnh Túc Chiêu viện lén lút vào trong: "Tin tức đã đưa."
 
Túc Chiêu viện giống như không nhìn thấy nàng ta, vẫn hưởng thụ dùng cháo tổ yến của mình. Qua một lúc lâu, chờ nàng ta dùng xong ngụm cháo cuối cùng, mới chậm rãi buông chén trong tay xuống.
 
Mạn Vân vội vàng bưng nước ấm đến hầu hạ Túc Chiêu viện súc miệng, sau lại cầm một chiếc khăn tay sạch lau miệng cho Túc Chiêu Viện.
 
"Có liên lạc?" Diệp Thượng Nguyệt sửa sửa xiêm y, không chút để ý hỏi: "Tin tức nói gì?"
 
"Cũng không nói gì, chỉ là bảo nương nương tạm thời sống yên ổn," Mạn Vân cau mày, hơi khó hiểu.
 
"Xùy...," Túc Chiêu viện khẽ xùy một tiếng, chậm rãi nói: "Cuộc sống trong cung khá dễ chịu, nói cháo tổ yến bổn cung vừa ăn, đều là dùng kim ti huyết yến. Ở trong cung lâu, được nuôi cẩm y ngọc thực, ai còn nghĩ đến những tháng ngày kinh tâm động phách chứ?"
 
Mạn Vân mím môi, cúi đầu không nói.

 
Túc Chiêu viện hít sâu một hơi: "Theo tình hình hiện tại của chúng ta, vị ám tử kia thật là thần thông quảng đại, chẳng qua bổn cung không biết rốt cuộc là ai?"
 
"Không phải nương nương vẫn luôn nghi ngờ Hoàng hậu sao?" Mạn Vân mặc dù theo Diệp Thường Mân từ nhỏ, nhưng nàng ta đúng thật là người của Diệp Thượng Nguyệt, cho nên Diệp Thượng Nguyệt ở ngoài ngàn dặm cũng có thể biết vị muội muội tốt Diệp Thường Mân kia của nàng làm gì ở núi Từ Vân. Chỉ là chờ đến lúc nàng ta tìm được cơ hội quay lại, tất cả đã không còn kịp nữa.
 
Mỗi lần Diệp Thượng Nguyệt nhìn Mạn Vân, nàng sẽ lập tức nghĩ tới muội muội ăn cây táo, rào cây sung kia của nàng: "Bổn cung luôn cảm giác không phải là Hoàng hậu."
 
"Nhưng tin tức là từ Cảnh Nhân cung truyền tới."
 
Diệp Thượng Nguyệt thở dài một hơi, cũng vì điểm này mà nàng mới đau đầu, không phải là Hoàng hậu, tin tức lại từ cung Cảnh Nhân truyền tới: "Sáng mai bổn cung dò xét Hoàng hậu lần nữa."
 
"Cũng chỉ có thể như vậy," Mạn Vân nhìn chủ tử nhà nàng, nàng luôn cảm thấy đáng tiếc cho chủ tử, nếu như lúc đầu chủ tử nhà nàng có thể tiến cung, vậy bây giờ chắc chắn là đã cao quý vô cùng: "Nương nương, ngài không muốn ở lại trong cung sao?"
 
Nói đến chuyện này, trong mắt Diệp Thượng Nguyệt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Hoàng thượng đã sớm biết năm đó Văn Oanh Thái hậu chết thế nào, hắn sẽ không bỏ qua cho ta," nói xong nàng quay đầu nhìn Mạn Vân: "Thật ra có lẽ Hoàng thượng biết Túc Chiêu viện đã đổi người rồi, hiện tại hắn ẩn nhẫn không phát tác, ta cũng có thể đoán được hắn vì cái gì. Bây giờ thời gian của ta là một ngày kiếm một ngày."
 
Ai biết nỗi khổ của Diệp Thượng Nguyệt nàng chứ? Mà thôi, lần này nàng trà trộn vào cung, chủ yếu là vì ám vệ năm đó Lương vương lưu lại, hiện tại đội ám vệ kia đã bị Trấn Quốc công tiếp quản. Rốt cuộc là nàng chậm một bước, nhưng cũng không sao, Trấn Quốc công cũng không được bao lâu nữa. Thẩm gia đã về Dụ Môn quan, tin tưởng không lâu sau Thẩm gia có thể nắm được chứng cứ thông đồng với địch bán nước năm đó của Trấn Quốc công là Tây Ninh bá, đến lúc đó dù Trấn Quốc công có tổ tông phùng hộ, cũng chỉ là chuột chạy qua đường.
 
Lương vương đã nói hắn có xếp một ám vệ làm ám tử ở hậu cung của Hoàng thượng, trong tay ám tử kia có một phần danh sách, lần này nàng tiến cung, chính là vì phần danh sách kia. Có phần danh sách kia, nàng mới có cơ hội đàm phán với Hoàng đế, hi vọng đến lúc đó Hoàng thượng thật sự có thể tha cho những người vô tội của Diệp gia, nàng cũng xem như không có lỗi với cô mẫu.
 
Ngày hôm sau, Hoàng hậu dùng xong một chén canh xương cá đậu hũ, bắt đầu nôn, nhưng cũng may chỉ nôn một nửa rồi không nôn tiếp. Nhưng điều này làm cho Hoàng hậu vui đến hỏng: "Ma ma," Hoàng hậu cầm khăn gấm lau miệng: "Ma ma ngươi xem, bổn cung nôn ra một chút."
 
Dung ma ma cũng mừng thay cho Hoàng hậu, tuy rằng vẫn còn nôn, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu: "Nương nương, long tự trong bụng người đã đầy ba tháng, như vậy thai đã vững, người cũng nên yên tâm, khẩu vị sẽ dần quay lại."
 
Trong lòng Hoàng hậu cũng khoan khoái một chút: "Thu Đồng, ngươi đi nói với người của Ngự Thiện phòng một tiếng, sau này cá quế hoa trân châu chọn loại tốt đưa qua Cảnh Nhân cung."
 
"Vâng," Thu Đồng khom người lui ra ngoài.
 
"Bây giờ bổn cung không lo nữa," Hoàng hậu khẽ vỗ bụng mình: "Trước đây bổn cung ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, sợ tới mức bổn cung lo sẽ giống như Lệ Phi. Hiện tại xem ra, bảo nhi của bổn cung cuối cùng cũng thương bổn cung."
 
Dung ma ma phụ họa nói: "Hài tử của nương nương đương nhiên sẽ thương nương nương."
 
"Bổn cung cũng không cầu bảo nhi có thể khỏe mạnh như Tam Hoàng tử, bổn cung chỉ hi vọng nó có thể bình an là được rồi," hiện giờ Hoàng hậu đã chấn chỉnh tâm lý, không hề muốn cạnh tranh với cung Chiêu Dương: "Tam Hoàng tử chắc là sắp lật người được rồi, trẻ con lớn thật nhanh."
 
"Đúng thời gian, Tam Hoàng tử đã đầy ba tháng, hẳn là biết lật rồi," Dung ma ma cũng là người từng trải, rất hiểu biết những việc này.
 
Hiện tại chuyện gì Hoàng hậu cũng đặt qua một bên, chỉ an tâm dưỡng thai, chờ đợi bảo nhi của nàng dưa chín cuống rụng.
 
"Nương nương, Túc Chiêu viện cầu kiến," thái giám thủ vệ tiến vào hồi bẩm.
 
Hoàng hậu hơi nhíu mày: "Hôm nay không phải bổn cung đã cho người đến các cung thông báo mấy ngày tới không cần đến thỉnh an sao, nàng ta tới làm gì?" Nàng không nhớ mình có quan hệ thân thiết với Diệp thị: "Để cho nàng ta vào đi."

 
Hôm nay Túc Chiêu viện dùng bữa sáng, đọc sách, rồi dẫn hai cung nữ Mạn Vân, Mạn Vân tới cung Cảnh Nhân. Sau khi vào cung Cảnh Nhân, nàng thấy Hoàng hậu cười nhạt ngồi trên tháp, bước nhanh về phía trước: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường."
 
"Đứng lên đi," Hoàng hậu đánh giá Túc Chiêu viện, nhắc tới đúng là Túc Chiêu viện thay đổi không ít, trước đây lúc Diệp thị mới vào cung, phân vị tuy thấp, nhưng vẫn không để vị Hoàng hậu là nàng vào mắt, hiện tại Diệp gia không còn, nàng ta lại có kinh nghiệm không ít. Ít ra lần này sau khi hồi cung, quy cũ rất tốt: "Hôm nay ngươi nghĩ thế nào lại đến cung của bổn cung?"
 
Sau khi đứng dậy, Túc Chiêu viện hơi cúi đầu: "Trước kia thần thiếp không hiểu chuyện, có nhiều bất kính với Hoàng hậu nương nương, từ sau khi thần thiếp hồi cung, vẫn luôn muốn thỉnh tội với Hoàng hậu nương nương, chỉ là lần trước tới vừa lúc gặp thân thể nương nương không khỏe, thần thiếp cũng không tiện ở lại lâu," nói xong nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ chân thành: "Gần đây nghĩ nương nương mang long tự đã ba tháng, thần thiếp cảm thấy phải đến cung của ngài một chuyến, thật sự muốn thỉnh tội với ngài, bằng không thần thiếp ăn ngủ không yên."
 
Trên mặt Hoàng hậu vẫn mang theo nụ cười nhạt, nhưng trong lòng cũng có chút nghi ngờ. Túc Chiêu viện này ở núi Từ Vân đã trải qua chuyện gì, làm sao cả người lại hoàn toàn thay đổi như vậy: "Thỉnh tội thì không cần, trước giờ bổn cung cũng không so đo với ngươi, chúng ta đều là tỷ muội cùng hầu hạ Hoàng thượng, không cần phải so đo nhiều như vậy, ngươi ngồi đi."
 
Tuy rằng nói rất thể diện, nhưng nàng vẫn cung cung kính kính quỳ gối trước mặt Hoàng hậu, khấu đầu với Hoàng hậu một cái: "Thần thiếp trước đây không hiểu chuyện, có nhiều mạo phạm với nương nương, xin nương nương tha thứ nhiều hơn, ngày sau thần thiếp sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn tuân phẩm hạnh của thiếp phi."
 
Hoàng hậu cũng không ngăn nàng ta, chỉ là nhìn chằm chằm mặt Túc Chiêu viện, một lúc sau mới hoàn hồn, cười nói với nàng: "Bổn cung nhận lễ của ngươi, cũng coi như bỏ qua chuyện cũ, đứng lên ngồi đi."
 
"Thần thiếp tạ ơn nương nương," sau khi đứng dậy, Túc Chiêu viện ngồi xuống ghế bên dưới tay Hoàng hậu.
 
Nghi ngờ trong lòng Hoàng hậu vẫn không được tiêu trừ: "Ma ma, dâng trà cho Túc Chiêu viện."
 
"Vâng," sau khi Túc Chiêu viện đi vào Dung ma ma đã lặng lẽ đứng bên cạnh Hoàng hậu. Dư quang khóe mắt nhiều lần quét qua vị Túc Chiêu viện này, trong lòng thầm thở dài, bèn đi dâng trà cho nàng ta.
 
"Hôm nay thần thiếp thấy khí sắc của nương nương khá hơn một chút," Túc Chiêu viện nhìn Hoàng hậu cười nói.
 
"Thật sao," Hoàng hậu sờ sờ gò má mình: "Hôm nay đúng là bổn cung tốt hơn chút, cũng có khẩu vị."
 
"Vậy thần thiếp phải chúc mừng nương nương," Túc Chiêu viện mặt hiện mừng rỡ, dường như vui thay cho Hoàng hậu: "Mang thai sẽ vất vả một chút, nhưng nghe nói lúc Hi Hiền phi mang thai Tam Hoàng tử, khá là thoải mái."
 
"Nàng là người có phúc khí," Hoàng hậu nghe nàng ta nhắc đến Hi Hiền phi, trong lòng không khỏi có chút đề phòng, từ sau khi nàng có thai, đã có vài vị luôn không tự giác nhắc tới cung Chiêu Dương trước mặt nàng, các nàng có tâm tư gì nhìn là hiểu ngay.
 
"Đâu chỉ Hi Hiền phi có phúc khí, ngay cả Tam Hoàng tử cũng có," Túc Chiêu viện giống như vô ý: "Lúc sinh trời giáng tuyết may mắn," nàng ta nói chuyện như vậy, như là chuyện phiếm, ngược lại làm cho người ta không thể nói gì.
 
 Hoàng hậu vẫn trước sau như một: "Nói đến Tam Hoàng tử, khiến bổn cung hâm mộ là thằng bé khỏe mạnh. Mấy ngày nay bổn cung vẫn luôn hỏi thăm chỗ Hi Hiền phi, lúc nàng mang thai thích ăn gì, lại dưỡng như thế nào? Bổn cung cũng muốn học theo một chút," Hoàng hậu nói đến đây có chút nhẹ nhàng: "Từ trước đến giờ bổn cung chưa thấy ai sinh thuận lợi như Hi Hiền phi, thật là khiến bổn cung hâm mộ."
 
Túc Chiêu viện nhìn Hoàng hậu, trong lòng suy nghĩ nhiều năm không gặp, Hoàng hậu cũng coi như có tiến bộ: "Nương nương đừng lo lắng, bây giờ không phải sức khỏe của ngài đang dần tốt lên sao? Nói vậy đến lúc đó, cũng sẽ sinh thuận lợi giống như Hi Hiền phi."
 
"Vậy thì mượn lời chúc lành của ngươi," Hoàng hậu nghe hồi lâu, cảm thấy lời này coi như dễ nghe.
 
Lúc Túc Chiêu viện đi khỏi cung Cảnh Nhân đã sắp đến giữa giờ mùi, nói chuyện không đâu với Hoàng hậu đã nửa canh giờ, không ngờ Hoàng hậu vẫn luôn vòng vo với nàng: "Người trong cung quả nhiên không đơn giản," sau đó nàng ta lắc đầu cười, xoay người nói với Mạn Vân, Mạn Văn: "Chúng ta đi Ngự Hoa viên ngắm cảnh đi," nàng ta cũng đã nhiều năm không đi dạo Ngự Hoa viên.
 
Trong cung Trọng Hoa, Đức phi xử lý xong cung vụ, lại bắt đầu lục tung nhà kho.

 
Uyển Y đứng một bên, nhìn nhìn: "Nương nương, người muốn tìm cái gì? Nô tỳ tìm giúp người."
 
Đức phi muốn vò đầu, nhưng lại cảm thấy vò đầu nhìn thật ngốc: "Bổn cung nhớ bổn cung có một cái trống bỏi khảm hồng bảo thạch dùng gấp Tứ Xuyên, nó chạy đâu rồi?"
 
Sau khi nghe xong Uyển Y cười: "Nô tỳ biết là nương nương tìm đồ cho Tam Hoàng tử mà, cái trống bỏi kia đã bị nô tỳ bỏ vào trong rương gỗ tử đàn bên kia rồi."
 
Đức phi nghĩ tới cái trống bỏi Tiểu Phì Trùng cầm hôm qua: "Cái trống bỏi của Chiêu Dương cung thật sự rất xấu, Tiểu Phì Trùng còn thích đến vậy, sáng mai bổn cung mang đồ tốt qua cho nó."
 
"Vậy Hi Hiền phi nương nương sẽ rất vui," Uyển Y cười trêu nói.
 
"Nương nương..."
 
Đưucs phi và Uyển Y mới ra khỏi khố phòng, Vãn Hồng đã tới bẩm báo: "Vừa rồi cung nhân bên dưới nói, thấy Túc Chiêu viện đi Ngự Hoa viên."
 
"Ồ?" Trên mặt Đức phi không có nụ cười: "Thu thập một chút, năm nay bổn cung còn chưa đi dạo Ngự Hoa viên đâu."
 
"Vâng," Uyển Y cùng Vãn Hồng lập tức đi xuống chuẩn bị.
 
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháo làm y phục cho Tiểu Phì Trùng: "Đầu hổ này thêu không tệ, hy vọng Tiểu Phì Trùng sẽ luôn lớn lên khỏe mạnh kháu khỉnh," sau đó qua đầu nhìn lướt qua Tiểu Phì Trùng ngủ sau lưng mình.
 
"Cuối cùng nương nương không để cho Tam Hoàng tử của chúng ta mặc xiêm y nữ," Trúc Vũ cười đưa chỉ cho nương nương nhà mình.
 
Thẩm Ngọc Quân liếc Trúc Vũ một cái: "Những xiêm y nữ đó không phải đều bị ngươi thu gom, đưa đến Hành Vân các, mấy ngày trước bổn cung còn nhìn thấy Tam Công chúa mặc đồ hoa đào Tiểu Phì Trùng đã từng mặc."
 
Trúc Vũ chép miệng cười: "Nương nương, vậy cũng không trách được nô tỳ, Tam Hoàng tử của chúng ta lớn nhanh, những xiêm y nữ đó đã mặc không vừa, nô tỳ thấy những thứ kia đều do nương nương làm từng đường kim mũi chỉ, còn rất nhiều cái chưa từng mặc, bèn mượn danh nghĩa của người tặng cho Tam Công chúa."
 
"Chỉ ngươi biết làm người," đương nhiên Thẩm Ngọc Quân biết tâm tư của nha đầu Trúc Vũ, nàng ấy à, chính là không muốn thấy Tiểu Phì Trùng chịu uất ức.
 
Thẩm Ngọc Quân ngồi trên tháp, vừa mới thêu xong tai lão hổ liền cảm giác sau lưng có người cào mông nàng. Nàng nghiêng đầu, lập tức đối diện với đôi mắt phượng trong veo như nước: "Ô, Tiểu Phì Trùng của chúng ta dậy rồi."
 
"A... Hắc...," Tiểu Phì Trùng thấy nương nói với nó, liền cao hứng, bắt đầu vui vẻ, hai cái chân ngắn quẩy vài cái.
 
Thẩm Ngọc Quân thả kim chỉ trong tay xuống, đưa tay sờ sờ cái mông Tiểu Phì Trùng. Kết quả lúc Tiểu Phì Trùng nằm không tiểu, nàng bế một cái, vươn tay sờ, cảm giác nóng hầm hập: "Con nói có phải con cố ý hay không?"
 
Tiểu Phì Trùng đầu tiên là cười hai tiếng với nương nó, thấy nương nó không đáp lại, cái miệng nhỏ chẹp một cái lập tức "oa" một tiếng khóc lên, nhìn giống như bị uất ức cực lớn, nước mắt như hạt châu rơi xuống.
 
Thẩm Ngọc Quân vỗ vỗ mông nó mấy cái: "Con còn nói lý," nàng lại thả Tiểu Phì Trùng lên tháp, thuận tay lấy cái tã bị nó tiểu ướt ra, theo đó Tiểu Phì Trùng không khóc nữa. Nàng vươn tay ra phía sau, Trúc Vũ vội cầm tã ướt đi, sau lại vắt một cái khăn ấm tới.
 
Vừa lau mông cho Tiểu Phì Trùng, Thẩm Ngọc Quân còn lẩm bẩm: "Con xem cái mông thịt của con này," nói còn chưa chịu, nàng còn không nhịn được vươn tay nhéo nhéo: "Mềm mềm trơn bóng, vuốt thật là không tệ."
 
Trúc Vũ đứng phía sau nương nương nhà nàng, cũng nhìn chằm chằm vào cái mông của tiểu chủ tử, mới vừa giương mắt nhìn về mặt nhỏ của tiểu chủ tử, thấy cái miệng nhỏ của nó mím lại, nàng vội muốn nhắc nhở chủ tử nhà nàng.
 
"Phốc..."
 
Hình như không kịp rồi, Trúc Vũ vội đi xuống chuẩn bị nước ấm, cũng không dám nhìn về phía chủ tử nhà nàng.

 
Hiện tại Thẩm Ngọc Quân muốn đưa cái khăn tới cái mũi nhỏ của Tiểu Phì Trùng, cho nó ngửi một cái: "Con nói con có hư hay không?" Tiểu mập mạp tặng cho nàng một cái tay vàng, nàng buông hai cái chân ngắn nhỏ của Tiểu Phì Trùng ra, duỗi tay chỉ vào chóp mũi nó: "Con nói có phải con cố ý hay không? Chắc chắn là cố ý, ta làm thân nương của con, sờ cái mông con vài cái thì sao, có phải cái mông của Nguyên gia các ngươi đều không sờ được?"
 
Hôm nay Cảnh đế vừa lúc rãnh rỗi, bèn tới thăm hai mẫu tử họ, không ngờ tới liền gặp trường hợp này. Hắn dùng một tay che mũi, nhìn tay Thẩm Ngọc Quân bị Tiểu Phì Trùng ị lên, cũng không đi rửa tay, còn đang chỉ trích Tiểu Phì Trùng, lúc này hắn cảm thấy từ sau khi nàng sinh con thật sự trở nên hơi ngốc: "Còn không nhanh đi rửa tay đi."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, bỗng xoay người, lập tức muốn tiến lên thỉnh an Hoàng thượng.
 
Chỉ là Cảnh đế thấy nàng đi lên, lui về sau hai bước: "Đi rửa tay trước, thay y phục."
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn tay mình, thở dài: "Người đời đều nói "con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo", bây giờ thần thiếp nghĩ hẳn là nên thêm một câu "mẹ không chê con thối"," nói xong nàng chu miệng anh đào lên, đi rửa tay.
 
Sau khi Thẩm Ngọc Quân đi, hai nhũ mẫu của Tiểu Phì Trùng mới dám tiến lên thu dọn cho Tiểu Phì Trùng.
 
"Oa... Oa...," Tiểu Phì Trùng đột nhiên khóc, hai chân ngắn đạp rất có lực.
 
Cảnh đế tiến lên vài bước, đứng nghiêm một bên, nói với Tiểu Phì Trùng: "Dù thế nào, con còn thích bản thân thối phải không?"
 
Lộ công công dừng sau ưng Hoàng thượng, hơi nghiêng đầu nhìn cái mông trần của Tam Hoàng tử. Trường hợp thế này không nhiều lắm, hắn nên nhìn nhiều thêm vài lần, lỡ như về sau Tam Hoàng tử có tiền đồ, hắn cũng có thể lấy chuyện này ra để ngẫm lại. Ồ, nhìn hai chân nhỏ của Tam Hoàng tử rất có lực, còn không muốn lót tã.
 
Thẩm Ngọc Quân rất nhanh đã thu dọn xong, vừa lúc Trúc Vũ cũng chuẩn bị nước nóng xong.
 
"Bảo Trúc Vân lấy bồn tắm của Tiểu Phì Trùng ra nữa, bổn cung tắm cho Tiểu Phì Trùng," Thẩm Ngọc Quân đi tới bên tháp, thi lễ với Hoàng thượng, trêu ghẹo nói: "Sao hôm nay Hoàng thượng không bế Tiểu Phì Trùng vậy?"
 
Cảnh đế nhìn vẻ mặt hứng thú của Thẩm Ngọc Quân, lại cúi đầu nhìn nhi tử mập mạp mặc quần xong đang tập lật người trên tháp: "Bây giờ hai mẫu tử các nàng ngoài mặt cũng coi như là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã rồi."
 
Thẩm Ngọc Quân nhướng nhướng mày: "Hoàng thượng, người đừng nên dùng từ loạn, tổn hại đến hình tượng tri thức rộng rãi phong phú của người."
 
Tiểu Phì Trùng có lẽ nghe được giọng của nương nó, lập tức "ba" một cái, trở người, hợp với tiếng trống thêm tinh thần lật người. Kết quả lật một nửa thì rơi vào khoảng không, cũng may được cha nó tay mắt lanh lẹ vớt vào ngực: "Mấy ngày không gặp bản lĩnh lớn, giường cũng không chứa được con."
 
Thẩm Ngọc Quân vỗ ngực: "Làm ta sợ muốn chết, không, hù chết thần thiếp," nhìn thằng nhãi con mập mạp trong lòng Hoàng thượng, lại còn hoa tay múa chân lộ ra nụ cười không có răng.
 
Trong Ngự Hoa viên, Túc Chiêu viện đi dạo chưa được nửa canh giờ đã gặp Đức phi: "Thần thiếp thỉnh an Đức phi nương nương, nương nương cát tường."
 
Đức phi mang theo nụ cười trên mặt, mắt lạnh đánh giá nữ nhân trước mặt. Là nàng ta, không ngờ qua nhiều năm như vậy, nàng có thể gặp lại nàng ta: "Đứng lên đi."
 
"Tạ ơn nương nương," lúc Túc Chiêu viện gặp Đức phi, trong lòng máy động, ở trong kinh thành, người nàng ta muốn gặp nhất và người không muốn gặp nhất là ai? Vậy thì vị Đức phi nương nương này là vế sau.
 
Cho tới nay, Diệp Thượng Nguyệt thật sự rất áp lực. Sau lưng là gia tộc hư thối từ trong xương cốt, trước mặt là thân bất do kỷ, không nhìn thấy cửa ra ở con đường phía trước, nàng ta tự nhân đầy bụng kinh luân (tài năng về chính trị), tài hoa không thua gì nam tử, nhưng nàng ta sống không tốt. Từ khi nàng ta hiểu chuyện tới nay, đã hâm mộ ghen ghét một người, đó chính là vị Đức phi trước mặt này, nàng thông minh lý trí, lại quá tùy ý, cầm được cũng buông được. Ở trên người nàng, Diệp Thượng Nguyệt nhìn thấy sự tự do tự tại mà Diệp Thượng Nguyệt nàng ta chưa từng có được. Tuy Đức phi yên tĩnh rất lâu, nhưng hiện tại dường như nàng đã đi ra.
 
"Lâu rồi không gặp, ngươi vậy mà có thể trà trộn vào cung," Đức phi nhìn Túc Chiêu viện: "Bổn cung biết ngươi không dễ chết như vậy."
 
"Đức phi nương nương đang nói gì, thần thiếp nghe không hiểu," Túc Chiêu viện hiện ra vẻ mặt khó hiểu.
 
"Chỉ vào kỹ thuật diễn này, muội muội ngu xuẩn kia của ngươi có thêm mười năm nữa cũng không hơn ngươi," Đức phi đi tới trước mặt Túc Chiêu viện: "Diệp Thượng Nguyệt, chúng ta lại gặp mặt."