Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 33






Năm mới đến gần, lại thêm hai đợt tuyết lớn. Ngày hôm nay trời cũng trong xanh, sáng sớm Tiểu Đặng Tử đã dẫn mấy thái giám trong cung quét hết tuyết trong sân.
 
Thẩm Ngọc Quân thấy ngoài trời ngập nắng, nhìn có cảm giác ấm áp. Nàng không đợi ở trong phòng được nữa, dẫn Trúc Vân và Trúc Vũ chuẩn bị ra ngoài đi dạo một vòng.
 
An Tích hiên của Huyên Nhược các, Liễu Tuệ sau khi lại tiễn thêm một nhóm phi tần đến thăm hỏi, ngồi trên tháp đến xuất thần, khóe miệng thỉnh thoảng hiện lên chút ý cười, nhưng ý cười đó không có chút độ ấm nào.
 
"Tiểu chủ, nô tỳ đã tiễn hết mấy vị kia đi." Đại cung nữ hồi môn Bạch Mai của Liễu Tuệ vào phòng báo lại.
 
"Cực cho ngươi rồi," Liễu Tuệ cầm tay Bạch Mai đang đặt trên eo: "Lần này làm không tồi!"
 
"Mạng của nô tỳ là do tiểu chủ cho, cũng chính là của tiểu chủ, tiểu chủ đừng nói những lời như vậy."
 
"Hiện tại ta đã là Uyển nghi, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn một chút." Lần này tuy Liễu Tuệ không còn con, nhưng mỗi khi nghĩ đến phân vị của mình thì cảm thấy thư thái không ít. Trong hậu cung này, nàng có thể quỳ ít đi vài người, hơn nữa trải qua chuyện này, Hoàng thượng hẳn là có chút hổ thẹn với nàng, dù sao con nàng không còn, đây mới là quan trọng nhất.
 
"Tiểu chủ, nô tỳ đỡ người vào phòng trong nằm nghỉ ngơi, lần này thân thể người bị tổn thương nghiêm trọng, vẫn nên chú tâm điều dưỡng."
 
"Cũng được." Liễu Tuệ cúi đầu, khẽ vô cái bụng đã xẹp, trong lòng nghĩ đến đứa bé kia: "Con đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ thôi."
 
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế ngồi trước ngự án xem tấu chương. Chốc lát sau, Lộ công công bước vào: "Hoàng thượng, đã điều ra xong."
 
"Điều tra được gì?" Cảnh đế thờ ơ hỏi, cũng không bỏ việc trong tay xuống.
 
"Ghế, bàn của Tiền Lương đệ ngồi, các chân trên mặt đất đều bị quét một lớp dầu. Còn người ra tay..." Lộ công công nâng mắt nhìn về phía Cảnh đế.
 
"Trẫm biết rồi, Liễu Uyển nghi xảy ra chuyện gì?" Cảnh đế ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, hỏi tiếp.
 
"Việc này... Nói ra có lẽ Hoàng thượng không tin." Lộ công công nghĩ đến manh mối điều tra được, mặt lạnh đi: "Ám vệ phát hiện một ít bã thực vật tại góc tường của An Ngưng hiên thuộc Huyên Nhược các, đã xác định trong đó có hoa hồng Tây Tạng dược tính cực mạnh, còn là hoa hồng Tây Tạng cực phẩm."
 
"An Ngưng hiên, chỗ của Dương Lương viện, nàng ta ra tay sao?"
 
"Phải, nhưng không hoàn toàn là vậy," Lộ công công còn muốn úp mở, nhưng thấy Cảnh đế nâng mắt liếc hắn một cái, cũng không dám lòng vòng nữa: "Liễu Uyển nghi có thai, ngay từ đầu là do nàng ta tự mình phát hiện, sau đó trong lúc vô ý lộ ra cho một người trong cung của Dương Lương viện. Hơn nữa thỉnh thoảng nàng ta đến chỗ của Dương Lương viện ra vẻ, nên khiến Dương Lương viện nổi giận."
 
"Thuốc từ đâu ra?" Cảnh đế cảm thấy Tiểu Lộ Tử nói thế nào cũng không vào trọng điểm, hỏi thẳng điểm mấu chốt, hắn thật sự bề bộn nhiều việc, không rảnh nghe Tiểu Lộ Tử nói nhảm.

 
"Thuốc là của Liễu Uyển nghi, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy. Ngay từ đầu Dương Lương viện định bỏ vỏ mẫu đơn có tác dụng hoạt huyết vào trong canh của nàng ta, nhưng lượng thuốc rất nhẹ, chắc là chỉ định làm cho Liễu Uyển nghi yên tĩnh một chút. Không ngờ Liễu Uyển nghi tàn nhẫn, mua được người bên cạnh Dương Lương viện, cho đổi thuốc. Cung nữ kia cũng là người ngu xuẩn, cho rằng Liễu Uyển nghi đã biết tính toán của Dương Lương viện, nghĩ Liễu Uyển nghi sẽ không hạ độc thủ với chính mình nên mới đổi thuốc." Lộ công công nghĩ lại, so với Dương Lương viện, Liễu Uyển nghi mới thật sự là người có thủ đoạn độc ác, hổ dữ còn không ăn thịt con của mình.
 
"Thuốc kia là ai đưa?" Thuốc trong cung không phải dễ có như vậy, huống chi là hoa hồng Tây Tạng cực phẩm. Một cung phi như nàng ta khi tiến cung sẽ bị kiểm tra, cơ bản là không thể mang thứ này vào cung.
 
"Hoàng Mẫn của Thái y viện, nô tài đã xét hỏi, Liễu Uyển nghi vì một liều thuốc này tốn khoảng một vạn lượng bạc." Lúc đó Tiểu Lộ Tử đã lấy số bạc đi, dù sao số bạc này ở chỗ của Hoàng Mẫn cũng không dùng được, còn không bằng cho hắn: "Nô tài còn tìm được một quyển sách nhỏ ở chỗ của Hoàng Mẫn."
 
"Trình lên đây." Cảnh đế nghe vậy rốt cuộc cũng thả tấu chương trong tay xuống.
 
"Vâng."
 
"Hừ... Đều là người tài giỏi!" Cảnh đế xem xong quyển sách nhỏ của Hoàng Mẫn ghi chép, không khỏi cười khẩy một tiếng, sau đó nhìn thẳng vào Tiểu Lộ Tử: "Nếu nàng ta không muốn có con, vậy sau này cũng không cần muốn nữa. Phân phó thái y chẩn trị cho nàng ta, phế nàng ta đi." Giọng nói bình ổn, nhưng nói ra lại khiến người ta phát lạnh.
 
"Vâng." Lộ công công cũng không thông cảm cho Liễu Uyển nghi, Hoàng thượng có thể giữ mạng lại cho nàng ta đã coi như là khai ân rồi, thật sự cho rằng mình có chút thông minh là có thể tùy ý giở thủ đoạn chơi đùa trong cung, đúng là dốt nát ngu xuẩn! Trong cung này sẽ không có chuyện Hoàng thượng muốn biết mà không biết được.
 
"Giao cho ngươi làm một việc tốt." Cảnh đế nhìn Tiểu Lộ Tử dí dỏm nói: "Dẫn theo mấy ám vệ, đến nhà Hoàng Mẫn, ngươi biết hiện tại trẫm đang thiếu gì chứ?"
 
"Hoàng thượng, việc này... Việc này không tốt lắm đâu?" Lộ công công đương nhiên biết ý của Hoàng thượng, đây không phải là muốn hắn đi làm sao? Còn là quân tử leo xa nhà. (ý là trộm cướp ấy ạ)
 
"Không tốt, không tốt chỗ nào, không phải tối hôm qua người mới làm xong à?"
 
"Hoàng thượng... Vâng..." Lộ công công xụ mặt có chút không tình nguyện trả lời.
 
"Liễu Uyển nghi chỉ một liều thuốc đã chi một vạn lượng bạc, một ngự tiền thủ lĩnh thái giám như ngươi tích cóp mấy năm mới được như vậy, xem ra của cải của Liễu Như Nguyên không ít. Tiểu Lộ Tử, phái người đi Kỳ Châu điều tra Liễu Như Nguyên, trẫm phải biết hắn có số bạc kia như thế nào," Cảnh đế híp mắt lại, tốt nhất là không phải như hắn nghĩ.
 
"Vâng."
 
Cảnh đế nhìn vẻ mặt như bị táo bón của Tiểu Lộ Tử, cuối cùng tâm trạng tốt hơn một chút, nhưng nghĩ đến một số người, ánh mắt không ngăn được trở nên sắc bén, không vội, từ từ sẽ đến!
 
Thiêm Hi lâu của Thẩm Ngọc Quân cũng đến một vị khách. Phùng Yên Nhiên đánh giá bài trí trong Thiêm Hi lâu, trước đây nàng cảm thấy có hơi mộc mạc giản dị, nhưng bây giờ nhìn thì lại cảm thấy ấm áp vừa ý, thật sự hợp với tính tình của chủ nhân.
 
"Hi Đức dung không trách muội không mời mà tới chứ?" Lúc Phùng Yên Nhiên đến, Thẩm Ngọc Quân đang làm một bộ lót cho giày.
 
"Sao lại vậy được? Muội có thể đến, vừa lúc cùng ta đón nắng sớm." Thẩm Ngọc Quân không biết tại sao Phùng Yên Nhiên lại đột nhiên đến Thiêm Hi lâu, nhưng giờ Phùng Yên Nhiên đến ngược lại làm cho nàng coi trọng thêm vài phần.

 
"Hi Đức dung không trách tội là tốt rồi," sở dĩ hôm nay Phùng Yên Nhiên đến đây là do có một số việc không nghĩ ra được. Nàng biết mình không phải là người thông minh, nhưng không ngốc. Chuyện ngày mùng tám tháng chạp, tuy nói Hoàng thượng không trách tội nàng, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có vướng mắc khó trừ, muốn tìm người nói chuyện. Nghĩ tới cũng hơi buồn cười, vào cung cũng gần một năm, nàng lại không tìm được người có thể nói chuyện, cuối cùng lại đến Thiêm Hi lâu.
 
"Tỷ tỷ, hôm nay muội đến đây, thật ra..." Phùng Yên Nhiên không biết mở miệng như thế nào, nàng cho rằng mình đã suy nghĩ hơi nhiều, nhưng vẫn không ngăn được mà nghĩ theo hướng đó: "Muội nhớ lúc tuyển tú, tỷ và Liễu Uyển nghi ở cùng một phòng?"
 
Trước đó Thẩm Ngọc Quân còn đang nghĩ đến chuyện Liễu Tuệ, không ngờ Phùng Yên Nhiên vậy mà lại hỏi nàng: "Đúng là vậy." Nói xong cũng không nhiều lời, nàng muốn nghe xem Phùng Yên Nhiên có tâm sự gì.
 
"Vậy tỷ tỷ nghĩ Liễu Uyển nghi là dạng người gì?" Phùng Yên Nhiên vội vàng hỏi, nàng cảm thấy Thẩm Ngọc Quân biết nhìn người hơn nàng.
 
Thẩm Ngọc Quân suy nghĩ một lát: "Người thông minh."
 
Liễu Tuệ đúng thật là người thông minh, không thì cũng sẽ không bình yên đến bây giờ. Những người mới vào cung lúc đó, phần lớn mọi người đều ta tranh ngươi đoạt, nhưng Liễu Tuệ, hoàn toàn không quan tâm đến. Chờ đến lúc ngọn gió đi qua, bây giờ là Uyển nghi, tiến độ này cũng không chậm.
 
Nếu không phải do chuyện lần này, Phùng Yên Nhiên cơ bản không nhớ được Liễu Tuệ là ai, nhưng nhờ có chuyện lần này, lại khiến nàng thật sự bắt đầu hoài nghi lòng người.
 
"Đúng vậy, đúng là một người thông minh!" Phùng Yên Nhiên nghe vậy không vội vàng nữa, như là trong lòng đã có chút khẳng định: "Tỷ tỷ, muội muốn nói ngày mùng tám tháng chạp đó, muộn không hề động đến một đầu ngón tay của Tiền Lạc Tích, tỷ tin không?"
 
"Ta tin," Thẩm Ngọc Quân không hề chần chừ chút nào, trước kia có thể Phùng Yên Nhiên dưới sự tức giận sẽ mất chuẩn mực, nhưng hiện giờ tính tình của Phùng Yên Nhiên càng thêm cứng cỏi, không táo bạo như trước đây, người cũng có vẻ chững chạc. Mọi người đều có khuyết điểm, Phùng Yên Nhiên tự cảm thấy bản thân có thiếu sót, người biết thay đổi, hơn nữa thay đổi rất triệt để.
 
Phùng Yên Nhiên không ngờ Thẩm Ngọc Quân không cần suy nghĩ đã tin nàng, phút chốc sống mũi cay cay, đây là cảm giác được tin tưởng sao?
 
"Cảm ơn tỷ tin muội, Phùng Yên Nhiên muội tuy không phải người tốt lành gì, nhưng muội còn chưa đến mức xuống thay với thai phụ. Huống hồ nàng ta lại mang hoàng tự, muội cũng có gia tộc của mình. Dù muội có lỗ mãng vô tri, cũng sẽ không vì nàng ta mà liên lụy đến nhà mẹ. Tiền Lạc Tích, nàng ta đánh giá muội quá thấp rồi." Phùng Yên Nhiên nói có chút nghẹn ngào, nhớ đến tình cảm tỷ muội nhiều năm giữa nàng và Tiền Lạc Tích.
 
"Ở trong cung này, mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chúng ta không cần vì người nào đó mà nghi ngờ bản thân. Chúng ta thẳng người là được rồi!" Hiện tại Thẩm Ngọc Quân có chút ưa thích sự thẳng thắn của Phùng Yên Nhiên.
 
"Ngày đó Tiền Lạc Tích dây dưa lần nữa, khiến muội không kiên nhẫn chế nhạo nàng ta vài câu, chắc là nàng ta tính tình nổi lên muốn cho muội biết tay. Nhưng theo muội thấy, có lẽ là nàng ta muốn đứng dậy, chân không vững nên bị trượt, sau đó ghế nàng ta ngồi bị lệch đi. Xem như muộ may mắn, nàng ta không ngã về phía muội, không thì muội thật sự bị tay bay vạ gió rồi." Phùng Yên Nhiên nghĩ đến tình cảnh lúc đó, không nhịn được siết chặt khăn gấm trong ta: "Nàng ta quá phô trương, là có người muốn thu thập nàng ta."
 
Thẩm Ngọc Quân im lặng nghe Phùng Yên Nhiên kể lại, ngày ấy chắc là nàng ấy cũng bị dọa giật mình, Dù sao trong tình huống đó, sơ ý một chút là Phùng Yên Nhiên có thể bị Tiền Lạc Tích kéo xuống nước, mưu hại hoàng tử không đơn giản chỉ là cái chết, còn liên lụy đến cả gia tộc. Bàn tính của Tiền Lạc Tích đánh thật vang, nhưng thủ đoạn không khỏi quá độc ác!
 
"Còn có Liễu Uyển nghi kia," Phùng Yên Nhiên không biết nên nói thế nào: "Trước kia phụ thân muội có một di nương, trượt chân ở hoa viên bị sảy thai, máu không chảy ra nhanh như vậy, thật đó, muội tận mắt thấy." Ngày đó Phùng Yên Nhiên thấy máu nhuộm đỏ váy của Liễu Uyển nghi kia thì cảm thấy không đúng, đến hôm nay mới nghĩ ra là không đúng chỗ nào: "Chỉ mới mấy nhịp thở, sao Liễu Uyển nghi lại chảy nhiều máu như vậy?"
 
Thẩm Ngọc Quân nghĩ thật ra Phùng Yên Nhiên rất thông minh, ít ra thì thông minh hơn Tiền Lạc Tích nhiều. Chỉ là Phùng Yên Nhiên có tính tin tưởng người khác, chưa đánh mất đi bản tính, ngược lại có một số người, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào.

 
"Trong lòng mình hiểu là được rồi, không nên nói ra ngoài, đối với muội không có chỗ tốt." Nếu Phùng Yên Nhiên tin tưởng nàng, nàng cũng không ngại nhắc nhở nàng ấy vài câu.
 
Phùng Yên Nhiên nghe vậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Quân: "Tỷ cũng nghi ngờ đúng không? Muội biết..."
 
Thẩm Ngọc Quân cũng không để ý Phùng Yên Nhiên chưa nói hết điều gì, chỉ biết có một số chuyện nên để mục rữa trong bụng thì tốt hơn, còn phòng bị ai đó cũng được, tránh xa cũng tốt, không dính dáng đến là được, không cần phải quá sợ hãi.
 
"Chuyện này đến cuối cùng, Liễu Uyển nghi tuy bị mất con, nhưng lại là người chiến thắng chân chính, muội chưa nghĩ ra sao?" Thẩm Ngọc Quân thấy Phùng Yên Nhiên vẫn còn chưa hiểu, cuối cùng không nhịn được, lên tiếng gỡ rối cho nàng.
 
"Nhưng mà, đó là con của nàng ta, hổ dữ không ăn thịt con... Sao nàng ta lại bỏ được?" Điều Phùng Yên Nhiên không nghĩ ra nhất chính là chuyện này. Người di nương kia của phụ thân nàng cũng bởi vì đứa bé không còn mà đau lòng tự vẫn. Không lẽ giữa người với người, thật sự thua kém nhau nhiều như vậy ư?
 
"Con của nàng ta? Phân vị trước đây của Liễu Tuệ là chính thất phẩm Dung hoa, chẳng lẽ muội quên tổ chế của triều ta rồi sao?"
 
Phùng Yên Nhiên một lát đã thông suốt: "Ý của tỷ tỷ nói, là cung phi dưới tam phẩm không có quyền nuôi dưỡng con nói dòng ư?"
 
Thẩm Ngọc Quân gật đầu: "Cho nên nói cho cùng thì đứa bé kia đúng là không phải mong muốn của nàng ta." Thẩm Ngọc Quân đứng ở quan điểm của Liễu Tuệ suy nghĩ, với việc chắp tay đưa con cho người khác, sau này bị người ta khống chế, còn không bằng đánh cuộc một lần. Tình hình hiện tại nhìn như là nàng ta đánh cuộc thắng.
 
"Nhưng đó là cốt nhục của nàng ta," Phùng Yên Nhiên đi vào ngõ cụt. Di nương kia tự vẫn đã có ảnh hưởng lớn đến nàng, nàng không tin có người vì quyền thế mà có thể bỏ rơi chính con của mình.
 
"Cốt nhục nhưng không thể nuôi bên người, đối với nàng ta mà nói thì không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, ngược lại là kiềm chế, cho nên nàng ta lựa chọn bỏ đi cũng không khó tưởng tượng." Thẩm Ngọc Quân đã sớm biết Liễu Tuệ không phải là một người đơn giản, bây giờ xem ra không phải chỉ không đơn giản, thật là một người thông minh quá đầu. Chẳng lẽ nàng ta thật sự cho rằng người trong cung này toàn là kẻ ngốc sao?
 
"Muội cũng đừng rối rắm nữa, mọi người đều có duyên phận của mình, tất cả nhân quả sẽ tự có luân hồi, đừng vây mình trong sự lựa chọn của người khác."
 
Phùng Yên Nhiên ở lại Thiêm Hi lâu đến khi mặt trời sắp hạ xuống mới rời khỏi, nhưng lúc nàng đi, thần sắc đã rất bình tĩnh, chỉ là vẻ mặt có tối đi.
 
"Tiểu chủ, người nhắc nhở Phùng Lương viện sao?" Trúc Vân thấy Phùng Yên Nhiên đã đi xa, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi. Chủ tử nhà nàng thường không nhiều chuyện, sao hôm nay lại đổi tính chứ?
 
"Coi là vậy đi, trong cung này khó có người còn chưa mất đi tâm tính, nhắc nhở vài câu, coi như là hết duyên phận." Thẩm Ngọc Quân thản nhiên cười.
 
Trong cung, nàng chỉ muốn giữ đúng bổn phận mà sống, không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, hại người khác cũng là hại chính mình. Còn Phùng Yên Nhiên sau này sẽ thế nào, đây không phải là chuyện nàng cần quan tâm.
 
Thẩm Ngọc Quân vốn tưởng rằng chuyện này sẽ kết thúc như vậy. Nhưng không qua mấy ngày, Liễu Uyển nghi đột nhiên bị bệnh không thể đứng dậy. Chờ thái y khống chế được bệnh tình, mọi người mới biết được vì nàng sảy thai mà triệt để sa sút, làm xuất hiện một số bệnh liên quan. Tuy nói Thái Y việc cực lực cứu lại, nhưng cũng chỉ có thể giữ mạng, Liễu Uyển nghi bị tổn thương thân thể sẽ không bao giờ có con được nữa. Mấu chốt là Thái Y viện sơ suất như vậy, Hoàng thương chỉ khiển trách vài câu, sau đó không có động tĩnh gì nữa.
 
Lúc Thẩm Ngọc Quân nghe được tin tức này thì không khỏi nghĩ đến tác phong làm việc của Cảnh đế, thân thể không kìm được mà hơi run rẩy. Thẩm Ngọc Quân vội vàng chạy vào phòng trong lấy những bao gối là trước đây ra, còn có mấy đồ vật nhỏ như miếng lót giày. Những thứ này đều là nàng tự tay làm cho Cảnh đế, chỉ là vẫn chưa có cơ hội đưa, bây giờ nàng cảm thấy nên tặng cho Cảnh đế nhiều hơn.
 
Liễu Tuệ không thể sinh, thân thể lại yếu ớt mang bệnh, cơ bản coi như là bị phế. Người sáng suốt đều hiểu không có gì ngoài ý muốn thì suốt đời Liễu Tuệ chỉ dừng ở phân vị tứ phẩm. Đây có được xem là tự làm bậy không thể sống không?
 
Trong An Tích hiên, Liễu Tuệ nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng nhìn đỉnh giường trong lòng đầy không cam lòng, tại sao ông trời lại đối xử với nàng ta như vậy? Chẳng qua nàng ta chỉ là nữ tử yếu đuối, muốn kiếm một chỗ trú thân tại nơi ăn thịt người này, tại sao... Tại sao lại khó khăn như vậy? Hai tay Liễu Tuệ nắm chặt áo ngủ bằng gấn, nàng ta không cam lòng, không cam lòng...
 

Mà trong An Ngưng hiên bên cạnh, Dương Lương viện đang đứng ở cửa sổ, nhìn An Tích hiên, khóe miệng nhếch lên.
 
Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt đã đến yến trừ tịch, chủ yếu là mở tiệc chiêu đãi tôn thất, đương nhiên mấy người như Thẩm Ngọc Quân nàng cũng phải tham dự. Hiện tại Thẩm Ngọc Quân cảm thấy hơi sợ loại cung yến này, thật sự là tham gia cung yến lớn hai lần, đều xảy ra chuyện như vậy, thật là làm cho người ta cảm thấy bất an.
 
"Hôm nay tiểu chủ có muốn dùng một chút rồi đến cung Hoàng hậu không?" Thu Cúc nhìn sắc trời không còn sớm, cố ý qua đây xin chỉ thị.
 
"Không được, buổi chiều mới ăn mấy cái bánh táo, bây giờ vẫn còn no. Các ngươi chuẩn bị đồ ăn thế nào rồi?" Hôm nay Thẩm Ngọc Quân chi bạc cho bọn họ mua đồ làm một bàn tiệc, còn thưởng thêm bạc một tháng.
 
"Đã chuẩn bị ổn rồi ạ, người bên dưới rất vui, nói một lát nữa đến khấu đầu cảm ơn tiểu chủ." Thu Cúc tiến cung ngần ấy năm, cũng chỉ có năm nay gặp đúng chủ tử, mới giống như là năm mới, trước đây bóc lột hết lớp này đến lớp khác, nào đến lượt người nhỏ bé như bọn họ có phần.
 
"Bọn họ vui vẻ là được rồi, nhưng phải cảnh giác một chút, đừng thả lỏng quá, mất đi chuẩn mực." Thẩm Ngọc Quân thích mọi người cùng vui vẻ, nhìn sẽ thấy tâm trạng tốt hơn. Dù sao trong tay nàng cũng dư giả, không để ý đến chút ít như vậy.
 
"Tiểu chủ an tâm, có nô tỳ và Đông Mai trông chừng, nhất định sẽ không xảy ra hỗn loạn gì." Thu Cúc thích thái độ làm việc cẩn thận này của chủ tử, đây là điều mà người sống trong cung cần phải có.
 
"Vất vả cho các ngươi rồi!"
 
Đến giữa giờ thân Thẩm Ngọc Quân mới đến cung Cảnh Nhân. Hôm nay là ngày đặt biệt, nữ quyến tôn thất đều đã sớm đến cung Cảnh Nhân trò chuyện cùng Hoàng hậu. Nàng không muốn tham gia náo nhiệt đó, nên đến muộn một chút, Hoàng hậu cũng sẽ không để ý việc này, dù gì nàng cũng chỉ là một phi tần, không cần phải thân mật với tôn thất.
 
Lúc Thẩm Ngọc Quân đến cung Cảnh Nhân đúng là hơn muộn, các phi tần khác đều đã đến rồi, việc này cho thấy nàng tính thời gian chuẩn như thế nào.
 
"Tần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương, thỉnh an các vị tỷ tỷ!" Tuy trong lòng Thẩm Ngọc Quân có chút băn khoăn, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
 
"Đứng lên đi," Hoàng hậu thấy Thẩm Ngọc Quân từ trang phục đến cử chỉ vẫn tuân theo quy cũ thường ngày, chỉ là đến muộn, nhưng nhớ đến tính tình an tĩnh kia của nàng, cũng biết đây là đang tránh né.
 
"Người khéo léo bên cạnh Hoàng hậu nương nương đúng là không ít, xem ra lại là một người thông minh." Người lên tiếng là một phụ nhân trẻ tuổi mặc cung trang màu đỏ lửa, vừa nói vừa cười, nhìn dáng vẻ rất rạng rỡ.
 
"Ngươi thật là biết đùa," Hoàng hậu nghe vậy cũng không có gì không hài lòng, ngược lại giọng điệu thoải mái, xem ra quan hệ giữa hai người họ không tệ.
 
Hoàng hậu cũng không nói với Thẩm Ngọc Quân phu nhân này là vị nào, để cho nàng ngồi xuống. Hôm nay nhiều người, vị trí cũng không theo quy định, chỉ ngồi tùy ý. Phùng Yên Nhiên vừa đến không bao lâu, bên cạnh vừa vặn có chỗ trống, nhưng nàng là người cẩn thận, lúc ngồi xuống thì ngồi ở ghế phía dưới.
 
Thẩm Ngọc Quân thấy Phùng Yên Nhiên nhìn chằm chằm mình, thì đi thẳng qua ngồi vào ghế phía trên nàng ấy [*]. Nàng vừa ngồi xuống, Phùng Yên Nhiên đã nghiêng người qua nói: "Vị vừa nãy là kế phi Bình vương Chu thị, đường muội của Hoàng hậu nương nương."
 
[*] Theo Yuzu nghĩ thì hẳn là một vị trí có hai ghế ngồi.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy khẽ gật đầu, tỏ ý đã biết. Bình vương, huynh trưởng khác mẫu thân với Hoàng thượng, cũng là người nổi danh, nhưng không phải thanh danh tốt đẹp gì. Bình vương yêu thích mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân dáng người uyển chuyển mềm mại. Mỹ nhân trong phủ Bình vương cũng đa dạng, có tiểu thư quan gia, có nữ tử thương hộ, thậm chí có cả đào kép ca phường.
 
Lúc Thẩm Ngọc Quân còn ở khuê phòng có nghe qua, hôm nay có thể coi như thấy chính chủ, tuy không phải là bản thân Bình vương, nhưng phu thê là một, thấy Bình vương phi cũng như nhau. Nhưng Bình vương phi này vừa nhìn đã biết không phải là người đơn giản.