Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 73: 73: Quyền Hạn Chênh Lệch





"Mở cổng, mở cổng đi, mấy người làm cái gì vậy hả? Tôi sẽ kiện lên Liên Bang tinh tế!"
"Mau đưa con chúng tôi về, chúng tôi muốn gặp con của mình, rốt cuộc ở tinh cầu nguyên thủy đang xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả các thiết bị đều bị mất khống chế?"
"Các người rốt cuộc có chịu mở cửa hay không? Nếu không tôi cho robot phá tan tành cửa trường của mấy người!".

Ai cũng biết khảo hạch đợt sau của trường quân đội Liên Bang luôn tiềm ẩn rủi ro tử vong, phụ huynh học sinh vốn đã vô cùng căng thẳng.

Việc các thiết bị ghi hình đồng loạt ngưng hoạt động chẳng khác nào một ngòi nổ, thành công khiến sự lo lắng của những người này dâng lên cao tột độ, việc họ mất khống chế mà làm loạn ở cổng trường hoàn toàn có thể lí giải.

Đã bắt đầu có người nôn nóng không chịu được mà đập vào cổng trường, chuông cảnh báo in ỏi được lắp đặt ở cổng không ngừng vang lên.

Ngay lúc cục diện đang vô cùng hỗn loạn thì một trận gió ập tới, tiếng phi hành khí vù vù trên không trung, thành công thu hút mọi ánh mắt xung quanh.

Không biết là ai la lên một câu: "Là phi thuyền của quân đội!".

Vì một câu nói này, vì sự xuất hiện của quân đội đám người đang ồn ào ngoài cổng trường cư nhiên thật sự yên phận trở lại.

Phi thuyền chầm chậm đáp xuống ở giữa sân trường, ổn định lại một chút thì cửa khoang mở ra.

Người đầu tiên đi ra bận quân phục phẳng phiu, gương mặt nghiêm nghị nhìn quanh một vòng, dường như không hề bị tình cảnh hỗn loạn ở nơi đây làm cho bất ngờ.


Ngay sau vị Trung Úy kia thì những thí sinh sau khi hoàn tất hợp đồng bảo mật thì cũng nối đuôi theo sau.

Gần như là ngay sau khi nhìn thấy bọn họ, những người ban nãy còn làm loạn ồn ào cũng liền yên ổn lại, có vài người còn vì lo lắng quá mức mà rơi nước mắt.

Trung Úy vẫn mắt mày vô cảm đi tới trước mặt phó hiệu trưởng gật đầu với ông: "Trục trặc ở tinh cầu nguyên thủy bước đầu đã được quân đội chúng tôi xử lí, chúng tôi theo chỉ thị của nguyên soái mang những thí sinh dự thi trở về, tuy nhiên vì một số vấn đề trục trặc kĩ thuật phải mất khoảng năm ngày nữa số thí sinh còn lại mới có thể trở về, mong nhà trường cũng như quý vị thân nhân ở đây không cần quá lo lắng, tất cả đã có nguyên soái lo liệu."
Hai chữ nguyên soái cứ như là một liều thuốc an thần, khiến cho những người ở đây yên tâm hơn không ít.

Nhìn tốp năm, tốp ba thí sinh vội vàng chạy đến bên gia đình mình, Diệp Thanh An hạ mắt.

Vừa nãy khi phi thuyền tiến vào không phận Liên Bang thì quang não của cậu đã có tín hiệu trở lại, từ quang não phát ra vài tiếng tích tích, Diệp Thanh An nhìn một chút phát hiện là tin nhắn đến từ mẹ mình, cậu vốn định gọi điện cho bà ấy báo tin bình an, chỉ là còn chưa kịp gọi thì một bóng người đã xuất hiện trong tầm mắt của cậu.

"Cuối cùng cũng về rồi sao? Con làm mẹ lo chết đi được."
Diệp Thanh An ngước mắt nhìn Giang Vân đi tới, mặc dù nhìn bà có vẻ vẫn rất điềm tĩnh như thường ngày nhưng cậu vẫn có thể nhạy cản bắt được một chút hoảng hốt trong ánh mắt của bà.

Cậu tắt quang não, đối diện với ánh mắt quang tâm của bà nở một nụ cười trấn an: " Con không sao, tín hiệu bên tinh cầu kia không tốt cho lắm."
Giang Vân còn đang định nói gì đó thì một người đàn ông đi tới, trông có vẻ rất trẻ, Diệp Thanh An nhất thời không nhận ra đây là người nào, chỉ cảm thấy có phần quen mắt.

Bắt gặp được ánh mắt tìm hiểu của cậu người kia chỉ khẽ cười một tiếng rồi ra hiệu: "Không phải bây giờ chúng ta nên lên phi thuyền để nói chuyện à? Đứng ở đây cũng không ổn lắm."
"À, đúng đúng, Thanh An đi thôi." Giang Vân kéo tay Diệp Thanh An đi về phía trước.

Cho đến tận khi ngồi vào trong phi thuyền rồi mà Diệp Thanh An vẫn còn chưa hồi phục lại được tinh thần.


Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nếu cậu nhớ không lầm thì hình như phi thuyền mà cậu vừa bước lên có kí hiệu quyền hạn cấp A thì phải?
Nhưng cậu nhớ trong nhà ngoài ông ngoại cậu có quyền hạn cấp A ra thì làm gì còn ai có quyền hạn đó đâu? Sao có thể dùng được loại phi thuyền này nhỉ?
Có lẽ là do vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Thanh An quá mức rõ ràng cho nên chẳng đợi cậu lên tiếng hỏi rõ, mẹ cậu trước tiên đã giới thiệu.

"Diệp Thanh An, con tới đây, giới thiệu một chút đây là cậu của con Giang Tần, lúc nhỏ con có gặp vài lần rồi đó!".1
"Cậu?".

Diệp Thanh An có hơi bất ngờ, bởi vì theo cậu được biết thì mẹ mình có hai người anh trai, cậu cả là thương nhân, cậu hai thì đã bỏ nhà đi lang bạc vũ trụ đã lâu không liên lạc với gia đình, hiện tại đứng trước mặt cậu là một người vô cùng trẻ tuổi, chẳng lẽ mẹ cậu không phải con út?
"Sao vậy? Không nhận ra cậu nữa à? Nhớ lúc con còn nhỏ cậu cũng đã từng thay tả cho con đó." Giang Tần từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên nói vào một câu, còn thuận tay rót cho cậu một cốc nước.1
Giang Vân a lên một tiếng sau đó mới gõ đầu mình một cái: "Mẹ quên mất cậu con làm việc cho phòng nghiên cứu đã rất lâu rồi chưa về nhà cho nên con không nhận ra là phải, đây là cậu cả của con, nhìn trẻ vậy là do cậu con thử nghiệm thuốc mà thành đó, nếu không phải thuốc đó vẫn còn là bán thành phẩm tồn tại nguy cơ cao thì mẹ cũng muốn thử 1 liều."
"Phòng thí nghiệm ạ? Không phải cậu là thương nhân sao?".

Diệp Thanh An hỏi ra, sau đó mới cảm thấy bản thân mình quá ngốc, có thương nhân nào mà nắm trong tay quyền hạn cấp A ở Liên Bang không chứ.

Suốt dọc đường đi từ trường trở về Giang Vân hỏi Diệp Thanh An rất nhiều thứ còn Diệp Thanh An thì lựa lời mà trả lời lại để tránh việc bản thân vi phạm hợp đồng, cậu cả từ đầu đến cuối rất ít khi lên tiếng, đa số thời gian đều là hơi mỉm cười ngồi nghe hai mẹ con cậu trò chuyện, nhìn qua rất có cảm giác là một người dịu dàng.

Chỉ là không hiểu sao Diệp Thanh An vẫn nhịn không được mà đối với vị cậu này sinh ra một tia cảnh giác.


Phi thuyền rất nhanh đã đáp xuống sân nhà Giang gia, bảo vệ người máy nhanh chóng bước đến phía trước kiểm tra quyền hạn, sau khi quét qua một lượt phi thuyền, cảm thấy hợp lệ thì phi thuyền mới được đáp xuống.

Giang lão gia tử sớm đã đứng trước cửa chờ đợi, vừa thấy cửa phi thuyền mở ra đã nhịn không được mà cười tít mắt.

"Nghe nói hôm nay Giang đại thiếu trở về, lão gia đã đứng ngồi không yên suốt buổi sáng đấy." Quản gia từ trong nhà đi ra tiếp đón, còn không quên cười lão gia tử một cái.

Giang Vân nhanh chân đi lên trước đỡ lấy Giang lão gia tử, vừa cười vừa giả giọng hờn giận: "Ba chỉ vui mừng vì con cả về, không vui mừng khi thấy đứa con gái này về sao?"
"Cô một ngày ba bữa, ngày nào cũng về cọ cơm, tôi đã sớm chán vẻ mặt nịnh nọt này của cô rồi!" Ông Giang bất đắc dĩ mắng một tiếng.

"Ba!".

Giang Tần đi tới trước mặt ông.

"Thằng nhóc này, mày còn về đây nữa à, đi mà cưới cái dự án gì đó của mày đi!".

Ông Giang hờn dỗi định đi vào nhà, vừa nhìn liền thấy Diệp Thanh An đang đứng bên ngoài, ánh mắt lập tức sáng lên
"Thanh An, lại đây, lại đây.

Ôi chao, vẫn là cháu trai ông ngoan nhất, thế nào rồi, khảo hạch tốt không?" Đối với đứa cháu đi theo con đường quân nhân này của ông, Giang lão vô cùng cảm thấy hãnh diện.

"Khảo hạch gặp một số trục trặc cho nên bọn cháu đành trở về trước, ắt hẳn trường sẽ cho mở khảo hạch lại lần nữa."
"Vậy à, không sao cháu cứ phát huy bình thường là được.

À đúng rồi, tối nay ông muốn làm một bàn cơm nhà định mời Nam Cung Lão bên kia cùng cháu ông ta đến dùng bữa, lát nữa cháu giúp ông qua đó chuyển lời đi."

Diệp Thanh An hơi bất ngờ: "Sao ạ? Sao lại là cháu?"
"Không phải thằng nhóc Hàn Dương đang là Viện Khảo* cho trường Quân đội Liên Bang hay sao? Hai đứa ít nhiều gì cũng nên thân thiết một chút, có gì thì cũng có người giúp đỡ mình."
(Viện Khảo: Từ này thì tui tự chém ra đó, mn cứ hiểu giống như là thầy dạy học đi he)
Giang lão vỗ vai Diệp Thanh An, ý muốn cậu đừng quá bó buộc mình.

Dù sao đi nữa ông cùng Nam Cung lão cũng là bạn từ thời trẻ cũng vào sinh ra tử trên chiến trường, hai người vẫn luôn mong con cái của hai người cũng sẽ thân thiết như hai người, chỉ là thằng nhóc Nam Cung Thanh kia bạc mệnh, mấy đứa con nhà ông cũng không ra thể thống gì, ước nguyện thời trẻ cuối cùng cũng chỉ có thể gửi gắm vào hai đứa cháu này thôi.

Diệp Thanh An đi vào phòng, đóng cửa lại, thở dài một hơi.

Khi nãy cuối cùng cậu vẫn đồng ý đi chuyển lời giúp ông ngoại.

Thật là...!
Diệp Thanh An nằm xuống giường, phát màn hình quang não ra trước mắt, chọn vào số id đã được liên kết trước đó nhắn gửi 1 dòng tin nhắn.

Diệp Thanh An (D): [Anh giải quyết xong việc ở tinh cầu nguyên thủy chưa? ]
Hệ thống: [Quyền hạn của bạn không đủ, hãy đợi đối phương duyệt tin nhắn của bạn]
(*Nghĩa là tin nhắn của Diệp Thanh An vào mục tin nhắn đang chờ ý)
Diệp Thanh An thở dài.

Thật phiền phức!
______________
Chương này tui viết dài gấp đôi bình thường √( ̄‥ ̄√).