Mấy người Diệp Thanh An dựa theo đường cũ để trở về khu an toàn.
Dọc đường trở về dường như cũng không có gì khác biệt so với lúc bọn họ rời đi cả, chỉ là Diệp Thanh An vẫn mẫn cảm cảm nhận được sự khác biệt.
Cậu nhìn Khanh Ngữ và Hoàng Băng Ngân vẫn còn đang bị thương, đi đứng có chút khó khăn, tuy vậy cả hai vẫn quật cường không vì một trong hai giới tính của mình là nữ mà để lộ ra vẻ yếu thế chút nào, không hổ là một trong những Alpha tìm năng của học viện quân đội Liên Bang.1
Đã sắp ra tới khu an toàn, Diệp Thanh An vẫn chưa nhìn thấy Nam Cung Hàn Dương đâu điều này khiến cậu có cảm giác hơi bất an.
" Tần Ngôn, cậu Quân Minh và những người khác trở về khu an toàn trước đi, nếu được thì đến chổ màng chắn giúp đỡ Nhạc Dương Vũ một chút, tôi còn có chút việc rời đi trước đây."1
"A! Diệp Thanh An!! Cậu đi đâu vậy? Bên trong nguy hiểm lắm!!".
Giọng nói của Tần Ngôn theo làn gió bay đến tai Tần Ngôn tuy vậy vẫn không thể cản được bước chân của Diệp Thanh An đi ngược trở lại vào bên trong khu rừng.
Diệp Thanh An cậu mặc dù hiện tại so với lúc trước không thể nào sánh bằng nhưng cậu dám khẳng định bản thân có thể chạy thoát được đám thú biến dị đó, việc đi cùng đồng bạn đối với cậu không khác gì là gánh nặng cả.
Diệp Thanh An lách người nhảy lên một cành cây cao, ánh mắt nhìn về mảnh rừng lân cận khu cách ly.
Cậu nhíu mày.
Cảm giác nó đem đến thật khó chịu.
Không ngần ngại, Diệp Thanh An đung đưa người vọt thẳng về phía mảnh rừng kia.
Diệp Thanh An vừa đi chẳng bao lâu, một bóng dáng đã hạ xuống ngay tại chổ cậu vừa đứng, ánh mắt thứ đó xa xăm nhìn chằm chằm Diệp Thanh An cho đến khi hình bóng cậu biến mất sau tán lá cây.1
**
Từng làn khí màu vàng bay lượn ở giữa không trung, sớm muộn gì nó cũng sẽ thay thế không khí và độc chiếm cả mãnh rừng này.1
Từng sợi dây leo dài màu xanh biếc bằng mắt thường có thể nhìn thấy đổi thành một màu tím sẫm, phát ra những mùi hương hôi thôi.1
Diệp Thanh An vừa đặt chân vào mảnh rừng này đã hận không thể lập tức rời khỏi.
Quả nhiên khí độc từ khu cách ly đã ảnh hưởng đến khu vực lân cận rồi, cũng may là những người xung quanh đã được sơ tán đi hết.
Khí độc từ khu cách ly nếu hít phải 1 lượng lớn rất có thể sẽ xảy ra hiện tượng cuồng hóa giống với những người đã uống nước sông có V-00, lượng độc đó không chỉ ảnh hưởng tới con người mà đến thực vật cũng bị ảnh hưởng.
Cũng may nó chỉ có một lượng nhỏ, chỉ ảnh hưởng đến sự biến dị của độc vật chứ không thể phát tán khí độc lan tràn khắp không khí như vầy được.
Còn cái khí vàng đang lơ lửng ở đây cũng là 1 loại khí độc nhưng nó là do những đóa hoa độc biến dị tỏa ra, chỉ khiến người khác hoa mắt, chóng mặt, không xác định được phương hướng, nặng nhất là ngất xỉu chứ không khiến người khác trở nên cuồng hóa.
Tuy vậy, dù sao đó cũng là khí độc hít nhiều tất nhiên chẳng có lợi gì cho cơ thể cả.
Diệp Thanh An đưa tay nhấn vào quang não ở trên tay mình, lập tức một chiếc mặt nạ chống độc giả lập* đã xuất hiện trước mặt cậu, giúp cậu lọc lại bầu không khí tràn đầy độc hại.
(* mọi người cứ tưởng tượng nó như cái khẩu trang nhưng nó trong suốt còn có mấy con số chạy dọc dọc theo á ( ╹▽╹))
"Khu rừng tươi tốt thế này vậy mà thoáng cái đã biến dị hết cả rồi! Không biết năm sau trường quân đội Liên Bang định tổ chức khảo hạch ở đâu đây." Diệp Thanh An cảm khái một hơi, dùng kiếm laser chém đứt một sợi dây leo đang mon men bò về phía mình, đi về phía trước.
Cậu muốn đi xem tình hình khu cách li một chút.
Ở cách đó không xa.
"Tiểu Đinh, lại gần đây một chút, tớ không nhìn thấy cậu..." Người mà Đinh Hoài gọi là Tiểu Bình đang bị nhốt ở một căn phòng, bên trong rất tối không lại gần thì không thể thấy rõ bên trong, chỉ để lại một chút thức ăn và nước uống, không hiểu sao mấy phòng khác đều nhốt cùng 2, 3 người mà chỉ riêng phòng này là nhốt riêng tiểu Bình một người một phòng.
Dù trong lòng có chút hoài nghi như Đinh Hoài cũng không nghĩ quá nhiều, nghe đối phương thì thào muốn nhìn mặt mình, Đinh Hoài liền không ngần ngại mà tiến lên vài bước: "Cậu sao rồi?".
Gã nghe được xích ở trên còng va vào nhau vang lên vài tiếng leng keng, sau đó tiểu Bình lại thì thào: "Cậu lấy giúp tôi cốc nước đi, tôi sắp khát chết rồi đây!"
"A? Được, đợi tôi một chút." Giọng nói người nọ có chút lạ, nhưng giọng điệu bất mãn như này thập phần quen thuộc, Đinh Hoài hoàn toàn không có một chút nghi ngờ nào cả lại gần căn phòng cầm lấy bình nước ở cửa, đưa vào bên trong.
Chỉ là gã ta không biết người bên trong hiện tại, hai tay bị còng giả lập còng cứng trên tường nổi đầy gân xanh, ánh mắt người nọ đỏ lừ, con người màu đen gần như sắp biến mất, miệng người nọ há to, nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm lấy chai nước kia mà tham lam nuốt nước bọt, chỉ là khoảng cách còn chưa đủ để người nọ thực hiện được ý muốn của mình.
Tiểu Bình cố gặng khắc chế lại cơn thèm khát, lại thấp giọng bất mãn: "Tiểu Đinh, cậu để xa quá tôi không với tới được."
Bên trong căn phòng tối không có một chút ánh sáng nào, Đinh Hoài không thể nào nhìn được bộ dáng của bạn thân từ thuở nhỏ, gã chỉ theo phản xạ từ trước tới giờ mà tin tưởng đối phương, đưa tay vào sâu hơn, còn tri kỉ mà giúp đối phương mở bình nước.
"Cho cậu!".
Ánh mắt tham lam của tiểu Bình đảo tròn, gã há to miệng không kịp khống chế mà chảy nước dãi ào ào: "Vậy tôi uống đây!".
Phập!!
Rắc!!!
Tiếng cắn thật mạnh vang lên, một dòng chất lỏng lành lạnh văng đầy mặt tiểu Bình, còn Đinh Hoài ở bên ngoài thì hét to một tiếng!
A a a a a a a!.