Khẩu pháo lớn trên nóc toàn nhà cao nhất liên bang chuẩn xác nhắm thẳng vào chiến trường nơi mà Diệp Thanh An cùng Nam Cung Hàn Dương vẫn đang giao chiến.
Diệp Thanh An nhíu mày nhìn một chiêu của mình bị Nam Cung Hàn Dương dễ dàng hóa giả, mắt cậu hơi nheo lại, tinh thần lực nhanh chóng thoát ra hóa thành một mũi dùi trong suốt xông thẳng đến chổ Nam Cung Hàn Dương.
Quả nhiên, Nam Cung Hàn Dương không hề nhận ra nguy hiểm đang tới gần.
Hắn chỉ chăm chăm đón đỡ đòn của Diệp Thanh An.
Bên đây chiến đấu kịch liệt bên kia Bánh Bao Nhỏ cũng chẳng rãnh rỗi gì.
Nó phát hiện ra một chuỗi không gian đang rối loạn, năng lượng bên trong vô cùng mạnh mẽ, nếu nó thành công lấy được thứ này tặng cho chủ nhân chắc chắn ngài ấy sẽ là người mạnh nhất trên thế giới này cho mà xem, tới lúc đó sẽ không còn ai có thể làm tổn thương đến ngài ấy nữa.
Bánh Bao Nhỏ càng nghĩ chính bản thân càng hăng hái, màu sắc trên người cũng nhanh chóng hóa thành màu hồng biểu hiện cho tâm trạng hưng phấn của nó.
Chỉ là nó không biết, ở nơi nó không nhùn thấy có một thứ đang muốn cướp đi tính mạng của chủ nhân nó.
**
Rầm!!
Diệp Thanh An thành công đánh ngã Nam Cung Hàn Dương vào một khoảng khắc mà hắn hơi sơ ý, nhìn Nam Cung Hàn Dương ngã xuống mũi dùi vẫn luôn chực chờ bên cạnh hắn nhanh chóng bay tới đâm thẳng vào sau đầu hắn.
"A!!".
Nam Cung Hàn Dương ôm đầu la một tiếng, sự thống khổ kinh khủng khi não bộ bị tinh thần lực quấy phá khiến mồ hôi hột của hắn thấm đẫm cả người.
Khóe môi Diệp Thanh An hơi nhếch lên, đôi mắt màu đỏ như đang lóe lên ánh sáng, cậu đưa tay ra, thì thầm một tiếng, ngay lập tức ánh sáng leser xuất hiện quét ngang một vòng những cơ giáp của Liên Bang chẳng mấy chốc đã diệt hơn phân nửa số lượng.
"Kết thúc rồi, trận chiến này...!Liên Minh của các người đã thua rồi." Diệp Thanh An nói.
Nam Cung Hàn Dương cố nén cả người đau đớn chống tay muốn đứng dậy, Diệp Thanh An nào sẽ để hắn được như ý tinh thần lực nhanh chóng tăng lên áp bức Nam Cung Hàn Dương nằm xuống một lần nữa.
Nhưng điều khiến Diệp Thanh An không thể ngờ tới đó chính là tinh thần lực của Nam Cung Hàn Dương vậy mà cũng mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần cậu không chú ý nó chắc chắn sẽ phản đòn ngược lại cậu, chính vì vậy Diệp Thanh An dồn hết tinh thần lực tới chèn ép Nam Cung Hàn Dương lần nữa.
Chỉ là cũng vì lần này cậu chỉ tập trung vào mỗi Nam Cung Hàn Dương nên không nhận ra có một cỗ năng lượng đang chậm rãi tích tụ lại ở khoảng cách không xa.
**
"Thanh năng lượng đã sắp đầy, tám mươi phần trăm.....!Chín mươi....!Chín mươi lăm...!Chín mươi chín...!Một trăm...!Thanh tiến độ đã đầy bắt đầu tấn công."
"Vũ khí tân tiến thế hệ mới Uradium khai hỏa!!!"
Kèm theo tiếng chỉ huy của máy móc, nòng súng nhanh chóng khai đạn, một tia laser năng lượng cực mạnh nhanh chóng được phóng ra, thẳng tắp lao vào chiến trường.
Rầm!!!
"A!".
Diệp Thanh An ngồi bật dậy.
"Chuyện....!Chuyện gì thế này?".
Sờ sờ hai bên thái dương đã sớm thấm đẫm mồ hôi, đôi mắt Diệp Thanh An hơi mơ màng, dường như vẫn còn chưa phân biệt được đâu là hiện thực đâu là hư ảo.
Lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang nằm trên giường ở phòng kí túc xá, bên ngoài cửa số sắc trời đã hơi ửng hồng hẳn là cậu đã ngủ một mạch cho đến rạng sáng.
Giấc mơ đó...!Là sự thật sao?1
Ha ha, còn gì để nghi ngờ nữa sao? Đó chính là sự thật...!Nếu không...!Thì tại sao trong đầu cậu lại xuất hiện một đống kí ức như thế này?
Cậu nhớ rõ ngay tại khoảng khắc mà nguồn năng lượng bạo ngược kia tới gần, Bánh Bao Nhỏ đã vui vẻ chạy tới đưa cho cậu một quả cầu màu đen.
Bản thân cậu hơi ngạc nhiên hỏi nó: "Đây là thứ mày tìm từ nãy đến giờ à!".
Bánh Bao Nhỏ gật gật đầu, bỗng nhiên màu sắc trên người bánh bao nhỏ chuyển sang màu đỏ của sự tức giận cùng báo động.
Sau đó cậu rơi vào một cái ôm ấm áp, Diệp Thanh An hoảng sợ xoay người lại thì nhìn thấy người ôm lấy cậu là Nam Cung Hàn Dương đáng lẽ ra phải nằm ôm đầu phái bên kia.
Nam Cung Hàn Dương này là một Nam Cung Hàn Dương vô cùng xa lạ, xa lạ đến nỗi nếu không có vết thương trên người hắn Diệp Thanh An đã nghĩ từ nãy đến giờ người cậu đánh không phải là hắn.
.
Google ngay trang [ ТR UMtruyen.V N ]
Ngay khoảng khắc rơi vào sinh tử đó hắn đã thì thầm bên tai cậu: "Ngủ đi, ngủ một giấc dậy em không nên nhớ gì cả."
Gân xanh trên trán Diệp Thanh An giật mạnh, cơn đau đầu một lần nữa xông tới, tinh thần lực của cậu bằng một tốc độ chóng mặt nhanh chóng tăng lên, chỉ là ngay lúc cơ thể sắp không chịu nổi nữa những luồn tinh thần lực đó lại rút về chỉ giữ lại một lượng tinh thần lực mà cơ thể có thể chịu được.
Diệp Thanh An ôm đầu im lặng nằm trên giường một khoảng thời gian dài ngay lúc cứ tưởng cậu lại ngất đi nữa rồi thì Diệp Thanh An lại động đậy.
Một đôi con ngươi màu đỏ mở ra nhìn chằm chằm vào hư không.
Nụ cười tiêu chuẩn luôn giữ bên môi của Diệp Thanh An cũng không còn nữa, thay vào đó là một gương mặt sắc lạnh.1
Cậu thì thào vào hư không: "Trở lại rồi, nhưng muốn tôi quên mọi chuyện sao? Anh thật ngây thơ...!Nguyên soái."
______________
Tặng cho mấy you nè.