Lúc mà Mẫn Kì nghe được tin này thì dường như ngay lập tức hắn đã đoán ra Diệp Thanh An đang nhử bọn họ, bởi vì chỉ khi bọn họ có gián điệp thì bọn họ mới biết được tin Diệp Thanh An sẽ tập kích bất ngờ vào buổi sáng để chuẩn bị trước.
Nhưng Mẫn Kì cũng không quá lo lắng, dù sao đi nữa thông tin bọn họ đã có trong tay thân phận giáo sư cũng không thể đổi được cho nên trận này bọn họ thắng chắc rồi, dù cho bên Diệp Thanh An biết có gián điệp lẻn vào thì sao chứ? Bọn họ cũng chẳng thể làm gì Chúc Kì Nhiên đang ẩn mình dưới lòng đất.
Bên đây Diệp Thanh An đã dự liệu từ trước, cậu nhớ lại lúc ở trên phi thuyền có xem qua danh sách của đội đối phương, hiển nhiên ấn tượng của cậu đối với Chúc Kì Nhiên rất sâu, cậu vẫn nhớ đối phương có năng lực thám thính rất mạnh.
Nhưng mà bên đội bọn họ có át chủ bài thám thính là Chúc Kì Nhiên thì bên đội Diệp Thanh An cũng có một người.
Diệp Thanh An vui vẻ thay ca bảo vệ ống nghiệm yên lặng đợi át chủ bài của mình về tới.
Cậu dự liệu thời gian thì chắc là một chút nữa thôi, đối phương sẽ về tới.
Quả nhiên Diệp Thanh An đoán không sai, khoảng chừng mười phút sau, một bóng hình thoăn thoắt đã đạp lại trên cành cây gần vị trí Diệp Thanh An đang đứng.
"Về tới rồi à? Có cần nghỉ ngơi một chút không?".
Diệp Thanh An ném bình nước bên cạnh cho đối phương.
Người ở trên cây nhanh nhẹn, chuẩn xác chụp được bình nước, đưa lên miệng uống ừng ực, nhanh đến độ nước theo miệng chảy dọc theo yết hầu chui vào trong áo, thấm ướt một mảng trước ngực.
Lúc này Nhạc Dương Vũ đến thay ca cho Diệp Thanh An, thấy người ở trên cành cây thì vô cùng vui mừng: "Thiên Khảo, cậu về rồi à, thế nào rồi thu thập được gì không?".
Thiên Khảo từ trên cành cây nhào lộn một vòng tuyệt đẹp rồi đáp xuống mặt đất, sắc mặt hơi mỏi mệt nhưng nhìn vẻ mặt thì có lẽ tình hình không tồi.
"Cái tên Hoàng Phủ Lâm bên đó lập một mạng lưới báo động xung quanh khu căn cứ rất bảo mật, nhưng thật không may cho hắn là có ông đây, ha ha mạng lưới bảo mặt của hắn bị tôi bẻ khóa một cái một.
" Thiên Khảo đứng thẳng lưng chống nạnh cười ha hả vô cùng thiếu đánh.
Thiên Khảo là học sinh cùng hệ với Nhạc Dương Vũ, vốn Nhạc Dương Vũ đã là một thiên tài trong những việc liên quan đến máy móc nhưng khi gặp được Thiên Khảo cậu ta mới biết thế nào gọi là núi cao còn có núi khác cao hơn, Thiên Khảo là thiên tài khiến cho thiên tài khác phải gục đầu công nhận.
Chỉ có điều tính cách hơi tự mãn một chút.
Nhạc Dương Vũ có lẽ đã quá quen với việc đối phương tự mãn như thế này, mở miệng đã đánh gục khí thế của đối phương: "Đừng nói những thứ vô ích nữa được không? Vào chuyện chính đi, Mẫn Kì có phải giáo sư không?".
Thiên Khảo lắc đầu: "Nô, Nô không phải bởi vì tôi đã thấy cậu ta đi qua khỏi vạch đỏ để hái trái cây, cho nên có thể khẳng định Mẫn Kì không phải là giáo sư hiện tại thì người có thể là giáo sư nhất chính là An Vân bởi vì cô ấy được bảo bọc có phần quá kĩ càng ấy.
"
Diệp Thanh An nhướng mày: "Ồ? Vậy ai là người thường xuyên đi cùng cô ấy nhất?".
"Chính là tên Hoàng Phủ Lâm tép riu đó đó! Tôi rất để ý đến cậu ta nên nhiều lần thấy An Vân và cậu ta đi cùng nhau.
" Thiên Khảo ưỡn ngực, cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân vì thu thập được quá nhiều tình báo tốt.
Diệp Thanh An nghe được manh mối từ trong tình báo của Thiên Khảo: "Như vậy cũng có thể Hoàng Phủ Lâm mới là giáo sư bởi vì chuyên tâm bảo vệ một người có khi chỉ là một kế sách điệu hổ li sơn thôi, dù sao thì Mẫn Kì bên đó cũng là người rất biết tính toán.
"
Thiên Khảo lúc này mới gật gù: "Đúng vậy nhỉ…"
"Vậy Thiên Khảo, cậu tiếp tục đi điều tra đi, tập trung chú ý hai người họ là được, chắc chắn sẽ có lúc họ lộ ra sơ hở thôi.
" Diệp Thanh An dặn dò.
"Được, yên tâm đi, trước ngày mai sẽ có thông tin cho các cậu.
" Thiên Khảo vô cùng tự tin với khả năng của mình.
**
"Mẫn Kì bây giờ chúng ta làm sao đây? Nên tấn công đối phương trước hay như thế nào? Dù sao thì chúng ta cũng biết được giáo sư bên kia là ai rồi.
" An Vân nhìn Mẫn Kì đang nằm vắt vẻo trên cành cây, nhíu mày hỏi.
"Không cần lo, chúng ta hiện tại đang chiếm ưu thế mà.
" Mẫn Kì đung đưa chân trong không khí nhởn nhơ ngắm nhìn trời mây.
"Bên kia đã nghi ngờ về việc bị gián điệp của chúng ta nghe được, cậu không lo chuyện đó sao?".
An Vân đi tới kéo mạnh cái chân đang đong đưa của đối phương, hại cho Mẫn Kí suýt chút nữa đã té xuống.
Hắn ngồi phắt dậy: "Cậu lo quá rồi đó, họ biết thì có thể làm được gì chứ? Vả lại chắc họ cũng chẳng thể biết Chúc Kì Nhiên có thể di chuyển trong lòng đất.
"
An Vân còn đang định nói gì đó thì bị Mẫn Kì ngăn lại: "Được rồi, được rồi! Thay vì cậu đứng ở đây lảm nhảm thì cùng với Hoàng Phủ Lâm đi tìm chút quả rừng lót dạ đi, tối nay bổ sung thể lực một chút, ngày mai là ngày cuối rồi thể nào cũng phải có một trận chiến.
"
"Được rồi, được rồi! Giờ cũng không còn sớm nữa mau đi đi, nhắn Chúc Kì Nhiên đi thăm dò bên kia một chút xem có tin tức gì mới không.
" Mẫn Kì lại nằm xuống trên cành cây.
An Vân thấy hắn như vậy, bản thân cô cũng không thể làm gì được chỉ có thể hậm hực bỏ đi chổ khác.
"Ai làm đại mỹ nhân của chúng ta tức giận vậy?" Khúc Hy Lạc vừa gặm một con cá nướng vừa nhìn An Vân hậm hực đi tới, có ý trêu đùa hỏi.
"Còn không phải do cái tên Mẫn Kì kia? Được rồi không nói nữa.
" An Vân nói với Chúc Kì Nhiên ngồi ở gần đó: "Cậu ta bảo cậu đi thăm dò bên kia một chút xem có tin tức gì không đấy.
" Rồi lại quay vào bảo Hoàng Phủ Lâm: "Đi thôi, đi hái một chút quả rừng lót dạ buổi tối.
"
Hoàng Phủ Lâm đang ngồi kiểm tra mạng lướt bảo hộ của căn cứ, nghe thấy vậy thì đứng dậy: "Cậu ta chỉ giỏi sai vặt tôi, đi thôi.
"
Hai người nhanh chóng tiến vào sâu trong rừng, đi cùng họ còn có vài người khác đang rảnh rỗi.
Một lúc sau bọn họ phát hiện được một cây rừng rất to và rất sai quả.
Mấy người lập tức trèo lên hái cho vào giỏ mà mình mang theo, chỉ riêng Hoàng Phủ Lâm vẫn im lặng đứng gần đó quan sát mọi người làm việc.
Đến tận khi bọn họ đã hoàn thành việc trở về thì những người đó vẫn không biết Thiên Khảo đã đứng ở đó và quan sát bọn họ được một lúc lâu.
Thiên Khảo dùng tốc độ nhanh nhất trở về báo tin báo mà mình thu được bởi vì qua quan sát hắn đã có thể chắc chắn 100% rằng Hoàng Phủ Lâm chính là giáo sư bởi vì cây rừng kia mọc cạnh bên vạch đỏ phân chia hai căn cứ, một vài tán cây đã lấn sang bên đây mà trong lúc hái quả An Vân đã lấn qua vạch đỏ vậy mà còi cảnh báo vẫn không vang lên vậy thì chỉ có một đáp án mà thôi đó là Hoàng Phủ Lâm là giáo sư, việc cậu ta đứng ở một bên quan sát mà không làm việc cũng là một cách để tự bảo vệ an toàn cho cậu ta.
Thân phận của giáo sư đã được xác định, Diệp Thanh An họp bàn mọi người lại với nhau quyết định sáng mai sẽ mang ống nghiệm đi qua bên kia để giao cho giáo sư.
Sự tồn tại của Chúc Kì Nhiên không lúc nào là không có ít, bên đây Diệp Thanh An vừa ra kế hoạch tấn công, mười phút sau bên kia Mẫn Kì đã bắt được thông tin, hắn không ngờ Hoàng Phủ Lâm được hắn giấu kĩ như thế mà vẫn bị lộ.
"Nếu bên Liên Bang đã chuẩn bị tấn công thì chúng ta cũng không thể ngồi im được nữa.
" Mẫn Kì nhíu mày, tâm trạng dần trở nên nghiêm túc.
Không khí dần chìm xuống, lúc này Mẫn Kì bắt đầu nghĩ ra được một ý khá hay.
.