Trần Đường giúp tôi
thay thuốc trên ngực, băng lại vết thương, lại đỡ tôi ngồi dậy, tự tay
nâng chén thuốc định bón cho tôi. Lắc đầu cười với cậu ta ra ý không
cần, tôi đón lấy chén thuốc tự mình uống. Cậu ta là em ruột Trần Ngạn,
không phải em của tôi, ít nhiều vẫn cảm thấy xa lạ. Tôi có thể trong vô
thức cưỡi ngựa, bắn tên, dùng đao kiếm. Bởi vì đó là bản năng, thói quen của cơ thể này. Có lẽ Trần Ngạn từ nhỏ mỗi ngày đều rèn luyện bản thân
rất nghiêm khắc, đến mức anh ta không còn, cơ thể tiếp nhận phần hồn xa
lạ là tôi, vẫn có thể theo bản năng tự bảo vệ mình. Nhưng tình cảm thì
không,tôi không phải Trần Ngạn, đối diện với Trần Đường, Trần Ninh, tôi
không hề có cảm giác người một nhà.
Tôi phải rời khỏi đây. Chỉ
là tôi cũng không định lập tức rời đi nữa. Vết thương trên người chưa
khỏi, tôi cũng chưa nắm được tình hình nơi này. Chạy loạn có khi sống
không được mấy ngày. Hơn nữa, tôi cũng muốn có được bản lĩnh như Trần
Ngạn. Bản lĩnh thực sự. Ở nơi này, bằng cấp không thể cho tôi công việc, hay kiếm được ra tiền nuôi thân, càng không bảo vệ được tính mạng. Chỉ
có tận dụng “tài sản” Trần Ngạn để lại, mới là cách tốt nhất để tồn tại
trong thời chiến loạn!
Tôi đưa cái chén đã hết thuốc lại cho Trần Đường, chăm chú nhìn cậu ta hỏi:
“A Đường, nếu tôi vĩnh viễn cũng không nhớ ra được điều gì thì sao?”.
Trần Đường đặt chén rỗng lên bàn, quay đầu nhìn tôi:
“Trước đây, đệ cũng từng hỏi đại ca một câu tương tự như vậy. Còn nhớ năm đệ
mười tuổi, ngã từ trên lưng ngựa xuống, kết quả bị gãy tay”. Cậu ta chìa cánh tay trái ra trước mặt tôi, mỉm cười nói tiếp: “Đệ chạy đi tìm đại
ca hỏi, nếu sau này tay đệ tàn phế, vĩnh viễn không thể cưỡi ngựa, bắn
tên, múa kiếm. Đệ phải làm sao? Khi đó đại ca nói, sẽ tìm đại phu giỏi
chữa khỏi cho đệ. Nếu không khỏi, đại ca sẽ thay đệ học hết mọi thứ, cả
đời ở bên cạnh bảo hộ đệ. Hiện tại cũng giống như vậy. Nếu đại ca không
nhớ ra, đệ sẽ kể những chuyện trước đây cho huynh nghe. Mỗi ngày đều kể, đến khi hết chuyện mới thôi”.
Tình cảm huynh đệ của ba anh em họ Trần này thật tốt. Tôi gật đầu, nói:
“Được. Vậy đệ nói cho tôi biết, tôi năm nay bao nhiêu tuổi, luyện võ được bao nhiêu năm rồi, luyện có tốt không?”.
Trần Đường vui vẻ:
“Đại ca sinh trước đệ hai năm, sinh ngày rằm tháng giêng. Năm nay hai mươi
lăm tuổi, đại ca ba tuổi bắt đầu luyện võ. Cưỡi ngựa, đao pháp, kiếm
thuật đều tinh thông. Nhưng giỏi nhất bắn tên. Đại Chu không có võ tướng nào có thể so tài với huynh. Đệ và A Ninh cũng do đại ca đích thân dạy
dỗ. Đệ thích dùng kiếm, A Ninh thích dùng cung nỏ”.
Người
giỏi dùng đao thì không thích dùng kiếm. Trần Ngạn có thể luyện đến mức
tất cả đều “tinh”, đủ thấy anh ta bỏ ra bao nhiêu cố gắng, hơn nữa hẳn
là có thiên phú về mặt học võ.
Tôi lại hỏi:
“Tôi mới hai mươi lăm đã làm đại nguyên soái, có phải do xuất thân của chúng ta có gì đặc biệt?”.
Trần Đường nhẹ nhàng lắc đầu:
“Phụ thân chúng ta cũng chỉ là một tướng quân cấp bậc không quá cao. Đại ca
có được ngày hôm nay là do huynh nhiều lần liều mạng, lập công đổi lấy”.
Tôi nghĩ cũng phải. Trần Ngạn đúng là kẻ thích đâm đầu vào chỗ nước sôi lửa bỏng mà. Anh ta tuổi trẻ lập công vang danh thiên hạ, cũng là đang lúc
tuổi còn trẻ mà chết đi.
Đối với Trần Ngạn, tôi luôn cảm thấy
mình thua kém. Anh ta đẹp trai hơn tôi, cố gắng hơn tôi, đánh đấm giỏi
hơn tôi, đặc biệt nhất là: anh ta… ngu ngốc hơn tôi! Anh ta chỉ có một
mạng sống nhưng cứ chọn cách liều mạng, thà hi sinh bản thân cũng không
muốn nhìn người khác chết. Loại người như anh ta, trong từ điển có lẽ
không bao giờ tồn tại hai chữ “chạy trốn”. Nhưng tôi thì ngược lại, mỗi
ngày mỗi giờ tôi đều chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này, chạy trốn khỏi
thân phận đại nguyên soái chết tiệt.
Mỗi người một nhân sinh quan, có lẽ tôi không có tư cách đánh giá Trần Ngạn.
Chỉ là từ nay về sau, e rằng trên đời không còn một Trần Ngạn nhân hậu, hết lòng vì dân chúng nữa rồi!
Tôi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng:
“A Đường, tôi… có vợ con gì chưa?”.
Nghe nói đàn ông cổ đại kết hôn, sinh con rất sớm. Nếu đã có gia đình thì phiền phức to rồi.
Trần Đường bật cười:
“Đại ca cả năm ở quân doanh, mà bọn đệ cũng vậy. Chúng ta đều chưa người nào có thê tử đâu”.
Tôi thở phào, còn may. Có thể yên tâm bỏ đi, không vương tơ tình. Còn đang
định hỏi tình hình thời đại này thì Trần Ninh tông cửa chạy vào:
“Đại ca! Nhị ca! Ngô Phi chết rồi!”.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu:
“Hắn không phải lui quân rồi ư? Sao lại chết?”.
Trần Đường lúc băng bó vết thương cho tôi có nói, nạn dân đã được đón vào
thành, hơn hai trăm tên gian tế cũng bị giết ngay tại chỗ. Ngô Phi không còn cách nào, phải ra lệnh lui binh về phía Tây cách thành Bắc Bình hai trăm dặm. Không lẽ trên đường đi bị “tai nạn”? Hay đột ngột phát bệnh?
Trần Ninh mang ghế lại trước giường, ngồi cạnh bọn tôi, cười rất khoa trương:
“Đáng đời tên gian ác. Hắn bị chính người của mình giết chết. Tô Khải Bạch
một đường cưỡi ngựa xông đến, chĩa thẳng kiếm vào mặt Ngô Phi, vấn tội:
“Ngô phó tướng, ngươi tự ý điều động binh mã, không coi quân lệnh ra gì. Ngươi xua đuổi dân chúng tay không tất sắt, khiến thiên hạ đều cho rằng Đại Tề ta không có nhân tính. Ngươi vì tham công mà khiến Đại Tề hao
binh tổn tướng, gánh lấy danh xấu. Ta thay một vạn binh sĩ chết uổng,
đòi lại công đạo”. Dứt lời liền vung kiếm, xử tử Ngô Phi ngay tại chỗ.
Một câu giải thích cũng không cho hắn có cơ hội nói”.
Trần
Ninh trước mặt vẫn đang cười. Tuy rằng cười trên tai họa của người khác
là không đúng. Nhưng thấy cậu ta vui vẻ như vậy, nể tình bình trà ban
sáng, tôi thuận theo tặc lưỡi mấy tiếng, lại thêm vào một câu thành ngữ
“ác giả ác báo” để tỏ ý mình cùng lập trường với người kể chuyện. Thấy
Trần Ninh rất hài lòng với thái độ của người nghe chuyện là mình, lúc
này tôi mới hỏi:
“Tô Khải Bạch là ai?”.
Tôi nhìn gương mặt tươi cười của Trần Ninh bắt đầu rạn nứt, cảm thấy hối hận. Nhưng
cũng không thể trách tôi được, tôi là bị “mất trí nhớ” cơ mà.
Trần Đường lắc đầu cười, giải vây:
“Hiện nay Ngũ Đại Quốc có năm danh tướng nổi tiếng. Mỗi nước sở hữu một vị.
Đại Chu có Trần Ngạn, còn Bắc Tề có Tô Khải Bạch. Đại ca được người
người ca tụng là vị tướng có tấm lòng bồ tát. Tên của Tô Khải Bạch lại
gắn liền với hai chữ “sát tướng”. Người này cầm quân quyết đoán, không
từ thủ đoạn. Khi binh lính đánh mất sĩ khí vì thua trận, hắn cho quân
tấn công các bộ tộc nhỏ để lấy chiến thắng cổ vũ binh lính. Khi binh
lính bôn ba đường dài, hắn hạ lệnh đồ thành, cho phép binh lính cướp,
giết thẳng tay”.
Nếu cho tôi chọn, tôi thà làm một “sát
tướng” còn hơn làm bồ tát. Trên chiến trường, nếu mềm lòng với quân
địch, người chịu tội chỉ có thể là chính mình, và đồng đội. Tôi nghĩ có
lẽ Trần Ngạn trước đây cũng đã nếm không ít khổ rồi. Tôi vuốt môi:
“Nếu hắn là sát tướng, thì việc Ngô Phi lợi dụng nạn dân cũng không tính là
cái gì. Huống hồ cũng chẳng phải nạn dân của Bắc Tề bọn hắn. Mà Tô Khải
Bạch này, sớm không đến muộn không đến, nhằm ngay lúc Ngô Phi thất bại,
cúp đuôi trở về liền một đường giết thẳng đến. Quan hệ ngày thường của
hai người này như thế nào?”.
Trần Đường gật đầu:
“Đại
ca nói không sai. Hai người này bình thường đều như nước với lửa.Ngô Phi ghen ghét Tô Khải Bạch còn trẻ đã đứng ở trên hắn, muốn tìm mọi cách hạ bệ đối thủ. Tô Khải Bạch lại không phải kẻ ngốc, ngược lại lần này, Ngô Phi quá nóng lòng nên mới thất bại, bị Tô Khải Bạch nắm được điểm yếu”.
Tôi vểnh tai lên nghe:
“Còn trẻ?”.
Trần Đường mủm mỉm cười:
“Đại ca và Tô Khải Bạch quả thật có duyên, đã định là đối thủ truyền kiếp
rồi. Hắn cùng tuổi với đại ca đó. Mà đại ca lần này đập tan quỷ kế của
Ngô Phi, vô tình lại khiến cho Tô Khải Bạch được lợi”.
Tôi có thể tìm Tô Khải Bạch kia đòi tiền công chắc? Còn nữa, đối thủ truyền kiếp
cái gì chứ. Hắn là “sát tướng”, đối thủ của hắn là danh tướng cùng hắn
trên chiến trường đánh qua đánh lại. Còn tôi, đã sớm quyết định “nghỉ
hưu non” rồi.
Trần Ninh đã khôi phục lại gương mặt tươi tỉnh:
“Mặc kệ tên họ Tô đó, dù sao Ngô Phi chết là tốt rồi. Hắn muốn lập công, cứ
nhằm vào đại ca. Giờ hắn chết, sẽ không còn kẻ nào gây bất lợi cho đại
ca nữa”.
Trần Đường không cho là đúng:
“Kẻ muốn
nhằm vào đại ca, e là không chỉ có Ngô Phi. Đệ đừng quên Đại Chu chúng
ta và Bắc Tề giao chiến đã nhiều năm. Tô Khắc Bạch nhất định còn muốn
trừ bỏ đại ca hơn cả Ngô Phi”.
Tôi nghe mà muốn nhảy dựng lên.
Biết ngay là cái chức đại nguyên soái này không béo bở gì mà. Phải mau
chóng thu hồi vốn liếng để thoát thân thôi. Tôi nghiêm túc nhìn Trần
Đường:
“Tôi muốn mau chóng nhớ lại cách dùng binh khí. A Đường, tôi cần đệ hỗ trợ”.
Hai người bên cạnh mắt sáng lên, cho rằng tôi muốn sớm lấy lại bản lĩnh để
so tài với Tô “sát tướng”, liền vui vẻ gật đầu. Trần Đường còn chân
thành siết vai tôi:
“Đại ca yên tâm. Đợi huynh khỏe lại, đệ sẽ cùng huynh luyện võ”.
Tôi mặc kệ bọn họ hiểu lầm, chỉ cần sớm có được năng lực của Trần Ngạn ngày nào, tôi sẽ rời đi sớm ngày ấy. Tốt nhất rời xa Chu quốc, đến nơi không ai nhận ra, mai danh ẩn tích, sống cuộc sống tự do, nhàn hạ.