(8/8/2022)
Thư thông báo trúng tuyển bị thu hồi, đừng nói ở tinh cầu Frost, cho dù tính toàn bộ tinh tế Liên Minh cũng không có loại thao tác này.
Tiêu Ngô Đồng nghẹn một hơi, cầm phong thư điện tử thông báo thôi học kia lăn qua lộn lại xem, cuối cùng hạ kết luận.
"Lại là quả trứng ngu Tiêu Kỳ Thụ này làm!"
Hệ thống ghi danh cho y chính là hệ điện ảnh Học Viện Tổng Hợp thủ đô, thuộc sở hữu với loại viện thuần hệ nghệ thuật.
Trong học viện đồng thời có hệ cơ giáp chiến đấu, hệ duy tu cơ giáp, hệ chỉ huy, hệ bùa chú.
Thời điểm các hệ khác chờ chiến đấu nhiều loại chiến tranh lớn, hệ điện ảnh liền có vẻ phi thường không hợp mắt.
Cũng chính là vì nguyên nhân không hợp mắt này mà quyền lợi của người nào đó cũng phá lệ rất lớn.
Tiêu Kỳ Thụ làm vị hôn phu của nguyên soái, sau lưng hắn lại là quái vật khổng lồ Tiêu gia, tác động tới việc trường học chiêu sinh cũng là việc tương đối đơn giản.
"Tốt xấu gì cũng làm người nhà mười sáu năm, vậy mà có thể đuổi tận giết tuyệt như vậy." Tiêu Ngô Đồng tươi cười càng thêm đáng yêu ngọt ngào, đôi mắt màu nâu phảng phất bị mật đường ướp quá độ, đen nhánh như có như không, "Thật đúng là đả thương người đấy, Kỳ Thụ ca ca ~"
Làm học viên duy nhất bị ảnh hưởng, y rất rất tủi thân.
Nếu sư huynh có ở đây thì tốt rồi.
Sư huynh sẽ không để Ngô Đồng bị thiệt thòi.
Lông mi hạ xuống che lấp đôi mắt, Tiêu Ngô Đồng trầm thấp nở nụ cười, cảm xúc của y phảng phất bồi hồi ở giá trị nguy hiểm nào đó, hơi vô ý một chút sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Hệ thống ở trong thức hải run run, nó vội vàng nói: "Hiện tại ngươi phải làm sao bây giờ?" Phiếu của học viện không dùng được, lấy thân phận Tiêu Ngô Đồng còn không mua được bất cứ phiếu tàu bay nào, chẳng lẽ bọn họ muốn vây chết y ở tinh cầu Frost?
Đây đúng thật là mục đích của Tiêu Kỳ Thụ, nhưng hệ thống cũng không cho rằng ký chủ nhà nó sẽ khuất phục một cách đơn giản như vậy: "Bằng không ngươi trực tiếp ngự kiếm phi hành, bay đến Thủ Đô Tinh!"
"Ngươi đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy" ý nghĩ Tiêu Ngô Đồng bị đánh gãy, những cảm xúc vặn vẹo kia trong chớp mắt biến mất không còn, y tức giận mắt trợn trắng mắt: "Lợi hại như vậy, ngươi đi ngự kiếm phi hành trên không cho ta."
Hệ thống không thể hiểu nổi tại sao nó bị dỗi, rất là ủy khuất, nhưng còn không đợi nó dỗi ngược lại, Tiêu Ngô Đồng liền chạy ra cảng tinh tế.
"Làm cái gì đó?"
"Kêu Học Viện Tổng Hợp thủ đô đem thư thông báo trúng tuyển bị bọn họ thu hồi nhổ ra cho ta."
"Cho nên......"
Hệ thống kéo dài âm cuối: "Phương pháp của ngươi chính là đăng Weibo? Ta không cho rằng người của học viện có thể nhìn thấy."
"Ta cũng cho là như vậy." Tiêu Ngô Đồng hứng thú bừng bừng đã đăng một bài Weibo than thở, khiển trách, khóc lóc, triệu hoán khả năng sở hữu đại V của y, sau đó sạch sẽ lưu loát rời khỏi tài khoản, tìm thông tin nổi lên: "Cho nên ta muốn khiến bọn họ tự mình tới tìm ta.
Đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Đi tìm người đưa nước cờ đầu cho ta."
Ngoài miệng nói muốn tìm người, Tiêu Ngô Đồng lại gần như mang theo hệ thống chạy đến hội quán cao cấp, trước khi người phục vụ cự tuyệt, y giành nói: "Tôi tới chờ người."
Y chợt đọc ra số phòng, đi theo người phục vụ vào đợi không lâu, cửa lần nữa bị gõ vang.
Một thiếu niên giống như đã từng quen biết từ phía sau cửa nhô đầu ra, nháy mắt nhìn đến Tiêu Ngô Đồng, hai mắt người nọ liền sáng lên, hoang mang rối loạn đi vào phòng đóng cửa cho kỹ, sau đó thành kính đi đến trước mặt Tiêu Ngô Đồng.
"Phượng tiên sinh!"
"Kỳ Mân, đến rất nhanh." Tiêu Ngô Đồng dựa vào lưng ghế mềm mại, hai chân thon dài gác lên nhau, thái độ hiền hoà với thiếu niên vừa vào: "Ngồi đi."
Người mới đi vào này chính là thiếu niên trong căn nhà gỗ nhỏ mở cửa cho Tiêu Ngô Đồng, cậu cũng là con thứ Tiêu gia Tiêu Kỳ Mân, trong lô ghế cực kỳ bí ẩn, Tiêu Kỳ Mân cuồng nhiệt nhìn chằm chằm Tiêu Ngô Đồng, cậu chỉ ngồi ở bên cạnh, ân cần từ trong lòng móc ra một cái hộp.
"Sau khi nhận được tin tức của ngài, em lập tức chạy tới, đây là đồ vật ngài muốn."
Cậu đặt hộp ở trên chiếc bàn trước mặt mở ra, từ trong khe hở tỏa ra ánh sáng đỏ đậm như lửa rồi tới, một cỗ sóng nhiệt theo đó trào ra, đợi hộp hoàn toàn mở ra, liền thấy trong đó là tơ lụa màu lửa đỏ cẩn thận bảo vệ viên đá quý xinh đẹp.
Đó là một viên tinh hạch hệ hoả cấp tám.
"Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cái này thích hợp với ngài nhất."
Cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngô Đồng, trong cặp mắt xanh lam trừ cuồng nhiệt ra, lại không có bất cứ suy nghĩ nào.
Phảng phất như người bị ngốc ở đấy, chỉ là một thể xác khát khao của người nào đấy, mà cũng không phải là một người sống sờ sờ.
Nhưng khi đôi mắt của Tiêu Ngô Đồng từ trên mặt cậu rời đi, cái loại cảm giác quái dị này giây lát biến mất, Tiêu Kỳ Mân lại thành một người sống sờ sờ, ngay cả thành kính, sùng kính trong mắt cậu cũng trở nên linh động.
Tinh hạch cấp tám ở Tiêu gia cũng là đồ vật rất trân quý, huống chi Tiêu Kỳ Mân hiện giờ chỉ là người thừa kế Tiêu gia, còn chưa có đủ địa vị để đem tinh hạch cấp tám tùy ý tặng cho người khác, Tiêu Ngô Đồng không cần suy nghĩ sâu xa liền biết, đây là Tiêu Kỳ Mân tự chủ trương mang đến.
"Đồ vật anh bảo cậu mang tới đâu?" Y dùng ánh mắt thưởng thức nhìn viên tinh hạch kia, sau đó liền không còn hứng thú nữa.
Không thể lấy lòng thần tượng, trên mặt Tiêu Kỳ Mân lộ ra một chút mất mát, tay lại nhanh chóng móc ra thêm một cái hộp, cái hộp này có vẻ đơn sơ hơn rất nhiều, mở ra vừa thấy, bên trong cũng chỉ là mười mấy tinh hạch xám xịt bậc một không có liên kết.
Đây mới là đồ vật y muốn.
Tiêu Ngô Đồng vừa lòng nhận đồ, thuận tay lấy tiền mặt ra đưa qua: "Cầm."
"Tiên sinh còn cần mua cái gì sao?" Tiêu Kỳ Mân ân cần hỏi: "Em ngay lập tức lấy tới cho ngài, ngài không cần tiêu tiền!"
"Không, đây là tiền tinh hạch." Tiêu Ngô Đồng chỉ là vì không mua được tinh hạch mới kêu Tiêu Kỳ Mân tới đây, y không hề có ý định chiếm lợi của ai, huống chi Tiêu Kỳ Mân cũng coi như fans cuồng nhiệt của y.
Nhưng điều này đối với Tiêu Kỳ Mân lại như đả kích rất lớn, cậu kiên định từ chối tiền mặt cùng với bất kỳ hình thức trả tiền nào khác, từ sâu trong nội tâm cho rằng có thể vì Tiêu Ngô Đồng mang đến một chút trợ giúp, chính là thù lao lớn nhất của cậu rồi.
"Ngươi cho hắn ăn mê hồn dược gì đó? Thằng nhóc này không phải hoàn toàn bị tẩy não đấy chứ!" Hệ thống khiếp sợ nhìn Tiêu Kỳ Mân như nhìn quái vật.
Tiêu Ngô Đồng căn bản chẳng thế nào với Tiêu Kỳ Mân cả, mà thân phận Phượng tiên sinh của y cũng chưa bao giờ bị bại lộ, vì sao đối phương lại có thái độ này?
"Đây không phải tác dụng của dược vật mà là yêu quý em trai nhỏ." Tiêu Ngô Đồng đáp lại một câu.
Sắc đỏ trong mắt y chợt lóe qua, sau đó giống như trẻ con mà đắc ý khoe khoang, ngược lại đứng dậy kéo bức màn của ghế lô lên, che khuất hết thảy khe hở có khả năng tiết lộ bí mật trong phòng, xong xuôi lại ngồi trở lại trước mặt Tiêu Kỳ Mân.
"Anh đây không thể không nhận tinh hạch của cậu rồi." Vừa dứt câu, trước khi Tiêu Kỳ Mân sợ hãi biểu đạt thành ý, y đã duỗi tay đè lại tinh hạch cấp tám kia.
Ánh lửa phóng lên cao, toàn bộ ghế lô đỏ đậm một mảnh, sắc thái diễm lệ của viên đá quý nhỏ nhỏ ánh lên trong đôi mắt màu nâu của thiếu niên, ngay sau đó ngưng kết thành nguyên tố hoả, tinh hạch cực kỳ đỏ đậm ở bên trong, từng lớp hoa văn chìm vừa thâm trầm vừa cực nóng hiện lên.
Hoa văn phức tạp liên tiếp hiện ra, giống như đóa hoa đang nở rộ, lại tựa không khí lưu động, chỉ có tốc độ giống nhau, tự nhiên mà lưu sướng khắc bên trong tinh hạch.
Chỉ một thoáng, nhiệt khí bồng bềnh cùng ánh lửa bốn phía đều bị thu vào trong viên tinh hạch nho nhỏ, hoa văn như dung nham lưu động, tập trung ở trung tâm tinh hạch.
Thật giống như làm vật chết - tinh hạch sống lại trong nháy mắt vậy.
Tiêu Ngô Đồng thu tay, màu sắc hoa văn cũng ảm đạm theo, trong phòng không hề có nhiệt khí cũng không có sắc đỏ đậm, chỉ có một viên tinh hạch như dung nham mỹ lệ lóa mắt.
"Bùa chú!" Cho dù trước mặt là Phượng tiên sinh mà cậu kính trọng nhất, Tiêu Kỳ Mân cũng không khỏi thất thố hô lên.
Bùa chú là nguồn năng lượng cao cấp cực kỳ quan trọng trong thế giới này, lớn từ tàu bay quân hạm, nhỏ từ ô tô âm hưởng, đều là lấy bùa chú khắc trên tinh hạch làm lực điều khiển.
Hắn mang đến một viên tinh hạch cấp tám chưa từng khắc bùa chú, mà hiện tại thành phẩm Tiêu Ngô Đồng tạo ra, lại tuyệt đối không thua kém bùa chú tinh hạch cấp mười đỉnh cấp!
Cho dù tinh hạch sau khi được chế tác thành bùa chú, phẩm cấp đều sẽ có vấn đề nhất định, vấn đề đề cao hai cấp bậc cũng chỉ là một việc, mà tinh hạch cấp mười chế tác thành bùa chú cũng chỉ có các đại gia tộc ở Thủ Đô Tinh mới có thể có được, chiêu thức ấy của Tiêu Ngô Đồng cơ hồ đã đánh vỡ thường thức hơn 3000 năm văn hóa phát triển bùa chú của toàn bộ Liên Minh!
Tiêu Kỳ Mân từng chứng kiến Phù Chú Sư chế tác bùa chú cao cấp, đều cẩn thận vạn phần, từng bước cẩn thận, bên người còn không thiếu các loại thực phẩm, dược phẩm bổ sung thể lực, nhưng cho dù làm ra được bùa chú như vậy, cũng không có ai tiện tay mà làm ra bùa chú vừa tinh xảo, vừa cường đại như Tiêu Ngô Đồng.
Không hổ là Phượng tiên sinh!
Cậu gần như si mê nhìn chăm chú bùa chú.
"Cái này coi như là tiền tinh hạch đi." Khắc bùa chú tuy khó, nhưng đối với người tu tiên sớm đã độ kiếp phi thăng mà nói thì đơn giản như uống nước ăn cơm, kể cả khi cho Tiêu Ngô Đồng giấy vàng chu sa bình thường, y đều có thể vẽ ra bùa chú cấp mười, huống chi là một viên tinh hạch vốn cất giấu năng lượng lớn: "Đúng rồi, thứ này tốt nhất không nên dễ dàng cho người khác thấy."
Y buông xuống một lời khuyên cuối, thu tinh hạch bậc một vào nhẫn trữ vật, ném Tiêu Kỳ Mân hãy còn khiếp sợ ở lại, đi ra khỏi ghế lô.
Đến lúc này, hệ thống mới đột nhiên nhảy ra: "Ta biết rồi, nhất định là ngươi dùng thủ thuật che mắt, làm Tiêu Kỳ Mân nhìn ra bộ dáng Phượng tiên sinh của ngươi!"
"Ngươi tự hỏi cả nửa ngày mới cho ra cái kết luận này?" Tiêu Ngô Đồng lấy ra một viên tinh hạch thưởng thức, trong mắt cất giấu ý cười: "Được rồi, coi như ngươi nói đúng."
Y tùy ý vứt tinh hạch lên không trung rồi lại tiếp được, dưới ánh đèn sặc sỡ, bên trong tinh hạch toát ra hoa văn chìm, cũng không biết từ khi nào đã được chế thành bùa chú.
- ------------
Nguyên soái ngồi ở chính vị trong đại sảnh Tiêu gia cổ trạch.
Hai đời gia chủ ngồi ở đối diện, mà vị hôn phu trên danh nghĩa thật cẩn thận ngồi bên cạnh hắn, ba người Tiêu gia tận lực tìm đề tài, muốn thoáng kéo gần khoảng cách với vị sử thượng nguyên soái trẻ tuổi nhất này.
Nhưng không biết là bản thân nguyên soái vốn không hay nói, hay là không có hứng thú nói chuyện, từ khi vào cửa tới nay, một câu cũng không nói, chỉ cứng rắn ngồi thẳng tắp, giống như đang ở trong quân vậy.
Chờ đến khi người Tiêu gia tìm không ra đề tài gì nữa, không khí lâm vào không khí yên tĩnh khó chịu, hắn mới rốt cuộc mở miệng: "Mẫu thân bảo ta mang Tiêu Kỳ Thụ đi Thủ Đô Tinh."
Ánh mắt Tiêu Kỳ Thụ sáng lên, cảm thấy mình cuối cùng cũng tìm được đề tài: "Vẫn luôn nghe nói mỹ danh Tề phu nhân, hiện giờ xem như có cơ hội nhìn thấy người thật, em đều gấp không chờ nổi muốn đến Thủ Đô Tinh rồi."
Nguyên soái nhìn hắn một cái: "Cậu có thể lên quang võng."
"Cái gì?" Đề tài bị chuyển đột ngột, Tiêu Kỳ Thụ trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.
"Trên quang mạng có ảnh chụp của bà ấy." Nguyên soái nói.
Tiêu Kỳ Thụ ngẩn người, đột nhiên nhớ tới vị mẫu thân này của nguyên soái trên thực tế là mẹ kế, mà người mẹ kế này là khi nguyên soái khi còn nhỏ đã mang theo đứa con trai còn lớn hơn hắn, muốn vào Tề gia, thay thế vị trí mẹ ruột của nguyên soái.
Nói như thế, quan hệ mẹ con giữa bọn họ hẳn là cũng không hòa hợp, trách không được vẫn luôn mang bộ dáng hờ hững này.
Nhưng nếu quan hệ mẹ của con nguyên soái thật sự không tốt thì Tề Sâm vì sao mọi chuyện đều nghe theo Tề phu nhân?
Tiêu Kỳ Thụ trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra mấu chốt trong đó, đang muốn đổi đề tài bỏ qua việc này, nguyên soái đã thu hồi ánh mắt, đứng lên nói: "Vậy thì tôi đem Tiêu Kỳ Thụ đến cho mẫu thân."
Tiêu Kỳ Thụ nhìn người đàn ông tuấn mỹ bức người trước mắt này, nỗ lực mỉm cười: "Ngài mới đến tinh cầu Frost, cần gì vội vã rời đi, ở chỗ này nghỉ ngơi một đoạn thời gian, để Tiêu gia chiêu đãi ngài thật tốt."
Hắn nói nói, còn vươn tay thử kéo người, còn chưa đụng tới góc áo đối phương, liền thấy nguyên soái nghiêng người một cái, lánh ra.
"Việc Học Viện Tổng Hợp Thủ đô đã làm xong." Nguyên soái rũ mi mắt xuống, che khuất ánh mắt sáng rọi, "Học viện cũng không thuộc phạm vi quản hạt của tôi, không có lần sau."
Hắn tựa hồ cũng không nhận thấy ngữ khí của mình có bao nhiêu lạnh nhạt, chỉ nói tiếp: "Phòng tôi ở đâu."
"À......!Vâng......!Xin đi theo em!" Trong nháy mắt, Tiêu Kỳ Thụ nửa cũng nói không nên lời, nhưng dưới áp lực khiếp người vô hình kia, rất nhanh lấy lại tinh thần, muốn dẫn người đi sâu vào dinh thự.
Đi được hai bước hắn ta mới kịp phản ứng, nguyên soái quyết định muốn ở lại Tiêu gia một đoạn thời gian?
Hắn đã tưởng tượng cảnh tượng này nhiều lần có thừa, rốt cuộc đã đạt được mục đích.
Kế tiếp, hắn cần phải lợi dụng khoảng thời gian thật tốt, phải kéo gần quan hệ với nguyên soái!
Nghĩ đến đây, đáy lòng Tiêu Kỳ Thụ nhảy nhót lên..