Hòa hoãn với Ngụy Niên xong, Trần Huyên vẫn sinh hoạt như trước tại nhà họ Ngụy. Trừ việc cùng chị dâu cả Lý thị chuẩn bị một ngày ba bữa, dọn dẹp nhà cửa, còn có thêu thùa may vá cho lão thái thái, lão thái gia, Ngụy Thì và Ngụy Niên.
Bà Ngụy cố ý dặn Lý thị, “Cô dạy em dâu, chúng ta ở Bắc Kinh, làm vớ giày cũng theo kiểu dáng ở đây, không giống như ở nông thôn.”
Trần Huyên hiểu rõ, người kinh thành xem trọng mọi thứ, dù là việc trong nhà hay ở ngoài, quần áo phải tinh tế tỉ mỉ. May là người trong nhà chỉ cần làm quần áo lót cùng vớ giày. Quần áo mặc ngoài của nam nhân Ngụy gia đều đặt cửa hàng làm.
Trần Huyên đời trước làm mười mấy năm, ngày làm đêm làm, sao có thể không biết. Thấy tay cô thoăn thoắt, Lý thị nói, “Tay em khéo quá.”
Bà Ngụy ngồi đầu giường trước cửa sổ gần lò sưởi phơi nắng, híp mắt buồn ngủ, nghe Lý thị nói liền nói một câu, “Em dâu cô làm công việc nông thôn quen rồi, cô cho nó yếu ớt giống cô à.”
Lý thị vô duyên vô cớ bị câu nói của bà chặn họng, không dám nói tiếp.
Trần Huyên biết, mẹ chồng tới giờ luôn xảo quyệt, có điều mẹ chồng nào cũng vậy, cô đành im lặng.
Trần Huyên cùng Lý thị may vớ giày, Ngụy Kim trong phòng thu dọn đồ về nhà chồng, như Ngụy Niên nói, con dâu không được ở lại quá 23, là ý nói, trước 23 tháng 12, con dâu phải ở nhà chồng chuẩn bị tất niên. Ngụy Kim luôn hai tay trống trơn khi về nhà mẹ đẻ, về nhà chồng luôn chất đầy đồ trong xe ngựa. Tiếng Ngụy Kim từ phòng bên truyền đến, “Em dâu này, sức lực em lớn, giúp chị chuyển thùng này đi.”
Ngụy Ngân đang làm sườn xám, thêu hoa viền trên áo, nghe vậy đáp một câu, “Chị cả, chị sao lại đem rương nhà chúng ta sang nhà họ Triệu bên kia chứ.”
“Có ít đồ thôi, chứa tạm cho gọn. Sang năm tao mang trả.” Ngụy Kim cất giọng gọi, “Em dâu ơi, qua nâng giúp chị.”
Trần Huyên đánh bỏ vớ giày trong tay xuống, qua giúp Ngụy Kim nâng thùng. Phòng Ngụy Kim như vừa trải qua cướp bóc, Ngụy Kim tay không đứng một bên, đầu ngón tay mập mạp đeo nhẫn vàng chỉ về cái rương gỗ màu đen, rồi chỉ ra ngoài, “Mang ra ngoài đi.”
Trần Huyên ở quê quen việc nhà nông, cô nâng được đồ nặng. Chỉ là thấy Ngụy Kim phủi tay làm bộ sai sử, cô không vừa lòng. Trần Huyên không nói, cúi người ra vẻ nâng nhưng nâng không nổi, “Rương này nặng quá, không chuyển được. Không bằng đợi Niên ca trở về để anh ấy giúp chị đi.”
Ngụy Kim tiện tay gạt Trần Huyên, trên mặt không vui, “Không phải nói cô ở nhà kéo xe bò cần sức lực lớn sao, cái này nâng không nổi, đúng là tiểu thư yếu ớt.”
Ngụy Ngân ở trong phòng lão thái thái đáp lời, “Chị không tự nâng đi, còn sai bảo chị dâu chứ?”
Ngụy Kim thấy em gái thiên vị Trần Huyên, lập tức nổi nóng, “Mày rốt cuộc là em ai?”
“Em nói lý thôi, ai có lý thì em nói,” Ngụy Ngân hừ một tiếng, đâm kim thêu vào áo, hướng phòng bên nói to, “Chị dâu về đi, chị không giúp được, chị cả còn không hiểu chuyện.”
Trần Huyên đi ra ngoài, Ngụy Kim tức chết, ở trong phòng dậm chân mắng, “Con nhỏ chết tiệt kia, khuỷa tay rẽ ra ngoài.”
Trần Huyên tiếp tục về phòng lão thái thái may vớ giày, Ngụy Ngân nói với cô, “Chị đừng để ý mụ ấy, bà ta luôn như thế.”
Trần Huyên cười, thật sự trăm dạng gạo nuôi trăm loại người, cùng là chị em ruột, Ngụy Kim không tốt, Ngụy Ngân lại hiểu lý lẽ. Trần Huyện vừa thích vừa hâm mộ Ngụy ngân, thấy đường viền hoa Ngụy Ngân may đẹp, nói, “Em may vá đẹp thật.”
“Đây là mẫu sườn xám mới năm nay, chờ em làm xong mặc cho chị xem.” Ngụy Ngân đẹp, khéo tay cũng biết trang điểm. Trần Huyên gật đầu, “Được nha.”
Bà Ngụy nghe vậy liền bĩu môi, lộ khinh thường, “Sườn với chẳng xám, đều là người mù trong kinh mới mặc, theo ý mẹ vẫn là áo dài đẹp, mặc cũng thoải mái. Quần áo gì mà bó khít lấy người, hở trên hở dưới? Eo bóp như vậy mặc vào không khó chịu à?” Ngụy gia tuy có tiền nhưng Bà Ngụy vẫn thích áo dài. Trần Huyên nghe nói, bà Ngụy không phải theo ông Ngụy sống ở kinh thành, mà về sau Ngụy gia phát tài, bà Ngụy ở quê bị thổ phỉ cướp hai lần, bị dọa sợ, vội vàng mang theo con lên Bắc Kinh. Áo dài trong lời bà Ngụy nói là loại Trần Huyên đang mặc, vải lớn trùm lấy người không có hình thức, dài quá đầu gối lộ ra ống quần bên trong. Ở nông thôn là áo phụ nữ thường xuyên mặc. Có điều ở Bắc Kinh, mấy bà già giúp việc trong nhà người có tiền mới mặc như vậy.
Quả nhiên, Ngụy Ngân nói, “Mẹ xem còn nhà ai mặc áo dài nữa, bà nhà Lý chưởng quỹ mặc sườn xám kìa, đến vợ bé của ông cụ thuê nhà chúng ta cũng mặc xườn sám rồi. Mẹ còn bảo chúng con mặc áo dài, quê chết. Chị xem, chờ em làm xong, chị thấy đẹp cũng nên làm một bộ. Ra bên ngoài mặc sườn xám mới đẹp.”
Trần Huyên cười, “Được a.”
Bà Ngụy lườm Trần Huyên một cái, “Chị hai cô không có vải hồi môn, lấy cái gì mà làm?”
Trần Huyên lập tức im lặng, sính lễ Ngụy gia đưa không ít, khoảng chừng 20 đồng đại dương, chỉ là thím luôn nói với cô rằng nhà khó khăn, huống hồ đồ cưới là chú thím đặt mua cho cô, đặt nhiều thì mang nhiều, đặt ít mang ít. Trần Huyên không được lựa chọn, có điều không nghĩ tới cô vừa vào cửa chưa được một tuần, lão thái thái đã nắm rõ đồ cưới của cô rồi.
Ngụy Ngân thuận miệng nói, “Gả chồng theo chồng, gả chó theo chó. Chị dâu hai đã gả đến nhà chúng ta, về sau quần áo chẳng lẽ không phân cho chị ấy một phần?”
Bà Ngụy là người lạc hậu, vừa nghe tiểu khuê nữ nói “gả chó”, nhất thời đứng thẳng tức giận mắng to. “Con là một khuê nữ, cái gì cũng dám nói! Toàn học theo mấy con nhỏ điên khùng ở bên ngoài!”
Ngụy Ngân hừ một tiếng, không nói.
Ngụy Kim vén rèm tiến vào, dựa khung cửa hỏi, “Mẹ, khối vải len hoa từ nước Anh đâu rồi?”
“Để làm gì? Tôi nói cha cô giữ lại làm một bộ áo dài mặc, chất vải tốt, nghe nói từ lông cừu, vừa phẳng vừa dày.” Bà Ngụy nói.
“Chậc, sao cha lại mặc chất vải này chứ, lúc trước con lấy tơ lụa trong cửa hàng nhà mình may chẳng lẽ còn không tốt, vừa dày vừa bóng, dùng tơ lụa kia may cho cha một bộ áo dày mới tốt.” Ngụy Kim cười đi tới ngồi mép giường, đong đưa cánh tay bà, lộ vẻ lấy lòng,
“Mẹ, vải len hoa kia cho con đi, con làm cho con rể mẹ một cái áo bành tô kiểu mới, năm sau mặc tới dập đầu chúc tết mẹ, thật vẻ vang a.”
Bà Ngụy lắc đầu thở dài, “Thật sự một khuê nữ như ba đứa giặc, chỉ biết lấy đồ từ nhà mẹ đẻ, không giúp được gì.”
Thấy bà không phản đối, Ngụy Kim liền tìm kiếm trong ngăn tủ của bà, lật tung đồ xem tới xem lui, nói, “Nhà chúng ta còn cần giúp à? Trái lại nhà cửa hàng nhà chồng con càng ngày càng lụn bại. Mẹ chồng con mẹ còn chưa biết sao, một lòng một dạ thiên vị chú em, khiến con mẹ không có cái ăn cái mặc.” Tìm thấy vải, Ngụy Kim vỗ vỗ, vui mừng cười vui vẻ, “Mẹ, con cầm đi nhé?”
“Cầm đi.” Bà Ngụy khoát tay, Ngụy Kim nhét vải vào túi, vừa đi ra cửa thấy Lý thị liền nói,
“Đúng rồi, tối em muốn ăn bánh thịt dê, buổi chiều chị đừng quên mua thịt dê nhé.”
Lý thị ôn nhu, “Biết rồi.”
Ngụy Kim tiếp tục về phòng dọn đồ mang về nhà chồng.
Vì Ngụy Kim gọi món, buổi tối liền ăn bánh thịt dê. Bánh thịt dê nhà họ Ngụy gồm thịt dê trộn với hành tây. Tuy hai đời nhìn nhân bánh, Trần Huyên đều thấy quá xa xỉ.
Lý thị nhiều đứa nhỏ, tháng chạp cuối năm việc nhiều, người khác không nói, áo khoác nam nhân nhà họ Ngụy đều đặt cửa hàng may, quần áo của phụ nữ và trẻ con đều tự mình làm. Lý thị có 2 trai 1 gái, sang năm mới dù sao cũng phải toàn thân mặc đồ mới mới đúng. Đợi đến khi Lý thị mua thịt dê về, Trần Huyên chủ động nhào bột, chặt thịt làm nhân bánh, “Em không biết làm nhân bánh, lát nữa chị dạy em nhé.” Kỳ thật đời trước cô cũng đã làm quen nhân bánh, chỉ là sợ Lý thị xấu hổ, Trần Huyên mới nói như vậy.
Trong lòng Lý thị thấy em dâu dễ ở chung, cười đáp lại, “Được.”
Cơm chiều, Trần Huyên không ăn bánh thịt dê, cô thật sự rất muốn ăn, có điều cô mới từ nông thôn ra, cơm ngày thường của Ngụy gia dầu mỡ nhiều. Đời trước lần đầu ăn bánh thịt dê, bao tử không thoải mái cả đêm, về sau cô mới biết, sợ là mới tới Ngụy gia nên đồ ăn không hợp bụng. Bà Ngụy thấy Trần Huyên chỉ ăn bánh, không động vào bánh thịt, cực kỳ vừa lòng, con bé ở quê lên biết tiết kiệm.
Cắn miếng bánh thịt dê đầy dầu mỡ, Ngụy Kim nói, “Cha, con dọn xong đồ rồi, mai cha gọi a Niên đưa con về.”
Ngụy Niên với chị cả không hợp nhau, anh lập tức nói, “Tôi bận việc trong cửa hàng đến nỗi chân không chạm đất, chị cũng không phải là cô dâu mới da mặt mỏng, về nhà chồng còn cần đưa tiễn? Tự mình đi gọi xe kéo ở đầu ngõ đi, mang theo a Phong a Dụ ngồi xe về là được rồi. Tôi giúp chị trả tiền.”
Ngụy Kim nhất thời dựng thẳng đôi lông mày chổi xể, “Tao có anh em ruột, sao phải tự về! Cha, ngài không nói thằng Niên đi! Nhà mẹ đẻ có anh em, làm gì có đạo lý con tự mình về nhà chồng!”
Ông Ngụy bưng cháo uống một ngụm, nói, “A Niên, sáng sớm mai anh đưa chị anh về nhà chồng rồi tới cửa hàng.”
Ngụy Niên không tình nguyện, có điều từ trước đến nay anh đều sợ cha, đành phải hừ một tiếng đáp lại vâng.
Dùng xong cơm, Trần Huyên cùng Lý thị thu dọn bát đũa, anh em Ngụy gia mỗi người một phòng, bọn nhỏ cũng có phòng riêng, ông Ngụy ngồi trên giường đất hỏi bà Ngụy, “Thằng Niên vẫn ở gian phía Tây à?” Vì Ngụy Niên không thích việc hôn nhân này, gian phòng của trước kia của anh đã sắp xếp thành tân phòng, Ngụy Niên về nhà liền đi phòng phía tây ngủ.
Bà Ngụy mới nhớ tới, “Đúng vậy, không phải hai vợ chồng nó hòa thuận rồi sao. Thằng nhỏ này, lát ông kêu thằng Thì nói với nó một chút.”
Ông Ngụy gật đầu.
Vì thế sau khi Trần Huyên ở dưới bếp về phòng, ngoài ý muốn thấy Ngụy Niên. Trần Huyên kinh ngạc, dừng chân trừng mắt nhìn anh. Ngụy Niên thấy bộ dáng của cô, cũng có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, “Là cha mẹ muốn tôi qua. Không sao, cô đừng sợ, tôi ngủ trên đất một đêm là xong.”
Trần Huyên nhìn gạch đen trên đất, thở dài nói, “Anh đừng nghĩ nhiều, giường rộng. Tôi ngủ đầu đông, anh ngủ đầu tây. Tháng 12 rồi, ngủ trên mặt đất dù có chăn cũng lạnh chết, với lại phòng tôi cũng không có chăn rải đất.”
Ngụy Niên lại gãi đầu, “Như vậy cũng tốt.” Anh đặt cái bàn nhỏ phân giữa giường. Mặc dù đã nhiều năm, Trần Huyên thấy một màn như vậy, trong lòng vừa chua xót vừa buồn cười, chua xót cho năm tháng kiếp trước, buồn cười là vì Ngụy Niên chung phòng với cô, dù sao cô cũng là phận gái, còn có thể cưỡng bức anh ta sao.
Thu lại suy nghĩ, Trần Huyên bưng nước rửa mặt, Ngụy Niên cũng thấy hành động này của anh có chút hẹp hòi, khuỷu tay đặt lên bàn như muốn nhận lỗi, rồi nói với Trần Huyên, “Quần áo tết cô chưa làm, lúc trước tôi có cầm về khối vải từ nước Anh, hiện bên ngoài đang lưu hành áo choàng kiểu dáng Tây Âu từ chất vải đó, mặc vào thêm phần phong thái. Chúng ta làm hai bộ, cô 1 bộ, tôi một bộ, thế nào?”
Trần Huyên dùng khăn lau mặt, “Loại áo choàng này không phải nam giới mới mặc sao?”
“Cũng có của phái nữ, mặc vừa đẹp vừa ấm, bên trong không cần áo bông. Hiện tại mùa đông mọi người đều mặc áo nỉ choàng như vậy, còn ai mặc loại quần áo lớn đầy bông căng phồng nữa.” Ngụy Niên là người thời đại mới, nói đến chuyện bên ngoài liền thao thao bất tuyệt.
Với tính cách Trần Huyên đời trước, chắc chắn không dám nói Ngụy Kim sáng mai sẽ mang khối vải len đó mang về nhà chồng chị ta. Tính Trần Huyên thành thật, cũng không phải người lắm miệng nhưng hôm nay không biết làm sao, có thể vì nhẫn nhịn ở Ngụy gia lâu ngày, kiếp trước nhẫn đến chết. Lần này cô không muốn nhịn. Trần Huyên ra ngoài hắt nước rửa mặt vào gốc cây thầu dầu, rồi quay về nói với Ngụy Niên, “Chủ ý của anh không tồi, chỉ là anh đừng nghĩ nữa. Hôm nay tôi thấy chị cả cầm một khối vải len đi ra từ trong phòng bà cụ, cất trong rương rồi, nói là về may áo cho anh rể mặc.”
Trần Huyên vừa dứt lời, Ngụy Niên tức giận từ trên giường nhảy dựng lên, “Nực cười! Đó là tôi nhờ một lão người Mỹ mua về!” Lập tức tính qua đem đồ lấy về.
Trần Huyên vội vàng kéo anh, khuyên, “Giờ anh đi, cha biết lại mắng cho. Khuya rồi, tội gì tìm phiền phức.”
Quả nhiên, ông Ngụy là khắc tinh của Ngụy Niên, Ngụy Niên ngồi lại giường đất, tức giận nói, “Về sau có đồ gì cũng không đặt ở chỗ mẹ nữa, nếu không chị ta đã không trộm đồ mang về nhà chồng rồi!”
Không thể lấy lại đồ, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ngụy Niên rời giường liền đi thẳng ra cửa hàng, bữa sáng ở nhà không ăn, lại càng không đưa Ngụy Kim về nhà chồng. Đến lúc Ngụy Kim nổi nóng, không những mắng Ngụy Niên trước mặt bà Ngụy, mà Trần Huyên cũng bị liên lụy, bởi vì Ngụy Kim trách, “Hôm qua tôi nói thằng hai đưa tôi về nhà chồng, cô cũng nghe thấy, nó muốn ra ngoài thì cô cũng phải cản lại chứ?”
Trần Huyên làm một bộ thành thật, “Phận làm vợ, đàn ông họ làm việc, em không dám nói nhiều, sợ anh Niên không vui.”
Ngụy Kim tức đỏ mặt tía tai, lâu mới thốt ra một câu, “Cô thật biết nghe lời!” Rồi vén rèm, hùng hổ đi ra cửa gọi xe kéo bên ngoài.