Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 95




Thành Trấn không nắm rõ được tình hình cụ thể nên không dám xác định: “Có khả năng là Hạ tiên sinh dùng phương pháp nào đó để thay đổi cơ thể cậu, cũng có khả năng là thể chất của cậu có thể mang thai, nhưng khả năng thứ hai xác suất tồn tại cực kỳ thấp.”

Bạch Dạ vẫn không quá tin vào việc bản thân đang mang thai, cậu hỏi tiếp: “Mình còn có một vấn đề muốn hỏi, trong lúc thân mật gần gũi có thể biết được đối phương đang mang thai hay không?”

“Có thể.” Thành Trấn không giấu giếm chút nào: “Khi thứ đó của đàn ông đi vào cơ thể người khác, người tu chân có thể theo dõi xem t*ng trùng có thành công vào cơ thể đối phương hay không.”

“……” Bạch Dạ suy đoán rằng vào ngày mà Hạ Sâm nói cậu trúng độc, Hắn có nói thêm rằng cơ thể sẽ thay đổi, lúc sau còn cố ý chuốc say cậu để lăn lộn trên giường cùng hắn, khiến cho cậu mang thai em bé.

“Hạ Sâm!!  Đúng là tên khốn nạn! Ông đây phải khiến cho hắn sống dở chết dở.” Bạch Dạ nói trong cơn giận dữ: “Lái xe đưa mình về Hạ gia.”

Thành Trấn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà Bạch Dạ không nhắc đến chuyện bỏ đứa bé, nếu không cậu ta sẽ trở thành đồng loã số một mất.

Cậu ta khởi động xe rồi đổi phương hướng, tiện thể bật một bài hát có thể khiến người ta tĩnh tâm lại.

Bài hát đó rất có hiệu quả. Sau khi nghe xong, lửa giận trong lòng Bạch Dạ cũng dần dần nguội bớt đi. Cậu cũng từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ về việc nếu bây giờ trở về tìm Hạ Sâm, nói không chừng sẽ bị giam lỏng, không được ra ngoài cho tới khi sinh xong đứa bé mới được thả ra.

Nhưng cậu thật sự phải sinh đứa bé ra đời sao?

“Đợi đã.” Bạch Dạ vội vàng nói: “Bây giờ mình không thể trở về Hạ gia được.”

Thành Trấn hỏi: “Vậy cậu muốn đi tới đâu?”

Bạch Dạ theo bản năng nói: “Bệnh viện, bỏ đứa bé.”

Thành Trấn: “……”

Kết quả cuối cùng vẫn là muốn bỏ cái thai đi……

Nói thật, cậu ta cũng không muốn Bạch Dạ sẽ bỏ đứa trẻ.

Hiện tại ở giới Tu chân, tỉ lệ sinh đẻ cực kỳ thấp, không dễ gì mới có thể mang thai được, đừng nói đến việc một lúc thụ thai được bốn đứa trẻ. Chuyện này vô cùng hiếm hoi, hiếm tới mức trong mười triệu người cũng chẳng có lấy một trường hợp như vậy. Hơn nữa sau khi bỏ đứa bé đi, sau này muốn có con cũng chưa chắc đã được toại nguyện.

Nhưng bây giờ Bạch Dạ Đang tức giận. Cậu ta khuyên bảo bây giờ rất có khả năng sẽ khiến Bạch Dạ sinh ra tâm lý nổi loạn, càng khuyên bảo càng muốn bỏ đứa bé.

Mắt thấy đèn sắp chuyển sang màu xanh, Bạch Dạ lại nói: “Không, không thể đến bệnh viện được.” Mạng lưới thông tin của nhà họ Hạ trải dài khắp nơi, rất có khả năng cậu còn chưa kịp xếp hàng điền thông tin thì người trong gia tộc đã đuổi tới nơi để bắt cậu về rồi. Hơn nữa phá thai không phải là chuyện nhỏ, cần phải bình tĩnh nghĩ kỹ rồi mới quyết định.

Thành Trấn lại thở phào nhẹ nhõm: “Cậu muốn đi đâu?”

Tạm thời Bạch Dạ chưa biết phải đi đâu: “Bây giờ mình chỉ muốn tránh xa nhà họ Hạ hết mức có thể, tạm thời không cho bọn họ tìm thấy mình. Đúng rồi, người nhà họ Hạ một tay che trời ở phàm giới, nếu như tới giới Tu chân, liệu bọn họ còn có quyền lực như thế không?”

“Không. Tình thế ở giới Tu chân tương đối phức tạp, một Hạ gia làm sao có thể thống trị hết được.” Thành Trấn cũng lờ mờ đoán được suy nghĩ của Bạch Dạ: “Có phải tạm thời cậu không muốn thấy Hạ tiên sinh không?”

“Đúng vậy. Bây giờ mình không muốn nhìn thấy anh ta, cũng không muốn trở về nhà họ Hạ. Mình muốn tìm một chỗ nào đó để bình tĩnh lại.” Bạch Dạ nghĩ nghĩ: “Thành Trấn, chẳng phải cậu sắp về giới Tu chân sao? Mình muốn đi tới đó với cậu, cậu có thể tìm cách khiến cho người nhà họ Hạ không phát hiện ra rồi đưa mình tới đó không?”

“Có thể. Mối quan hệ giữa nhà họ Thành và nhà họ Hạ khá tốt, người của Hạ gia sẽ không ngăn cản hàng ngũ nhà mình. Mình có thể trực tiếp đưa cậu qua cổng.” Thành Trấn cho rằng đưa Bạch Dạ đến giới Tu chân để giải sầu cũng không tồi, cậu ta cũng có thể ở bên cạnh để bảo vệ. Chờ tới khi tâm trạng của Bạch Dạ tốt hơn, cậu ta sẽ khuyên nhủ về việc không nên phá thai.

“Mình muốn đi tới đó nhanh nhất trước khi người nhà họ Hạ tìm ra mình, cậu có thể sắp xếp được không?” Hiện tại kỳ nghỉ đã chính thức bắt đầu, không phải đi học nữa. Cậu muốn nhân cơ hội đến giới Tu chân thưởng thức phong cảnh ở đó. Cho dù không thể tìm được người nhà cũng sẽ làm quen được với tình hình ở đây. Chờ tới khi tu vi cao hơn, cậu sẽ quay lại để tìm các anh trai của mình.

“Có thể, bây giờ mình sẽ sắp xếp luôn.” Thành Trấn vừa thay đổi hướng xe đi về phía cổng vào giới Tu chân, vừa gọi điện thoại cho người nhà sắp xếp việc đi lại.

Chờ tới khi cậu ta ngắt điện thoại, chuông điện thoại của Bạch Dạ lại vang lên, là Hạ Quân gọi điện tới.

Cậu nhìn đồng hồ, bây giờ chính là lúc bài thi kết thúc. Cậu cố ý chờ điện thoại rung bảy tám hồi chuông mới ấn nút nghe.

Hạ Quân gấp gáp hỏi: “Bạch Dạ, Cậu đang ở đâu? Tại sao bây giờ mới nhận điện thoại của tôi?”

Bạch Dạ làm bộ tức giận nói: “Vừa rồi vội tìm nhà vệ sinh để đi nặng.”

Thành Trấn: “……”

Hạ Quân không yên tâm: “Cậu đang ở nhà vệ sinh nào?”

“Vừa rồi mình sốt ruột quá nên cũng không để ý rằng chạy tới tòa nhà nào rồi. Cậu cứ đến bãi đỗ xe chờ mình là được.” Bạch Dạ ngắt điện thoại rồi nói với Thành Trấn: “Mình không kéo dài được nhiều thời gian đâu, cần bao nhiêu lâu mới có thể tới cổng vào giới Tu chân?”

Thành Trấn nói: “Cổng vào ở trên một ngọn núi ngoài thành phố, cần một hai tiếng đồng hồ mới có thể tới nơi.”

“Quá chậm.” Bạch Dạ lấy ra mấy lá bùa may mắn dán lên người Thành Trấn, Kế tiếp, trên đường đi bọn họ đều gặp đèn xanh, hơn nữa còn không bị tắc đường, xe cộ đi lại cũng ít. Thành Trấn lái xe vô cùng thuận lợi, rút ngắn được rất nhiều thời gian.

Để không khiến cho Hạ Quân hoài nghi, mười phút sau Bạch Dạ chủ động gọi điện thoại cho hắn. Hạ Quân vừa nhận điện thoại liền hỏi: “Cậu có ổn không? Bây giờ cậu đang ở đâu? Có cần tôi lái xe qua đón không.”

Bạch Dạ lừa hắn: “Tôi vừa mới rời khỏi nhà vệ sinh, trùng hợp lại gặp được mấy người Thành Trấn. Bọn họ nói rằng hôm nay được nghỉ rồi nên muốn đi chúc mừng, vậy nên đã hẹn một bữa lớn ở Tùng Hạc Lâu, vẫn là lô ghế lần trước. Bây giờ tôi đang ngồi xe của bọn họ qua đó, cậu cũng qua đây đi.”

Cậu đã nói như vậy rồi, Hạ Quân cũng ngại bảo cậu không đi: “Được, bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Không ai ngờ rằng trên đường đi, hắn toàn gặp phải đèn đỏ, thời gian chờ lúc nào cũng trên dưới chín mươi giây. Điều khiến hắn tức giận nhất chính là vất vả lắm mới chờ được đèn chuyển sang màu xanh, thế nhưng chờ đến khi những xe đỗ trước đi về phía đối diện, đến lượt hắn thì đèn lại chuyển sang màu đỏ, vậy nên mỗi lần gặp đèn đỏ đều phải chờ mất mấy phút.

Khi Hạ Quân mới qua được năm cái đèn đỏ, hai người Bạch Dạ đã sớm đi tới đường quốc lộ số hai ở vùng ngoại ô. Bởi vì xe cộ trên đường rất ít, vậy nên Thành Trấn đên thôn Tiên Nhân cách Đại Đô Thành hơn 70 km sớm hơn nửa tiếng so với bình thường.

Trước khi xuống xe, Thành Trấn đưa cho Bạch Dạ một cái mặt nạ, sau khi đeo lên có thể che giấu khuôn mặt thật của mình: “Cậu lên tin tức quá nhiều, rất nhiều người biết bạn đời của Hạ Sâm. Sau khi đeo mặt nạ lên có thể biến thành một người khác.”

Bạch Dạ không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức đeo mặt nạ lên. Trong tức khắc, cậu cảm giác được chiếc mặt nạ đang dính chặt vào da mặt mình. Cậu lấy điện thoại ra chụp thử, nhìn thấy bản thân trong tấm ảnh đã biến thành một người đàn ông vô cùng bình thường khác, hơn nữa hoàn toàn không nhìn ra rằng đang đeo mặt nạ: “Mình muốn gỡ nó xuống thì phải làm thế nào?”

“Đây là mặt nạ dùng một lần, năm giờ sau sẽ mất đi hiệu quả. Đến lúc đó sẽ hóa thành bột phấn bị gió thổi bay đi.” Thành Trấn cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Bạch Dạ cũng xuống xe theo.

Thành Trấn cho chiếc xe vào trong nhẫn chứa đồ.

Bạch Dạ xem mắt người đến người đi cửa thôn, hỏi: “Cậu trực tiếp bỏ chiếc xe vào trong nhẫn chứa đồ như vậy, không sợ những người trong thôn nhìn thấy sẽ có cảm giác kỳ quái sao?”

“Từ khi chúng ta rời khỏi đường số hai, đi qua ngã tư là bắt đầu tiến vào kết giới. Người bình thường không biết rằng nơi này có tồn tại một thôn nhỏ, mà có biết cũng không vào được, cho nên dân trong thôn đều là người tu chân. Những người tu chân lần đầu tiên tới phàm giới sẽ ở lại trong thôn khoảng một tuần, cho đến khi học được cách nhận biết những món đồ hiện đại ở phàm giới mới có thể rời khỏi thôn Tiên Nhân.” Thành Trấn mang theo Bạch Dạ đến gặp người nhà họ Thành.

Những người còn lại đến sớm hơn so với Thành Trấn mười phút, nhìn thấy cậu ta đưa theo người tới liền sôi nổi đi tới chào hỏi: “Thành thiếu, hiện tại về giới Tu Chân luôn sao?”

Thành Trấn gật đầu: “Ừ.”

Người nhà họ Thành đưa cho Thành Trấn và Bạch Dạ một tờ giấy thông hành: “Vậy chúng ta vào trong chứ.”

Bạch Dạ đi theo sau, học theo bọn họ đưa giấy thông hành cho người nhà họ Hạ đang canh gác ở thôn Tiên Nhân.

Những người canh gác vừa thấy là người nhà họ Thành, lại có giấy thông hành nên lập tức cho qua.

Sau khi Bạch Dạ đi vào thôn Tiên Nhân, phát hiện ra nhìn từ bên ngoài thì chỉ thấy đây là một thôn nhỏ thưa thớt người, những căn nhà cũ thì cũ nát. Nhưng đến khi đi vào trong mới biết nơi đây là một tòa thành cổ mới tinh, mọi người đều mặc đồ cổ trang, ngự kiếm bay trên bầu trời.

Khi bọn họ đi qua một căn nhà có tên Học Đường, bên trong truyền tới tiếng dạy học: “Khi mọi người đến với thế giới này, không thể cứ mở mồm ra là gọi những người bình thường là phàm nhân được, nếu không những người đó sẽ cho rằng mọi người có bệnh thần kinh, bệnh thần kinh chính là đầu óc không bình thường. Còn nữa, thế giới này không hề giống với giới Tu chân, không thể tùy tiện sử dụng pháp thuật được, không được để cho những người bình thường phát hiện ra thân phận của mọi người, hơn nữa cũng không được làm điều ác dưới thân phận một người tu chân ……”

Bạch Dạ nghe đến đó, đuổi theo Thành Trấn hỏi: “Những người ở giới Tu chân tới phàm giới sẽ phải học tập những kiến thức ở đây, vậy người ở phàm giới tới giới Tu chân có phải học tập thứ gì không?”

“Những người muốn tới giới Tu chân cần có kỳ Trúc Cơ kỳ mới được. Nhưng kỳ Trúc Cơ ở giới Tu chân không tính là cao lắm, cho nên chỉ cần nhớ kỹ một chút là được. Đó chính là không nên gây chuyện, không nên đắc tội với người khác, nhìn thấy người có tu vi cao hơn mình thì gọi là tiền bối, gặp được những người tu chân tu vi thấp hơn mình thì cũng phải xưng một tiếng tu sĩ.” Thành Trấn đưa Bạch Dạ đến một cửa hàng bán quần áo rồi mua cho cậu một bộ đồ cổ trang màu đen: “Nếu như không muốn những người ở giới Tu chân coi cậu là đồ dị hợm thì trước tiên cậu phải thay tạm bộ đồ này đã. Chờ tới khi đến nơi mình sẽ mua cho cậu những thứ tốt hơn.”

“Ừ.”

Hai người đi vào phòng thay quần áo, sau đó ăn thêm đan dược thay đổi tóc, mái tóc ngắn trong nháy mắt mọc dài ra.

Thành Trấn buộc một cái đuôi ngựa đơn giản cho Bạch Dạ, sau đó lấy trường kiếm đưa cậu bay về phía sau núi.

Địa hình sau núi vô cùng hiểm trở, nhưng cảnh sắc lại hùng vĩ tráng lệ. Cúi đầu xuống không thấy chân núi, ngẩng đầu lên cũng chẳng thấy đỉnh đâu. Ở giữa có một hang động có thể quan sát được hết cảnh sắc sau núi, nhưng không hề có những bậc thang để đi đến đó. Vậy nên người nào muốn vào trong hang động thì phải ngự kiếm. Lúc này đang có vô số người tu chân đi đi lại lại như con thoi ở bên trong hang động.

Bạch Dạ chỉ vào hang động rồi hỏi: “Đó chính là cổng vào sau?”

“Đúng vậy. Cậu bám chặt vào, bây giờ mình sẽ đưa cậu qua đó.” Thành Trấn tăng tốc bay về phía hang động. Khi bọn họ đi vào trong, tức khắc cảm nhận được những bọt khí mỏng bao quanh cơ thể, sau đó cả người liền biến mất trong hang động.

Cùng lúc đó, Hạ Quân đi vào Tùng Hạc Lâu.

Giám đốc quản lý cười khanh khách ra đón tiếp hắn: “Hạ nhị thiếu, ngài tới rồi sao. Không biết ngài định tới lô ghế nào.”

Hạ Quân nói: “Lô ghế thiên địa.”

“Vâng, xin đi theo tôi.” Giám đốc quản lý dẫn hắn tới lô ghế thiên địa.

Hạ Quân trực tiếp đẩy cửa vào trong. Nhưng những người bên trong chỉ toàn là những gương mặt xa lạ, có nam có nữ, có già có trẻ. Hắn nhíu mày hỏi: “Mọi người là ai?”

Một người trẻ tuổi trong số đó lên tiếng: “Cậu đột nhiên xông vào lô ghế của chúng tôi, chúng tôi phải hỏi cậu là ai mới đúng.”

Hạ Quân đóng cửa phòng lại rồi quay sang hỏi giám đốc quản lý: “Sao lại thế này? Bạn bè của tôi đâu hết rồi?”

Giám đốc quản lý cẩn thận hỏi: “Bạn bè của ngài là……?”

“Chính là những người trẻ tuổi lần trước ngồi ở cùng lô ghế này với tôi.”

Giám đốc quản lý sửng sốt: “Hôm nay bọn họ không tới đây.”

“Không tới ư?” Hạ Quân lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Dạ, nhưng đầu bên kia lại không có ai bắt máy. Hắn lại gọi điện cho Thành Trấn nhưng cũng không gọi được, cuối cùng đến khi gọi cho Tùng Trị mới có người bắt máy: “Bạch Dạ có đang ăn cơm cùng các cậu không?”

Tùng Trị ngẩn người: “Không có. Hôm nay bọn tôi không hẹn nhau ăn cơm.”

Hạ Quân lập tức biết đã xảy ra chuyện, hớt hải gọi điện thoại cho Hạ Sâm: “Anh, Bạch Dạ không thấy đâu rồi.”

Hạ Sâm: “……”