Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 92




“Ừ ừ.” Bạch Dạ lấy lại tinh thần, muốn rời tầm mắt của mình ra khỏi Hạ Sâm. Nhưng cậu không thể nào khống chế được hai mắt của mình thôi dán lên người hắn.

Hạ Sâm thu dọn tài liệu trên bàn rồi nhìn về phía người đối diện, thấy đối phương đang nhìn chăm chăm vào mình, thậm chí còn chảy nước miếng nữa, hắn buồn cười nói: “Còn không mau lau nước miếng trên miệng đi.”

Bạch Dạ sửng sốt, vội vã dùng mua bàn tay lâu khóe miệng. Sau đó tay của cậu dính đầy nước miếng: “Tại sao tôi lại chảy nhiều nước miếng như thế?”

Cho dù nhìn thấy đồ ăn ngon trong lúc đói meo cũng không thể nào đến mức chảy nước miếng giống trẻ con thế này. Hơn nữa ngay cả thời điểm cậu nói chuyện, nước trong miệng cũng ào ào chảy ra giống như vòi nước không cách nào đóng lại được.

Bạch Dạ vội vàng ngậm miệng lại, nhưng nước vẫn phun ra ngoài.

Hạ Sâm sững sờ: “Cậu……”

Bạch Dạ đưa tay lên che miệng, nói: “Nó tự mình rỉ ra nước.”

Có điều mới nói được mấy chữ thì một đống nước nữa đã chảy qua khe hở giữa các ngón tay của Bạch Dạ.

Hạ Sâm: “……”

Bạch Dạ thấy dưới chân là một vũng nước lớn, không dám ở lại đại sảnh nữa. Cậu sợ rằng sẽ làm cho đống đồ đạc ở đây ngập chìm trong nước, vậy nên vội vã đứng dậy chạy ra ngoài: “Đây có phải thứ mà anh gọi là cơ thể thay đổi không.”

Hạ Sâm nhìn thấy cậu vừa nói vừa chảy nước miếng, dở khóc dở cười nói: “Chắc vậy, hơn nữa về sau còn có khả năng nước miếng sẽ không ngừng chảy. Có thể còn phát sinh một số chuyện mà chúng ta không thể đoán trước được.”

Nếu hắn đoán không lầm thì thủy thần trong bụng Bạch Dạ đang quậy phá.

Bạch Dạ khóc không ra nước mắt: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ từ giờ trở đi tôi cứ chảy nước miếng mãi sao?”

“Không đâu.” Hạ Sâm đi đến trước mặt cậu: “Cậu thử xem có thể khống chế được nó không.”

Bạch Dạ hỏi: “Phải khống chế nó như thế nào?”

Hạ Sâm than nhẹ một tiếng: “Cậu thử nuốt nước miếng xem.”

Bạch Dạ thử nuốt nước miếng, quả nhiên nước đã ngừng lại. Nhưng còn chưa kịp vui vẻ thì trong miệng lại bắt đầu rỉ ra nước. Cậu bất lực nói: “Tôi không khống chế được. Rốt cuộc đến khi nào chất độc trên người tôi mới biến mất vậy?”

“Có khả năng phải chín đến mười tháng sau hoặc thậm chí lâu hơn mới có thể biến mất. Tôi cũng không có cách nào biết rõ được tình hình cụ thể.” Cái chính là Hạ Sâm cũng không biết khi nào thủy thần mới ra đời. Hơn nữa sau thuỷ thần còn có phong thần, lôi thần cùng Điện Mẫu. Rất có khả năng là cậu còn phải chờ một thời gian dài.

“Chín đến mười tháng ư?” Bạch Dạ có cảm giác muốn chết: “Vậy tôi có thể ăn cơm như bình thường được không?”

Vừa mới dứt lời thì nước ngừng chảy.

Bạch Dạ vội vã sờ lên miệng, vui vẻ nói: “Không chảy nước miếng nữa rồi. Mẹ nó, rốt cuộc tôi đã trúng phải độc gì? Vốn dĩ tôi không muốn truy cứu chuyện này, nhưng hiện tại lại phát sinh mộ số vấn đề, vậy tôi muốn hỏi một câu, sủi cảo đó rốt cuộc là ai làm? Tại sao lại dùng hai loại nguyên liệu tương khắc với nhau để làm nhân rồi hại người ra ra nông nỗi này. Phải đuổi việc thôi. Đầu bếp như thế này không thể giữ lại được.”

“Đã đuổi việc rồi.” Hạ Sâm cười rồi kéo tay cậu đến nhà ăn: “Cả đêm hôm qua cậu ngủ không ngon, ăn no xong rồi ngủ bù thêm một giấc.”

Bạch Dạ: “……”

Không động não nghĩ xem cả đêm qua cậu ngủ không ngon là do ai à?

Bạch Dạ ăn cơm xong thì cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới. Cậu ngáp một cái rồi trở về phòng, vừa mới nằm trên giường đã lập tức rơi vào giấc ngủ, thậm chí còn mơ một giấc. Trong giấc mơ chỉ có một mảnh trắng xoá, bốn phía không một bóng người, nhưng cậu lại nghe thấy những lời trách mắng ghét bỏ.

“Tuy rằng hắn có huyết mạch của thần tiên nhưng lại không thuần khiết. Hắn không xứng đáng được ở lại Tiên giới.”

“Hắn chính là một tai họa, giữ ở lại Tiên giới sẽ gây ra phiền phức lớn.”

“Trên người hắn có dòng máu của dị tộc, chắc chắn sẽ có ý đồ không tốt, không thể giữ lại được, vẫn nên nhanh chóng diệt trừ để ngừa hậu hoạ thì hơn.”

“Đưa hắn rời đi, với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt l.”

Cả một buổi chiều, Bạch Dạ bị âm thanh trong giấc mộng quấy nhiễu đến mức ngủ không ngon. Dường như những giọng nói đó cứ ồn ào không ngớt bên tai cậu, âm lượng lớn đến mức đau đầu. Cơ thể cậu giống như bị một chiếc xe tải lớn đè nặng lên, lồng  ngực cảm thấy bí bách vô cùng, thậm chí không thể thở được. Thẳng cho đến khi cậu nghe thấy có người gọi tên mình thì những giọng nói đó mới biến mất.

“Bạch Dạ, Bạch Dạ. Mau tỉnh lại đi.Bạch Dạ……”

Giọng nói đang gọi tên cậu càng ngày càng rõ ràng, Bạch Dạ mở to mắt, nhìn thấy bốn vị trưởng bối nhà họ Hạ đang nhìn cậu trìu mến: “……”

Mẹ Hạ lau mồ hôi trên trán cho cậu, quan tâm hỏi: “Bạch Dạ, có phải con mơ thấy ác mộng hay không?”

“Vâng.” Bạch Dạ liếm đôi môi hơi khô của mình.

Bà nội Hạ vừa nhìn liền biết cậu muốn uống nước, nhanh chóng nói: “Mau rót cốc nước rồi mang lại đây.”

“Để con đi rót.” Cha Hạ nhanh chóng rót một cốc nước đưa cho Bạch Dạ.

“Con không thấy nó còn đang nằm sao? Đang nằm thì làm sao mà uống nước được?” Bà nội Hạ cầm lại chiếc cốc rồi lấy một chiếc thìa ra từ nhẫn chứa đồ bón cho Bạch Dạ uống: “Bạch Dạ, uống nước nào.”

“……” Bạch Dạ uống một thìa nước.

Hạ lão gia nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, đau lòng nói: “Vừa rồi cậu mơ thấy ác mộng gì mà sợ đến mức cả mặt không còn chút máu nào thế kia.”

Bạch Dạ lười biếng nói: “Không nhớ rõ.”

Cậu chỉ nhớ rằng trong mộng có những người vẫn luôn chê bai mình, giọng nói có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng không hề thấy rõ đối phương là ai.

“Bây giờ ta sẽ vẽ cho cậu một lá bùa trừ ác mộng đặt ở dưới gối, sau này sẽ không còn mơ thấy những điều đáng sợ nữa.”

Bạch Dạ còn chưa kịp trả lời thì trong bụng đã sôi lên mấy tiếng.

Mẹ Hạ vội vàng đứng dậy: “Bạch Dạ, có phải con đói bụng hay không? Cũng đúng, bây giờ đã là bảy giờ tối rồi, con ngủ cả một buổi chiều nên đói bụng cũng phải. A Hàn, anh mau kêu người giúp việc mang đồ ăn lên đi, đừng để cho đứa trẻ bị đói.”

Cha Hạ nhanh chóng chạy ra phía cửa sổ: “Mọi người mau bê đồ ăn vào đây đi.”

Tiếp theo, một đám người giúp việc nhanh chóng bước vào trong, tay mỗi người đều bưng một phần đồ ăn, tất cả có hơn hai mươi món. Trong đó ba món là đồ ăn hầm, những món còn lại đều có rất nhiều thịt.

Bạch Dạ: “……”

Hạ lão gia đi đến đầu giường: “Để ta đỡ cậu dậy ăn cơm.”

Bạch Dạ trực tiếp tự mình ngồi dậy rồi dựa vào đầu giường hỏi: “Mọi người bị động kinh à? Sao tự nhiên phải đối xử tốt với tôi như thế?”

Mọi người: “……”

Bạch Dạ ngẫm lại rồi nói: “Chẳng lẽ cháu trúng phải loại độc không chữa được, mọi người thấy hổ thẹn nên mới đối xử tốt với cháu như vậy đúng không?”

“Phỉ phui cái mồm ——” Hạ lão gia lên tiếng: “Cậu đừng có nói xui xẻo thế.”

Bà nội Hạ xoa đầu Bạch Dạ: “Loại độc đó không chết người đâu, cháu đừng suy nghĩ linh tinh.”

Mẹ Hạ nghe thấy bụng Bạch Dạ cứ sôi ùng ục mãi không ngừng, lo lắng rằng đứa bé trong bụng sẽ đói quá liền lên tiếng: “Ăn cơm trước, ăn no rồi nói sau.”

Bạch Dạ thật sự không chịu nổi việc bọn họ đối xử tốt với mình, nhanh chóng đứng dậy đi dép lê rồi vội vã bước về phía cửa phòng: “Cháu muốn ra ngoài ăn.”

“Cậu đừng đi nhanh quá, cẩn thận đứa … Ái……” Hạ lão gia còn chưa nói dứt lời thì đã bị vợ mình véo mạnh một cái. Ông lập tức sửa lại: “Cẩn thận té ngã đấy.”

Bạch Dạ làm như không nghe thấy, bước nhanh đến đại sảnh. Cậu nhìn thấy Hạ Quân khiếp sợ đơ ra một chỗ nhìn TV. Cậu lại nhìn về phía tivi chỉ thấy trên màn hình đang phát quảng cáo về tình yêu: “Cậu ngẩn người làm gì?”

Hạ Quân dường như không nghe thấy cậu nói gì, vẫn nhìn chăm chăm vào TV như cũ.

Bạch Dạ không quấy rầy hắn thêm nữa, đi đến trước bàn ăn rồi ngồi xuống, sau đó những người giúp việc cũng bê đồ ăn lên.

Mẹ Hạ cười thân thiên: “Tiểu Dạ, con muốn ăn món gì? Hay là muốn ăn canh trước?”

Cha Hạ cũng nói bằng giọng hết sức ôn hòa: “Ăn canh trước đi. Canh hầm có rất nhiều chất dinh dưỡng giúp bồi bổ cơ thể.”

Hạ lão gia không đồng ý với con trai của mình: “Uống hết một chén canh sẽ bị đầy bụng, làm sao ăn thêm được thịt nữa. Ăn thịt trước rồi uống canh sau cũng được.”

Bà nội Hạ cản bọn họ: “Hai người xem phim cùng với Tiểu Quan đi. Cứ để Tiểu Dạ tự mình ăn. Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”

Mẹ Hạ thấy Bạch Dạ cứ nhìn bọn họ mãi mà không động đũa, đành phải buông đũa xuống: “Tiểu Dạ, con cứ ăn từ từ.”

Bốn vị trưởng bối ngồi xuống bên cạnh Hạ Quân, vừa nhỏ giọng nói chuyện phiếm vừa nhìn lén Bạch Dạ.

Bạch Dạ vẫn luôn cảm thấy thái độ của bọn họ có gì đó không thích hợp, thái độ cực kỳ lạ. Tuy rằng cậu trúng độc nhưng không hề trở nên tàn phế, cũng không bị mất mạng. Tại sao thái độ của mấy người nhà họ Hạ với cậu lại thay đổi 360 độ như thế, vừa sợ cậu bị đói lại còn sợ cậu vấp ngã nữa. Có vấn đề, chắc chắn có vấn đề.

Có điều không thể trông cậy bọn họ sẽ tự mình nói ra cả, chỉ có thể ra tay với Hạ Quân thôi. Nhưng mấy ngày tiếp theo, bốn vị trưởng bối nhà họ Hạ cứ vây quanh cậu mãi, cậu hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện riêng với Hạ Quân, gọi điện thoại cũng không tiện để nói chuyện. Cái chính là hai người không có cơ hội để đối mặt với nhau, vậy nên không thể quan sát biểu cảm của đối phương để phán đoán xem nội dung cuộc nói chuyện là thật hay giả.

Tình trạng như vậy kéo dài trong một tuần, Bạch Dạ gò bó đến mức không chịu nổi. Cậu kéo áo lên cho Hạ Sâm xem bụng: “Anh nhìn đi, nhìn kỹ vào. Đây là hậu quả của việc thiếu vận động đấy. Tôi có bụng bia rồi kia kìa. Cứ cho là không nhắc đến chuyện bụng bia, nếu tôi còn ở nhà mãi không ra ngoài như vậy, chắc chắn sẽ phát điên mất. Anh còn không cho tôi ra ngoài, tôi sẽ điên lên cho anh xem.”

Gần đây cuộc sống của cậu chỉ xoay quanh việc ăn và ngủ, nếu không thì cũng là chơi game. Cậu muốn tìm người để nói chuyện phiếm nhưng lại không biết phải nói gì với những người giúp việc và bốn vị trưởng bối nhà họ Hạ. Hạ Quân thì phải đi học hoặc là đến công ty thực tập, Hạ Sâm thì lúc nào cũng bận rộn công việc. Mấy thần khí như túi gió, búa Lôi Công và gương Can Nguyên đều ngủ say, những thần khí khác thì pháp lực không cao, bọn chúng luôn làm hết sức có thể để tránh phải lên tiếng, đừng hy vọng rằng chúng sẽ nói chuyện phiếm với cậu. Cuộc sống như vậy sắp đè nén cậu đến mức phát điên rồi.

Hạ Sâm nhìn về phía bụng Bạch Dạ, đúng là lại tròn thêm một vòng rồi. Có điều nguyên nhân không phải là do thuỷ thần lớn hơn, mà là do thần hồn của Phong Bá, Lôi Công và Điện Mẫu chui vào trong bụng Bạch Dạ: “Ừ, cậu lại đây tôi bắt mạch cho. Nếu tình hình của cậu ổn định rồi thì có thể đi học lại.”

“Anh mau nhìn xem.” Bạch Dạ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Hạ Sâm  rồi đưa tay cho hắn.

Hạ Sâm kiểm tra cơ thể cho cậu, nhìn thấy bốn sinh mệnh nhỏ trong bụng Bạch Dạ đều vô cùng khỏe mạnh, hơn nữa còn rúc vào với nhau. Hắn buông tay ra y: “Ngày mai cậu có thể đến trường rồi. Nhưng có hai điều cậu bắt buộc phải làm, một là không được vận động quá kịch liệt, hai là lúc nào cũng phải để Tiểu Quân đi theo bên người, thậm chí là khi vào nhà vệ sinh.”

Bạch Dạ gật đầu liên tục: “Không thành vấn đề.” Hiện tại bảo cậu quỳ xuống đất dập đầu để được ra ngoài cậu cũng sẽ làm.

“Trở lại trường học nhớ ôn tập bài vở cẩn thận đấy, tranh thủ thời gian để cuối tuần sau kiểm tra cuối kỳ có thể đạt chuẩn qua môn.”

Bạch Dạ sửng sốt: “Bây giờ mới cuối tháng 11 thôi mà, nhanh như vậy đã đến kỳ thi cuối kì rồi à?”

“Tôi nghe Tiểu Quân nói học kỳ này nghỉ trước thời hạn.” Thật ra là Hạ Sâm yêu cầu trường học cho nghỉ sớm hơn, để tránh cho Bạch Dạ không an phận lại đi gây chuyện“Giờ tôi sẽ bảo Tiểu Quan đưa cậu đi học.”

Khi Hạ Quân đi vào sân của Hạ Sâm và thấy Bạch Dạ, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhìn về phía bụng của Bạch Dạ.