Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 44




Hạ Quân thấy một giây trước Bạch Dạ còn bừng bừng sức sống, một giây sau đã trở nên suy yếu, cho rằng cơ thể cậu xảy ra vấn đề, lập tức quan tâm hỏi: “Cậu sao vậy? Cơ thể lại không thoải mái à?”

Bạch Dạ hạ giọng nói: “Đợi lát nữa ông lão hỏi tôi sao rồi, cậu phải nói tôi sắp chết nhé.”

Hạ Quân tức giận nói: “Cậu lại muốn lừa tiền của ông nội tôi phải không.”

“Tối hôm qua thiếu chút nữa là tôi chết rồi, tôi không nên kiếm thêm ít tiền cho bản thân bồi bổ cơ thể sao?”

Hạ Quân: “……”

Đáy mắt Hạ Sâm hiện lên ý cười, nói với Hạ Quân: “Chú mày mở cửa cho ông bà nội vào đi.”

“Vâng.” Hạ Quân mở cửa phòng, nói vọng ra với người bên ngoài: “Ông nội, bà nội, tại sao hai người lại tới đây?”

“Ta đến thăm Bạch Dạ, thân thể cậu ta thế nào rồi?” Ông nội Hạ đi vào trong phòng, nhìn thấy Bạch Dạ hơi thở thoi thóp nằm trên giường, bỗng chốc chau mày lại. Chẳng phải thằng nhóc hỗn láo này chỉ bị tụt đường huyết thôi sao? Tại sao lại nhìn giống như sắp chết thế này?

“Cậu ta hả……” Hạ Quân vừa định vạch trần vở kịch của Bạch Dạ thì bị Hạ Sâm ngắt lời: “Cậu ấy vừa mới tỉnh lại, cơ thể cực kỳ suy yếu, tứ chi không thể cử động được.”

Hạ Quân: “……”

Lúc trước Bạch Dạ hét lên rằng hai anh em lừa cậu ta, cậu ta có chút yếu ớt nào đâu.

Ông nội Hạ hỏi: “Cho cậu ra uống thuốc xong chưa?”

“Cậu ta uống thuốc rồi.”

Bà nội Hạ đi đến bên thành giường, quan tâm hỏi Bạch Dạ: “Bạch Dạ, thân thể cháu có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với chúng ta, chúng ta sẽ tìm bác sĩ khám bệnh cho cháu.”

Bạch Dạ suy yếu nói: “Bà nội, bà đừng lo lắng, chẳng qua cháu chỉ rơi mất mấy sợi tóc thôi mà, không có việc gì cả.”

Hạ Sâm nói theo: “Cậu rụng tận 500 sợi tóc, còn nói chỉ rụng mất có mấy sợi à?”

Ở trong lòng Bạch Dạ lập tức giơ ngón tay cái lên với Hạ Sâm. Đối thủ một mất một còn đúng là hào phóng, mười vạn một sợi tóc, 500 sợi tương đương với năm ngàn vạn, số tiền này đúng là một món hời.

Hạ Quân: “……”

Anh cả muốn thay Bạch Dạ áp bức ông nội sao?

Hừ, sớm biết vậy thì hắn sẽ không kể chuyện hợp đồng cho anh trai biết.

Ông nội Hạ không ngờ cháu trai cả sẽ nói giúp Bạch Dạ, cũng không nhớ tới bản hợp đồng đã soạn, ông nhìn nhìn mái tóc của Bạch Dạ rồi nói: “Rụng mất 500 sợi tóc, tại sao lại không thấy hói nhỉ?”

Hạ Sâm xoa xoa đầu Bạch Dạ: “May mắn cậu ấy sinh ra tóc đã rậm, rụng mất 500 sợi cũng không đáng kể, nếu không sẽ rất khó coi.”

Hạ Quân: “……”

Bà nội Hạ nhìn bộ dạng đứng ngồi không yên của Bạch Dạ, nhíu mày hỏi: “Nhìn cháu yếu ớt như vậy, chắc không chỉ có rụng tóc đâu nhỉ?”

Bạch Dạ nói: “Trên người còn có trầy chút da nữa, thật sự không có việc gì.”

Hạ Sâm nói theo: “Vậy vết trầy nhỏ của cậu cũng dài phết đấy, từ đầu vai đến tận lòng bàn chân cơ mà, lại còn có tận bốn vết nữa.”

“……” Trong lòng Hạ Quân đang âm thầm tính toán tai nạn lao động thay cho Bạch Dạ.

Bạch Dạ cao 1 mét 8, trừ đi phần đầu và phần cổ, từ bả vai đến lòng bàn chân đại khái dài khoảng 1 mét 4, 1 mét 4 bằng với 140 centimet, hơn nữa còn là bốn vết thương nữa, tổng cộng 560 centimet. Vết cắt dài khoảng một centimet là một trăm vạn, nhân với 560, tổng vị chi là năm trăm sáu mươi triệu.

Shit, một buổi tối kiếm lời khoảng 1 tỷ, còn kiếm tiền nhanh hơn công ty của Hạ gia nữa.

Bạch Dạ cảm thấy cậu cùng đối thủ một mất một còn phối hợp quá ăn ý, nếu như trước kia đối thủ này có thể đứng cùng một chiến tuyến với cậu, hai người đã sớm thành bạn tốt rồi, đâu đến nỗi vừa thấy mặt đối phương bèn muốn bóp chết nhỉ?

Bà nội Hạ hỏi: “Đã bôi thuốc chưa?”

Hạ Sâm gật đầu: “Bôi rồi ạ.”

“Tại sao bôi thuốc rồi mà sắc mặt vẫn trắng bệch như vậy?”Thuốc mỡ của người tu chân thường thì ngay lập tức thấy được hiệu quả, đáng lẽ ra phải không đau nữa mới đúng.

Bạch Dạ lại nói: “Bà nội, Tại cháu sợ hãi quá nên mặt mới trắng bệch như vậy.”

Hạ Sâm nói: “Đúng là quá mức sợ hãi, trước lúc tỉnh dậy còn luôn mơ thấy ác mộng, nói mớ rất nhiều.”

Hạ Quân: “……”

Tốt ghê, lại kiếm lời thêm một ngàn vạn.

Bà nội Hạ không hề hoài nghi lời bọn họ: “Cháu chỉ là người thường, tối hôm qua lại là lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ,sợ hãi cũng là chuyện bình thường. Chờ sau này cháu khỏe về lại, ta sẽ sai Tiểu Quân và A Sâm kể cho cháu nhiều hơn một chút những chuyện về Hạ gia.”

Hạ Sâm gật đầu: “Vâng ạ.”

“Bạch Dạ vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta không quấy rầy ở đây nữa.” Bà nội Hạ xoay người nói với ông nội Hạ: “Chúng ta về trước đi.”

“Ừ.” Ông nội Hạ cùng bà nội Hạ rời khỏi phòng, chờ đến khi trở lại sân mà hai người ở thì ông mới hoàn hồn trở lại: “Chết rồi.”

Ông bị hai tên nhãi ranh cho vào tròng rồi.

Ông nội Hạ cười lạnh một tiếng, thằng nhóc đó nói rụng mất 500 sợi tóc, nhưng tại sao đầu lại không hói? Còn có tại sao vết thương lại chạy dọc một cách chỉnh tề từ bả vai đến lòng bàn chân, hóa ra là cố ý nói cho ông nghe để ông chuẩn bị sẵn tiền.

Bà nội Hạ bị ông làm cho giật mình: “Làm sao vậy?”

Ông nội Hạ không kể chuyện ký hợp đồng cùng với Bạch Dạ cho vợ mình nghe, mặt ông tối sầm lại rồi lắc đầu: “Không có việc gì.”

Lúc này, Hạ Sâm lại nhắn tin cho ông: “Ông nội, A Dạ bảo cháu nhắc ông nhớ gửi tiền bồi thường tai nạn lao động vào tài khoản cho cậu ấy.”

“Nhãi ranh, lại còn giúp người ngoài cho ông nội một cú đau nữa.” Ông nội Hạ tức giận đến mức suýt chút nữa đập điện thoại.

Bên kia, sau khi Hạ Sâm gửi xong tin nhắn, hắn lại bón cho Bạch Dạ một thìa cháo: “Đào được của ông nội tôi khoảng một tỷ rồi, có khẩu vị để ăn cháo chưa?”

Một tỷ siêu siêu nhiều, Bạch Dạ cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm: “Sau khi ông nội cho tôi một tỷ liệu có còn tiền không?”

“Ông nội của tôi có mấy trăm tỷ tiền tiết kiệm.”

Bạch Dạ: “……”

Người nghèo quả nhiên không biết được thế giới của kẻ có tiền.

Haiz, nói đi nói lại thì đều do cậu quá lương thiện, chắn hẳn bị hố nhiều lần lắm.

Hạ Sâm lại bón cho cậu ăn thêm một thìa cháo.

Bạch Dạ hỏi: “Nếu như tôi không bị liệt toàn thân, vậy thì khi nào mới cử động được?”

“Xem tình hình hồi phục của cậu đã, nếu như nhanh thì ngày mai sẽ ổn, chậm thì phải hai ba ngày.”

Bạch Dạ thở phào nhẹ nhõm, thắc mắc hỏi: “Tại sao đang yên đang lành tự dưng tôi lại không cử động được thế?”

“Tụt đường huyết. Tiểu Quân nói chắc là do cậu sử dụng pháp khí nên mới thế.”

Nói đến pháp khí, Bạch Dạ lại nhớ tới gậy tang cùng với xích câu hồn. Cậu vội vàng hỏi: “Pháp khí của tôi đâu?”

“Tiểu Quân nói sau khi cậu té xỉu, pháp khí cũng không thấy đâu nữa.”

Bạch Dạ: “……”

Chắc là pháp khí tự mình trở lại trong túi gió cậu đang mang nhỉ.

Hạ Sâm đã bón xong bát cháo: “Cậu nghỉ ngơi kỹ càng nhé.”

Bạch Dạ nói: “Tôi ngủ quen giường rồi, tôi phải về phòng ngủ.”

“Vừa hay nhân lúc cậu không cử động được thì làm quen với giường của tôi đi, về sau mỗi ngày cậu đều phải ngủ ở đây.”

Bạch Dạ buồn bực: “Chúng ta có phải vợ chồng của nhau đâu, tại sao tôi phải ngủ trong phòng của anh?”

“Không có vì cái gì cả.” Hạ Sâm dém chăn thay cho cậu: “Nếu cậu còn hỏi đông hỏi tây nữa, giờ tôi sẽ lập tức ôm cậu đi tắm rửa đấy.”

Bạch Dạ tưởng tượng đến cảnh đối thủ một mất một còn nhìn thấy bản thân trần trùng trục, cả người cậu đều thấy không thích hợp, sau đó không dám lên tiếng nữa.

“Thật ngoan.” Hạ Sâm cúi đầu hôn lên trán cậu, sau đó cầm bát rời đi.

Bạch Dạ trợn tròn mắt: “Vãi chưởng, tên đàn ông thối này vừa mới hôn mình, hắn lại dám hôn mình cơ à, tên này có biết muốn hôn mình phải tốn rất nhiều tiền không, không có một trăm vạn một lần thì không được hôn.”

Năm giây sau, điện thoại của cậu vang lên: “Weixin của bạn mới được chuyển khoản một trăm vạn.”

Bạch Dạ: “……”

Mẹ nó, nói thiếu rồi, cậu phải nói một ngàn vạn mới phải.

Bên ngoài căn phòng, Hạ Sâm nhìn điện thoại cong môi cười. 

Hạ Quân ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Hạ Sâm chuyển tiền cho Bạch Dạ liền hỏi: “Anh, pháp khí của Bạch Dạ là anh cho cậu ta à?”

Hạ Sâm cất điện thoại đi: “Không phải, là của cậu ta.”

“Một người bình thường như cậu ta tại sao lại có pháp khí được, hơn nữa pháp khí đócòn rất lợi hại. Anh, có phải sáng sớm hôm đó anh đã biết được cậu ta có loại pháp khí này không?” Thật ra khi Hạ Quân hỏi câu này, hắn đã khẳng định anh mình biết Bạch Dạ có pháp khí. Anh cả là một người khôn khéo như vậy, không thể nào để một người không hiểu biết ở bên người được.

Hạ Sâm lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Chú mày hỏi nhiều như vậy để làm gì?”

“Em tò mò thôi.” Hạ Quân đứng lên: “Nếu Bạch Dạ không có việc gì, em đi về trước đây.”

“Ừ.” Sau khi Hạ Quân rời đi, Hạ Sâm rút ra một chiếc khăn giấy lau miệng rồi ném vào thùng rác, sau đó đứng dậy đến thư phòng làm việc.

Bạch Dạ ở trong phòng cũng cảm giác được bản thân tụt đường huyết nghiêm trọng, sau khi Hạ Sâm rời đi không lâu, cậu lại chợp mắt ngủ thêm lần nữa. Chờ đến khi mở mắt trở lại đã là buổi sáng ngày hôm sau rồi.

Cậu thử nâng cánh tay lên, phát hiện bản thân có thể cử động rồi. Cậu hưng phấn bò khỏi giường đi đến nhà vệ sinh để rửa tay, sau đó trở về phòng mình rửa mặt thay quần áo.

Hạ Sâm vừa mới rèn luyện trở về đứng ở con đường trước phòng, nhìn thấy Bạch Dạ mặc quần áo liền nhướng mày: “Cậu có thể cử động rồi?”

“Có thể cử động rồi?.” Bạch Dạ đi tất vào rồi đi giày.

“Tiểu Quân đã xin nghỉ học cuối tuần này cho cậu rồi, thứ hai mới đi học, cậu không nghỉ ngơi thêm mấy ngày à?”

“Hắn giúp tôi xin nghỉ á? Vậy cũng tốt, tôi không cần phải xin nghỉ nữa.” Bạch Dạ vẫn chưa quên chuyện phải giúp nữ quỷ báo án, cậu vội vàng cầm lấy ba lô: “Tôi còn có việc, không cùng anh ăn bữa sáng được.”

Hạ Sâm cũng không cản cậu, nhìn theo bóng hình đang rời đi rồi trở về phòng thay quần áo.

Sau khi Bạch Dạ lái xe rời khỏi biệt thự, việc đầu tiên làm là báo cảnh sát, sau đó lái xe đến cao ốc vẫn chưa hoàn thành ở phía Đông thành phố.

Cảnh sát tới hiện trường sớm hơn cậu một bước, đã phong tỏa bốn phía và đang đào hồ bơi mà Bạch Dạ nhắc đến.

Xảy ra chuyện lớn như vậy khiến cư dân ở vùng lân cận chú ý, không ít người chạy tới để xem.

Bạch Dạ đi vào trong toà cao ốc, nhìn thấy Hắc Bát cũng đang vây quanh hóng chuyện liền đi về phía hắn: “Anh Hắc, cơ thể anh tốt hơn chưa?”

Hắc Bát khoác lên vai cậu: “Sớm đã ổn thoả

rồi, chú mày thì sao? Không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Bạch Dạ hất cằm về phía bể bơi: “Đây là do tôi báo cảnh sát đấy, thời gian này khẳng định cảnh sát sẽ thường xuyên lui tới đây, sẽ không gây trở ngại cho việc làm ăn buôn bán của anh chứ?”

Hắc Bát cười nói: “Vừa hay anh đây có thể lấy cớ nghỉ ngơi một thời gian, hơn nữa sòng bạc cũng cần phải chỉnh đốn lại, những người không phải tay chân của anh đây đều phải giải quyết hết.”

Bạch Dạ hạ giọng hỏi: “Nhân viên làm việc trong sòng bạc của anh đều là quỷ à?”

“Ừ.” Hắc Bát xoa đầu cậu: “Vốn dĩ anh đây còn tưởng rằng chú mày là người thường, không ngờ chú mày còn có năng lực bá đạo nữa, đến Quỷ Vương cũng không phải là đối thủ của chú. Quả nhiên người nhà họ Bạch không có ai là người thường cả.”

“Cái gì?” Bạch Dạ ngẩn ra: “Anh Hắc, anh mới nói cái gì?”

Hắc Bát nghi hoặc: “Cái gì là cái gì cơ?”

“Anh vừa mới nói người nhà họ Bạch chúng tôi không có ai là người thường cả.”

“Đúng vậy.”

“Tại sao người nhà họ Bạch lại không có ai là người thường? Anh Hắc, anh nói lời này là có ý gì?”

Hắc Bát mặt hơi biến sắc, đánh giá Bạch Dạ từ trên xuống dưới: “Bạch tiểu tứ, chú sao không đấy? Giờ đến gia đình mình là người như thế nào cũng quên rồi à?”

Bạch Dạ nhăn mày: “Bọn họ đều không phải là người thường sao?”

Hắc Bát bất lực nói: “Uổng công chú mày đã sinh sống với người nhà mấy chục năm, bây giờ chú mày còn quên mất gia đình của mình là người như thế nào nữa? Bạch tiểu tứ, anh đây nên nói người nhà của chú giấu giếm quá tốt hay là nên nói chú mày không quan tâm đến gia đình đây?”

Bạch Dạ sốt ruột nói: “Anh Hắc, anh đừng khiến tôi tò mò nữa.”