Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 160




Thần vệ không phải là thần tiên do trời sinh ra mà là con người tu luyện thành tiên. Nếu so sánh thực lực, bọn họ vĩnh viễn thấp hơn một bậc so với những vị thần vừa mới sinh ra đã mang trong mình thần lực. Những người như vậy dù chỉ có năm hoặc sáu vạn năm tu vi thì cũng mạnh hơn những thần tiên khác. Đây chính là sự chênh lệch giữa các vị thần khác nhau.

Người tu chân không biết việc này, cho rằng tu luyện thành tiên là có thể trường sinh bất lão và có địa vị tối cao, chờ tới khi lên thiên đình mới biết được thân phận còn không cả bằng những tiểu tiên trên đó, tất cả mọi chuyện đều phải làm lại từ đầu như những tu sĩ mới nhập môn tu luyện.

Sau khi Phù Vân lão tổ phóng uy lực, ngoại trừ Vô Tàng thì những sắc mặt của những thần vệ khác có tu vi không chênh lệch lắm so với bà đều trở nên trắng bệch.

Những người ở đây đều nhìn ra tu vi của Phù Vân lão tổ cao hơn so với những người của Thập Phương Đình.

Tiếp theo, Vô Tàng phóng ra uy lực khủng khiếp ngang tầng với Phù Vân lão tổ, chắn trước mặt người của Thập Phương Đình.

Vô Tàng lạnh lùng lên tiếng: “Phù Vân lão tổ thật sự muốn tỷ thí với chúng ta, sao không chờ đến khi trận đấu bắt đầu, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng hết sức lực để tiếp chiêu. Nếu không bây giờ làm tổn thương đến đứa trẻ trong ngực ngài sẽ không hay lắm đâu.”

Phù Vân lão tổ hừ lạnh: “Đang uy hiếp bổn tọa sao?”

“Phù Vân lão tổ nói quá rồi.” Vô Tàng thu hồi uy lực trước.

Phù Vân lão tổ cũng dừng tay lại, xoay người mang theo đám người Bạch Giám ngồi vào vị trí của mìn.

Yêu Vương hỏi bằng âm lượng chỉ có bọn họ mới nghe thấy: “Lão tổ, bọn họ là ai? Tại sao thái độ lại kiêu ngạo như vậy?”

Những người tu chân khác rõ ràng đều kiêng kỵ  Phù Vân lão tổ, chỉ có đám người Vô Tàng không để bà vào mắt.

Bạch Giám nói đám chó săn trên trời là có ý gì?

Phù Vân lão tổ cũng không muốn Yêu Vương và Quỷ Vương chọc phải người không nên dây vào, do dự một hồi mới nói: “Bọn hắn là thần vệ bên cạnh thần vương.”

Sau khi nghe Bạch Giám nói như vậy, bà mới nhớ lại Vô Tàng rốt cuộc là ai.

“Thần vương? Thần vệ?” Yêu Vương và Quỷ Vương nghi hoặc quay sang nhìn nhau.

Trong mắt Bạch Giám hiện lên vẻ chán ghét, lười nhác mở miệng giải thích: “Thần vương là vương thượng của Thần giới, thần vệ là hộ vệ của thần vương.”

Yêu Vương và Quỷ Vương chấn động: “Thần vệ là hộ vệ của thần vương? Vậy bọn hắn cũng là thần sao?”

“Ừ.”

Quỷ Vương nghi hoặc: “Chẳng phải ai cũng nói thần tiên biến mất sao? Chẳng lẽ hiện tại chúng thần trở về rồi?”

Bạch Giám nói: “Năm đó có một bộ phận nhỏ thần tiên thoát khỏi thiên phạt.”

Quỷ Vương, Yêu Vương: “……”

Bạch Giám liếc mắt nhìn đám người Vô Tàng, quay sang nói với Phù Vân lão tổ: “Mẹ, chúng ta có hai người, bọn họ có tận mười người. Nếu như đánh nhau rất có khả năng chúng ta sẽ thất thế.”

Phù Vân lão tổ nhíu mày: “Con nói có lý. Bạch Cạnh và Bạch Liệt đâu? Hai người đó có thể tới tham gia không?”

“Có thể. Con sẽ truyền âm bảo bọn họ tới đây một chuyến.”

Khi Bạch Giám đang truyền âm cho Bạch Cạnh và Bạch Liệt, đám người Vô Tàng cũng đang thảo luận về bọn họ.

Vô Môn hừ lạnh: “Đối phương chỉ có hai người, làm sao đánh thắng được chúng ta. Chúng ta lần lượt lên võ đài cũng có thể khiến bọn hắn thua cuộc.”

Bởi vì nơi thi đấu có hạn và để tránh làm bị thương đến những thí sinh khác hoặc là khán giả ngồi xem, vậy nên khi tỷ thí chỉ hai người thay phiên nhau lên võ đài, thường là người tu chân đối đầu với yêu tu, ma tu hoặc quỷ tu, ai thắng có thể đi vào vòng tiếp theo. Với thực lực của Thập Phương Đình, ngoại trừ Bạch Giám và Phù Vân lão tổ, những người khác đều không phải đối thủ của bọn họ.

Vô Sương ngồi bên cạnh lãnh đạm nhắc nhở Vô Môn: “Trên võ đài chỉ được phân thắng thua, không được phép xảy ra thương vong. Chúng ta không thể giết chết đối phương, cùng lắm chỉ thắng trong trận đấu mà thôi.”

Vô Môn không cam lòng hừ một tiếng: “Quy củ chó má.”

Vô Sương nhìn về phía Vô Tàng: “Lão đại, có cần âm thầm giết chết bọn hắn không. Bớt hai hòn đá ngáng đường, chúng ta sẽ có thêm cơ hội xử lý Bạch Dạ.”

Vô Tàng nhíu mày: “Hiện tại Bạch Dạ có thần tử che chở.”

Trước khi bọn họ xuyên không tới đây, thần vương từng nói Bạch Dạ có khả năng sẽ giúp thần tiên quay trở lại, nhưng cũng có thể trở thành trở ngại lớn nhất ngăn cản việc đó. Khi thời khắc tất yếu đến, bọn họ phải động thủ giết chết Bạch Dạ.

Hắn không biết thần vương đã dặn dò thần tử thế nào, hắn chỉ biết sau khi bọn hắn xuyên không tới giới Tu chân, việc đầu tiên bắt tay vào làm là hoàn thành nhiệm vụ mà thần vương giao cho. Nhưng dần dần bọn hắn trở nên lười biếng. Thời gian ở giới Tu chân càng dài, bọn hắn càng cảm nhận được sự tự do. Không có quy định luật lệ hay bất kỳ thứ gì trói buộc, bọn hắn chính là những người mạnh nhất ở giới Tu chân, tương đương với sự tồn tại của thần vương. Cứ như vậy, bọn hắn tận hưởng thời gian hiện tại, thậm chí còn nổi lòng tham quyền thế. Bọn hắn muốn khống chế giới Tu chân, trở thành vua của nơi đây.

Sau khi xuyên không tới giới Tu chân mười năm, bọn họ vẫn chưa tìm thấy Bạch Dạ. Khi đó, tâm trạng ai cũng thay đổi rất lớn, nội tâm cực kỳ phức tạp. Vừa muốn hoàn thành nhiệm vụ mà thần vương giao phó, vừa muốn ngó lơ bất cứ thứ gì liên quan tới thần vương. Quan trọng nhất là bọn họ không biết nên giết chết Bạch Dạ hay không.

Nếu như Bạch Dạ có thể giúp thần tiên trở về, như vậy bọn hắn sẽ không phải giết người. Nếu việc đó xảy ra, bọn hắn sẽ được phục chức, nhưng không ai muốn trở lại làm thần vệ nhanh như vậy. Thế nên trong lòng bọn hắn có chút mong chờ Bạch Dạ sẽ ra tay ngăn cản thần tiên quay lại, như vậy bọn hắn có thể tiếp tục ở lại đây.

Bởi vì những suy nghĩ mâu thuẫn trong đầu, bọn hắn kéo dài thời gian tìm Bạch Dạ, thẳng cho đến khi gặp được Hạ Sâm.

Vốn dĩ lúc đó hắn định xuất hiện nhận người quen, nhưng Vô Môn lại ngăn cản hắn, nói rằng nếu như bọn họ ra ngoài đó, sau này sẽ phải nghe theo lời sai khiến của Hạ Sâm. Như vậy chẳng khác gì với việc trở lại thiên đình cả. Trước tiên cứ âm thầm quan sát rồi tính toán sau.

Vô Môn có dã tâm lớn nhất, thậm chí còn muốn đưa đứa con gái cùng xuyên không với hắn tới đây đầu thai vào nhà họ Phượng làm Phượng Nhạc để quyến rũ Hạ Sâm, sau đó sinh hạ hậu duệ của thần tử. Hắn muốn giết chết Hạ Sâm, cuối cùng khống chế con của thần tử để đoạt được thần vị.

Những thần vệ khác đều cho rằng suy nghĩ của Vô Môn quá hão huyền. Hạ sâm chẳng phải người không có đầu óc, hơn nữa còn là thần tử, sao có thể dễ dàng bị nữ nhân quyến rũ như vậy. Nhưng Vô Môn kiên quyết muốn thử, mọi người cũng lười ngăn cản hắn.

Kết quả thì dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra được, Hạ Sâm hoàn toàn chướng mắt với Phượng Nhạc.

Lúc trước Vô Tàng bảo Hạ Sâm giết chết Bạch Dạ, mục đích là muốn nhìn xem thái độ của hắn với Bạch Dạ thế nào, sau đó bọn họ mới ra quyết định.

Trong mắt Vô Sương hiện lên vẻ bối rối. Ả hỏi Vô Tàng: “Thần tử rốt cuộc có thái độ thế nào với Bạch Dạ?”

Vô Tàng nói: “Chẳng phải lúc trước ta đã nói với thần tử rằng Bạch Dạ chính là trở ngại lớn nhất với việc thần tiên quay lại sao? Nhưng mấy ngày trước, thần tử lại nói với ta thần vương không nói như vậy.”

Sắc mặt Vô Môn trầm xuống: “Nói như vậy Bạch Dạ có thể khiến chúng thần quay lại thật sao?”

“Khó mà nói.” Vô Tàng day trán: “Rất lâu về trước, thần tử có cảm tình với Bạch Dạ. Nếu như không phải thần vương vẫn luôn âm thầm ngăn cản và chúng thần không hài lòng với Bạch Dạ, có khi hai người đã sớm thành bạn đời rồi. Hiện tại cũng có khả năng thần tử đang che chở cho Bạch Dạ nên mới gạt chúng ta, có điều……”

Hắn lạnh nhạt quét mắt về phía tiểu Phong Bá đang nhảy nhót trên người đại thái thượng trưởng lão: “Có khi các vị thần thật sự sắp trở lại rồi.”

Vô Môn nheo mắt: “Vậy chúng ta có cần phải giết chết Bạch Dạ không?”

Vô Sương lãnh đạm nói: “Nếu như chúng ta giết chết Bạch Dạ, có khả năng sẽ không còn ai ngăn cản chúng thần trở về nữa.”

Đây cũng chính là lý do tại sao bọn hắn vẫn chưa ra tay với Bạch Dạ.

Vô Môn: “……”

Vô Tàng nói: “Để ta quan sát thêm mấy ngày nữa, chờ đến khi cuộc tỉ thí sắp kết thúc sẽ biết được đáp án.”

Lúc này, ba bậc cao nhân trong số những người Phù Vân lão tổ mang tới đây đứng lên rời khỏi khán đài. Tiếp theo, có ba gã đàn ông thay thế vị trí của những người mới rời đi, trong đó Vô Tàng nhận ra hai người, một người là Bạch Cạnh, một người khác là Bạch Liệt, trong tay ôm theo một đứa trẻ đi vào nơi tỷ thí.

Đại thái thượng trưởng lão kinh ngạc nhìn bọn họ. Chẳng phải hai người nói không tới tỷ thí sao? Tại sao vẫn tới đây?

Bạch Liệt mắc chứng mù mặt. Hắn quan sát thấy đối phương mặc quần áo nhà họ Hạ, trên tay ôm một đứa trẻ, vậy nên đoán người trước mặt là đại thái thượng trưởng lão. Nhìn thấy người quen, hắn ngồi xuống bên cạnh ông.

Đại thái thượng trưởng lão nghi hoặc hỏi: “Ngươi……”

Lời nói còn chưa thốt ra hết, Bạch Liệt đã bị Bạch Cạnh kéo lại: “Anh ngồi sai vị trí rồi.”

Bạch Cạnh tỏ vẻ xin lỗi đại thái thượng trưởng lão, chỉ về phía Phù Vân lão tổ và các trưởng lão: “Chúng ta là người phía bên kia.”

“……” Trong lòng đại thái thượng trưởng lão nảy sinh một đống câu hỏi. Bạch Giám, Bạch Cạnh, Bạch Liệt đều là người của Phù Vân lão tổ, tại sao lại quen biết Bạch Dạ? Bạch Dạ biết thân phận của bọn họ không?

Có điều trong khoảng thời gian bọn họ ở chung với nhau, mấy người họ chưa từng làm hại ai, thế nhưng biết người biết mặt không biết lòng, chờ đến khi cuộc tỷ thí kết thúc, ông vẫn nên tìm Bạch Dạ rồi nói cho hai đứa biết việc này thì hơn.

Bạch Cạnh mang theo Bạch Liệt đi ngang qua đám người Vô Tàng, sau đó giơ ngón giữa về phía bọn hắn: “Đợi lát nữa tỷ thí, ta sẽ đánh các ngươi khóc lóc gọi cha.”

Đám người của Thập Phương Đình hung dữ trừng hắn l một cái.

Bạch Cạnh ôm tiểu Tần Quảng Vương cười tủm tỉm đi về phía Phù Vân lão tổ: “Mẹ, chúng ta tới rồi.”

Phù Vân lão tổ cười với bọn họ: “Tại sao ai cũng bế theo một đứa trẻ thế này?”

Bạch Cạnh cười rồi giơ tiểu Tần Quảng Vương lên: “Bùa may mắn của con, thắng tiền toàn dựa vào nó.”

Tiểu Tần Quảng Vương hấp thụ xong linh thạch trong tay liền ném đi, đập thẳng vào mặt Bạch Cạnh.

Bạch Cạnh cười cười chứ không thèm để ý.

Phù Vân lão tổ lắc đầu, nhìn về phía Bạch Liệt: “Hắn chính là Bạch Liệt sao?”

Bạch Liệt gật đầu với bà.

“Đúng vậy.” Bạch Cạnh chỉ vào Bạch Liệt rồi nói: “Mẹ, anh cả mắc chứng mù mặt, không phân biệt được ai với ai cả, nhìn ai cũng giống nhau thôi. Nếu sau này hắn nhìn thấy nhưng không nhận ra người, người đừng trách anh cả nhé.”

“Chứng mù mặt sao? Lần đầu tiên ta nghe thấy đấy.” Phù Vân lão tổ khá tò mò với chứng mù mặt, nhưng lại không tiện hỏi nhiều. Bà hướng ánh mắt về người đeo mặt nạ phía sau bọn họ, hiếu kỳ hỏi: “Vậy người phía sau hai đứa là ……”

Bạch Cạnh để tay lên vai người đó rồi giới thiệu: “Nó tên cha nhỏ.”

Cha nhỏ tức giận đập tay hắn.

“Cha nhỏ?” Phù Vân lão tổ cảm thấy cái tên này quá kỳ quái.

Cha nhỏ dùng truyền âm nói với Phù Vân lão tổ: “Mẹ, là con, Bạch Dạ.”

Phù Vân lão tổ ngẩn người, dùng truyền âm hỏi lại: “Con, con khôi phục thần lực rồi sao?”

“Khôi phục hơn nửa rồi, lên võ đài chắc hẳn không có vấn đề gì hết.”

Phù Vân lão tổ nghe giọng điệu vững chãi của cậu thì cảm thấy khá yên tâm. Bà giới thiệu với đám người Yêu Vương: “Bọn họ đều là con trai của ta.”

Yêu Vương, Quỷ Vương: “……”

Bọn họ đều là cảnh giới kỳ Đại Thừa, theo lý thuyết không có nhân tài nào cao hơn so với họ. Nhưng rõ ràng bọn họ cảm giác được Bạch Liệt cùng với người tên cha nhỏ kia có sức mạnh đứng trên họ.