Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 155




Đám thần binh trong cung điện nghe thấy thần tử đến thì đồng loạt thôi cười hi hi ha ha, buông công cụ làm việc trong tay xuống rồi đứng thẳng tắp nghênh đón thần tử.

Tâm trạng của Bạch Dạ như bay lên mây, vui vẻ nhìn về phía cổng lớn của cung điện.

Tiếp theo, một nam nhân tuấn mỹ mặc trang phục màu vàng dẫn theo bốn thần vệ nho nhã bước vào đại viện.

Bạch Dạ đè nén sự kích động trong lòng, nhìn đối phương không chớp mắt. Cậu thầm nghĩ, hắn cao hơn, tuấn mỹ hơn, có khí thế hơn nhiều so với trước kia, chỉ là càng ngày càng khiến người ta có cảm giác xa cách vạn dặm.

Đám thần binh không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của thần tử, vội vã khom người nói: “Tham kiến thần tử.”

Thần tử đi qua hành lang dài, tới nơi quản lý công việc trong cung điện rồi ngồi xuống.

Thần binh phụ trách xây dựng cung điện vội vã tiến lên trước bẩm báo: “Khởi bẩm thần tử. Trước mắt chỉ còn hoa viên chưa sắp xếp xong, những phần còn lại của cung điện đã hoàn thành việc xây dựng, đồ đạc cũng đã được thu dọn hết vào trong cung điện. Thần tử có thể vào ở bất cứ lúc nào.”

Thần tử nhắm mắt lại, thần vệ lập tức hiểu ý của hắn, nhỏ giọng nói với thần binh rồi cùng nhau rời khỏi cung điện.

Bạch Dạ yên lặng ngồi xuống bên cạnh thần tử, cẩn thận quan sát đối phương. Thật ra cậu cũng không thể nào hiểu được tại sao bản thân lại muốn nhìn thấy thần tử như vậy, thậm chí vì để gặp được hắn mà nỗ lực học hỏi thuần thục kỹ năng bói toán. Bây giờ gặp được rồi, nhưng gặp rồi thì sao? Cậu muốn làm cái gì?

Thần tử cảm giác được có hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, hắn nhanh chóng mở đôi mắt sắc bén, quay đầu nhìn về phía phát ra hơi thở: “Ai?”

Bạch Dạ nhìn khuôn mặt tuấn tú cách mình không tới nửa thước, hơi thở nóng rực phả vào mặt cậu khiến trái tim lỡ mấy nhịp. Cậu khàn khàn nói: “Là ta, Bạch Dạ.”

Thần tử hơi biến sắc: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”

Giọng nói trầm ấm gợi cảm vang lên, ánh mắt của Bạch Dạ bất giác dừng lại trên đôi môi mỏng đang phát ra âm thanh, một bờ môi hoàn hảo và vô cùng xinh đẹp. Ánh mắt cậu trở nên thâm trầm, hơi thở cũng trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều: “Ta nói ta đi ngang qua, ngươi tin không?”

Thần tử hơi chau mày, tất nhiên là không tin rồi.

Bạch Dạ giơ tay ra muốn xoa mày hắn, nhưng khi sắp chạm phải thì cậu lại buông tay xuống: “Được rồi, nói thật với ngươi vậy. Thật ra ta cố ý tới tìm ngươi.”

Thần tử lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”

“Cứ phải có chuyện mới đến đây tìm ngươi được sao?” Bạch Dạ cười nhẹ: “Chẳng lẽ ta không được qua đây xem ngươi sống có tốt không, ngươi đang bận việc gì, có nhớ đến người tên là Bạch Dạ không?”

Trên khuôn mặt của thần tử không có bất kỳ sự dao động: “Ta rất tốt, ngươi có thể đi rồi.”

Nhưng sau khi gặp thì cậu lại không nỡ rời đi, phải làm sao bây giờ? Bạch Dạ kéo gần khoảng cách với thần tử, hiện hình để đối phương nhìn thấy cậu, sau đó đặt khuỷu tay lên bàn, chống cằm nhìn về phía hắn: “Ta đi ngàn dặm xa xôi tới đây thăm ngươi, ngươi không chào đón thì thôi, chưa kịp ngồi nóng ghế đã bị đuổi về rồi. Ngươi có thấy bản thân mình vô tình quá không?”

Thần tử nhìn về phía Bạch Dạ. Người trước mắt có nhiều điểm khác so với thiếu niên trong quá khứ, không còn sự ngây ngô của tuổi trẻ, thay vào đó thêm vài phần thành thục mê người. Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn cảm thấy cả thế giới trong đôi mắt đó chỉ có một mình hắn. Khi nhìn hắn, cặp mắt của đối phương không ngừng tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh, ánh nhìn ấm áp tình cảm. Đôi mắt nhỏ bé đó dường như đang quyến rũ hắn, khiến hắn không dám nhìn thẳng vào đối phương.

Thần tử giơ tay ra vẫy một phát, trên bàn xuất hiện một bộ ấm chén à. Hắn lãnh đạm hỏi: “Việc ta xây dựng cung điện là bí mật, làm sao ngươi biết được cung điện của ta được xây ở đây?”

“Mấy năm nay ta học được thuật bói toán, tính ra được ngươi sẽ xuất hiện ở đây nên mới chạy đến xem thế nào.” Bạch Dạ cầm lấy chén rượu nhấp thử một ngụm, không biết có phải vì rượu này chính tay thần tử rót cho cậu không mà cậu cảm thấy cực kỳ thơm, uống vào cũng khiến con người ta say mê.

Trong mắt thần tử hiện lên vẻ giật mình: “Ngươi xem bói rồi tính ra được ta sẽ xuất hiện ở đây sao?”

Thái Dương Tinh Quân cũng không thể bói ra được chuyện của hắn, ấy vậy mà Bạch Dạ mới học hỏi được mấy năm đã có thể theo dõi được hành tung của hắn. Rốt cuộc con người này còn có những thiên phú gì..

“Đúng vậy. Ta phải tiêu tốn không ít thời gian mới tính ra được đấy.”

“Thái……” Thần tử đang định nhắc tới Thái Dương Tinh Quân, nhưng hắn nghĩ đến việc Bạch Dạ có khả năng không muốn nghe thấy cái tên này, vậy nên quyết định đổi sang nói cái khác: “Những chiêm bặc sư* cấp cao nhất trên thiên cung cũng không thể nào tính ra được hành tung của ta, tại sao ngươi lại làm được?”

*Chiêm bặc sư: thầy bói

“Bởi vì trong lòng không đủ thành kính nên không cảm động được tới thiên đạo.”Nỗ lực trong mấy năm vừa rồi của Bạch Dạ đều là vì nam nhân trước mắt. Cậu đã thề độc với trời xanh rằng sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến thần tử, vậy nên mới được cho phép tính ra vị trí của hắn. Nhưng muốn tính toán ra những chuyện khác sẽ rất khó.

Thần tử cảm thấy Bạch Dạ đang nói hươu nói vượn, chờ đến khi cậu uống xong chén rượu thì lại nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Bạch Dạ vô cùng sảng khoái đặt chén rượu xuống: “Lần sau ta sẽ lại đến thăm ngươi.”

Thần tử từ chối: “Không cần.”

Bạch Dạ ngó lơ lời hắn nói, lấy ra một cái túi màu trắng đặt lên bàn: “Đây là quà tân gia ta tặng ngươi.”

Nói xong cậu xoay người một cái, lập tức biến mất trong cung điện.

Thần tử nhìn chằm chằm vào cái túi một hồi lâu rồi mới cầm lên mở ra xem, bên trong là loại quả nhỏ xinh màu bạc nhìn hình dạng giống bông hoa. Đồng tử của hắn co rút mạnh: “Đây là quả của Đạo Thiên Ngân Đằng sao!!?”

Nghe nói Đạo Thiên Ngân Đằng chính là giọt nước mắt của thiên đạo ngưng tụ lại mà thành, trên thế gian này chỉ có một cây. Quả của loài cây này có hình dạng giống như những bông hoa nhỏ màu bạc, có công hiệu gia tăng tuổi thọ cùng với tu vi, hơn nữa còn giải được cả trăm loại độc. Loại quả này nếu kết hợp cùng với những tiên thảo khác sẽ luyện chế ra được những loại thuốc có dược hiệu tăng lên gấp bội. Nhưng sau này chẳng ai biết Đạo Thiên Ngân Đằng đã đi đâu, bởi vậy nên loài cây này trở thành một truyền thuyết, đến cả phụ vương của hắn cũng chưa được nhìn thấy hình dạng thật sự của nó. Hắn cũng chỉ may mắn được nghe câu chuyện về loài cây này trong buổi học luyện chế đan dược của Đạo Đức Thiên Tôn.

“Giáp.” Thần tử gọi thần vệ vào trong điện.

Giáp chắp tay lại: “Có thuộc hạ.”

Thần tử đưa loại quả màu bạc cho Giáo: “Ngươi đi hỏi Đạo Đức Thiên Tôn xem đây là vật gì, sau khi biết được phải lập tức trở về đây bẩm báo.”

“Vâng.” Giáp nhận lấy rồi tới ngay cung điện của Đạo Đức Thiên Tôn. Hắn đưa loại quả này đến trước mặt vị thiên tôn: “Thiên Tôn đại nhân, thần tử sai tiểu nhân tới hỏi ngài xem đây là vật gì.”

Đạo Đức Thiên Tôn lười nhác nhìn về phía loại quả trên tay hắn, sau đó biểu cảm đột nhiên thay đổi, vội vàng đứng dậy cẩn thận quan sát, ngửi thử một hồi rồi kích động nói: “Thứ này giống y đúc với loại quả của Đạo Thiên Ngân Đằng mà ta đã thấy năm đó, mùi vị cũng tương tự. Được đấy, bổn tọa chắc chắn rằng đây là quả của Đạo Thiên Ngân Đằng. Thần tử có được thứ đồ này từ đâu?”

“Không biết, xin phép cáo từ.” Giáp lấy lại đồ rồi dịch chuyển tức thời rời đi luôn.

Đạo Đức Thiên Tôn: “!!!!!”

Cứ rời đi như vậy thôi à?

Giáp trở lại cung điện của thần tử để bẩm báo việc này.

“Thứ này thật sự là quả của Đạo Thiên Ngân Đằng sao!?” Thần tử không thể tin Bạch Dạ lại có được nó. Hắn do dự một hồi rồi cầm lấy một quả trong số đó nếm thử. Mùi vị vừa tươi vừa ngon, hơn nữa đúng là tu vi tăng lên thật, có điều chỉ tăng được tu vi tương đương với một tháng tu luyện. Với hắn mà nói thì con số này không đáng kể. Còn về việc có tăng tuổi thọ hay giải được trăm loại độc hay không, hắn cũng không biết nữa.

Hắn để hết số trái cây lên bàn định đếm xem có tất cả bao nhiêu quả, sau đó phát hiện một mảnh giấy bay ra từ trong túi. Hắn nghi hoặc cầm lấy xem xét, bên trên viết mấy chữ: Hoa quả thu hoạch từ người ta, ăn có ngon không?

Thần tử đơ ra một lúc, sau đó mới nhớ tới việc Thái Dương Tinh Quân từng nói Bạch Dạ có huyết mạch của yêu cây. Sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Tên kia dám đưa trái cây hái xuống từ trên người cho hắn ăn. Cảm giác như ăn phải sợi tóc rớt xuống từ trên đầu Bạch Dạ khiến hắn cực kỳ khó chịu, nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Không ai ngờ rằng Bạch Dạ lại là hậu duệ của Đạo Thiên Ngân Đằng.

Khi thần tử đang ăn trái cây, Bạch Dạ đã trở lại núi Hỗn Thú. Cậu thở dài với Công Cửu đang phơi nắng ở bên ngoài.

Công Cửu quan tâm hỏi: “Ngươi lại không tìm ra người ta sao?”

Bạch Dạ nói: “Gặp rồi.”

“Gặp rồi mà vẫn không vui à?”

Bạch Dạ tâm sự những điều trong lòng mình: “Sau khi gặp nhau, hắn vẫn luôn đuổi ta đi, trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu, vừa không nỡ rời xa hắn. Nhưng ta không muốn thấy hắn buồn bực. Cửu ca, huynh nói xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Công Cửu không hiểu tâm trạng của cậu: “Chắc hẳn ngươi coi ngài ấy là người bạn thật sự của mình, vậy nên mới cảm thấy buồn khi ngài ấy đuổi ngươi rời đi.”

Bạch Dạ cảm thấy không phải như vậy. Cậu cũng coi những loài thú trên núi là bạn bè của mình, nhưng từ trước đến nay chưa từng cảm thấy khó chịu khi bị ai đó đuổi đi: “Đúng rồi. Khi ta nghe thấy hắn sắp thành thân, trong lòng cũng cực kỳ không thoải mái. Chẳng lẽ đây cũng là vì ta coi hắn là bạn sao?”

Khi những loài thú trên núi thành thân, cậu luôn luôn vui vẻ chúc phúc bọn nó chứ tâm trạng không hề rầu rĩ như hôm nay. Thậm chí cậu còn có ý nghĩ muốn giết chết người mà thần tử thành thân cùng.

Cho dù thế nào thì Công Cửu cũng là một vị thần đã sống hai mươi vạn năm, dù cho có ngờ nghệch thế nào đi chăng nữa cũng hiểu được tình huống hiện tại của Bạch Dạ. Hắn cảm thấy khó tin, biến trở lại hình người rồi nhảy dậy nói với cậu: “Có phải khi nghe được tin ngài ấy sắp thành thân, trong lòng cảm thấy rất khó chịu? Có phải còn cảm thấy khổ sở chua xót không?”

Bạch Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Huynh có biết tại sao lại thế không?”

“Trời ạ……” Công Cửu giơ hai tay lên ôm má: “Tại sao ngươi lại, lại như thế này………..”

Bạch Dạ nghi hoặc: “Rốt cuộc ta làm sao cơ?”

Công Cửu buông tay xuống, để tay lên vai cậu dùng sức lắc đấy lắc để: “Nếu như ta đoán không sai, có khả năng ngươi thích thần tử mất rồi. Chẳng trách vì muốn gặp ngài ấy mà ngươi tích cực học bói toán như vậy. Ngươi… ngươi… ngươi, ta cũng không biết phải nói cái gì bây giờ.”

Bạch Dạ ngẩn người: “Ta thích thần tử ư?”

“Tiểu Dạ, đừng nói rằng ngươi đã quên mất thần tử là người thế nào nhé? Ngài ấy là con trai của thần vương, là hậu duệ của dòng máu thiên thần thuần khiếp nhất. Trước tiên không nói đến việc thần tử có thích ngươi hay không. Cứ cho là thích thì thần vương và những thần tiên khác cũng sẽ không đồng ý cho ngài ấy và một người có huyết thống hỗn loạn ở cạnh nhau. Ngươi mau thức tỉnh đi, hai người không có kết quả đâu.”

Bạch Dạ: “……”

“Tiểu Dạ, Tiểu Dạ, ngươi nghe thấy chưa?” Công Cửu dùng sức lắc cậu.

Bạch Dạ trợn mắt: “Huynh đừng lắc nữa.”

Công Cửu buông cậu ra: “Vậy ngươi có nghe lọt tai lời ta nói không?”

Bạch Dạ ngồi xuống rồi nói: “Nghe lọt tai.”

Công Cửu âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy về sau đừng gặp lại ngài ấy nữa.”

Bạch Dạ cứ nghĩ đến việc không được gặp thần tử, trong lòng lại cảm thấy kháng cự: “Chờ ta xác nhận xem bản thân thật sự thích thần tử hay không rồi mới ra quyết định”

“Điều ta lo lắng nhất chính là ngươi càng gặp càng cảm thấy thích ngài ấy, vậy nên mới không muốn ngươi tiếp tục như vậy nữa.” Công Cửu khó hiểu: “Càng nghĩ càng thấy buồn bực. Thần tử ngày nào cũng giữ vẻ mặt đó, lại còn không thích nói chuyện với người khác, tại sao ngươi lại thích ngài ấy chứ.”

Bạch Dạ: “……”

Có thể là vì cậu nhìn thấy mặt khác của thần tử nên mới dần dần thích con người đó.

Bạch Dạ nóng lòng muốn biết bản thân thật sự thích thần tử hay không. Đầu tiên cậu dò hỏi những yêu thú đã có bạn đời cảm giác thích ai đó là như thế nào, rồi lại đến cung điện của thần tử để tìm hắn, sau đó phát hiện ra vườn hoa vốn đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước nay lại bị dỡ bỏ và xây lại.

Đám thần binh không nhịn được lải nhải mấy câu: “Nếu như thần tử không thích vườn hoa ban đầu, tại sao lại bảo chúng ta xây dựng theo bản vẽ đó. Xây xong rồi lại nói không thích. Đúng là lãng phí thời gian và sức lực của chúng ta mà.”

“Ta nghe nói thần tử muốn đổi sang trồng loại cây khác nên mới bảo chúng ta dỡ bỏ vườn hoa. Được rồi, đừng cằn nhằn nữa, nếu như để thần tử nghe được thì chúng ta sẽ chịu đủ đấy.”

Lúc này, Giáp đi ra từ trong cung điện rồi hỏi: “Đã dọn dẹp sạch sẽ vườn hoa chưa?”

Đám thần binh trả lời: “Dọn dẹp sạch sẽ rồi.”

Giáp vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ rời khỏi vườn hoa.

Tiếp theo, thần tử cũng ra khỏi cung điện, lấy loại quả mà Bạch Dạ để lại cho vùi xuống dưới nền đất.

Bạch Dạ nhìn thấy thần tử trồng loại quả kết tinh trên người cậu, trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ.

Sau khi trồng trọt xong, thần tử lấy nước thánh ở Dao Trì tưới đẫm cho những hạt giống, sau đó truyền thần lực của mình vào. Điều khiến người ta bất ngờ là những hạt giống này không hề nảy mầm, nếu là những loại cây khác đã sớm sinh sôi nảy lộc rồi: “Không hổ danh là……”

Loại quả được kết tinh bởi nước mắt của thiên đạo. Nước thánh cũng không hề có tác dụng với nó. 

Thần tử đưa nước thánh Dao Trì cho Giáp: “Mỗi ngày tưới năm giọt để nuôi cây.”

Giáp nhận lấy nước thánh: “Vâng.”

Thần tử xoay người trở về cung điện.

Bạch Dạ lén lút đi phía sau hắn. Trong đầu cậu nhớ lại những lời đám yêu thú nói lúc trước, chúng nói rằng thích một người đồng nghĩa với việc cực kỳ muốn gặp người đó, gặp được người mình thích thì luôn có suy nghĩ muốn làm những hành động thân mật, ví dụ như ôm hay hôn. Nếu như tình cảm sâu đậm thậm chí còn muốn lăn lộn trên giường cùng đối phương làm chuyện đó. Khi thích một người, chỉ muốn ánh mắt của người ta hướng về mình, không thích thấy người đó thân thiết với bất kỳ ai khác.

Cho dù hiện tại chỉ nhìn được bóng lưng của hắn, cậu cũng có cảm giác muốn xông tới ôm chặt lấy đối phương. Nếu đứng đối diện thì càng không cần phải nói, cậu luôn có ý nghĩ muốn hôn cả người hắn một lượt. Nói cách khác, cậu thật sự thích thần tử rồi. Có một điều cậu biết chắc, nếu như bản thân làm ra hành động vô lễ với thần tử, chắc chắn hắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ, không qua lại với cậu.

Bạch Dạ âm thầm thở dài trong lòng. Thích ai không thích lại cố tình thích thần tử. Trước tiên không nói đến việc giữa bọn họ có khoảng cách rất lớn về huyết thống và thân phận, chỉ riêng việc thần tử thích nam hay nữ cũng khiến cậu cảm thấy đau đầu. Nếu như đối phương thích nữ nhân, cậu có làm nhiều việc hơn nữa cũng vô dụng. Có điều cậu sẽ không bỏ cuộc. Trước khi thần tử thành thân, cậu sẽ quấn lấy hắn, thẳng cho đến khi thần tử thích mình thì thôi.

Tiếp theo, Bạch Dạ tham khảo ý kiến của đám động vật trên núi. Trước tiên âm thầm quan sát thói quen và sở thích của thần tử, đợi đến khi hoàn toàn thấu hiểu thì thường xuyên xuất hiện trước mặt đối phương để hắn quen với sự tồn tại của cậu. Đầu tiên phải lấy danh nghĩa bạn bè, sau đó từ từ làm những hành động mờ ám. Nếu như thần tử không bài xích, chứng tỏ cậu vẫn có cơ hội.

Sau khi biết thần tử thích uống trà và rượu, Bạch Dạ nhờ đám yêu thú thu thập đủ loại trà ngon và rượu thơm đến gặp hắn.

Cậu còn biết thần tử có thói quen thích uống trà vào buổi sáng, đến tối mới uống rượu, vậy nên cậu sẽ mang trà đến đó vào buổi sáng và mang rượu vào buổi tối.

Mới đầu, thần tử thật sự không thích Bạch Dạ tới quấy rầy cuộc sống thanh bình của hắn. Nhưng mỗi lần cậu đều mang đến những loại trà ngon và rượu thơm khác nhau để cả hai cùng uống. Đó đều là những thứ hắn thích, vậy nên không thể mở miệng ra từ chối ngay được. Đối phương thì lại coi việc chần chờ là đồng ý. Sau khi được thưởng thức trà ngon và rượu hảo hạng, hắn cũng quên béng việc Bạch Dạ không mời mà đến. Hơn nữa bằng một cách nào đó mà cậu luôn hiểu sắc mặt hắn, thấy hắn vui vẻ sẽ kể thêm một vài câu chuyện, thấy hắn không vui thì chỉ yên lặng ngồi một bên. Có đôi lúc hắn buồn bực, cậu còn đùa mấy câu chọc cho hắn cười. Cứ dần dần như vậy, hắn quen với sự tồn tại của Bạch Dạ. Nếu như đối phương không đến một ngày, hắn sẽ cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.

Thật ra khi thần tử dần dần quen với sự tồn tại Bạch Dạ, Bạch Dạ cũng cảm thấy quen thuộc với đối phương. Cậu nhận ra mình càng ngày càng thích hắn. Ngay bản thân cậu cũng bất ngờ và kinh ngạc vì sự kiên trì của mình. 

Bạch Dạ đã mất mấy nghìn năm để tiến được tới ngày hôm nay, chính thức bước chân vào cuộc sống của đối phương. Bước tiếp theo phải khiến cho thần tử chấp nhận những hành động mờ ám của cậu. Vấn đề là cậu đã quen đối xử với hắn như chính nhân quân tử, bảo cậu làm những hành động lưu manh, cậu không làm được. 

Một ngày nào đó, ôm mớ tâm trạng buồn rầu vì không biết phải tiến hành bước tiếp theo thế nào, Bạch Dạ tới cung điện của thần tử như mọi ngày. 

Thần tử không ở đây. Bạch Dạ đi dạo một vòng xung quanh cung điện giống như ngày thường, sau đó nhìn thấy mấy bản tấu chương đang mở đặt trên bàn, cậu tò mò đi qua cúi đầu đọc thử.

Nội dung khái quát của bản tấu chương thứ nhất: Bạch Dạ thân là con trai của Thái Dương Tinh Quân, trên người có huyết mạch của thần cổ, ban cho thần cách, đề bạt làm thần tiên.

Nội dung của bản tấu chương thứ hai: Tuy mẫu thân của Bạch Dạ đại náo thiên đình, nhưng suy cho cùng cũng chỉ vì yêu con trai, sốt ruột nên mới làm ra chuyện lỗ mãng. Hiện tại mẫu thân của Bạch Dạ đã bị phong ấn mấy nghìn năm, đã chịu sự trừng phạt thích đáng, xét theo lý nên giải trừ phong ấn cho hai mẹ con đoàn tụ.

Nội dung bản tấu chương thứ ba: Động vật chịu hình phạt trên núi Hỗn Thú tuy rằng có tội nhưng không nên giam cầm chúng cả đời trên núi, nên âm thầm quan sát xem biểu hiện của ai tốt thì định tội lại hoặc là thả ra. Những yêu thú được ra đời trên núi không có tội, không đáng bị liên lụy theo cha mẹ chúng, bị nhốt ở trên núi. Nên thả chúng ra rồi sắp xếp nơi ở cho chúng.

Ngoại trừ bản tấu chương thứ nhất, hai bản còn lại đều là những điều Bạch Dạ mong muốn. Nhưng trong khoảng thời gian cậu ở gần thần tử chưa từng nhắc đến những chuyện này. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ lợi dụng thần tử để đạt được mục đích của mình.

Bạch Dạ không ngờ rằng sâu trong thâm tâm thần tử vẫn suy nghĩ cho cậu. Tuy rằng những nguyện vọng trên đều bị thần vương bác bỏ, nhưng Bạch Dạ vẫn vui mừng không ngớt. Ít nhất thì mấy năm ở cạnh nhau vẫn có hiệu quả, cậu đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng của thần tử.

Bình thường thần tử không biểu hiện gì. Đặc biệt trước mặt người ngoài, thái độ của hắn vẫn lạnh băng như cũ, lúc nào cũng tỏ vẻ khinh thường việc làm bạn với cậu. Vậy nên mới dẫn tới việc Công Cửu hiểu lầm thần tử, thậm chí có những lúc ngay cả cậu cũng vô thức hoài nghi rằng hần tử có thật sự chán ghét cậu hay không.

Bạch Dạ thu lại ánh mắt. Giờ phút này nội tâm của cậu cực kỳ phức tạp, nhưng có một điều cậu dám khẳng định, chính là bản thân mình hiện tại thật sự rất nóng lòng muốn nhìn thấy thần tử. Cậu bước nhanh về phía cổng lớn, trùng hợp gặp được thần tử vừa mới trở về từ bên ngoài.

Đằng sau hắn không có ai đi theo cả, cậu lập tức hiện thân ôm chặt lấy đối phương.

Thần tử nhanh chóng ổn định cơ thể, theo bản năng ôm eo đối phương, dùng ngữ khí nói chuyện giống ngày thường hỏi cậu: “Tại sao ngươi lại qua đây vào thời điểm này?”

Hiện tại Bạch Dạ không muốn nói chuyện, cậu thân mật dùng mặt cọ cọ vào mặt đối phương, sau đó cảm giác được cơ thể người trước mặt cứng đờ lại. Ý nghĩ muốn đè đối phương ra hôn một lần nữa trở lại trong đầu Bạch Dạ.

Cậu không ngừng nói với bản thân mình rằng không được gấp, không được gấp, nhất định phải kiên nhẫn nắm chắc được người đàn ông này. Nhưng hiện tại cậu không muốn buông đối phương ra chút nào.

Bạch Dạ siết chặt cánh tay.

Thần tử nhận thấy sự khác thường của cậu, bất giác nhìn về phía đống tấu chương nằm trên bàn.

Bởi vì lúc trước ba bản tấu chương đều bị phụ vương bác bỏ, vậy nên hắn nghĩ mãi không thông. Sau khi trở về, hắn mở tấu chương ra xem xem bên trong có gì sai không, nhưng chưa kịp xem kỹ đã bị người ta gọi ra ngoài. Bởi vì nghĩ rất nhanh sẽ trở về nên hắn không thu dọn, không ngờ rằng Bạch Dạ lại đến vào lúc này. Chắc hẳn đối phương đã nhìn thấy những bản tấu chương nên mới có phản ứng không giống với bình thường.

Hắn nhíu mày: “Ngươi……”

Còn không đợi hắn nói hết câu, bên ngoài đã truyền tới giọng nói của Giáp: “Thần tử, Hải Liên ma ma tới.”

Thần tử khẽ biến sắc. Hắn kéo Bạch Dạ ra rồi dùng truyền âm nói: “Gần đây ta có rất nhiều chuyện bận rộn, đợi đến khi hoàn thành xong hết việc ta sẽ đến tìm ngươi.”

Bạch Dạ nhìn thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng thì gật đầu.

Thần tử nhìn cậu không nói lời nào.

Bạch Dạ biết rằng hắn muốn cậu rời đi, vậy nên ẩn thân và ra khỏi cung điện một cách lặng lẽ, sau đó cậu nhìn thấy một nữ nhân với vẻ mặt nghiêm túc đang nhìn vào cây Đạo Thiên Ngân Đằng mà thần tử trồng mấy nghìn năm trước. Nhờ có sự chăm sóc tỉ mỉ của thần tử, cái cây giờ phải cao đến hai mét, nhưng nhìn bên ngoài chỉ thấy trụi thùi lụi.

Cậu cảm thấy người tới không có ý tốt, vậy nên bất giác dừng chân lại.

Hải Liên ma ma tu vi không cao bằng Bạch Dạ, vậy nên không phát hiện ra sự tồn tại của cậu. Hơn nữa cậu có thần khí hộ thân, đối phương càng không thể biết được bên cạnh có một người đang ẩn nấp.

Hải Liên ma ma nhìn thấy thần tử đi ra thì nói với những người khác: “Các ngươi lui ra ngoài hết đi.”

Giáp nhìn thần tử, nhận được sự đồng ý mới rời đi.

Hải Liên ma ma thi triển pháp thuật phong bế khoảng sân, không cho người bên ngoài nhìn hoặc nghe thấy những gì xảy ra bên trong. 

Bà nói với thần tử: “Thần tử chắc hẳn biết rõ lão nô tới đây có dụng ý gì.”

Hải Liên ma ma là thị nữ của mẫu hậu thần tử, trước kia phụ trách dạy dỗ lời ăn tiếng nói và cử chỉ của hắn, dạy hắn nên làm thế nào để có đủ tư cách làm thần tử.

Thần tử lờ mờ đoán được ý đồ bà đến đây. Hắn cởi áo ngoài để lộ ra lồng ngực rắn chắc.

Hải Liên ma ma lấy ra một cái roi vàng quất xuống mặt đất tạo ra tiếng động không nhỏ. Âm thanh dứt khoát khiến Bạch Dạ nghe được mà cảm thấy chấn động.

“Lão nô nhớ rõ khi dạy dỗ thần tử có nói rằng ngài là thần vương cao quý trong tương lai, quan trọng nhất chính là phải xử lý mọi việc không theo cảm tính. Cho tới thời điểm hiện tại, thần tử thực hiện điều này khá ổn. Chỉ là biểu hiện hôm nay của ngài khiến thần vương đại nhân hoàn toàn thất vọng, không ai nghĩ đến việc ngài tấu hẳn ba bản tấu chương chỉ vì một tiểu súc sinh. Thần vương đại nhân vốn không có ý định hỏi đến việc riêng tư của ngài, nhưng gần đây ngài quá thân cận với tiểu súc sinh đó, thân đến mức khiến ngài quên mất chức trách của thần tử. Thần vương đại nhân bắt buộc phải phái lão nô qua đây để dạy dỗ cẩn thận thần tử một lần nữa.” Hải Liên ma ma giơ tay lên, cái roi giống như con rắn sống sờ sờ lao về phía thần tử, quật mạnh vào người hắn rồi vang lên tiếng quất chói tai, lập tức khiến thần hồn trong cơ thể hắn lay động.

Thần tử là người kiên cường. Hắn đứng im chịu đựng những đòn hiểm độc của roi thần hồn, không ho he một tiếng nào.

Bạch Dạ trốn ở bên cạnh suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, thậm chí cậu còn muốn cướp đi cái roi trong tay Hải Liên ma ma rồi đánh cho bà ta một trận.

Nhưng nếu hiện tại cậu lên tiếng ngăn cản Hải Liên ma ma, có khi sẽ khiến thần tử phải chịu đựng sự tra tấn thậm tệ. Hơn nữa hắn muốn cậu rời đi là vì không muốn cậu thấy một màn như vậy.  Nếu hiện tại cậu xuất hiện, chắc chắn thần tử sẽ rất tức giận và cảm thấy mất mặt.

Vả lại nếu như thần tử muốn phản kháng, chắc chắn Hải Liên ma ma không phải là đối thủ của hắn, vậy nên cậu càng không thể hiện thân được.