Nguyên Phối Nghịch Tập - Kim Nguyên Bảo

Chương 131




Cây cầu lớn dài khoảng hai trăm mét, rộng hai mươi mét được bắc qua con sông chạy cắt ngang thành Tố Môn, một đầu cầu đặt ở địa bàn của nhà họ Thành, bên kia lại là đất của nhà họ Tiêu. Trên cầu được xây dựng một dãy nhà dài dằng dặc chuyên cho những người kinh doanh thịt nướng thuê để làm ăn. Cây cầu còn được gọi với cái tên là Thiên Kiều.

Bạch Dạ đứng ở xa nhìn thấy dưới đầu cầu xây hai ngôi miếu thổ địa nhỏ cao khoảng nửa mét, bên trái là miếu thổ địa công công, bên phải là miếu thổ địa bà bà, gạch vữa hay mái ngói dùng để xây dựng đều mới tinh. Ngoài hai ngôi miếu nhỏ ra, ở con đường đối diện với cây cầu còn xây dựng một ngôi miếu thần tài rộng khoảng một nghìn mét vuông, bên trong bên ngoài đều mới cứng. Có điều người đi ra đi vào không nhiều lắm, chỉ có dăm ba vị khách hành hương ghé vào cúi lạy mấy cái rồi đi ra ngay.

Cậu hỏi Thành Trấn: “Chẳng phải người tu chân các cậu không tin vào thần tiên sao? Tại sao lại xây dựng và tu sửa miếu thần cẩn thận như vậy?”

Trong mắt Thành Trấn hiện lên chút ngượng ngùng “Là mình với anh trai bỏ tiền ra tu sửa.”

Bạch Dạ buồn cười: “Dù sao thì người ở đây cũng đâu tin vào thần phật, sửa có tác dụng gì chứ?”

“Lúc ban đầu đúng là chẳng có ai tin thật, nhưng gần đây thỉnh thoảng lại xuất hiện sấm chớp và những hiện tượng kỳ quái, vậy nên có không ít người thay đổi suy nghĩ, mỗi ngày đều đến miếu thần dâng hương. Tình hình bên phía mình là như vậy, còn ở nhà họ Tiêu đối diện đã hủy hết miếu thần rồi thay thế bằng những cửa hiệu cho thuê. Vậy nên tính ra thì việc làm ăn của phía bên đó tốt hơn nhà mình một chút.”

Bạch Dạ nhìn thoáng qua phía đối diện, đúng là chỉ thấy những cửa hàng kinh doanh buôn bán. Cậu lấy ra một thỏi vàng nhét vào tay Thành Trấn: “Hai người đặt thỏi vàng này lên tượng thần tài trong miếu, chắc chắn về sau ngài ấy sẽ phù hộ cho nhà họ Thành phát lộc phát tài.”

Thành Trấn do dự: “Như vậy có ổn không? Mình cảm thấy như vậy chẳng khác gì đang hối lộ thần linh cả.”

Bạch Dạ bật cười: “Ai tin thì người đó tới cúng bái, hơn nữa còn phải xem có thành ý hay không, nếu không chân thành thì có cúng bái đến mấy cũng vô dụng. Vả lại những người đối diện cũng có thể sang bên này để bái thần mà, chẳng lẽ mọi người sẽ ngăn cản người bên đó qua đây, không cho bọn họ vào trong ngôi miếu sao?”

“Tất nhiên là không rồi.”

“Vậy thì được.” Bạch Dạ đuổi kịp Hạ Sâm, bắt đầu bước chân lên bậc thang trên cầu.

Thành Trấn và Thành Trì quay sang nhìn nhau: “Chúng ta mang thỏi vàng này vào trong miếu thần nhé.”

“Ừ.”

Hai anh em xoay người đi vào ngôi miếu, đợi đến khi không còn ai vào trong nữa thì nhanh chóng nhét thỏi vàng vào trong tay bức tượng thần tài. Họ cẩn thận không để ai nhìn thấy, tránh việc khách hành hương nổi lòng tham trộm lấy thỏi vàng.

Sau khi đặt xong thỏi vàng, bọn họ lấy hương để sẵn trong miếu, đốt lửa rồi vái lạy thần tài mấy cái.

Chờ đến khi bọn họ trở lại trên cầu tìm nhóm của Bạch Dạ, chỉ thấy Bạch Liệt đang lườm một cái bảng hiệu, bên trên viết cửa hàng thịt rồng. Bạch Liệt hỏi chủ quán: “Cửa hàng này bán thịt rồng sao?”

Chủ quán cười nói: “Tất nhiên là không rồi. Cửa hàng chúng ta bán thịt của một loại rắn nhỏ tên là Tiên Nhạc, thịt vừa ngậy vừa ngọt thanh, ăn rất vừa miệng. Quý khách có muốn mua thử mấy xâu không?”

Bạch Liệt đen mặt: “Thịt rắn cũng không được.”

Rắn cùng một họ với nhà hắn. Một con rắn tu luyện đủ năm trăm năm sẽ có thể độ kiếp biến thành Giao, Giao lại tu luyện thêm năm trăm năm nữa để biến thành Cù Long. Đến thời điểm đó, chỉ cần dốc hết sức tu luyện thêm năm trăm năm là có thể biến thành rồng. Có điều rồng thì cũng phân ra thành nhiều cấp bậc, cần phải tu luyện trên một ngàn năm để biến thành ứng long thì mới coi là một con rồng thật sự. Nói tóm lại là hắn không thể nào trơ mắt nhìn mọi người ăn thịt rắn được.

Nụ cười trên mặt chủ quán cứng lại, hắn sầm giọng nói: “Tu sĩ, chẳng lẽ quý khách tới đây cố ý gây sự à?”

“Đại thúc. Đại ca ta trước đây được rắn cứu, vậy nên khi nhìn thấy mọi người ăn rắn liền cảm thấy không vui. Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Không quấy rầy mọi người làm ăn buôn bán nữa.” Bạch Dạ nhanh chóng kéo Bạch Liệt đi chỗ khác.

Sắc mặt của Bạch Liệt vẫn xám xịt như vừa nãy. Hắn âm thầm búng tay một cái về phía cửa hàng bán thịt, một quả cầu lửa bay về hướng đó.

Một tiếng động lớn vang lên, cửa hàng bốc cháy dữ dội, chủ quán sợ đến mức vội vã chạy ra ngoài.

Mọi người thét chói tai: “Cháy, cháy rồi.”

Theo bản năng, Thành Trấn và Thành Trì nhìn đường ranh giới giữa hai bên, cửa hàng bán thịt đó nằm trên địa bàn của nhà họ Tiêu. Hai người âm thầm thở phào một hơi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ khiếp sợ. Bởi vì trên địa bàn của hai bên đều được những bậc cao nhân thiết kế trận pháp để bảo vệ dãy cửa hàng, ngọn lửa bình thường của người tu chân không thể nào bén được vào một sợi rơm trong cửa hàng, ấy vậy mà Bạch Liệt chỉ cần một cái búng tay đã thiêu đốt một cửa tiệm trên cầu.

Hơn nữa ngọn lửa còn vô cùng dữ dội. Lúc đầu chỉ có cửa hàng thịt rồng cháy, nhưng sau đó đám cháy lại lan sang cửa hàng bên cạnh. Mọi người vội vàng cứu hoả nhưng nước bình thường không cách nào dập tắt được ngọn lửa.

Không lâu sau, đội tuần tra nhà họ Tiêu đuổi kịp tới nơi, nhanh chóng thi triển pháp thuật để dập lửa, nhưng ngọn lửa vẫn lan ra dữ dội, đến cuối cùng chỉ đành gọi trưởng lão trong nhà tới.

Chờ tới khi trưởng lão đến nơi, nhà cho thuê của Tiêu gia đã bị thiêu đốt hơn một nửa.

Các thực khách không dám ở lại trên địa bàn của nhà họ Tiêu nữa, họ chuyển hết sang phía nhà họ Thành.

Thành Trấn nhìn thấy Tiêu gia tổn thất nghiêm trọng thì nghĩ: Việc này có tính là thần tài hiển linh không nhỉ?

Bạch Liệt nhìn thấy cửa hàng bán thịt rồng biến thành than thì trong lòng thấy vô cùng thoải mái. Để xem sau này còn ai dám mở cửa hàng bán thịt đồng loại của hắn nữa không.

Công Cửu được cho đồ ăn thì vô cùng vui vẻ, hắn muốn cái gì là Hạ Sâm mua cho cái đó, ăn đến mức căng cả bụng vẫn còn thừa.

Bạch Dạ hỏi Bạch Liệt: “Vui chứ?”

Bạch Liệt cong môi cười.

“Vui vẻ thì tốt.” Bạch Dạ đưa xiên thịt Hạ Sâm mới mua cho cậu cho Bạch Liệt: “Mới nướng đấy, ăn đi.”

Bạch Liệt ăn thử một miếng thịt, cảm thấy hương vị quả thực không tồi mới hỏi: “Đây là thịt gì vậy?”

Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Thịt rồng.”

Bạch Liệt: “……”

Thành Trấn và Thành Trì đợi đến khi bọn họ ăn được kha khá món mới đề nghị dẫn mọi người đi những nơi khác ở thành Tố Môn. Quả thực chẳng khác gì so với những bộ phim thời cổ đại, trừ việc thưởng thức phong cảnh hữu tình đẹp đến mê người và rượu chè cờ bạc ra thì không có thú vui nào khác, cũng chẳng có nơi nào thú vị để chơi. Có điều ngắm phong cảnh cũng giúp cho tâm trạng của con người thoải mái hơn.

Màn đêm buông xuống, Thành Trấn đem mấy anh em Bạch Dạ về khách điếm, trước khi đi có hỏi thêm một câu: “Mọi người thật sự không muốn đến nhà họ Thành ở một thời gian để bọn mình tiếp đón chu đáo sao?”

Bạch Dạ cũng không muốn quanh co lòng vòng với bạn mình nên nói thẳng luôn: “Nhà họ Thành người đông nên cũng phức tạp, bọn mình ra vào đi lại không được tiện cho lắm. Suy cho cùng thì ở khách điếm vẫn tự do hơn.”

Thành Trấn ngẫm lại cũng thấy hợp lý: “Vậy được rồi, ngày mai bọn mình lại tớ tìm cậu.”

Thành Trì vẫytay với bọn họ: “Ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”Từng người trong nhóm Bạch Dạ trở về phòng.

Khi Bạch Dạ chuẩn bị đóng cửa, Hạ Sâm nhanh như chớp chặn lại, sau đó đẩy cửa đi vào rồi đóng cửa phòng như không có chuyện gì xảy ra.

Bạch Dạ giơ tay lên ôm ngực nhìn hắn: “Anh định làm gì?”

Hạ Sâm vừa cởi quần áo vừa nói: “Hiện tại chúng ta đang ở vùng gần biên giới, yêu thú cực kỳ nhiều. Một tu sĩ kỳ Trúc Cơ như cậu không thể nào ứng phó hết được.”

Bạch Dạ lườm hắn một cái: “Có phải anh quên rằng tôi còn có thần khí hay không? Những yêu ma quỷ quái bình thường không làm gì được tôi cả. Hơn nữa mọi người đều ở phòng sát nhau, kêu một tiếng là có thể chạy lại ngay.”

“Tôi lo rằng thần khí của cậu không thể đối phó với một số người.” Hạ Sâm treo quần áo lên giá: “Ví dụ như viện binh của Phượng Nhạc.”

Bạch Dạ khẽ khàng bấm ngón tay xem bói nhưng không tính ra được gì cả. Cậu nhíu mày nói: “Anh biết người đứng sau Phượng Nhạc là ai đúng không”

“Tạm thời vẫn chưa biết.” Hạ Sâm ngồi xuống giường cởi giày ra: “Có điều tôi đoán rằng rất có khả năng hắn là một vị thần tiên hoặc là yêu ma quỷ quái cùng xuyên qua thời không giống như chúng ta. Điều đó có thể giải thích cho việc tại sao hắn lại biết chuyện suy thần và chiếc chổi đen.”

Bạch Dạ cười giễu: “Anh dựa vào đâu mà cho rằng mình có thể đối phó với bọn họ? Anh đừng quên rằng khi còn ở phàm giới, tôi từng nói mớ gọi dây trói rồng ra khiến anh chết đứng không thể nhúc nhích được.”

Hạ Sâm không thèm để ý đến ký ức mất mặt đó: “Không muốn cho cậu phát hiện ra tu vi nên mới giả vờ như vậy thôi.”

Bạch Dạ: “……”

Cũng đúng.

Đường đường là thần tử làm sao có thể bị dây trói rồng chẳng có bao nhiêu thần lực trói chặt chứ. Cho dù tu vi có bị sụt giảm sau khi xuyên qua thời không thì cũng khó có thể xảy ra chuyện đó được.

Hạ Sâm vỗ vỗ đệm: “Còn không mau lại đây.”

Bạch Dạ: “……”

“Hai người đều là đàn ông với nhau, cậu sợ tôi ăn thịt cậu chắc? Hay là cậu có suy nghĩ thầm kín gì nên ngượng ngùng không dám ngủ với tôi?” Hạ Sâm không nói nhiều nữa, trực tiếp bay qua ôm cậu lên giường.

Bạch Dạ liếc hắn: “Nói là muốn dỗ tôi vui vẻ nhưng lại tự ý vào phòng khi chưa được sự đồng ý của tôi, còn bắt tôi lên giường cùng nữa. Tôi lại vui vẻ quá cơ đấy.”

Hạ Sâm buồn cười, vừa muốn mở miệng ra nói gì đó thì một cơn chấn động ập đến, mặt đất rung lắc dữ dội.

Mặt hắn sầm xuống, bế Bạch Dạ bay ra khỏi phòng với tốc độ tên bắn.

Cùng lúc đó, Bạch Liệt cũng ôm Công Cửu nhảy xuống dưới lầu.

Những người khác cuống quít chạy ra khỏi phòng.

“Là động đất sao? Có phải động đất không?”

“Tại sao mặt đất lại đột nhiên rung lắc vậy?”

Ngay sau đó, ở phía xa truyền đến tiếng gầm gừ của nhiều loài yêu thú. Có người sợ hãi, có người hưng phấn, có người ngạc nhiên đến mức chửi thề, đủ thứ âm thanh chói tai trộn lẫn lại với nhau, khiến cho hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Tiểu nhị trong khách điếm sợ hãi nói: “Chẳng lẽ bọn thú định tấn công trước sao?”

Chưởng quầy tức giận đập vào gáy hắn một cái: “Nếu như thú dữ tấn công, người nhà họ Thành hoặc nhà họ Tiêu sẽ đưa ra cảnh báo cho chúng ta trước. Chắc chắn không có chuyện đột nhiên xảy ra động đất thế này.”

Tiểu nhị phản bác lại: “Nếu không phải như vậy thì rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”

Ở khách điếm lúc này toàn là khách trọ, chưởng quầy không dám nói lung tung dọa khách chạy mất. Ông trừng mắt nhìn tên tiểu nhị: “Làm sao mà ta biết được. Nếu như ta biết thì còn cần phải ở đây làm chưởng quầy làm gì?”

Đột nhiên mặt đất lại rung lắc dữ dội thêm vài cái nữa

Hạ Sâm và Bạch Liệt quay sang nhìn nhau, đồng thời thả thần thức đi thám thính tình hình.

Hình như cơn động đất này bắt nguồn từ phía Nam.

Thần thức của bọn họ nhanh chóng rời khỏi thành Tố Môn, xuyên qua hai cánh rừng rậm, nhìn thấy đám yêu thú đang dậm chân tại chỗ, lớn tiếng kêu gào như đang chào đón ai.

Thần thức của bọn họ đi tới đại lục Nam, sau đó nhìn thấy mặt đất ngày càng chấn động hơn, còn nghe được tiếng hét phẫn nộ của một người phụ nữ.

Bọn họ tiếp tục đi sâu điều tra, nhìn thấy sâu dưới chân một ngọn núi ở đại lục Nam có một phong ấn khổng lồ.

Phong ấn xuất hiện vết rách, những hoa văn ở trên dần trở nên méo mó. Thứ được phong ấn bên dưới sắp ngoi lên mặt đất rồi.

Tiếc rằng bọn họ không thể nhìn rõ được người tạo ra phong ấn là ai, chỉ có thể đoán rằng đó là một người phụ nữ thông qua giọng nói vừa nghe thấy.

Tiếng kêu gào đó tràn ngập nỗi bi phẫn oán hận, dường như dù có giết hết tất cả mọi người trên thế gian này cũng không thể nào cởi bỏ được nỗi đau đớn trong lòng.

Hạ Sâm và Bạch Liệt đợi năm phút nhưng không thấy người phụ nữ đó ở đâu, chỉ đành thu hồi thần thức trở lại.

Hai người đưa tay lên day chán.

Bạch Dạ nhìn thấy bọn họ như vậy thì vội vàng hỏi: “Hai người đã biết chuyện gì xảy ra chưa?”

Bạch Liệt nói: “Thị lực của anh rất tệ vào buổi đêm nên không nhìn rõ chuyện gì ở đó.”

Hạ Sâm nói: “Hay là lão tổ của yêu tu sắp ra ngoài”

Bạch Dạ hỏi: “Lão tổ đó là nam hay là nữ?”