Nguyên Phối Của Hầu Gia

Chương 65




Một đêm ngon giấc, Úc Vân Từ mở mắt ra thì nhìn thấy rừng cây và bầu trời qua kẽ hở tán cây, nàng sửng sốt một lúc lâu rồi mới giật mình nhớ lại mình đang ở chỗ nào.

Hình như đêm qua nàng gặp ác mộng, hầu gia còn ôm nàng chìm vào giấc ngủ.

Nàng vội vàng nhìn sang bên cạnh, không còn một ai.

Lúc này nàng mới chú ý đến trên người mình không biết đã được đắp một chiếc chăn mỏng từ lúc nào. Chiếc chăn kia làm bằng gấm, thêu hình Uyên ương hí liên quen thuộc, trông cực kỳ quen mắt, rất giống chiếc chăn mình thường dùng trong Hầu phủ.

Những bộ quần áo được xếp gọn gàng đặt trên giường cũng là quần áo nàng thường mặc.

Nàng ông chăn ngồi dậy liếc nhìn xung quanh, người kia đang dựa vào một gốc cây đại thụ cách đó không xa. Quần áo trên người cũng đã được thay, y phục tối màu, búi tóc buộc cao, khuôn mặt anh tuấn thâm trầm.

Sáng sớm trong rừng nói có sương mù nhàn nhạt, những giọt nước li ti đọng lại trên lá cây.

Vẻ mặt hắn hờ hững, giống như đang nhìn về phương xa, sau khi nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu nhìn lại.

“Dậy rồi sao?”

“Ừm.”

Vết mẩn đỏ trên mặt Úc Vân Từ gần như đã mờ hẳn đi, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra được. Nhìn từ xa, làn da nàng trắng như tuyết, mềm mại non nớt tựa như mỡ đông, hơn nữa vừa mới thức giấc, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ càng làm tăng thêm vẻ đẹp biếng nhác của nàng.

Ánh mắt Cảnh Tu Huyền u ám sâu thẳm, thấy vậy nàng lại vô thức rũ mắt xuống.

Tầm mắt vô tình liếc xuống dưới giường lá thì nhìn thấy chiếc nồi sắt hôm qua nàng còn nhắc đến và một ít chai chai lọ lọ, bên trong chắc hẳn là dầu muối tương dấm, bên cạnh còn có mấy chiếc giỏ trúc chứa gạo, thịt và đồ ăn.

Đây là?

Chẳng lẽ bọn họ còn ở đây thêm một thời gian nữa sao?

Nếu y phục của nàng có thể xuất hiện, có thêm chăn mền, chính tỏ thuộc hạ của Hầu gia đã tìm đến, nếu người cứu viện đã đến, tại sao Hầu gia vẫn chưa xuống núi?

Nàng nhìn đống quần áo được xếp ngay ngắn chỉnh tề, suốt mấy ngày giày vò mệt mỏi qua lại, trên người cảm thấy hơi khó chịu, cần phải tắm nước nóng khẩn cấp. Nhưng điều kiện có hạn, không những không thể tắm được mà còn biết thay quần áo ở đâu đây?

Mặc dù dường như nàng đã đưa ra quyết định nhưng vẫn luôn nhớ rằng hắn là nam nhân cổ đại, nếu nàng quá khác người, chỉ e hắn sẽ cho rằng mình là một người lỗ mãng.

Nàng ngồi dậy leo xuống giường, liếc nhìn chiếc nồi sắt trên đất, bên cạnh chiếc nồi sắt còn có một bình gốm, có vẻ như vẫn còn đang bốc hơi nước mù mịt.

“Hầu gia, có phải ngài đã cho người thông báo cho đám người Thải Thanh về tung tích của ta không?”

Thực chất đây là một câu hỏi thừa thãi, ngay cả quần áo cũng đã được đưa đến đây rồi, sao có thể không thông báo với người trong phủ.

Vẻ mặt Cảnh Tu Huyền lạnh lùng, ừ một tiếng rồi chỉ vào bình gốm trên mặt đất: “Bên trong có cháo nóng, nàng ăn một chút đi.”

Bên cạnh bình gốm còn có một chiếc giỏ trúc đựng bát đũa bên trong. Chẳng lẽ hắn đã cho người dọn hết đồ đạc trong nhà đến đây sao, nhìn dáng vẻ này, chỉ e sẽ phải ở lại đây thêm mười ngày nửa tháng nữa.

Nàng gật gật đầu, đi đến bên dòng suối nhỏ rửa mặt chải đầu, những con cá dưới nước đang tung tăng bơi lội, nếu không có người đến tiếp tế, những con cá này sẽ trở thành thức ăn trong bụng nàng.

“May cho các ngươi đấy.”

Sau khi rửa mặt xong, nàng quay trở lại.

Cảnh Tu Huyền đã ngồi bên cạnh bình gốm, nhìn thấy nàng đi đến, hắn giúp nàng múc thêm một chén nữa.

Sau khi ăn cháo xong, nàng ngập ngừng nói ra chuyện mình muốn thay quần áo. Mặc dù trong khu rừng này không còn người nào khác, nhưng bảo nàng thay quần áo giữa thanh thiên bạch nhật, nàng vẫn không có cảm giác an toàn.

“Hầu gia, ngài có thể giúp ta canh chừng không?”

“Được.”

Sau khi tìm được một nơi có thể coi là khá khuất, ba mặt đều là bụi cây, một mặt là cỏ dại, nàng trốn vào giữa, nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy áo rách rưới, quần áo ma sát vào nhau phát ra âm thanh “sột soạt”.

Cách đó không xa, bóng người cao lớn đang đưa lưng về phía nàng không hề nhúc nhích.

Nhưng nếu nhìn kỹ, chắc chắn sẽ phát hiện vành tai hắn ngay lập tức đỏ bừng.

Sau khi thay quần áo xong, cả hai quay trở về. Nàng đỡ lấy Cảnh Tu Huyền, trên đường đi hỏi thăm dự định của hắn: “Hầu gia, chúng ta còn phải ở lại đây bao lâu nữa?”

“Ở đây không tốt sao?” Hắn không trả lời mà hỏi lại.

“Không phải, Hầu gia còn có việc lớn phải làm, nếu mấy ngày không xuất hiện, chỉ e sẽ ảnh hưởng đến chuyện cần làm của ngài.”

“Không cần phải lo lắng.”

Nói xong, ánh mắt của hắn dần dần nổi lên sát khí, những thủ lĩnh khác trên núi người nào người nấy đều có tâm tư khác nhau nhưng cũng không khó đối phó. Điều đó phụ thuộc vào việc những điều kiện mà hắn đưa ra có hấp dẫn, có đáng để bọn họ quy hàng hay không thôi.

Bằng cách này, việc đàm phán không phải là chuyện ngày một ngày hai, hắn đã dặn dò Tả Tam phải làm như thế nào, việc còn lại là yên lặng chờ xem diễn biến tiếp theo. Vết thương trên đùi của hắn không ảnh hưởng đến xương cốt nên chỉ cần điều dưỡng vài ngày là có thể leo lên vách đá kia được.

Sau khi trở lại giường lá, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc, lấy số thịt sẽ dùng để nấu bữa trưa ra và cầm bát đũa đã dùng trước đó đi đến bên bờ suối, bắt đầu chậm rãi rửa sạch.

Lúc nàng đang rửa bát, tất cả những con cá kia đều tập trung về phía này.

Non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình, nhìn dãy núi xanh biếc, cây cối tươi tốt, lại cúi đầu nhìn làn nước suối trong vắt, đàn cá chơi đùa, nàng vô thức bật cười thành tiếng, tâm trạng thật tốt.

Hầu gia muốn ở lại trong núi này thêm hai ngày, không biết là vô tình hay cố ý?

Mặc dù vết thương trên đùi hắn vẫn chưa lành lại, nhưng nếu thực sự muốn rời đi, chắc hẳn có thể nhờ thuộc hạ giúp đỡ. Nhưng hắn thà chờ vết thương tốt lên, cũng muốn ở lại trong núi, có phải là muốn riêng tư ở bên cạnh nàng không?

Nghĩ đến đây, gò má nàng bắt đầu nóng lên, trong nước phản chiếu dáng vẻ của nàng, nàng khẽ phỉ nhổ một tiếng. Hay cho một nữ nhân không biết xấu hổ, bản thân đang mơ tưởng đến người khác rồi lại còn ở đây tự đa tình, cho rằng hầu gia cũng giống như mình sao?

Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, Cảnh Tu Huyền là phu quân của mình, không cần biết là trên danh nghĩa hay là thực sự, nếu nàng đã quyết định không buông tha cho hắn thì hắn cũng đừng mong chạy thoát khỏi lòng bàn tay nàng.

Muốn nắm giữ trái tim của nam nhân, trước hết phải nắm giữ dạ dày của hắn.

Trong đầu đang suy nghĩ miên man nhưng động tác rửa bát trên tay cũng không hề chậm lại. Úc Vân Từ soi mình trên mặt nước, bắt đầu nhìn trái nhìn phải, tấm gương bằng nước không rõ lắm nên không thể kết luận những nốt mẩn đỏ trên mặt đã biến mất hay chưa?

Nhìn vào cánh tay, vẫn còn một ít.

Nàng không khỏi tiếc nuối lắc đầu, nếu nàng không bị nổi mẩn đỏ gì đó, chân của Hầu gia không bị thương, hai người bọn họ nhàn nhã sống trong núi mấy ngày, sống một cuộc sống chỉ ước uyên ương chẳng màng thần tiên, như thế sẽ lãng mạn biết bao nhiêu?

Thực tế lại là hai người bọn họ làm tổ trong núi rừng, không có quấn quýt kiều diễm mà chỉ có một ngày ba bữa, củi gạo dầu muối. Bữa trưa là cơm gạo tẻ cùng với hai món ăn kèm, một đĩa thịt kho tàu và một đĩa dầu vừng trộn rau dại, vô cùng đơn giản nhưng lại rất hoang dã.

Lúc đầu nàng còn lo lắng trong thời tiết nóng nực như thế này, thi thể nam nhân trong sơn động kia sẽ bị thối rữa, nhưng sau đó lại biết được từ trong miệng Hầu gia rằng thi thể của hắn ta đã bị đưa đi! Hổ Nhị là đại đương gia của núi Hổ Vu, nếu không nhìn thấy thi thể thì những thủ lĩnh khác trong núi sẽ không tin.

Sau khi ăn cơm xong, sắc trời vẫn còn sớm.

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát, không chỉ hơi xấu hổ mà còn có chút không được tự nhiên. Đương nhiên người mất tự nhiên không phải là nàng, nàng sợ hắn sẽ bối rối. Còn về bản thân mình, nếu đã quyết định không buông tha cho hắn thì tất nhiên nhìn mãi cũng không chán.

Trên đùi hắn đang bị thương, không nên đi lại nhiều.

“Hầu gia, chúng ta trò chuyện đi.”

“Được!”

Cảnh Tu Huyền vẫn ngồi dưới gốc cây, nhưng là trên tấm đệm.

“Hầu gia, ngài bắt đầu tập võ vào năm mấy tuổi?”

Đây quả thực là một chủ đề nhảm nhí, sau khi hỏi xong, ngay cả nàng cũng hơi khinh bỉ chính mình. Cũng may da mặt nàng dày, hơn nữa còn muốn hiểu rõ hơn về hắn nên đã cố gắng làm ra vẻ tò mò.

Đối mắt sâu thẳm của hắn chậm rãi quét về phía này.

Một lúc lâu sau, hắn mới nói rõ từng câu từng chữ: “Năm bốn tuổi, ta bắt đầu đứng tấn, sáu tuổi đã học được trọn bộ kiếm pháp, tám tuổi đã có thể quật ngã một nam tử trưởng thành có võ công. Năm mười hai tuổi có thể lấy một địch bốn, mười tám tuổi thành công vang dội… Cho đến bây giờ rất khó gặp phải địch thủ ngang tài ngang sức. Nàng còn muốn hỏi gì nữa không?”

“Không… Không có.”

Nàng thất bại cúi đầu xuống, nam nhân này chính là một kẻ huỷ diệt đề tài.

Nghe hắn miêu tả, trải nghiệm trưởng thành này thực sự không giống một công tử Hầu phủ chút nào, trước đó nàng đã nghi ngờ hắn nhưng cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.

Cho dù hắn là ai đi chăng nữa, những gì nàng nhìn thấy đều là Cảnh Tu Huyền của hiện tại, ngoại tình và tính cách đều thượng thừa, về phần Cảnh Tu Huyền của cuốn sách kia, không liên quan gì đến nàng cả.

Chỉ là tính tình lạnh nhạt của hắn không thú vị như vậy, nàng muốn tóm được trái tim người này, việc nũng nịu quấn quýt si mê đều vô ích, thôi thì cứ dứt khoát thể hiện trực tiếp, nàng không tin, mấy từ “lâu ngày sinh tình” này không có ý nghĩa gì.

Nghĩ như vậy, cho nên sau khi chìm vào giấc ngủ, nàng giả vờ như bị gặp ác mộng rồi tỉnh giấc.

“Hầu gia… Ta vẫn rất sợ, hay là… Ngài ôm ta đi.”

Giọng nói trầm thấp nhu mì cực kỳ phù hợp với vẻ mặt sợ hãi của nàng, trong đêm đen yên tĩnh cực kỳ khiến người ta đau lòng. Nếu không phải từ nhỏ hắn đã quen với thổ nạp khí công, có thể phán đoán được trạng thái của một người thông qua tiếng hít thở thì có lẽ hắn đã bị nàng lừa gạt rồi cũng nên.

Nữ nhân này…

Ánh mắt hắn dần dần tối sầm lại, nhưng cũng không vạch trần Úc Vân Từ mà là thuận theo ý nàng ôm nàng vào lòng.

Trong lòng nàng thầm mừng rỡ, vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, vẻ mặt mãn nguyện, đôi môi khẽ cong lên, mỉm cười giống như một con mèo ăn vụng thành công. Nàng cũng không tin, nếu hai người ngày nào cũng dính với nhau, hắn sẽ không động lòng phàm.

Cứ thế trong ba ngày liên tiếp, nàng đều dùng biện pháp tương tự để được hắn ôm ngủ.

Mãi đến ngày thứ tư, khi miệng vết thương của hắn bắt đầu kết vảy, bọn họ với quyết định rời đi. Tả Tam và một người thị vệ khác đi xuống, giúp đỡ bọn họ cùng leo lên đỉnh núi, sau đó lặng lẽ trở lại nơi đóng quân dưới chân núi.

Ngoài dự đoán của nàng chính là Thải Thanh cũng được đưa đến đây, chủ tớ gặp nhau, đương nhiên là phải trò chuyện một phen.

“Phu nhân, lần này ngài… Khiến nô tỳ sợ chết rồi.”

Thải Thanh nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi, ngày hôm đó sau khi phu nhân và Trình bát tiểu thư đi ra ngoài, mãi cho đến trời tối mịt vẫn không thấy trở về, mí mắt nàng ta không ngừng giật giật, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bèn đi đến phủ Đại Tư Mã.

Người gác cổng ở cửa hông của phủ Tư Mã bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, suýt chút nữa đã đuổi nàng ra ngoài.

Sau đó cuối cùng cũng đợi được Trình Bát tiểu thư về nhà, cả người Trình Bát tiểu thư hơi ngơ ngác, giống như vừa mới tỉnh lại từ một quán trọ cách phủ Tư Mã không xa.

Nàng ta thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng hỏi thăm tung tích của phu nhân nhà mình.

Trình Bát tiểu thư quanh co ấp úng một lúc lâu vẫn không nói ra được, sắc mặt cực kỳ xấu.

Nàng ta trở mắt nhìn Trình Bát tiểu thư nổi giận đùng đùng thúc ngựa rời phủ, còn bản thân mình lại giống như người mất hồn, chậm rãi bước từng bước trở về Hầu phủ.

Phu nhân vô cớ mất tích, nàng ta không những không thể để lộ ra ngoài mà còn phải giấu diếm thật kỹ, nếu để truyền ra ngoài, cho dù phu nhân trở về thì cũng không thể làm người được nữa.

Thải Thanh suy đi nghĩ lại, bởi vì sợ xảy ra chuyện lớn nên nàng ta đã nói chuyện phu nhân mất tích cho Tả Tứ nghe, sau khi nghe xong, Tả Tứ lập tức đi ra ngoài ngay trong đêm đó, còn nàng ta thức trắng một đêm, trong lòng cầu nguyện phu nhân nhất định phải bình an.

Ngày hôm sau, Trình Bát tiểu thư đến phủ với hốc mắt đầy tơ máu, nói rằng vẫn chưa tìm được phu nhân.

Sau đó, nàng ta nghe Trình Bát tiểu thư nói cái gì mà lật tung ngôi nhà tranh bên ngoài kinh thành, bắt tất cả những người bên trong lại, ép hỏi tung tích của phu nhân.

Trình Bát tiểu thư còn nói gì mà muốn đưa bọn họ đến Thuận Thiên phủ, để người của Thuận Thiên phủ điều tra rõ việc này.

Nàng ta vội vàng ngăn cản lại, nói chờ thêm một chút nữa, nếu làm lớn chuyện này lên thì thanh danh của phu nhân chắc chắn sẽ bị huỷ hoại.

Cũng may ngay trong đêm đó, Tả Tam và Tả Tứ cùng nhau hồi phủ vào nửa đêm, nàng ta mới biết phu nhân đang ở một chỗ với Hầu gia.

Sau khi nghe xong những lời nói của Thải Thanh, Úc Vân Từ hoàn toàn cạn lời với con người Trình Bát. Tâm tư của Trình Bát thực sự không xấu, nhưng tính tình lỗ mãng, lần này mình mạng lớn, nếu đổi lại là người khác, chỉ e đã trúng phải cạm bẫy của mấy kẻ ác kia.

Hơn nữa, trước đó nàng tỏ ra hờ hững lạnh nhạt với Hầu gia là vì Trình Bát thầm mến nam nhân này. Nhưng bây giờ thì khác, nàng đã quyết định hạ gục nam nhân kia, bất cứ nữ nhân nào có ý đồ xen vào đều là kẻ địch của nàng.

Cho nên, đối với Trình Bát, sau này nàng sẽ tránh càng xa càng tốt.

“Phu nhân, ngài đến gặp Hầu gia mà cũng không thông báo trước cho bọn nô tỳ, khiến nô tỳ phải lo lắng một phen.”

“Chuyện này có lý do riêng, không kịp thông báo cho các ngươi.”

Nguyên nhân cụ thể trong đó nàng đương nhiên sẽ không nói cho Thải Thanh nghe. Thải Thanh là một người thông minh, cũng không nói thêm nhiều nữa. Vội vàng thu xếp cho người chuẩn bị nước nóng, sau đó nàng cuối cùng cũng được ngâm mình tắm rửa trong nước nóng, thay một bộ quần áo sạch sẽ, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau khi tắm xong, nàng ngồi ở trên giường, uống nước trà.

Chỗ ở tạm thời đương nhiên không được tốt lắm, nghe nói đây là tổ trạch của một hộ gia đình lớn trên trấn, đặc biệt quét dọn sạch sẽ cho Hầu gia.

Trấn Thạch Môn này không lớn lắm, nằm dưới quyền quản lý của huyện Tiến Phụng. Mặc dù huyện Tiến Phụng chỉ cách kinh thành khoảng chừng hai trăm dặm nhưng trong thời kỳ cổ đại, hai trăm dặm này đã là sự khác biệt rất lớn, không thể so sánh nổi với kinh thành.

Bệ hạ phải Cẩm An hầu đến đây tiêu diệt thổ phỉ, tất cả các phú hộ thân hào nông thôn trong vòng một trăm dặm của huyện Tiến Phụng sau khi nghe tin lập tức hành động. Trong những ngày đầu tiên, ngày nào cũng có người cầu kiến, nhưng Cảnh Tu Huyền không gặp bất cứ người nào cả.

Thấy cách thức này không hiệu quả, bọn họ lại nghĩ đến những chiêu trò khác.

Còn không phải sao, khi Thải Thanh bưng đĩa trái cây đến, sắc mặt hơi khó coi.

“Phu nhân, những người này đúng là chẳng ra gì cả, không biết bọn họ từ đâu nghe ngóng được chuyện Hầu gia đã trở về, mấy cô nương ăn mặc diêm dúa loè loẹt kia đều không ngừng đi qua đi lại ngoài cửa.”

Nghe thấy nàng ta nói như vậy, Úc Vân Từ buông chén trà xuống, đi đến bên cửa sổ.

Quả nhiên, có bốn cô nương đang luẩn quẩn quanh cửa sân, ăn mặc xinh đẹp rạng rỡ, dung mạo thoạt nhìn cũng có chút sắc đẹp, ánh mắt ẩn chứa nỗi niềm thầm kín dáo dác nhìn xung quanh, lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa lớn.

Các nàng đây là…?

Vội vàng đến để làm thiếp của Hầu gia?

Chuyện này không thể được, Hầu gia đã đồng ý với nàng, chỉ cần nàng nguyện ý thì nàng vĩnh viễn sẽ là Hầu phủ phu nhân, chỉ cần nàng vẫn là Hầu phủ phu nhân, hắn sẽ không thể nạp thiếp.

Mấy nữ tử kia chỉ đi loanh quanh, không dám tự tiện bước vào.

Lúc này, một vị cô nương áo xanh được trái đỡ phải hộ đi đến, theo sau bên cạnh nàng ta là mấy nha hoàn và ma ma, thoạt nhìn cực kỳ này nọ, nhìn thấy nàng ta, tất cả nữ tử kia đều né sang một bên.

Cô nương áo xanh kia là hòn ngọc quý trên tay Lưu huyện lệnh của huyện Tiến Phụ, tên là Bảo Trân. Trên khắp cả huyện thành này, nàng ta là cô nương tôn quý nhất, đương nhiên còn cao quý hơn rất nhiều lần so với các nữ nhi của thân hào nông thôn gì đó bên ngoài.

Lưu Bảo Lưu hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu lên rồi trực tiếp đi vào viện tử.

“Hầu gia, Bảo Trân cầu kiến.” Nàng ta uyển chuyển cúi người xuống, đứng bên ngoài căn phòng.

Úc Vân Từ cười lạnh một tiếng, bảo Thải Thanh mời người vào đây.

Lưu Bảo Trân vừa nhìn thấy Thải Thanh, rõ ràng sững sờ trong chốc lát, phụ thân nàng ta đã nói rồi, Hầu gia là một người ngay thẳng chính trực, ở phủ ngoại trừ chính thất phu nhân không được sủng ái ra thì không còn bất cứ người nào khác.

Nha đầu này là ai?

“Vị cô nương này, phu nhân chúng ta cho mời.”

“Phu nhân của các ngươi là ai?” Giọng điệu của Lưu Bảo Trân không khỏi trở nên sắc nhọn, ngăn chặn dự cảm không tốt trong lòng.

Thải Thanh sao có thể bày ra sắc mặt tốt với nàng ta, tức giận nói: “Đây là nơi ở của Hầu gia chúng ta, ngươi nói xem phu nhân của chúng ta là ai?”

Lưu Bảo Trân ngay lập tức mất đi khí thế, mặc dù có chút trở tay không kịp nhưng nếu Hầu phu nhân đã đến đây, vừa khéo có thể gặp một lần, nghe nói thanh danh của Hầu phu nhân cũng không tốt lắm nên không được Hầu gia coi trọng.

Nhưng nếu nàng ta mới bước vào cửa Hầu phủ, đầu tiên phải thông qua cửa ải của vị phu nhân này.

Nghĩ đến đây, nàng ta đoan trang đi theo Thải Thanh vào nhà.

Vừa mới bước vào nhà, nàng ta đã nhìn thấy một nữ tử đang ngồi ở trên giường, đôi mắt lóng lánh ánh nước, hàng mi thanh tú, dung mạo xinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy dài với vạt áo đan chéo màu tím, ống tay áo hình hoa bầu dục, vòng eo chưa đầy một nắm tay khiến bầu ngực phía trước càng thêm đẫy đà.

Hai hàng lông mi dài kia khẽ run lên, giống như đang nhìn chằm chằm vào chén trà sứ thanh hoa trong tay.

Mười ngón tay mảnh khảnh, thoạt nhìn yếu ớt không xương.

Lưu Bảo Trân nghĩ rằng nếu là một nữ tử không được sủng ái thì chắc chắn trên dung mạo sẽ có khuyết điểm. Không ngờ Cẩm An hầu phu nhân thực sự là người mỹ nhân hiếm thấy này, trong lúc nhất thời hơi sững sờ một chút.

Úc Vân Từ nhìn như hờ hững ngước mắt nhìn lên, liếc mắt nhìn về phía Lưu Bảo Trân.

Lưu Bảo Trân là nữ nhi nhà huyện lệnh, đương nhiên cách ăn mặc không tệ. Nhưng so với nhóm quý nữ trong kinh, nàng ta không hề đáng chú ý chút nào. Cộng thêm khí chất và phong vận đều chênh lệch rất lớn, chưa kể tướng mạo cũng chỉ có thể coi là trên mức trung bình.

“Vị này là?”

“Tiểu nữ là cô nương của huyện lệnh huyện Tiến Phụng, khuê danh Bảo Trân.”

“Nữ nhi nhà Lưu huyện lệnh? Nếu như ta nghe không nhầm thì ngươi đến tìm Hầu gia?”

Một cô nương gia, giữa ban ngày ban mặt lại đi tìm nam nhân, ở trong thời cổ đại này có thể nói là một hành động to gan lớn mật. Úc Vân Từ nhìn thoáng qua ngoài cửa, ở đó vẫn còn có mấy nữ tử đang thò đầu ra nhìn.

Người ta thường nói nữ tử cổ đại đều thận trọng, dè dặt, rốt cuộc có đúng không đây?

Chẳng lẽ những quy củ dưới chân thiên tử càng lúc càng nghiêm ngặt, còn bên ngoài kinh thành lại tuỳ tiện hơn một chút.

“Đúng vậy… Tiểu nữ phụng mệnh gia phụ đến đây thỉnh an Hầu gia.”

Úc Vân Từ khẽ mỉm cười, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt: “Lưu huyện lệnh thực sự rất biết quy củ, thế mà lại phái nữ nhi của mình đi mời Hầu gia? Ngươi trở về chuyển lời với lệnh tôn rằng Hầu gia đang chuyên làm việc, nếu kẻ nào dám nhân cơ hội quấy rầy thì tất cả phải xét xử theo tội cản trở Hoàng mệnh.”

Lưu Bảo Trân bị những lời nói của nàng làm cho hoảng hốt, đôi môi mấp máy, có chút muốn phản bác nhưng khi nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng thâm trầm của nàng và dung mạo kiều diễm khiến người người ao ước kia, nàng ta đành phải trầm thấp đáp ứng.

“Thải Thanh, tiễn khách!”

Nàng ra lệnh một tiếng, Thải Thanh lập tức không khách khí mời Lưu Bảo Trân đi ra ngoài.

Lúc đi vào Lưu Bảo Trân sục sôi tinh thần chiến đấu, sau đó lại ủ rũ rời khỏi nơi này, thấy vậy, mấy nữ tử bên ngoài cửa viện âm thầm lấy làm kỳ lạ, phải biết rằng trong lòng các nàng, Lưu Bảo Trân chính là cô nương có quyền có thế nhất trong huyện, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải mỉm cười chào đón.

“Lưu tiểu thư… Ngài có thể nhìn thấy Hầu phu nhân rồi sao?”

“Tất cả giải tán đi, phu nhân quy củ nghiêm ngặt, cẩn thận ngài ấy hỏi tội các ngươi.”

Lưu Bảo Trần hù doạ mấy người bọn họ, bản thân trực tiếp lên kiều rời đi.

Đám nữ tử kia hơi không tin vào tà thuật, vẫn không chịu rời đi, gia cảnh của các nàng cũng không tệ lắm, ngoại hình cũng ổn, bình thường có thể nhìn thấy huyện lệnh công tử cũng đã cảm thấy đó là một thiếu gia không tầm thường.

Bây giờ một vị Hầu gia đến đây, đối với các nàng mà nói chính là một quy nhân cao vời vợi không thể chạm đến.

Hơn nữa quý nhân lại không chỉ chức cao trẻ tuổi mà tướng mạo cũng cực kỳ xuất chúng.

Với xuất thân của mình, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến vị trí chính thê của quý nhân, ngay cả di nương có danh phận như thiếp thất cũng không dám, chỉ muốn được Hầu gia thu nạp làm thiếp, sau này sinh được một đứa con sẽ cất nhắc lên làm di nương.

Úc Vân Từ đang hơi nổi nóng ở trong phòng, gọi Tả Tam đến, biết Hầu gia vừa mới trở về thay quần áo xong đã vội vàng đi ra ngoài.

Nàng vừa lo lắng cho vết thương của hắn vừa cảm thấy nam nhân này rất biết gọi đào hoa, một khi nỗi tức giận không có chỗ phát tiết, nàng ra lệnh cho Tả Tam đuổi toàn bộ nữ tử bên ngoài cổng đi.

Tả Tam lưng hùm vai gấu, dáng người cao lớn, sắc mặt đen nhánh, hắn ta vừa xuất hiện, chỉ mở miệng gọi một tiếng, mấy vị cô nương đã bị doạ cho chạy tán loạn, suýt chút nữa đã rơi mất đôi giày thêu.

Khi cửa sân trở nên yên tĩnh, nỗi tức giận của Úc Vân Từ mới hoà hoãn đôi chút.

Đợi đến khi Cảnh Tu Huyền trở về thì trời đã tối mịt, nàng đang trằn trọc nằm trên một chiếc giường chạm trổ hoa văn xa lạ.

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng, nàng vội vàng giả vờ như đang ngủ. Cảnh Tu Huyền rửa mặt đơn giản, rón rén lên giường, nằm xuống bên cạnh, tập trung lắng nghe hơi thở của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Nàng đột nhiên cảm thấy hơi vô nghĩa, bản thân mình gánh cạo đầu một đầu gánh nóng, ai biết hắn nghĩ như thế nào?

(*Thợ cạo đầu trong dân gian đại đa số gánh đòn gánh, một đầu là chậu lửa, bên trên để chậu nước nóng, trên chậu treo tấm kính; còn đầu kia là chiếc ghế nhỏ có hộc hình chữ nhật, trong hộc để dao cạo, kéo, lược, dưới hộc có thùng nước.)

Ngày ngày giả vờ gặp ác mộng, hắn mới miễn cưỡng ôm một chút.

Nếu không giả vờ, có phải hắn sẽ né tránh mình không?

Cũng là do nàng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, quên mất rằng bây giờ bọn họ không còn ở trong núi nữa, sau khi trở về, hắn cũng không đến phòng khác nghỉ ngơi nữa mà cùng ngủ trên một chiếc giường với nàng, hành động này có thể đã nói rõ tất cả.

Nàng nghiêng người vào phía trong, một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh.

Hắn chần chờ đưa tay ra, ôm nàng vào lòng.

Nàng lập tức vùi đầu vào lồng ngực hắn, giống như đang làm nũng cọ cọ lên quần áo của hắn, gửi thấy hơi thở lành lạnh trên người hắn, nhất thời giống như mở cờ trong bụng.