“Dừng tay!” Phi Lăng tiến lại ngăn cản mọi người, lúc bạch đạo nhìn thấy Phi Lăng, không khỏi cả kinh. “Minh chủ??”
“Mọi người trước tiên ngừng tay nghe ta nói đã!” Phi Lăng một bên trấn an đám người đang ầm ĩ kia, Nguyên Nhược Ngữ nhân lúc này định chạy tới bên Nam Cung Li, kiểm tra vết thương của hắn, kết quả lại bị tiểu Điệp giành trước một bước.
Nam Cung Li có nhìn thấy Nguyên Nhược Ngữ, nhưng nhanh chóng dời đường nhìn đi.
Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng.
Phi Lăng còn đang cố gắng khuyên nhủ mọi người, nhưng có tác dụng gì đây? Không tấn công Ma giáo? Cứ như vậy rút quân?.. Như vậy, cái ghế Minh chủ võ lâm Phi Lăng sau này ngồi kiểu gì a. Nguyên Nhược Ngữ nhìn cục diện càng ngày càng không thể khống chế, đau đầu nhìn bộ dạng sắp tức chết của Phi Lăng.
“Không diệt Ma giáo! Thề không bỏ qua!!”
“Vân Diệu môn các ngươi!….”
“Đúng vậy! Sao có thể quên được?! Mọi người là dùng máu đánh giết đến đây!! Nhất định phải diệt trừ Ma giáo!! Mọi người nói có phải không a?!!”
“Các ngươi….”Xem ra, Phi Lăng thật sự không quản nổi đám người bạch dạo này. Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy kỳ quái, vì sao, trong ánh mắt những người này ngoài ý giết chóc, còn có tia tham lam… Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy bất an.
Hỗn chiến lại bắt đầu. Phi Lăng kéo Nguyên Nhược Ngữ rời khỏi nơi đó, Nguyên Nhược Ngữ lo lắng tìm kiếm, lại phát hiện không thấy Nam Cung Li đâu. Tìm thế nào cũng không tìm thấy thân ảnh đâu. Hay là, hắn đã đào tẩu rồi?
“A, những người đó…” Mắt Nguyên Nhược Ngữ lóe sáng, phát hiện chưởng môn năm đại môn phái dẫn đầu cư nhiên bỏ lại thuộc hạ của mình, không biết là đang đi đâu. Đi đầu là một vài người đội mũ, mặc áo choàng đen. Còn cả lão nhân Thần Long giáo kia cùng Tiêu Mộc Dao!!
“Đi, chúng ta theo sau.” Phi Lăng kéo Nguyên Nhược Ngữ vượt qua đám người, lặng lẽ đi theo sau năm đại môn phái. “Luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng…”
Giống như một âm mưu đã sớm được trù tính hoàn hảo, đang từng bước từng bước tiến về phía Nguyên Nhược Ngữ.
Lúc Nguyên Nhược Ngữ cùng Phi Lăng khó khăn đuổi kịp năm đại môn phái đến một viện tử, Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc phát hiện, chỗ này, cư nhiên là ‘Ngọa Long Đình’ mà Nam Cung Li ở!
Nguyên Nhược Ngữ và Phi Lăng nhìn nhau một cái, vẫn là cẩn thận đến gần phòng trong. Chậm rãi mở cửa phòng Nam Cung Li, bên trong giống như không có lấy một tiếng động nào. Lẽ nào, mấy người đó đã đi rồi sao?
“A?? ——”
“…..”
“Các ngươi!!”
Sau một trận hỗn loạn, Nguyên Nhược Ngữ mới rõ ràng tình huống lúc này. Bản thân lúc này đang bị một con quái vật lớn đè dưới thân, ôm chặt lấy. Mà Phi Lăng ở bên cạnh vì còn yếu, bị hai người dùng kiếm chỉ vào yết hầu.
Mà người cầm kiếm, một người là Tiêu Nam, người còn lại là Lý Nhứ Ca.
Như vậy…. Người đè trên người mình… Cảm giác này….
Là Thất Dạ?!
“Có chuyện gì vậy?!” Nguyên Nhược Ngữ kinh ngạc, Tiêu Nam cùng Lý Nhứ Ca thả Phi Lăng ra, cũng kinh ngạc nhìn Nguyên Nhược Ngữ cùng Phi Lăng. Chỉ có Thất Da vẫn ôm Nguyên Nhược Ngữ không ngừng cọ cọ… =.=
“Thất Dạ… Trước tiên đứng lên đã.” Nguyên Nhược Ngữ thật khó khăn đẩy Thất Dạ ra, sau đó đứng lên, thực sự là có một đống câu hỏi cần hỏi.
Tiêu Nam biết Nguyên Nhược Ngữ muốn hỏi cái gì, quyết định trước tiên ngồi xuống, mọi người cùng thương lượng.
“Ngươi nói đám người giang hồ đó?” Lý Nhứ Ca tiếp lời, có chút không vui nhìn Thất Dạ vẫn đang dính trên người Nguyên Nhược Ngữ không buông, giống hệt một con búp bê vĩ đại. Nguyên Nhược Ngữ nở một nụ cười dung túng với Thất Dạ, sau đó nghe Tiêu Nam chậm rãi nói rõ chân tướng sự việc.
“Tiểu Ngữ có nghe qua Thần Long giáo chưa?”
“Ân.” Nguyên Nhược Ngữ đáp. Lông mày Phi Lăng cùng Lý Nhứ Ca đều khẽ cau lại, nhưng không nói gì, chỉ tiếp tục nghe.
“Thần Long giáo tồn tại từ rất lâu rồi, đại khái rất lâu về trước, thiên hạ này vẫn chưa là của Lý gia, mà là của Mộ Dung gia. Thần Long giáo là một đội ngũ đặc biệt bảo vệ hoàng thất lúc đó. Bọn họ phụ trách nuôi dạy thành viên hoàng thất lớn, là trợ thủ có ích trung thành nhất, nhưng, bọn họ cũng bị hạn chế trong nhiệm vụ đó. Chuyện trong triều, hoàng đế hạn chế quyền lợi của bọn họ. Tiểu Ngữ, biết mối quan hệ giữa Thần Long Cửu Thức và Thần Long giáo không?”
Thần Long Cửu Thức, Thần Long giáo… Nguyên Nhược Ngữ đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không có đơn giản như mình nghĩ, cách rất xa. Lý Nhứ Ca như giễu cợt cười cười, nói. “Ngươi không phải nói lời đồn đại đó chứ?”
“Lời đồn đại…” Nguyên Nhược Ngữ không biết chuyện trên giang hồ, chỉ có thể hiếu kỳ hỏi, Thất Dạ cũng yên lặng ngồi bên cạnh nghe, Phi Lăng tiếp lời, “Là cái đó sao?…. Nói rằng, Trong Thần Long Cửu Thức có võ lâm chí bảo…”
“Đùa gì vậy.” Nguyên Nhược Ngữ nói, kho báu? Loại tình tiết này không phải nên là… Nhưng, vì sao sắc mặt mọi người lại nghiêm túc như vậy… “Thực sự có kho báu gì sao?”
“Hẳn là có. Kỳ thực, giang hồ vào lúc Mộ Dung gia vẫn cón rất hưng thịnh. Lúc đó, Mộ Dung gia muốn lợi dụng sức mạnh của giang hồ để thống nhất thiên hạ, liền khắp nơi thu thập bí tịch võ công của các môn các phái, cùng một vài thần khí. Khi đó, là một thời kì loạn chiến, có một vài môn phái vì lý do đó mà diệt môn, số khác cũng đành phải khuất phục triều đình. Dù sao, giang hồ cũng là một trong những mầm móng bất an trong lòng Hoàng đế.”
Nghe đến đây, Lý Nhứ Ca gật đầu, biểu thị khẳng định.
“Sau đó, Hoàng gia ngày càng chiếm đoạt giang hồ. Kết quả, chư hầu nhân lúc này khởi ngữ, liên hợp cùng các môn phái giang hồ, cùng nhau chống lại gia tộc Mộ Dung. Hoàng đế Mộ Dung gia lúc đó quả thực là một quân chủ lợi hại, nhưng quá mức tàn bạo, có vài trung thần bị giết lầm, còn thêm sự xúi giục của người dưới. Vài năm sau, Mộ Dung gia liền diệt quốc…… Lý thị gây dựng lên một mảnh giang sơn này.”
Tiêu Nam nói đến đây thì dừng lại một chút. Kỳ thực, những điều lịch sử này Nguyên Nhược Ngữ có xem qua, nhưng không có chú ý. Mà lúc này, lại phát hiện, chuyện lịch sử, cách mình gần như vậy.
“Sau đó, Lý thị đem bí tịch võ công, vàng bạc châu báu mà Mộ Dung gia thu nhập được, tập hợp lại một chỗ, liền có kho báu mà lúc này đang nói….. Lý thị đem kho báu giao cho đời đời Hoàng thất truyền xuống. Chìa khóa mở kho báy ở trên người Hoàng đế. Chỉ là… Bản địa đồ kia, lại lộ ra ngoài.”
“Là Thanh Hải môn chúng ta chiếm được sao?” Nguyên Nhược Ngữ hỏi, trong đầu bắt đầu trở nên rõ ràng, nhưng, mọi chuyện có phần thái quá… không thể tin được.
“Phải, là tổ sư Thanh Hải môn. Hắn không cách nào mở ra được kho báu, liền giấu địa đồ trong bí tịch tương truyền đời đời kia, gọi là Thần Long Cửu Thức. Mà, Thần Long giáo ban đầu không gọi là Thần Long giáo, mà là lúc biết đến địa đồ kho báu, đổi thành Thần Long giáo.”
“Mục đích của bọn họ là đoạt lại kho báu lúc đó của Mộ Dung gia?” Nguyên Nhược Ngữ hỏi, Phi Lăng bên cạnh vẫn nhíu mày, còn Lý Như Ca giống như thông suốt điều gì đó, cười nói, “Đâu chỉ có kho báu a… Thần Long… Tiểu Ngữ, ngươi nói còn gì nữa?”
“…..”
“Kỳ thực… Lúc đó, Mộ Dung gia không hoàn toàn biến mất, người Thần Long giáo, mang theo một đám hoàng tử hoàng nữ còn chưa thành niên chạy trốn. Nên người biết chuyện, đều nói, Thần Long giáo là dư nghiệt của tiền triều. Kỳ thực, mỗi đời Lý thị đều truy sát người Mộ Dung gia. Cho đến lúc này, Mộ Dung gia, chỉ còn lại hai người.”
……
Nguyên Nhược Ngữ biết Tiêu Nam có gì đó muốn nói cho mình biết, vì sao Tiêu Nam lại biết nhiều như vậy, vì sao hắn có thể trở thành phú ông, vì sao Thần Long muốn giúp bạch đạo tấn công Ma giáo.
“Ngươi không hỏi sao?” Tiêu Nam nhìn Nguyên Nhược Ngữ, ôn nhu nói. Kỳ thực, bản thân từ lúc nhỏ đã dựa dẫm vào Tiêu Nam, vì Tiêu Nam chưa bao giờ không như vậy sao?
“Mặc kệ ngươi là ai, ngươi vẫn là Tiêu Nam.”
“…..” Kỳ thực trong lòng những người ở đây đều có đáp án, nhưng lại không có ai nói gì. Lý Nhứ Ca cũng chỉ lộ ra thái độ tĩnh quan kỳ biến(ngồi yên xem sự thay đổi).
“Đúng vậy, liền biết ngươi sẽ nói vậy. Ngươi đoán không sai. Tên ta nên là Mộ Dung Nam, là truyền nhân đời thứ 33 của Mộ Dung hoàng thất, cũng là thiếu chủ hiện tại của Thần Long giáo.”