Nguyên Nhược Ngữ

Chương 61




“Tiêu Nam! Ngươi ở đâu? Đi ra cho ta!” Lý Nhứ Ca không để ý tới lời khuyên nhủ của quản gia ở đằng sau, đá văng cửa hết phòng này tới phòng khác. Cuối cùng đá trúng một cái, lúc bước vào phòng, thấy Tiêu Nam vẫn còn nằm trên giường, chầm chậm ngồi dậy, lộ ra một mảng lưng rắn chắc, màu da có chút đen, tỏa ra mùi vị nam nhân thành thục. Lý Như Ca không ngờ Tiêu Nam còn chưa dậy, bình thường vào lúc này, hắn sớm đã phải dậy rồi chứ.

“Người sao…. A! Ngươi!” Đột nhiên nhìn thấy thân ảnh dưới người Tiêu Nam, da thịt tuyết trắng, lộ ra đầu vai mê người. Mái tóc đen mềm mại kia, tản mác trước ngực, dù không nhìn thấy mặt, nhưng Lý Nhứ Ca biết, đó là Nguyên Nhược Ngữ!!

Sắc mặt Lý Nhứ Ca trở nên xám xịt, “Con mẹ nhà ngươi, còn…. còn….”

Tiêu Nam thâm thúy cười cười, biết Nguyên Nhược Ngữ lúc Lý Nhứ Ca bước vào đã tỉnh lại rồi, liền nhỏ giọng gọi hắn, “Tiểu Ngữ dậy thôi, xem ai đến kia.”

“…..” Nguyên Nhược Ngữ tiếp tục giả vờ ngủ. Giống như biết hắn sẽ như vậy, Tiêu Nam trông rất tự nhiên chuyển người, lại khiến Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy vô cùng…. Vì… Vì…..

Nguyên Nhược Ngữ không thể không cảm thấy dục vọng đang dần thức tỉnh của Tiêu Nam, bởi vì thứ kia vốn vẫn còn đang trong người mình! Thân dưới đã thấy tê liệt, nhưng động tác của Tiêu Nam vẫn khiến Nguyên Nhược Ngữ khẽ run. Mà tất cả đều được làm dưới chăn, Lý Nhứ Ca cho rằng Tiêu Nam vẫn đang rất ôn nhu gọi Nguyên Nhược Ngữ dậy.

Nguyên Nhược Ngữ chịu không nổi mở mắt, trừng Tiêu Nam, mà Tiêu Nam lại dùng một nụ cười hoàn toàn vô hại đáp lại. “Sâu lười, người còn muốn ngủ tới lúc nào?”

Nói xong, lại ‘không cố ý’ động người, Nguyên Nhược Ngữ đỏ bừng cả mặt. Bên ngoài là Lý Nhứ Ca, càng cảm thấy ngượng ngùng. Đại khái biết Nguyên Nhược Ngữ bất mãn, thêm nữa Lý Nhứ Ca nhất định sẽ phát hiện, Tiêu Nam đành chầm chậm rút ra. Lý Nhứ Ca đang ở tiền thính chờ, Tiêu Nam xuống giường đổi y phục. Chỉ là, Nguyên Nhược Ngữ phát hiện, kết quả của một đêm miệt mài là bản thân phải chịu khổ. Cả thân tê liệt khiến hắn không có sức lực. Nguyên Nhược Ngữ lại hung hăng trừng Tiêu Nam. Tiêu Nam buồn cười xoa đầu Nguyên Nhược Ngữ, “Người chờ một chút sẽ muốn cảm kích ta. Ngoan, ngủ thêm một chút đi, đợi lát nữa chúng ta cùng tắm.”

Nói xong, Tiêu Nam hôn nhẹ lên má Nguyên Nhược Ngữ, đi ra khỏi phòng.

Lúc Nguyên Nhược Ngữ đang định ngủ tiếp, cửa phòng lại một lần nữa bị đá văng, hơn nữa còn hoàn toàn đổ xuống. Không biết Tiêu Nam nói gì với Lý Nhứ Ca, vẻ giận dữ trên mặt Lý Nhứ Ca bây giờ so với lúc trước càng tràn đầy. Nguyên Nhược Ngức có chút sợ hãi rúc rúc vào trong. Thấy Lý Nhứ Ca bước nhanh tiến lại, chuẩn bị giật chăn mình ra, Nguyên Nhược Ngữ nắm chặt tấm chăn, “Người làm gì vậy?!”

“Ta!…. Tức chết ta mất! Ta làm cho ngươi xem!” Nói xong, Lý Nhứ Ca không để ý Nguyên Nhược Ngữ mặt đỏ bừng vén chăn lên, nhưng lập tức bị cảnh đẹp trước mặt mê hoặc.

Đều là dấu vết tối hôm qua lưu lại, dấu hôn ám muội, làm nổi bật làn da trắng ngần… Nguyên Nhược Ngữ phát hiện lửa giận của Lý Nhứ Ca bắt đầy biến thành liệt hỏa hừng hực. “Ngươi rốt cuộc đến làm gì a….”

“Ngươi nói gì?” Lý Nhứ Ca trèo lên giường, đối mặt với Nguyên Nhược Ngữ, ánh mắt vẫn còn đang chạy dọc theo cổ hắn, “Trông thực không thoải mái…. Vẫn là mang hương vị của ta mới tốt…..”

Lý Nhứ Ca vươn tay ôm lấy cổ Nguyên Nhược Ngữ, chậm rãi khai hoang ở trên đó.

Nguyên Nhược Ngữ biết hắn muốn làm gì, nhưng lúc này cả người vô lực, mệt mỏi vô cùng, thực sự là không làm nổi. Đành không ngừng kêu Lý Nhứ Ca buông tay…. Thế nhưng dường như không có chút tác dụng.

Lý Nhứ Ca hôn lên đôi môi đang không ngừng nói của Nguyên Nhược Ngữ, một nụ hôn sâu rất thành thục…. Tay cũng to gan luồn xuống dưới, có vẻ không thể chờ tiếp nữa.

Thế nhưng, lúc Lý Nhứ Ca sờ tới tiểu huyệt đã sưng đỏ của Nguyên Nhược Ngữ, sắc mặt liền trở nên khó coi. Vì, xem tình hình hiện tại, là không thể tiếp tục làm tiếp.

Nguyên Nhược Ngữ nói thêm vào, “Ngươi không muốn làm tổn thương ta phải không?”     

…… Lý Nhứ Ca rất không cam lòng mà ngật đầu, suy nghĩ nửa khắc, vẫn là ngoan ngoãn xuống giường, lúc đi ra hung hăng đạp cái cửa đã bị đá đổ trên mặt đất một cái. Sau đó Tiêu Nam như đã đoán được trước bước vào, nói đã đun xong nước.

Nguyên Nhược Ngữ nhớ tới lúc trước Tiêu Nam nói muốn cảm ơn hắn, không nhịn nổi nói, “Tiêu Nam, người thực sự là một tên ma quỷ chính cống.”

“Cảm ơn lời tán dương của Nhược Ngữ thiếu gia. Nếu không thoải mái thì vẫn nên để Tiêu Nam giúp ngài tắm đi.” Tiêu Nam không đợi Nguyên Nhược Ngữ phản đối, ôm lấy Nguyên Nhược Ngữ đi vào phòng tắm.

Nguyên Nhược Ngữ nghĩ, kỳ thực từ lúc bắt đầu, mình đã bị ăn đến sạch sẽ rồi? Biểu hiện của Tiêu Nam lúc trước không có rõ ràng như vậy. Ba năm sau, hắn dường như lúc muốn thứ gì đó, sẽ toàn lực tranh giành. Là cái gì đã làm hắn thay đổi? Là mình sao?

Cho dù Tiêu Nam làm thế nào, mình đều sẽ không thực sự trách hắn? Thực sự là ăn đến sạch sẽ rồi…. Đột nhiên thấy đáng thương Lý Nhứ Ca.

…….

Nguyên Nhược Ngữ vẫn làm sâu gạo, thỉnh thoảng bị Lý Nhứ Ca quấy rầy, nhưng đến thời điểm mấu chốt, đều sẽ bị Tiêu Nam dùng một lý do nào đó khiến ngừng tay. Hắn tuyệt đối là cố ý! Đây là lời Lý Nhứ Ca nói nhiều nhất ở Tiêu phủ.

Chỉ là, cuộc sống thực sự trôi qua tốt đẹp như vậy sao? Tiêu Mộc Dao có thể vì Lý Nhứ Ca mà rời khỏi Tiêu phủ, muốn bước chân vào giang hồ. Cuối cùng, Nguyên Nhược Ngữ vẫn không cho nàng biết, mình chính là Ngôn Ngũ. Thế nhưng, lại nhớ đến khuôn mặt tuyệt mỹ kia, không biết chuyện Thất Dạ đã giải quyết ổn thỏa chưa. Hắn đã từng nói, hắn sẽ tìm mình. Nguyên Nhược Ngữ hoài niệm khuôn mặt đáng yêu lúc tức giận kia, hoài niệm….. còn có người kia, không biết có ổn hay không…..

Nhớ tới lúc Nguyên Nhược Ngữ hỏi Tiêu Nam chuyện ba năm trước.

Tiêu Nam nói, hôm đó vừa may Nhị sư phụ trở lại, mới cùng nhau đánh lùi đám người kia. Người đó, không biết làm gì, dường như cũng không quay về nhà. Hỏi Tiêu Nam, Tiêu Nam cũng không nói, hắn chỉ nói, có lẽ, hắn là người không muốn thấy ngươi nhất, vì hắn là người cảm thấy có lỗi với ngươi nhất trong số bọn ta.   

Nguyên Nhược Ngữ có chút đau lòng nhớ tới khuôn mặt vẫn luôn tràn đầy sức sống đó. Nhưng Tiêu Nam nói với Nguyên Nhược Ngữ, tình hình hện tại, người của Ma giáo càng ngày càng càn rỡ, Tiêu Nam cùng Lý Nhứ Ca liên thủ cũng vô pháp ngăn cản. Nam Cung Li đã luyện thành Thần Long Cửu Thức. Sau chuyện lần đó không lâu, hắn giết chết phụ thân hắn, lên làm Giáo chủ. Mà người đó, cũng đã là Minh chủ võ lâm ngày nay, nhân vật đứng đầu bạch đạo. 

Phi Lăng… Không biết hiện tại người có khỏe hay không…..

Tiêu Nam vẫn là nói cho cho Nguyên Nhược Ngữ biết tình hình. Tiêu Nam nói, không lâu trước đó, Phi Lăng mất tích trong một lần xung đột với Ma giáo, bạch đạo bắt đầu hoảng loạn. Kỳ thực không chắc chắn là bị Ma giáo bắt đi. Lúc trước không nói với Nguyên Nhược Ngữ là do sợ hắn lo lắng. Mà bây giờ, nhìn hành động của Nguyên Nhược Ngữ, không thể không nói ra sự thực.

“Mệnh hắn rất lớn, không sao đâu.” Tiêu Nam an ủi Nguyên Nhược Ngữ còn đang ngẩn người, biết hắn là đang lo cho Phi Lăng. “Ngươi không thể đi tìm hắn sao?”

“Bọn ta cũng đang tìm hắn. Yên tâm, nhất định sẽ tìm ra….”

……

Trong lúc Nguyên Nhược Ngữ vẫn đang vì chuyện Phi Lăng mất tích mà lo lắng, lại nghe thấy chuyện được nói nhiều nhất trên thế đạo lúc này.

Mộc gia giàu nhất thiên hạ, vào mùng tám tháng sau gả con gái. Chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Mộc Kiều Dong. Nơi gả vào, chính là chủ nhân Tiêu phủ có thực lực nhất hiện nay, Tiêu Nam.

Lúc biết chuyện, Nguyên Nhược Ngữ nhớ tới giọng nói nũng nịu kia. Hẳn là một mỹ nhân đi?….. Nguyên Nhược Ngữ cố gắng bảo mình không nghĩ nhiều, nhưng lại phát hiện ra trong lòng càng ngày càng cuống cuồng xao động, có lúc ngồi ngây ra cả ngày không nói tiếng nào, vì, Tiêu Nam đã hai ngày rồi không tới tìm mình.

Nhứ Ca nói, kỳ thức đó là lời đồn Mộc lão gia tạo ra, không hề có thương lượng cùng Tiêu Nam. Chỉ là, nhân vật phiền toái hình như tìm tới cửa, Tiêu Nam gần đây rất bận.

Nguyên Nhược Ngữ nhìn căn phòng vắng vẻ, ngủ không yên. Đi tới trước cửa sổ, mở cửa ra, nhìn lên màn trời đen kịt cùng ánh đèn thấp thoáng dưới lầu.

Phía dưới là một tiểu viện đầy cây cối, chỉ ở chỗ cạnh bên đường mới có thể mơ hồ nhìn thấy bóng cây. Yên tĩnh giống như cái gì cũng không có. Chỉ có gian phòng tối om trên lầu cùng tiếng hít thở của mình Nguyên Nhược Ngữ.

Gần đây thật sự xảy ra rất nhiều chuyện….. Tiêu Nam….. Còn có Phi Lăng……

Nguyên Nhược Ngữ dựa vào cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bóng cây phía dưới. Bóng tối yên ắng, khiến con người ta tĩnh mịch, khiến con người ta nghĩ đến rất nhiều chuyện…..

Nguyên Nhược Ngữ cứ ngẩn ngơ nhìn như vậy…. Cho đến lúc, nhìn thấy một dáng người đi ra từ trong lùm cây, phá vỡ huyễn tưởng đêm khuya.

Nguyên Nhược Ngữ trước tiên nhìn thấy sắc đỏ…. Toàn thân đỏ rực, giống như đốt cháy màn đêm, mái tóc đen thật dài, tùy ý tung bay, đôi tay trắng noãn nổi bật trong đêm đen, đặt lên thân cây bên cạnh, hình ảnh mông lung….    

Nguyên Nhược Ngữ muốn nhìn rõ thêm một chút, cả người ngả về phía trước. Gió đêm thổi tung làn tóc Nguyên Nhược Ngữ, mớn trớn khuôn mặt xinh đẹp đó…. Người áo đỏ kia dường như phát hiện ra Nguyên Nhược Ngữ, cũng ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ là bóng cây che khuất khuôn mặt hắn. Không biết vì sao, Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy, một cảm giác rất thân thuộc…. Thứ cảm giác trỗi dậy từ nơi sâu nhất tim can…. Người đó, nhất định có một dung mạo rất kiềm diễm mỹ lệ….

Nhưng, lúc Nguyên Nhược Ngữ vẫn còn muốn nhìn rõ thêm một chút, người kia lại biến mất. Không biết từ lúc nào, cũng không biết đi đâu…. Nguyên Nhược Ngữ thậm chí bắt đầu hoài nghĩ, mình có phải xuất hiện ảo giác hay không…. Nhìn quanh bốn phía, quả thực không thấy bóng người kia đâu nữa.

Nguyên Nhược Ngữ cảm thấy có thể thực sự là mình đã quá mệt mỏi, đóng cửa sổ lại, cười khổ đè xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, ngoan ngoãn leo lên giường.

Nhưng Nguyên Nhược Ngữ không biết, đêm khuya hôm đó, một bóng người luôn ngồi trên nóc nhà, gió tùy ý thổi tung góc áo đỏ, mái tóc dài đen tựa màn đêm. Người đó, cứ ngẩn người ngồi trên nóc nhà như vậy, tay đặt trước ngực mình, bộ dạng ngưng trọng….. Giống như đè xuống thứ cảm giác kỳ quái trỗi dậy trong lòng.

Mà người áo đỏ không biết là, Nguyên Nhược Ngữ lên giường ngủ nhưng lại không ngủ. Hắn không ngủ nổi, không biết vì sao, vừa nhắm mắt lại liền nhớ tới ngày ba năm trước…. Máu tươi của Phi Lăng…. Thanh kiếm đen xuyên qua ngực mình…..

Nguyên Nhược Nhữ sờ lên vết sẹo nhàn nhạt trên ngực, giống như không thở nổi…. Ngày đó…..

Hồng dạ lệ bay lượn khắp thế gian….

….

Nguyên Nhược Ngữ mở to mắt, một đêm không ngủ.