“Bắt con ả kia lại”, Tiêu Kiến Nhân hét một tiếng ra lệnh,
ta sững sờ.
Cả trăm tên lính trong điện ào tới chỗ ta như cơn thủy triều,
ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn ra, vội dùng sức rút Lệ Đao, sau đó dùng hết sức lực
cha sinh mẹ đẻ ném thẳng về chỗ Dạ Kiếm Ly.
Dạ Kiếm Ly nhẹ nhàng nhảy lên, bay ra một đoạn rất xa mới vất
vả đón được Lệ Đao, sau khi đáp xuống thở dốc một hơi rồi lườm ta.
Ách, hình như ta ném quá xa…
Nhưng mà như vậy cũng không sao, Tiêu Kiến Nhân và Lộ Văn
Phi đứng gần cũng không làm khó Dạ Kiếm Ly đón đao được, huống chi hai người bọn
họ vẫn mải lo căm tức nhìn đối phương.
Dạ Kiếm Ly cười một tiếng, đá tới một cái ghế làm ngã đám
binh lính chạy đầu tiên. Ta đứng trên tượng phật ngọc gấp gáp dậm chân, đứng ở
chỗ này có muốn trốn cũng không trốn đi đâu được, leo xuống cũng không xong,
ách, dù sao bọn lính kia cũng không có cách nào leo lên.
Đám lính đứng bên dưới cũng nhanh chóng phát hiện ra vấn đề
này, một tên thủ lĩnh hô lên: “Xin Quận chúa mau bó tay chịu trói, nếu không tại
hạ…”.
Một cây giáo sáng loáng đâm về phía ta, thế này thì cho dù
không chết cũng bị lủng mấy lỗ trên người. Ta lập tức giơ cao hai tay, “Ta đầu
hàng! Ta leo xuống đây! Các ngươi phải đón được ta a…”.
Tên thủ lĩnh gật gật đầu ra hiệu với hai thủ hạ phía sau,
dang rộng hai cánh tay tạo ra vẻ nghênh đón.
Ta nuốt nước miếng, nhắm mắt lại, nhảy một cái lấy đà hoa lệ,
nhảy lên cao hơn một thước, sau đó mới từ đỉnh tượng phật ngọc cao bốn năm thước
rơi xuống, mấy tên lính bên dưới vừa xông tới sợ hãi đến mức mặt mũi xám xịt,
toàn bộ đều tản ra như chim vỡ tổ. Cuối cùng ta vui vẻ đáp xuống, cái tên thủ
lĩnh vừa nãy cùng mấy tên thủ hạ của hắn tất cả đều lừng lẫy hy sinh, bị ta ngồi
lên bẹp dí đầu óc quay cuồng.
Dạ Kiếm Ly mấp máy miệng tựa hồ muốn phá ra cười, nhưng vẫn
còn hai đại cao thủ phía trước, hắn không thể sơ suất. Hắn dừng lại một chút, rồi
chậm rãi mở miệng: “Sư huynh, năm đó sư phụ nói thế nào, sư huynh không nhớ rõ
sao?”.
Tiêu Kiến Nhân hừ lạnh một tiếng, “Lúc ta rời cốc, sợ rằng
sư đệ ngươi còn chưa ra đời”.
“Không sai”, Dạ Kiếm Ly cũng không tức giận, “Nhưng lúc sư
huynh rời cốc, sư phụ đã nói ‘Tham vọng, chính thì thành đại sự, không thì đều
vô ích’. Sư huynh, xem ra nỗi khổ tâm của sư phụ, sư huynh đều không biết”.
Tiêu Kiến Nhân đứng chắp tay đằng sau, thoạt nhìn không hề sợ
hãi, lão thật sự đã lấy được binh bài rồi sao? Hiện nay Tiêu Thái hậu đã chết, Độc
Cô Bạch lại không muốn tranh đoạt ngôi vị, muốn chiếm ngôi dễ như trở bàn tay.
“Sư phụ ông ta quá lo lắng rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở
về, sư huynh đương nhiên sẽ không làm khó ngươi”.
Dạ Kiếm Ly nắm chặt chuôi đao, chĩa Lệ Đao thẳng vào Tiêu Kiến
Nhân, “Sư huynh, thiên hạ này, vẫn là mang họ Độc Cô, sư huynh không cần phải
toan tính”.
Tiêu Kiến Nhân cười ha ha, “Cho dù ngươi là con của Độc Cô
Vân Thượng, với sức của một mình ngươi, mà đòi tranh giành sao? Hừ, một thằng
nhóc vắt mũi chưa sạch không biết trời cao đất rộng, đừng nói là chỉ ở bên
ngoài điện, trong phạm vi vài dặm xung quanh cũng đã bố trí binh mã của ta, các
ngươi muốn đi cũng không dễ đâu!”.
Trong lòng ta loạn cào cào, biết đối phó thế nào bây giờ, ta
căng thẳng mồ hôi đổ đầy trán. Đột nhiên rầm một tiếng, cửa điện mở tung ra,
binh lính tràn vào như núi lở, đông đến như vậy sao?! Thế này thì ngay cả Dạ Kiếm
Ly cũng không chắc là có thể rút lui an toàn a.
Nhưng sắc mặt Tiêu Kiến Nhân lại thay đổi.
Lộ Văn Phi cởi bỏ áo quan, lộ ra bộ áo đen bên trong, “Tiêu
Minh chủ, núi không dời thì nước chuyển, thiên hạ này, chưa chắc đã là vật ở
trong túi ông”.
Hắn ra lệnh một tiếng, đám binh lính vừa tràn vào lập tức bắt
toàn bộ đám binh lính cũ trong điện, ta cũng không hiểu ra sao, nhưng chắc chắn
tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn.
Tiêu Kiến Nhân chậm rãi hạ khóe miệng không còn cười nữa.
“Ngươi…”, lão nắm tay âm thầm vận khí, “Muốn thế nào?”.
Lộ Văn Phi cười, “Ông biết rõ còn hỏi, ông muốn cái gì, ta
cũng muốn cái…”.
Hắn còn chưa nói hết câu, Tiêu Kiến Nhân đã quát lớn một tiếng
lao tới tấn công, Lộ Văn Phi vội vàng lui về phía sau né đòn. Ta vui vẻ đứng
xem, thế này thì hay rồi, bọn họ đen ăn đen chó cắn chó, chết một người thì đỡ
một phần. Thừa dịp Lộ Văn Phi chưa ra lệnh bắt ta, ta phải lo tìm cơ hội chuồn
trước cái đã.
Độc Cô Bạch ôm Tiêu Thái hậu, mắt điếc tai ngơ với tất cả mọi
thứ xung quanh.
Ta len lén chạy tới phía trước, nhẹ nhàng lắc lắc bờ vai hắn.
Độc Cô Bạch ngẩng đầu, vẫn không thể nói chuyện. Ta không
dám nhìn vào ánh mắt của hắn, chỉ sợ không chịu nổi sự đau đớn chua xót mà hắn
tích lũy cả đời.
Đột nhiên màn lụa bên cạnh ngai vàng giật giật, ta ngẩng đầu
nhìn lên, dáng người có vẻ quen thuộc, nhìn giống như Úy Phong thị vệ thân cận
của Độc Cô Bạch. Hóa ra… Ta biết mà, làm sao hắn có thể không hề chuẩn bị gì chứ,
chẳng qua hắn chưa nhận được lệnh của Độc Cô Bạch cho nên không dám hành động
thôi.
“Ngươi… Bảo trọng”, ta nói nhỏ.
Độc Cô Bạch lắc đầu, hắn cố gắng giơ tay lên, run rẩy muốn
vươn qua.
Ta lại không đành lòng, liền nắm lấy tay hắn.
Đằng sau đột nhiên có tiếng lưỡi kiếm xé gió lao đến, ta
theo bản năng đẩy ngã Độc Cô Bạch ra sau, là binh khí của Lộ Văn Phi bị Tiêu Kiến
Nhân đánh văng rơi xuống bên cạnh ta. Ta còn giật mình chưa kịp hoàn hồn, đột
nhiên cổ bị kéo lại, cả người bị túm lên nhét vào ngai vàng hoàng đế.
Cái này mới mẻ nha, hmm, lão nương cuối cùng cũng được ngồi
vào cái ghế này, nhưng cũng bực bội, ngồi đây cao quá, không hề thoải mái.
Ta đang nhăn nhó, bỗng chạm phải ánh mắt khó chịu của Dạ Kiếm
Ly. Hắn ở giữa Lộ Văn Phi và Tiêu Kiến Nhân, bên trái một quyền, bên phải một
đao, hoàn toàn rối loạn. Cũng có thể là do hắn còn phải ôm Niệm Vãn, không thể
nào thi triển toàn lực. Từ vị trí đứng của bọn họ, có thể nói rằng người ném ta
lên đây chắc chắn là Dạ Kiếm Ly.
Hắn thi triển khinh công đáp xuống bên cạnh ta, tư thế cực kỳ
hoa mỹ. Ta nhìn đến ngây người, hắn hừ nhẹ một tiếng.
“Giờ phút này, cô còn có tâm trạng nói chuyện khanh khanh ta
ta với Nhị điện hạ?”.
Trong bụng ta vui mừng, không nhịn được, chế nhạo hắn: “Tiểu
Dạ Tử cũng rất có tâm trạng ghen a”.
Dạ Kiếm Ly khẽ rướn người, cáu giận nói: “Lại còn… Lại còn tên
Lộ tướng quân kia, cô… Cô rốt cuộc…”.
Ta còn chưa kịp nghe rõ nửa câu cuối, đã thấy Tiêu Kiến Nhân
bị Lộ Văn Phi đánh một chưởng, phun ra ngụm máu tươi.
Tiêu Kiến Nhân ôm ngực, “Quân của ta… Còn canh giữ ở ngoài
điện, các ngươi… Đừng mơ rút lui an toàn!”. Dứt lời, phẫn hận liếc Lộ Văn Phi,
nắm quyền đánh tới Dạ Kiếm Ly.
Ta kinh hoảng la lên một tiếng, chuyện phát sinh quá nhanh,
Dạ Kiếm Ly còn đang đưa lưng về phía lão, hai bên đều là cao thủ, chỉ cần sai lầm
một chút là mất mạng như chơi. Mắt thấy Dạ Kiếm Ly ôm Niệm Vãn khó né được, đầu
ta nóng lên, xông tới quát: “Mau tránh ra!”.
Hắn lập tức nghe lời phi thân né sang, nhưng tầm mắt Tiêu Kiến
Nhân không hề thay đổi, vẫn lao nhanh về phía này, trong lòng ta chấn động, chẳng
lẽ… Mục tiêu của lão, là ta?
Đừng nói là ta cái gì cũng không biết, cho dù có biết cũng
đã quá muộn…
Vẻ mặt Lộ Văn Phi hoảng sợ, hắn quơ lấy một thanh kiếm, đâm
thẳng về phía Tiêu Kiến Nhân.
Ta mơ hồ nhìn thấy trên thanh kiếm kia nhè nhẹ toát ra nội lực,
sợ hãi đến mức ngồi đờ ra tại chỗ.
Dạ Kiếm Ly vừa phi thân đi vội lao ngược trở lại, bóng áo đỏ
lướt nhanh như tia sét, cũng không kịp vận công, đỡ hết một chưởng toàn lực của
Tiêu Kiến Nhân.
Tóc trắng bay lộn xộn, Niệm Vãn sắp té xuống, ta từ sau lưng
Dạ Kiếm Ly vươn tay ra, khó khăn đón lấy Niệm Vãn. Vừa ngẩng đầu lên, đối diện
ánh mắt đỏ như máu của Tiêu Kiến Nhân, một thanh trường kiếm đâm xuyên ngực
lão.
Lão trợn tròn hai mắt, vươn tay về phía ta, không cần suy
nghĩ, ta nghiêng người, phía sau là ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng.
Tiêu Kiến Nhân tham lam nhìn lên ngai vàng, mắt vẫn mở to, rồi
nhanh chóng sụp xuống.
Một đời kiêu hùng, kết quả cũng chỉ có vậy.
Tham vọng, chính thì thành đại sự, không thì đều vô ích.
Ta lui về phía sau một bước, giúp Dạ Kiếm Ly nâng Niệm Vãn,
dần dần cảm thấy đuối sức. Vừa định nói chuyện, Dạ Kiếm Ly tự dưng ngã xuống,
ta ôm thêm Dạ Kiếm Ly, đỡ không nổi bị kéo ngã thành một đoàn.
Niệm Vãn đã bắt đầu cứng lại, trong lòng ta lo lắng, đẩy đẩy
Dạ Kiếm Ly, “Tiểu Dạ Tử, mau tìm cách rời khỏi đây, Tiểu Dạ Tử? Tiểu…”.
Ta không nói được nửa câu sau, bởi vì bàn tay cảm thấy ấm
nóng, máu đỏ tươi tràn ra từ khóe môi Dạ Kiếm Ly, ta lập tức không còn suy nghĩ
được gì nữa.
Hắn bị thương.
Hắn… Làm sao lại bị thương?
Dạ Kiếm Ly lắc đầu, đưa tay cầm Lệ Đao lên, lớp mạ vàng dọc
theo lưỡi đao bị đánh nát, lộ ra kim loại màu xám tro cổ xưa bên trong. Ta ngẩn
ngơ, một chưởng của Tiêu Kiến Nhân rốt cuộc là uy lực tới mức nào, mà có thể
đánh Lệ Đao rách tả tơi?
Ta ngẩng đầu, Lộ Văn Phi nhìn ta nửa cười nửa không.
“Không ngờ nhà Độc Cô toàn là những kẻ si tình, vì cô, hắn
chẳng tiếc liều mạng”.