Một ngày trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến ban đêm, Dạ Kiếm
Ly đỡ ta xuống ngựa, mơ hồ có mùi thơm thức ăn truyền đến, từ ngày hôm qua đến
giờ ta chưa ăn uống gì, đã sớm đói bụng đến mức đầu óc choáng váng, cho nên khi
hắn mang ta vào khách điếm, ta vui vẻ đến mức khoa tay múa chân. Ngoài dự đoán
của ta, Dạ Kiếm Ly thản nhiên nói: “Chưởng quỹ, hai gian phòng hảo hạng”.
Ta kháng nghị níu chặt tay áo của hắn, nhưng Dạ Kiếm Ly
không để ý tới, ta đành phải thất thểu đi theo hắn lên lầu. Tiểu nhị của khách
điếm cười nói: “Cô nương, đôi mắt của cô không tiện, giường nhỏ ở bên phải, cô
cẩn thận một chút kẻo trật chân té, một lát nữa ta sẽ đem nước nóng tới cho
cô”.
“Đem thêm cho ta một bàn rượu ngon thức ăn ngon!”, ta vội la
lên. Tiểu nhị lên tiếng trả lời rồi rời đi, ta mò tới giường đệm chậm rãi nằm
xuống, nằm xuống rồi mới phát hiện ra ta chắn hẳn là đã đến khách điếm của
chính mình, giường đệm ở cổ đại cứng muốn chết, cho nên giường đệm của khách điếm
Kỷ gia ta đều sai người trải một lớp bông thật dày, mềm mại thoải mái. Ta chộn
rộn mò tới góc chăn, quả nhiên có thêu một chữ “Kỷ”.
Làm sao để lưu lại ám hiệu cho bọn người Thanh Phong Các
đây? Suốt cả chặng đường ta đều không có cơ hội, đến chi nhánh khách điếm của Kỷ
gia, trên người ta có lệnh bài của chưởng quỹ nên cũng không lo bọn họ không nhận
ra ta, nhưng phiền toái chính là thân phận và mục đích của Dạ Kiếm Ly vẫn có điểm
đáng nghi, nên cũng không thể cho hắn biết thân phận thật của ta được…
“Cô lại đang có chủ ý quái quỷ gì vậy?”.
Giọng nói vừa vang lên bên tai, ta sợ đến mức run cả tay, Dạ
Kiếm Ly nhìn thấy góc chăn có thêu chữ, cười nói: “Không lẽ cô và khách điếm Kỷ
gia này cũng có quan hệ gì sao?”.
Trúng tim đen rồi! Lòng ta lo lắng, giả bộ phản ứng khinh
thường lời nói của hắn.
Người này thông minh đến mức đáng hận, ta phải nhanh chóng
tìm được thần y Trường Sinh trị lành đôi mắt, nếu không sớm muộn gì cũng bị hắn
làm cho suy nhược thần kinh.
Tiểu nhị khách điếm kịp thời đưa rượu và thức ăn tới, Dạ Kiếm
Ly cũng không biết xấu hổ ngồi xuống cùng ta ăn uống. Không hổ là đầu bếp nhà
ta, ngay cả Thịt Viên Tứ Hỉ[1] bình thường mà cũng có thể làm thành món ăn ngon
như vậy, ta bưng chén ăn uống ngấu nghiến, bởi vì không nhìn thấy cho nên va chạm
ồn ào như đi đánh giặc. Dạ Kiếm Ly chịu không nổi kiểu vô học của ta, tới lúc
ta va phải đôi đũa của hắn không biết đã là lần thứ bao nhiêu, hắn rốt cục bộc
phát.
“Cô nương có thể ưu nhã một chút hay không!”.
“Ta… Không nhìn thấy…”, trong miệng chứa đầy đồ ăn, ta nói
chuyện hết sức khó khăn: “Huynh… Có thể nhìn… Thấy… Sao lại… Còn để… Ta đụng… Đụng
đũa?!”.
Dạ Kiếm Ly chán nản, quyết định không để ý tới ta nữa mà tự
mình chậm rãi ăn tiếp. Nhưng khi hắn vừa từ tốn rót chén rượu xong, trên bàn đã
không còn món ăn mặn nào.
“Cô, cô thật sự mù sao?”, hắn hoảng sợ nói: “Mù mà gắp thức
ăn sao lại chính xác như vậy?!”.
“Hắc hắc”, ta ngại ngùng gãi gãi đầu, gần đây khứu giác càng
ngày càng nhạy bén, ta cũng muốn chỉ ăn rau quả thôi cho mát miệng nha, chẳng
qua là chiếc đũa không tự chủ được nên… Bản năng con người, bản năng mà thôi.
Ta thuận tay mò tới chén rượu mà Dạ Kiếm Ly mới vừa rót, uống một hơi cạn sạch,
thỏa mãn ợ lên một cái.
Giọng Dạ Kiếm Ly rầu rĩ, làm như ghét bỏ giơ tay lên bịt miệng
bịt mũi, “Ta ban đầu còn hoài nghi cô là hậu nhân của danh môn hoặc là thiên
kim nhà quan, bây giờ nhìn lại cô nhất định là xuất thân từ Cái Bang”.
Ta không phản ứng chỉ nhún nhún vai, “Ăn no rồi sao, vậy thì
đi đi, bổn cô nương muốn nghỉ ngơi”.
Một lúc lâu không có tiếng động, cửa phòng đột nhiên “kẽo kẹt”
một tiếng đóng kín lại, ta mới biết được hắn đã rời đi rồi. Thở dài dằng dặc, vẫn
là không nên nghĩ tới việc để lại ám hiệu như thế nào, người này cứ như quỷ, mặc
dù không nhìn thấy nhưng vẫn thấy hắn có chút mờ ám, thật buồn bực.
Lúc ta đứng dậy không cẩn thận đụng rớt một vật, sờ sờ có vẻ
giống như là một cái mũ đội đầu có lưới vải, mang theo mùi thơm đặc biệt của Dạ
Kiếm Ly. Thì ra người này luôn đội mũ sa, vậy rốt cuộc đã từng có người nào
chân chính nhìn thấy hắn chưa? Không chừng hắn là người xấu xí muốn che gương mặt
quái dị nên mới đội cái này, hắc hắc hắc.
Đang lúc ta mông mông lung lung sắp ngủ, phía dưới lầu đột
nhiên náo nhiệt hẳn lên, tiếng người nói chuyện ồn ào. Ta rúc đầu chui vào
trong chăn cũng không ngăn được tạp âm xuyên qua, rốt cuộc không chịu nổi. Ta vừa
mới ngồi bật dậy, cửa phòng đã bị gõ vang.
Ta lần mò đi đến mở cửa, giọng nói đáng thương của tiểu nhị
vang lên: “Cô nương cô chịu khó một chút được không, có một nhóm người trong
giang hồ đến quán, bọn họ cũng muốn ở phòng hảo hạng, chuyện này…”.
Muốn ta nhường phòng sao? Cũng không phải là không được, chẳng
qua là…
“Khách điếm Kỷ gia cũng không phải là không có thế lực, mấy
người trong giang hồ thì có cái gì mà sợ?”.
“Cô nương, cô có điều không biết…”, tiểu nhị hết sức lo lắng,
lặng lẽ rỉ tai ta: “Nhóm người này gồm thiên kim của võ lâm minh chủ Tiêu đại
hiệp cùng với vài vị thiếu hiệp, những nơi khác không tới chỉ chịu tới tửu lâu
Kỷ gia, chuyện này… Đắc tội không nổi đâu, cô nương nhường cho một gian là được
rồi…”.
“Tại sao không tìm hắn đòi phòng?”, ta nhướn một bên lông
mày, chỉ sang phòng Dạ Kiếm Ly.
“Cái này…”.
“Hắn nhìn qua không dễ chọc vào sao?”.
Tiểu nhị không lên tiếng, đoán chừng là chỉ gật đầu chứ
không nói gì. Ta hừ một tiếng, vẫn là nên trở về phòng thu dọn đồ đạc thôi, dù
sao cũng là nhà mình làm ăn, ta không chiếu cố còn có ai chiếu cố nữa đây. Tiểu
nhị bất đắc dĩ thở dài rồi tạ ơn trời đất, ta cầm lấy cái mũ của Dạ Kiếm Ly rồi
mò sang gian phòng cách vách, oanh oanh liệt liệt đẩy cửa bước vào.
“Tiểu Dạ Tử, huynh bỏ quên mũ sa ở…”.
Cánh cửa đột nhiên tự động đóng kín lại, suýt chút nữa kẹp
luôn cả tóc ta, ta sợ hết hồn.
“Đi vào tại sao không gõ cửa?”, Dạ Kiếm Ly lười biếng nói,
giọng nói cũng là từ trong vang ra ngoài.
“Bên ngoài ồn ào náo nhiệt như vậy huynh cũng không nghe được
đâu!”, ta lần mò tới cái bàn, “Huynh đang ở đâu trong phòng vậy?”.
“Có chuyện gì thì nói mau”. Tiếng nước chảy tí tách, chẳng lẽ
là đang rửa mặt sao?
“Không đủ phòng hảo hạng, ta với huynh chen chúc cùng một
gian vậy”. Ta đặt mũ sa của hắn lên bàn, “Này, đồ của huynh này”.
“Chen chúc cùng một gian?”, giọng nói nhàn nhạt không còn
bình tĩnh.
“Ta mù cũng không nhìn thấy huynh, huynh đâu có chịu lỗ, ta
không để ý đến huynh là đàn ông thì thôi chứ…”, ta lầm bầm nói: “Cho nên nhường
giường cho ta đi…”.
“…”, tiếng nước lại vang lên, người này sao chỉ lo rửa mặt
không để ý tới ta gì hết vậy. Ta khó chịu đứng lên, “Này, huynh rốt cuộc là
đang làm gì thế hả…”.
“Tiểu Kỷ cô nương ân cần như vậy chịu nhường gian phòng cho
người khác, đích thị là phải có lợi lộc rồi”.
…
Người này không cần phải thông minh như vậy có được không!
Ta nhẫn nhục gật gật đầu, “Tiểu nhị khách điếm đã đồng ý với
ta an bài Tiêu Linh ở gian phòng của ta”.
Tiêu Linh là nữ nhi của Tiêu Kiến Nhân, là mỹ nhân danh chấn
giang hồ.
“Thông minh”, Dạ Kiếm Ly cười nói.
“Đúng vậy nha”, ta đắc ý tiếp lời: “Ở ngay cách vách, có thể
thuận tiện nghe lén lại càng dễ dàng ẩn nấp…”.
Hình như ta lỡ buột miệng rồi…
“Ta là trộm mà, đương nhiên phải cẩn thận đề phòng những kẻ
võ lâm chính phái này”.
Dạ Kiếm Ly không nói gì, chỉ có tiếng nước chảy nhẹ nhàng, hắn
rốt cuộc đang làm gì vậy, ta khó hiểu men theo tiếng nước chảy sờ soạng bước
lên vài bước, đột nhiên chạm phải một tấm mành, tiếng nước chảy bỗng ngưng bặt.
Hmm, hắn quả nhiên ở chỗ này, ta vung tấm mành lên muốn nói
chuyện… Một gáo nước nóng đột nhiên đổ ập xuống đầu ta. Ta nhất thời sặc đến
không thở nổi, tay trái vịn chặt một cái vật gỗ ướt nhẹp, tay phải lại chạm
trúng một thứ gì đó mềm mại mịn màng, ấm áp như ngọc… Trong lòng ta còn đang buồn
bực, đây là cái gì vậy…
Đột nhiên chợt nhận ra, ta vội lui về phía sau mấy bước,
“Huynh, huynh là đang…”.
(Tiu Ú: haha =]] được ăn đậu hủ của ca ca nhé =]] )
“Xin lỗi, đã quên mất cô không nhìn thấy gì”, hắn chậm rãi
nói, tiếng nước chảy lại vang lên thanh thúy. Ta làm sao lại ngốc như vậy a… Rõ
ràng là người ta đang tắm mà, chẳng qua là Dạ Kiếm Ly có thể vừa tắm vừa hàn
huyên cùng một người khác phái ở chung một phòng mà lại vui vẻ như vậy, thật là
bội phục. Nhưng mà hắn dám cầm gáo nước dội lên một cô gái mù lòa yếu đuối, thật
sự là rất quá đáng! Ta tức giận quơ quả đấm nhỏ, “Huynh dám cầm gáo nước tắm dội
lên người ta!”.
(Tiu Ú: chị mà yếu đuối cái chỗ nào *nhìn khinh bỉ*…)
“Tiểu Kỷ cô nương có thể tránh ra hay không, Dạ mỗ không
quen lúc tắm rửa có người khác ở bên cạnh”.
Ta bĩu môi rồi đột nhiên cười tà ác, “Tiểu Dạ Tử, nếu ta nói
cho huynh biết ta không có bị mù…”.
Dạ Kiếm Ly không chút sợ hãi không hề đổi giọng, “Nếu như cô
không mù, sao cứ đứng nói chuyện với cái màn như vậy?”.
…