Nữ chính của bộ truyện rốt cuộc cũng được cùng đi với mỹ
nam, cả nước ăn mừng.
Nhưng Dạ Kiếm Ly kiên trì không chịu mang ta “bay khỏi” rừng
cây này, lý do là ta quá nặng, hơn nữa trên người ta lại rất bẩn.
Ta âm thầm nảy ra kế hoạch nhất định phải thừa dịp hắn không
chú ý mà bôi nước mũi lên người hắn, cái kế hoạch này vô cùng vĩ đại, con đường
tìm kiếm thần y Trường Sinh rất xa, không lo không có cơ hội.
Đêm đó Dạ Kiếm Ly đốt một đống lửa nhỏ, trước mắt ta một mảnh
ấm áp chập chờn.
“Tiểu Dạ Tử, huynh có chuyện gì phải làm? Trên đường sao
không thuận tiện ghé làm luôn?”.
Lúc đầu Dạ Kiếm Ly không nói gì, ta nghĩ là hắn không muốn
trả lời, cho nên bĩu môi không nói nữa.
Một lúc lâu, hắn phản ứng, “‘Tiểu Dạ Tử’… Là đang gọi ta
sao?”.
Ta gật đầu, cái biệt danh này là để phân biệt với Diệp Vô Trần
nên ta mới đặt thêm chữ ‘Tử’ cho hắn[1]. Nhưng cũng không thể nói cho hắn biết
ta có liên quan tới Diệp Vô Trần, cho nên ta cực kỳ hòa ái cười nói: “Sao vậy?
Không thân thiết sao?”.
“…”.
“Huynh không thích sao… Vậy thì A Kiếm? Nếu không thì gọi Dạ
ca ca? Ly ca ca?”.
…
“Tiểu Dạ Tử là tốt lắm rồi”, giọng nói của hắn tràn đầy nhẫn
nại. Nếu như ta nhìn thấy được, sắc mặt Dạ Kiếm Ly lúc này nhất định là rất thú
vị.
“A, Tiểu Dạ Tử, ta hỏi lại vấn đề của ta…”.
“Không cần, lần này ta xuống núi, chỉ vì Đại Hội Anh Hùng của
võ lâm minh chủ Tiêu Kiến Nhân, vốn là ta không muốn tham dự loại tục sự giang
hồ này, nhưng lệnh sư phụ khó cãi mà thôi”.
“Uhm, lời của sư phụ đương nhiên phải nghe, Tiểu Dạ Tử thật
đúng là ngoan nha”.
Ngọn lửa phực lên, ta đoán Dạ Kiếm Ly đang cố nén ý nghĩ muốn
phanh thây ta, cho nên ta cười như một tên trộm. Phải đối mặt với đám người bạch
đạo, nghe nói bọn họ so ra còn âm hiểm hơn, nếu để cho bọn họ biết được thân phận
của ta, vậy cũng không ổn, huống chi ta hai mắt đều đã mù, nhất định phải tìm một
hộ vệ trước.
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng ta biết trước mắt có một người
vô cùng thích hợp.
Dạ Kiếm Ly tên khôn này dường như rất bí ẩn, ngay cả Thanh
Phong Các ta cũng là gần đây mới biết được Tuyệt Địa tiên nhân còn có một đệ tử
bậc nhất như vậy, tuổi còn trẻ, nhưng một thân võ công trên giang hồ không ai
là không khiếp sợ. Ngay cả việc làm của hắn cũng rất kỳ quái, nói là muốn tìm bảo
vật khắp thiên hạ, tất cả đều đeo lên trên thanh Lệ Đao của hắn, bao gồm cả đồng
tiền xu 1 Yuan của ta…
Tiền xu? Ta sửng sốt, lập tức nảy ra chủ ý.
“Tiểu Dạ Tử, huynh có từng gặp ta chưa?”.
“Người như cô ném trong đám người cũng không tìm ra được, có
từng gặp cũng không nhớ rõ”.
Phải nhẫn nại, ta tự nói với mình. Bây giờ người ta mới là
lão Đại.
“Cái này, ta cùng với bọn người trong chính phái cũng có
chút qua lại, huynh có thể đừng để cho bọn họ nhìn thấy ta hay không?”.
“Sao vậy? Cô trộm tiền của người ta sao?”.
“Làm sao huynh biết?!”, ta làm bộ rất khiếp sợ nhìn hắn, giọng
nói tràn ngập sùng bái, “Không hổ là Lệ Nhân Lệ Đao!”.
Dạ Kiếm Ly rùng mình, “Cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra
đi”.
Ta cười cười, “Ta đây cứ việc nói thẳng vậy, thật ra thì… Ta
là trộm”.
“…”, Dạ Kiếm Ly trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: “Muốn lừa
gạt ai vậy, cô một chút võ công cũng không có, đừng nói chi là khinh công, làm
sao là trộm?!”.
“Ai nói không có võ công thì không thể làm trộm?”, ta không
phục kêu lên: “Đó là bí mật nghề nghiệp, huynh đừng hỏi”.
Dạ Kiếm Ly cũng không nói nữa, ta nhận ra giọng nói của mình
vô cùng lớn lối, nên lại có chút nịnh hót, “Huynh không tin sao? Huynh có còn
nhớ rõ Bạc Giác của huynh từ đâu mà có không?”.
Dạ Kiếm Ly cả người chấn động: “Làm sao cô biết… Cô không phải
là mù sao…”.
“Ta dĩ nhiên biết! Bởi vì nó chính là do ta trộm, lại không
cẩn thận bị huynh cướp đi…”.
…
Dạ Kiếm Ly chợt nói: “Thì ra là như vậy, ta còn tưởng rằng
lúc đó ta đã gặp được Các chủ Thanh Phong Các, chỉ nghĩ hắn đích thị là một kẻ
không đơn giản, cho nên đồ bị cướp đi cũng không thèm nhìn xem là ai làm… Hóa
ra là do cô trộm đi trước sao?”.
“Không sai, chính là ta. Ta sau khi mù vẫn luôn quanh quẩn
bên cạnh huynh, chính là muốn trộm Bạc Giác về…”.
Thượng đế phù hộ, bên trong những lời này cũng chỉ có một
chút giả dối thôi nha. Ta không nhìn thấy vẻ mặt Dạ Kiếm Ly, cũng không biết hắn
có tin tưởng hay không, cho nên ta thành khẩn chớp mắt cố gắng làm ra một bộ dạng
đàng hoàng, chỉ nghe “hừ” một tiếng, Dạ Kiếm Ly liếc xéo một cái rồi nói: “Đừng
có giả bộ, cô không giống người đàng hoàng”.
“…”, ngụy trang thất bại. Ta định giả bộ thành kẻ vô lại, đầu
nghiêng một cái, miệng nhếch lên, hai chân bắt đầu lắc lư, đúng tiêu chuẩn lưu
manh hiện đại.
“Sao vậy? Cô còn bị giật kinh phong nữa hả?”.
…
Để mình có thể sống lâu thêm hai năm, ta quyết định không cố
gắng nói chuyện với hắn nữa. Ta nghĩ ta là không thể tin Dạ Kiếm Ly được. Không
nói đến chuyện có thể bỏ lại ta, hắn cũng có thể một đao bổ ta ra làm hai, ta
như vậy cũng không thể có chút phản kháng. Nhưng ta thật sự quá mệt mỏi rồi…
Sau mấy ngày mù quáng, thân thể và tinh thần của ta đã bị kéo căng thành một đoạn
thẳng, cũng sắp đứt rồi…
Nhưng lập tức ta lại cảm thấy ta hẳn là nên tin tưởng hắn, bởi
vì ta đã ngủ mất rồi… Đừng nói ta là heo, ta thật sự mệt mỏi mà.
Ngày hôm sau gió sớm thổi nhè nhẹ, trước mắt một mảnh ấm áp,
ánh mặt trời rực rỡ tỏa khắp nơi.
Ta lau nước miếng bên khóe miệng, buồn ngủ ngáp dài, “Tiểu Dạ
Tử…”.
Chim hót thanh thúy, trong khu rừng lớn như thế không nghe
thấy tiếng hít thở của người thứ hai.
Ta nhất thời nóng nảy, sự sợ hãi trong bụng đột nhiên chuyển
thành tức giận: Khá lắm Dạ Kiếm Ly! Lại dám bỏ rơi ta!
“Bà nội nó! Ngươi lại dám lừa…”, trong miệng còn chưa mắng
xong, từ phía xa đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, một mùi thơm quen thuộc
lưu luyến bay đến.
Dạ Kiếm Ly cất giọng lạ lùng: “Ta thấy người nào đó đi đường
không tiện, nên mới một mình xuống núi dắt con ngựa yêu của ta lên, ai ngờ người
nào đó không biết cảm kích còn chưa tính, miệng lại còn phun lời thô tục!”.
Ta lập tức trở thành đứa con ngoan ngoãn đi tới phía trước
vài bước, chột dạ vò đầu cười khúc khích, “Cái này… Ha ha… Cám ơn”.
“Đừng nói cám ơn với gốc cây đại thụ nữa, tới đây”.
Vậy cũng nói được, nếu ta có thể đi tới phía hắn thì ta còn
nói chuyện với gốc cây đại thụ làm gì! Dạ Kiếm Ly đại khái cũng đã nhìn ra, cho
nên bất đắc dĩ thở dài, chỉ nghe có tiếng bước chân từ xa đến gần, đột nhiên Dạ
Kiếm Ly oán trách nói: “Trước tiên lau sạch nước miếng của cô đi đã!”.
Người này thật lắm bệnh, ta cầm tay áo lung tung lau miệng,
Dạ Kiếm Ly cẩn thận lôi kéo ta, dường như sợ đụng phải chỗ dính nước miếng,
cánh tay ta rơi xuống một chỗ ấm ấm mềm nhẵn, hình như là một loại động vật nào
đó.
“Đây là ngựa của ta”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên nói, trong giọng
mang theo vẻ kiêu ngạo không che dấu được. Có cái gì mà đắc ý a, chẳng lẽ con
ngựa này vẻ ngoài rất đẹp sao? Uhm, dựa theo tính cách hoàn mỹ của Dạ Kiếm Ly,
đoán chừng là không sai. Cho nên ta liền nịnh hót: “Con ngựa thật tuấn tú…”.
“Đừng vuốt mông ngựa[2]! Cô cũng có nhìn thấy gì đâu…”.
…
Thất bại, ta cúi đầu như đưa đám, “Nó tên là gì?”.
Lần này lại hỏi khó Dạ Kiếm Ly rồi, chỉ nghe hắn mờ mịt hỏi
lại: “Tên?”.
Ta tưởng tượng thấy vẻ mặt lúc này của Dạ Kiếm Ly, liền đắc
ý, “Đúng vậy nha, tên, không phải người ta thường nói ngựa đẹp ngựa quý đều phải
có một cái tên đặc biệt ư, ví dụ như là Tật Phong… Thiểm Điện…”.
“Nhàm chán”.
“Vậy thì Tấn Lôi…”.
“Không có sáng tạo”.
“Điện La thì sao?”.
“Không có cá tính”.
“Huynh muốn có cá tính sao, vậy thì gọi là Con Lừa đi, bảo đảm
không có bất kỳ một con ngựa nào có cái tên này!”.
Dạ Kiếm Ly hoàn toàn hết chỗ nói. Nhưng con ngựa kia lại phối
hợp vui mừng hí lên một tiếng, dường như rất thích ta gọi nó như vậy. Ta vui vẻ
vuốt mặt con ngựa, “Tiểu Lừa a Tiểu Lừa, sau này phải nghe lời tỷ tỷ”.
“Cô đừng kêu loạn nó!”, Dạ Kiếm Ly hung hăng quát, ý đồ ngăn
cản ta chửi bới con ngựa yêu của hắn. Nhưng mà dường như đã muộn, ta đã quyết định
mua thêm một cái chuông cho Tiểu Lừa, buộc đằng sau đuôi cho dễ tìm thấy, khà
khà.