Đầu tiên, sợi tơ hồng tinh tế vạch một vòng tròn trên ngực hắn, rồi sau đó, tơ hồng tiến vào vòng tròn, dệt một hình thoi nho nhỏ ở chính giữa vòng tròn.
Đồ án đến đây là kết thúc.
Vốn nghĩ rằng mình sẽ có một cái đồ ăn cực kỳ ngầu lòi, Tịch Ca có chút thất vọng.
Đồ án kiểu này không khỏi quá đơn giản.
Loại đồ án này có cầm đi làm hình dán cũng chẳng ai mua… đáng nhẽ mình nên sở hữu đồ án tốt hơn mới đúng… Ừm, ít nhất nên phức tạp hơn một chút chứ nhỉ?
Hắn nói thầm, đưa tay vuốt ve đồ án trên ngực.
Rhein đứng bên cạnh cũng thấy được vết máu trên ngực Tịch Ca.
Cậu đang thầm nghĩ đồ án này trông có chút quen mắt, bỗng thấy Tịch Ca xoa xoa ngực mình.
Rhein: “…”
Những ngón tay đang ấn trên ngực Tịch Ca cũng như đang ấn vào ngực cậu.
Cậu có chút khó thở.
Cậu đột nhiên cảm thấy một màn trước mắt này quá sức chịu đựng của cậu. Cho dù là thế nào, cậu không nên tiếp tục ở đây.
Cậu lắc mình rời đi.
Tịch Ca Có chút không cam lòng, đang thử kiểm tra vết màu trên ngực mình, rất nhanh hắn đã có thu hoạch!
Hắn phát hiện những nét chính của đồ án trên da sẽ không thay đổi, nhưng các chi tiết xung quanh sẽ phản ứng lại dưới kích thích từ ngón tay hắn.
Ví dụ như lúc hắn ấn xuống ngực, bên trong vòng tròn đột nhiên xuất hiện những điểm đỏ.
Chúng nó rất mờ, thi thoảng sẽ trượt nhẹ xuống phía dưới, dịch một đoạn ngắn thì lại biến mất.
Lại ví dụ như khi hắn dùng móng tay cào ngực, trên vòng tròn đột nhiên xuất hiện vết máu thật nhỏ, những vết máu này có ngắn có dài, một số liên kết với vòng tròn, một số lại không, điểm chung là, chúng nó đều nhạt hơn những đường nét chính của đồ án.
Nếu dùng cơ thể con người để hình dung, thì chúng nó giống như mao mạch vờn quanh động mạch chủ.
Hơn nữa, những mao mạch này không phải luôn luôn đứng im tại một vị trí.
Tịch Ca tiếp tục kiểm tra làn da trên ngực, thế giới Hắc Ám hấp dẫn hắn nhất bởi những điều khác biệt, đương nhiên hắn cũng quan tấm đến những thứ không bình thường trên người mình.
Hắn hưng trí bừng bừng chia sẻ với Rhein: “Bì Bì, cậu xem ngực tôi này!”
Nhưng thật lâu chẳng có ai đáp lại.
Hắn ngẩng đầu, mới phát hiện Rhein không biết đã rời đi từ khi nào.
Tịch Ca buồn bực lẩm bẩm: “… Đi đâu rồi? Đang muốn chia sẻ với cậu ấy về vết máu của mình.”
Tuy rằng thành công đột phá Nam tước trong lúc mơ ngủ thiếu một phần ly kỳ hồi hộp, nhưng cũng không thể ngăn được tâm tình rạng rỡ của Tịch Ca, gặp ai cũng mang theo ba phần tươi cười, khiến bạn học trong trường mỗi khi thấy Tịch Ca đều không khỏi ngạc nhiên:
Rốt cuộc là hôm nay mặt trời mọc đằng tây, hay là người này uống lộn thuốc?
Không dưng tự nhiên lại thân thiện như vậy, thật đáng sợ, giống như bị đoạt xác mà tiểu thuyết hay viết ấy.
Tịch Ca mới không có thời gian chú ý đến ánh mắt của người khác đâu.
Hắn lên lớp xong, liền mượn nhiệt kế điện trở từ phòng thí nghiệm, mang về nhà kiểm tra dị năng của mình. Vất vả lắm mới từ huyết tộc phổ thông đột phá thành huyết tộc có tước hiệu, hắn không chờ nổi muốn xem dị năng của mình đến tột cùng đã biến hóa đến mức độ nào.
Đầu tiên hắn kiểm tra thiên phú thứ nhất, cũng là năng lực hắn để ý nhất, thời gian câm lặng!
Hắn phát động dị năng với con cá nhỏ trong bể, thời gian câm lặng.
Một, hai, ba… Ba giây đồng hồ.
Cá nhỏ đứng yên ba giây đồng hồ, lại rung đuôi đắc ý, thản nhiên bơi qua bơi lại.
Tịch Ca: “…”
Rhein: “…”
Tịch Ca tức giận đến thiếu chút nữa đập vỡ bể cá: “Tôi không tin! Tôi phải thử lại!”
Nhưng mà thử một lần hai lần ba lần, ba giây vẫn hoàn ba giây, không chút sứt mẻ, lạnh lùng cười nhạo sự cố chấp của Tịch Ca.
Rhein có chút đồng tình với Tịch Ca: “Ngươi có muốn thử năng lực khác không?”
Tịch Ca: “…”
Hiển nhiên, ba giây không hơn không kém.
Chỉ đành hy vọng có thể cứu vãn được ở phương diện khác.
Tịch Ca bình tĩnh lại, tự an ủi mình một lúc, bắt đầu cuộc thí nghiệm thứ hai, tính dẫn truyền của thời gian câm lặng.
Lúc trước đối đầu với Thẩm Phán, thông qua hỗn hợp khí bay hơi máu và nước, hắn đã có thể sử dụng thời gian câm lặng ở khoảng cách xa.
Lần này, hắn thử yên lặng vật thể thông qua hơi nước mà không có máu lẫn vào.
Lúc thực hiện cái thí nghiệm này, trong lòng Tịch Ca thấp thỏm, lỡ như…
May quá không có lỡ như.
Lúc này đây, chỉ thông qua hơi nước, Tịch Ca đã thành công sử dụng thời gian câm lặng, tính dẫn truyền cũng đã có bước nhảy vọt sau khi hắn đột phá Nam tước.
Tịch Ca thở phào một hơi.
Bài kiểm tra của dị năng đầu tiên đã hoàn thành.
Hắn bắt đầu thí nghiệm dị năng thứ hai của mình.
So với dị năng đầu tiên thì cách thí nghiệm của dị năng thứ hai đơn giản hơn một chút, chỉ cần nghiên cứu mức nhiệt độ cao nhất và thấp nhất hắn có thể khống chế là được.
Lúc trước giới hạn của hắn là nhiệt độ sôi và nhiệt độ đóng băng.
Hiện tại thì ——
Tịch Ca lấy một miếng sắt và một cốc ethanol.
Cái trước dùng để kiểm tra xem mình có thể đun nóng đến nhiệt độ bao nhiêu, cái sau dùng để kiểm tra xem mình có thể hạ nhiệt độ xuống bao nhiêu.
Một lát sau, Tịch Ca đã cho ra kết quả thí nghiệm.
Hắn như có điều suy nghĩ quan sát số liệu, rồi mới nói với Rhein: “Giới hạn trên đột phá từ 100° lên khoảng 150°, độ nóng này vẫn còn khá là thấp… Có điều nhìn tình hình trước mắt, có thể xem đây là một bước đột phá không tồi. Giới hạn dưới cũng vượt qua 0°, tới -30°, tôi còn phát hiện một kỹ năng mới…”
Rhein: “Cái gì?”
Tịch Ca nhìn trái nhìn phải, tiện tay ngắt một chiếc lá còn đang ngoan cường sinh tồn giữa mùa đông từ bên ngoài cửa sổ.
Hắn đặt lá cây trong lòng bàn tay, nắm lại, mở ra.
Phiến lá mềm mại hoàn toàn cứng lại, màu sắc của nó cũng đã thay đổi.
Tịch Ca nói: “Tôi nghĩ mình có thể đông lạnh cấp tốc. Ngẫm lại thì năng lực này cũng có chút trâu bò. Dù sao thì đối với cơ thể con người, máu sẽ đóng băng ở nhiệt độ -0.56°C, tôi hoàn toàn có thể làm máu kết tinh nhờ vào năng lực này…”
Cái chủ đề này càng nói càng cảm thấy không được lành mạnh.
Tịch Ca thu thanh, xem như vừa lòng chấm dứt thí nghiệm lần này.
Tuy rằng có một chút bất mãn với ba giây đồng hồ, nhưng dù sao thì, không có cuộc đời nào thập toàn thập mỹ cả.
Hắn quyết định hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút. Trước khi đi ngủ, Tịch Ca và Rhein lại mắt to trừng mắt nhỏ ở cửa phòng.
Tịch Ca khó hiểu hỏi: “Bì Bì, cậu còn có việc?”
Rhein: “Ừm… tối nay…”
Tịch Ca: “Sao vậy?”
Rhein đang đau khổ suy nghĩ xem rốt cuộc phải làm sao để tiếp tục ngủ chung giường với Tịch Ca.
Cậu luôn cảm thấy mình vừa mới đứng lên không bao lâu, giờ lại phải cố gắng để tiếp tục được ngủ lại…
Tịch Ca nhìn Rhein lại trầm mặc hồi lâu.
Hắn cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, sau đó hắn chợt nghe Rhein cất tiếng.
Rhein: “Là thế này…” Cậu nghiêm túc cân nhắc, quyết định hôm nay dùng lại phương pháp hữu hiệu của ngày hôm qua. Cậu cố lấy can đảm, “Ta cảm thấy cách ngươi đột phá hơi kỳ lạ, có khả năng tối nay sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, chúng ta phải tiếp tục ngủ chung xem thế nào.”
Tịch Ca: … Thật quen thuộc, đối thoại cũng giống y như đúc.
Hắn nghĩ nghĩ, từ chối Rhein: “Không cần, Bì Bì, cậu ngủ một mình đi.”
Rhein: “…”
Tịch Ca hướng Rhein nói: “Tôi biết cậu không quen ngủ với người cùng giới, tôi thấy tình huống của mình đã ổn định rồi, cậu không cần tự miễn cưỡng.”
Rhein: “…”
Cuối cùng Tịch Ca lại cười với Rhein một cái, sau đó hắn đóng cửa lại.
Hắn tự cảm thấy mình vô cùng dịu dàng tri kỷ, suy xét chu đáo đến chứng bệnh khó nói của Bì Bì.
“Mỗi ngày Bì Bì sẽ càng thêm ~ càng thêm ~ càng thêm thích mình ~ “
Hắn ngâm nga, tắm rửa rồi đi ngủ.
… Thế mà lại thất bại.
Được rồi, là thất bại nằm trong dự kiến.
Rhein ngồi ở phòng khách, có chút hoảng hốt mà nghĩ.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh trăng tà tà rọi trên sàn nhà, lạnh lẽo và cô đơn.
Cậu uống máu, chống đầu, suy nghĩ một vấn đề cực kỳ quan trọng trong đời.
Lý do mà hôm qua còn có thể sử dụng, hôm nay đã mất đi tác dụng.
Mà cho dù hôm nay ta tìm ra một lý do khác, ngày mai nó cũng sẽ mất đi hiệu lực.
Ta tìm đâu ra nhiều lý do như vậy… hơn nữa ngày nào cũng tìm lý do, đến khi nào mới kết thúc?
Ta phải tìm ra giải pháp cho một lần và mãi mãi.
… Dỡ giường trong phòng hắn xuống?
Không được, làm vậy rất kỳ, có kẻ trộm lẻn vào nhà mà ta lại không phát hiện, kẻ trộm lẻn vào nhà lại không lấy gì cả, chỉ phá một cái giường. Rất bất thường, mỗi một chữ đều kỳ quái.
… Đốt sạch tòa biệt thự này sau đó thuyết phục hậu duệ đổi sang căn hộ chỉ có một phòng ngủ?
Hậu duệ có vẻ rất nhiều tiền, chỉ sợ đốt một tòa biệt thự của hắn, hắn sẽ có thêm đống biệt thự khác.
… Còn có một cách, đó chính là trực tiếp thổ lộ với hậu duệ, hỏi hắn, ngươi có đồng ý ở bên cạnh ta không?
Chắc chắn sẽ bị từ chối.
Ba cái ý tưởng này đều không đáng tin, Rhein thay đổi tư thế, tiếp tục thống khổ, rối rắm không thôi.
Tháo dỡ giường, không được, mua giường mới chỉ mất vài phút.
Đốt nhà cũng không có tác dụng, chắc chắn hậu duệ còn vài căn khác. Bên cạnh đó, năng lực của ta là thao túng nước, chứ không phải thao túng lửa. Thiên phú thứ hai của hậu duệ cũng có tí liên quan đến lửa, hắn có thể kiểm soát nhiệt độ…
Khoan.
Có tí liên quan đến lửa?
Trong đầu Rhein đột nhiên xuất hiện một ý tưởng tương đối đáng sợ.
Cậu cẩn thận ngẫm lại, cảm thấy cái ý tưởng thoáng qua trong óc này dường như có chút hèn hạ.
Nhưng lại là phương án khả thi nhất, đáp ứng được kỳ vọng của cậu.
Rhein rối rắm nửa ngày trong phòng khách.
Rạng sáng ba giờ, là thời gian ma quỷ hoành hành, cuối cùng cậu đã khuất phục trước ác ma trong lòng, bắt đầu thực hiện cái âm mưu đê hèn này.
Dù sao, ai bảo cậu là huyết tộc, thuộc phe hắc ám, thờ phụng thuỷ tổ Cain.
Rhein im hơi lặng tiếng lẻn vào phòng ngủ Tịch Ca.
Tịch Ca đang ngủ yên trong phòng.
Mọi thứ xung quanh đều bình thường, người đang ngủ đã vững vàng vượt qua giai đoạn đột phá, quả thật không có chuyện năng lực rò rỉ ra ngoài.
Rhein cũng không định làm gì Tịch Ca cả, mục tiêu của cậu là màn ngủ trên giường Tịch Ca.
Cậu lặng lẽ kéo xuống tấm màn màu đen làm bằng nhung tơ trên giường Tịch Ca, chuẩn bị mang đi giấu. Sau đó chờ đến ngày mai Tịch Ca tỉnh lại, cậu sẽ xuất hiện trong phòng, nói với Tịch Ca, nửa đêm hôm qua dị năng của ngươi lại tràn ra, còn thiêu rụi cả màn ngủ.
Cậu tin chắc Tịch Ca sẽ hoảng sợ, sau đó lập tức đồng ý đề nghị ngủ chung với cậu.
Thảm trải sàn dày dặn che giấu âm thanh chạm đất.
Rhein kéo tấm màn xuống, đang lúc cậu muốn ôm màn đi, Tịch Ca vốn đang dang rộng hai tay nằm ngủ trên giường đột nhiên lật người một cái, ngón tay xẹt qua mu bàn tay đang nhặt đồ của Rhein.
Giống như có dòng điện chạy dọc qua, Rhein cứng đờ cả người, không dám di chuyển, gắt gao nhìn thẳng Tịch Ca, sợ người trên giường giây sau sẽ mơ màng mở mắt.
May mắn.
Tịch Ca ngủ đến là thơm ngọt, chỉ có khóe miệng hơi hơi nhúc nhích, nếp nhăn bên khóe miệng khi cười rất nhạt, trông vô cùng yên bình.
Rhein thoát khỏi trạng thái cứng còng. Cậu không dám dừng lấy một giây, ôm màn ngủ biến mất ngay lập tức!
Khi mặt trời đánh bóng không trung, giấc ngủ sâu cũng chấm dứt.
Tịch Ca vừa mới thỏa mãn mở to mắt, chợt phát hiện có gì đó không ổn.
Đầu tiên, Rhein đang ngồi bên giường hắn, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.
Tiếp theo, hình như giường của hắn có gì đó là lạ.
Hắn nhìn chằm chằm bốn cái cột giường, trên mấy cái cột này vốn treo màn ngủ, hắn nhớ rõ ràng, đêm qua hắn đi ngủ còn xốc màn lên một chút, cho nên…
Tịch Ca: “Ai đụng vào màn của tôi?”
Hắn không khỏi đem tầm mắt dời đến trên người Rhein bên cạnh giường.
Hắn tiếp tục hỏi: “Bì Bì, sao cậu lại ở trong phòng tôi?”
Rhein đã chuẩn bị xong lý do.
Cậu vô cùng bình tĩnh: “Ngươi có còn nhớ, dị năng thứ hai của ngươi là kiểm soát nhiệt độ, vừa có thể làm vật kết băng, cũng có thể đốt cháy vật thể?”
Tịch Ca: “Đương nhiên rồi.”
Rhein: “Đêm qua lúc ngươi ngủ, dị năng của ngươi lại tràn ra.”
Tịch Ca: “???”
Rhein: “Sau đó, ngươi thiêu rụi màn ngủ.”
Tịch Ca: “!!!”
Rhein: “May mà nửa đêm ta cảm thấy không ổn, qua đây nhìn thoáng qua, nếu không —— “
Tịch Ca cả kinh nhảy dựng lên, nói chuyện cũng không lưu loát: “Tôi đốt màn ngủ á?”
Rhein: “Đúng.”
Tịch Ca: “Vậy màn đâu?”
Rhein bình tĩnh đáp: “Ta ném rồi.”
Tịch Ca hỏi liên tiếp mấy vấn đề: “Mà sao trên đất lại không có tro? Trong không khí cũng không có mùi cháy? Những vật dụng bằng vải khác không bị hư hại à? Lửa đốt đến mông rồi mà tôi còn ngủ như lợn chết?”
Hắn quả thực không thể tin được.
Rhein vô cùng bình tĩnh đáp: “Ta đều dọn dẹp cả rồi. Nhiệt độ xung quanh cơ thể ngươi rất cao…”
Tịch Ca khó hiểu: “Mà nếu có đốt thì cũng phải đốt chăn đệm trước chứ nhỉ?”
Rhein: “…”
Cuối cùng cậu đã tin, một lời nói dối phải dùng vô số lời nói dối khác chấp vá lại.
Rhein thiếu chút nữa không thể trấn định, cậu quyết định học Tịch Ca, đùn đẩy: “Vấn đề của ngươi quá nhiều, ta cũng không biết vì sao ngươi không đốt chăn mà lại đốt màn.”
Tịch Ca: “Được rồi…”
Hắn ép mình tỉnh táo lại.
Hắn bắt đầu suy nghĩ lại những gì Bì Bì vừa nói:
Nửa đêm hôm qua, hắn lại dùng dị năng loạn lên trong lúc ngủ, lần này, thay vì biến phòng ngủ của mình thành cung điện thuỷ tinh, hắn bắt đầu thử nghiệm khả năng đốt cháy tự phát.
Tuy rằng cảm thấy trong đó có một số điểm khả nghi, ví dụ như màn bên cạnh cháy phừng phừng mà hắn vẫn ngủ như chết không có chút cảm giác nào, còn có ga trải giường thì không đốt mà lại đi đốt màn ngủ trước… Nhưng cho dù là thế nào, theo Bì Bì, thì tình huống thật sự đáng sợ!
Sau khi ý thức được chuyện xảy ra đêm qua, Tịch Ca nghĩ mình nhất định phải làm gì đó!
Nếu mình gây ra mấy chuyện nguy hiểm như vậy trong khi ngủ, tỉnh dậy liền phát hiện bị đông cứng thành băng hoặc là bị lửa thiêu, mình nên ——
Tịch Ca nhìn Rhein.
Hắn lại muốn yêu cầu Bì Bì, nhưng cảm thấy đối với Bì Bì mà nói, yêu cầu này quá khó khăn.
Dù sao Bì Bì sợ đồng tính, tại sao Bì Bì lại sợ đồng tính cơ chứ…
Rhein liếc mắt nhìn Tịch Ca một cái, trầm ngâm nói: “Ngươi vừa mới đột phá, năng lực thiên phú vẫn chưa ổn định, buổi tối đi ngủ rất có thể sẽ xuất hiện tình huống như hôm nay.”
Tịch Ca: “Lo quá!”
Rhein làm ra vẻ ưu sầu: “Tạm thời không nói đến việc ngươi đóng băng căn nhà này, nhưng lỡ may ngươi thiêu rụi nó thì không ổn.”
Tịch Ca: “Đáng sợ quá!”
Rhein gắng gượng tiếp tục: “Thế này đi, ta sẽ ngủ chung với ngươi một thời gian, nửa đêm trông coi dị năng của ngươi, không để ngươi phóng hỏa bừa bãi.”
Tịch Ca nắm chặt tay Rhein, vô cùng trịnh trọng: “Bì Bì, tất cả trông cậy vào cậu!”
Hai người đối diện nhau, tay nắm lấy tay.
Sâu trong nội tâm, Rhein thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cục đã thành công!
Xử lý xong chuyện phòng ngủ, hai người đến phòng khách dưới lầu.
Tịch Ca đang trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, hắn ăn sáng xong còn phải lên lớp.
Đây là một câu chuyện hết sức bi thương, cho dù hắn có làm ra đủ chuyện kinh thiên động địa ở thế giới Hắc Ám, sách, vẫn phải đọc, học, vẫn phải đi.
Rhein ngồi bên cạnh bàn ăn.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, những luồng sáng óng ánh in trên chiếc bàn dài chạm khắc hoa văn tỉ mỉ, có những hạt bụi mịn lềnh bềnh như phù du, nhảy nhót vui sướng.
Trong phòng bếp trước mặt, thỉnh thoảng truyền ra tiếng đồ vật va chạm, chỉ chốc lát, mùi thức ăn đã xộc vào mũi.
Thời gian yên bình, năm tháng an tĩnh.
Rhein cầm một cành hoa hồng trong tay.
Cậu ngắt cánh hoa, cần mẫn đếm từng cánh.
Hắn thích ta, hắn không thích ta, hắn thích ta, hắn không thích ta…
Ta tỏ tình thành công, không thành công, thành công, không thành công…
Tịch Ca chuẩn bị xong bữa sáng, từ trong bếp đi ra, vừa vặn nhìn thấy Rhein ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm cánh hồng trong tay, thâm tình nghiêm túc như đang tự hỏi triết lý cuộc sống.
Tịch Ca liền buồn bực: “Vì sao trong tay cậu lại có một cành hồng? Không phải giờ đang là mùa đông à?”
Rhein bừng tỉnh, cậu liếc mắt nhìn Tịch Ca một cái, nửa thật nửa giả trả lời: “… Ừm, mọi chuyện đều có thể xảy ra.”
Dứt lời, cậu cúi đầu hôn môi hoa hồng.
Ánh sáng như mạ vàng lên người cậu, cậu cúi đầu, nhu thuận khiêm tốn, đầy cõi lòng thành kính.
Ta nghĩ, ngươi sẽ thích ta.
Cũng tối hôm đó, cuối cùng Rhein đã có thể quang minh chính đại mà bước vào phòng ngủ của Tịch Ca.
Cậu thu dọn quần áo của mình, đem đặt trong phòng thay đồ của Tịch Ca, chiếm cứ một ít không gian.
Lúc Rhein loay hoay đi qua đi lại, Tịch Ca ngồi xếp bằng trên giường.
Động tác xếp quần áo của Bì Bì khiến hắn sinh ra cảm giác không gian riêng bị xâm lấn, có chút kỳ quái, nhưng mà… không thấy ghét.
Nếu đổi một góc độ khác, buổi tối có thể cùng Bì Bì chơi vài trò vận động trước khi ngủ, cảm thấy cũng thật tốt đẹp.