Trở lại mấy phút trước.
Khi Tịch Ca và thiên thần sa ngã mặt đối mặt, Rhein cũng đụng phải kẻ địch của mình.
Không gian xung quanh cậu giống như đúc bên Tịch Ca, mặt đất tối đen, mặt gương nứt nẻ.
Thời khắc chạm mặt nhau, hai người đều không nói nhiều, trực tiếp mở ra năng lực thiên phú, công kích lẫn nhau!
Dị năng thiên phú của Rhein là nước, Nam Chúa tể là lửa.
Cuộc chiến của bọn họ giống như tranh chấp muôn đời giữa nước và lửa, là ngọn lửa vô tận có thể đốt sạch mọi nguồn nước trên đời, hay nguồn nước khôn cùng có thể dập tắt liệt hỏa thiêu rụi đại địa?
Cuộc chiến của bọn họ mới là thường thấy nhất giữa Thân Vương với nhau.
Thiên phú đối lập, năng lượng gần nhau, chiến đấu từ khi mới bắt đầu đã rơi vào trạng thái giằng co, người này không thể làm gì được người kia, cán cân thắng bại lung lay, bất cứ nhân tố bé nhỏ nào cũng có thể thay đổi kết quả cuối cùng.
Không ai dám nói nữ thần chiến thắng đứng về phía mình.
Trên thực tế, nữ thần chiến thắng giờ đang bề bộn ngắm nghía bộ váy mới của mình, không thèm quan tâm trận chiến này ai thắng ai thua đâu.
Tâm trí Rhein rất bình tĩnh.
Máu của cậu có thể kích động, liên tục thu thập các phân tử, dẫn đường cho chúng bộ trợ màng nước bao quanh cơ thể, từ khi chạm đến bản chất của lực lượng, tốc độ tiêu hao năng lượng của cậu đã giảm đáng kể.
Ngọn lửa và dòng nước không ngừng va chạm, hủy diệt lẫn nhau, sau đó lặp lại động tác va chạm rồi cắn nuốt, một vòng tuần hoàn vô tận.
Lúc Rhein đột phá Thân Vương, đã nhìn thấy bản chất của lực lượng.
Cậu không cần tìm nơi có nước, hiện giờ, cậu có thể ngưng tụ được nước ở bất cứ đâu, tất cả mọi nơi đều trở thành chiến trường của cậu.
Hai người giằng co hồi lâu.
Cân tiểu ly đột nhiên lệch sang một bên.
Ngọn lửa dường như không địch lại trận lũ, co rút lại.
Rhein tận dụng khoảng trung, tăng mạnh lực lượng của mình.
Ngọn lửa đều đặn lui lại, dòng nước tiến sát từng bước.
Ngọn lửa vốn đã gần ngay trước mắt lui đến vị trí trung gian giữa hai người.
Đúng lúc này, như là cam chịu thất bại, ngọn lửa chợt tắt ngấm.
Rhein sửng sốt.
Cậu cũng chớp thời cơ trong tích tắc. Cậu làm thủ thế, tấm khiên nước cuồn cuộn tụ hội trên không trung, trở thành một con cự long cao chót vót, cự long gầm lên, lao thẳng về phía Nam Chúa tể.
Hai Thân Vương chiến đấu, mọi nhân tố bé nhỏ đều có thể thay đổi kết quả cuối cùng.
Lúc vị Thân Vương nhìn qua trông hết sức bình thường này thấy rồng nước của Rhein đã lao thẳng đến trước mặt mình, hắn không những không nôn nóng vì rơi vào thế bất lợi, ngược lại, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười giả dối.
Ngay khi Rhein bắt được sơ hở của hắn, tiến công toàn lực, hắn cũng sử dụng thiên phú thứ hai của mình!
Thiên phú thứ hai của Nam Chúa tể:
Đánh cắp bất kỳ lực lượng nào mà người trước mặt sử dụng. Khi sử dụng dị năng đánh cắp, nó sẽ tự động bao trùm lên loại dị năng trước.
Một thấu kính xuất hiện trước rồng nước đang gào thét.
Mặt kính phản xạ, rồng nước đang vọt về phía Nam Chúa tể liền quay lại hướng tới Rhein!
Rhein sửng sốt, nhưng lúc này đã không kịp né tránh, tầng phòng thủ bao quanh cậu căng ra hết cỡ, nước va chạm với nước, chấn động kịch liệt khiến Rhein phải lùi lại hai bước.
Thân Vương phía Nam đương nhiên sẽ không để vuột mất cơ hội ngàn năm có một này!
Ngọn lửa của hắn đã giấu sẵn sau con rồng.
Con rồng nước của Rhein đã mở ra một con đường bằng phẳng cho hắn, hiện giờ, ngọn lửa của hắn đã cuốn dưới chân Rhein, lập tức có thể đốt cháy cơ thể Rhein ——
Ngay một giây trước khi ngọn lửa liếm đến cơ thể Rhein, lực lượng thời gian buông xuống.
Vào thời khắc mấu chốt, Tịch Ca bước ra từ bóng tối, tạm dừng thời gian của Thân Vương.
Ngọn lửa cách chân trước của Rhein một inch, lực lượng đang rục rịch trong tay cậu cũng dịu xuống, cậu thở dài một hơi, nói với Tịch Ca: “Ngươi đến rồi.”
Tịch Ca: “Tôi đã đến.”
Rhein: “Thật ra, tự ta có thể giải quyết được kẻ kia.”
Tịch Ca: “Tôi biết.”
Nhưng hắn lại mở miệng, giọng không đứng đắn: “Nhưng em phải biết, một ngày nào đó, người mà em thích, xé rách hắc ám và quang minh, chia cắt thời gian và không gian, từ nơi xa xôi tìm đến em. Để em…”
Tịch Ca đi thẳng đến trước mặt Rhein.
Hắn vươn tay về phía Rhein: “Để em có thể nắm tay người đó.”
Rhein chợt mỉm cười.
Cậu cầm lấy tay Tịch Ca.
Đúng lúc này, Nam Chúa tể bị câm lặng thời gian đột nhiên cử động!
Dị năng thứ hai của hắn có thể đánh cắp bất cứ năng lực nào sử dụng trước mặt hắn, hắn đánh cắp lực lượng thời gian của Tịch Ca, cũng tránh thoát khỏi thời gian câm lặng!
Lần này hoàn toàn ra ngoài Tịch Ca dự kiến, Tịch Ca nhất thời “Di” một tiếng.
Nhưng là thoát đi thời gian khống chế nam Chúa tể không có bất luận cái gì cùng hai người này chiến đấu dục vọng.
Gã xoay người bỏ chạy.
Một Thân Vương đối đầu cùng hai Thân Vương, kết quả đã quá rõ ràng.
Vào thời khắc này thì bí mật của Cain cũng chẳng còn quan trọng nữa, hắn còn sinh mệnh vĩnh hằng, cho dù đã sống không biết bao nhiêu năm, nhưng khi đối diện với cái chết, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Lúc Nam Chúa tể bỏ chạy, trận lửa lớn che trời lấp đất chắn sau lưng hắn, che tầm mắt Tịch Ca và Rhein tầm mắt.
Hai người không sốt ruột đuổi theo.
Bọn họ tay nắm tay.
Đồng thời, dị năng của hai người dần dung hợp thông qua lòng bàn tay.
Dòng nước giao hòa với băng sương.
Chúng nó cùng lan về phía trước, rồng nước chạy như bay, đi đến đâu đóng băng đến đó.
Ngọn lửa đang nhảy nhót bị mặt bang cực lạnh chia thành hai nửa, sau đó, đánh thật mạnh vào Nam Chúa tể đang vội vàng bỏ trốn!
Khoảnh khắc va chạm, lực lượng xuyên thấu, tiến vào trong cơ thể Nam Chúa tể, đông cứng huyết dịch, đâm thủng nguyên tinh!
Nam Chúa tể vẫn giữ nguyên tư thế chạy trốn, chết lặng tại chỗ.
Mọi thứ đều đã kết thúc.
Nam Chúa tể, người cuối cùng trong ba Thân Vương cũng hóa thành tro tàn.
Cùng lúc này, không gian cũng rung chuyển.
Những mảnh gương hóa thành chấm sáng, những chấm sáng bay dần lên, rồi biến mất trong bóng tối sâu thẳm.
Hai người trở về hiện thực.
Huyết trì vẫn ở đó, Nguyên huyết vẫn ở đó.
Rhein tiến lên một bước, cầm lấy Nguyên huyết phía trên huyết trì.
Nguyên huyết đã nằm trong tay, Rhein đang định nuốt vào miệng, Tịch Ca vôi ngăn cản cậu: “Khoan đã.”
Rhein: “Sao thế?”
Tịch Ca: “Để tôi xử lý nó chút đã.”
Rhein: “…”
Nhìn dáng vẻ của Tịch Ca, không biết tại sao, trong lòng cậu sinh ra nỗi lo không tên.
Cậu đang định ngăn cản đối phương, Tịch Ca đã đoạt lấy Nguyên huyết trong tay Rhein.
Tịch Ca bắn ra móng vuốt, đâm vào tim mình.
Khuôn mặt hắn hơi biến dạng vì đau đớn, tức thì, một giọt máu đỏ tươi tựa như máu của nhân loại chảy ra từ lồng ngực hắn, rót vào trong Nguyên huyết Rhein.
Vừa mới tiếp xúc, Nguyên huyết của Rhein lập tức như sống dậy, tham lam cắn nuốt, hấp thu máu của Tịch Ca.
Vài giây sau, máu của Tịch Ca dần dung hợp với Nguyên huyết của Rhein, nguyên huyết lập lòe ánh sáng vàng kim lần nữa thay đổi, một tia tỏa ra từ Nguyên huyết, chẳng mấy chốc, nó đã hiện ra ánh sáng rực rỡ như kim cương.
Tịch Ca giải thích với Rhein: “Mặc dù quả cầu ánh sáng em đã ăn lúc trước là hàng giả, nhưng nó cũng là bán thành phẩm, nó là vật thể tập hợp tất cả những tôi tôi và lão Sa biết về ‘bí mật của Cain’… Thế mà lại chó ngáp phải ruồi.”
“Có điều bởi vì nó khuyết thiếu một nguyên tố then chốt, đó là lực lượng của thần thánh và con người mà không ai có thể tạo ra được, cho nên nó thực chất chỉ là một cái vỏ, đối với huyết tộc mà nói không có ích cũng chẳng có hại… Mãi đến khi nó tiếp xúc với bí mật của Cain, thứ mà Cain đã đánh mất.”
Tịch Ca đưa Nguyên huyết trong tay cho Rhein.
Hắn nói với Rhein: “Giờ thử lại xem, có lẽ ngươi sẽ cảm thấy, có chút kỳ diệu.”
Rhein nhìn Tịch Ca: “Thật ra ngươi không cần làm vậy, bí mật của Cain không có ý nghĩa gì với ta…”
“Suỵt.” Tịch Ca ngắt lời đối phương, “Thử xem.”
Cuối cùng Rhein cũng nghe lời Tịch Ca, lần nữa nuốt Nguyên huyết của mình vào trong miệng.
Thời khắc này, kỳ tích đã xảy ra.
Nguyên huyết vừa tiến vào yết hầu, một luồng nhiệt nóng bỏng bỗng xuất hiện trong thân thể cậu.
Khi cậu cảm nhận được hơi ấm chỉ thuộc về sinh vật sống, Rhein đã cho rằng, tất cả những gì mình đánh mất giờ đã trở lại trên người mình.
Đó không chỉ là cảm động, mà còn là hồi ức.
Phần nhân loại đã từng thuộc về cậu, giờ đã về với cậu.
Lúc này, Tịch Ca hôn lên môi Rhein.
Hắn thì thầm bên tai Rhein: “Đây là món quà tôi tặng cho em. Rhein, máu của tôi có thể giúp Nguyên huyết của em trưởng thành, em có thể uống máu tôi bao nhiêu tùy thích, bây giờ em có thể cảm nhận được độ ấm, sau này trái tim em cũng sẽ đập trở lại, em sẽ lấy lại tất cả những gì mà một con người nên có…”
Ngay giây phút giọng nói của Tịch Ca chậm rãi vang lên, Rhein ngơ ngác lắng nghe.
Đột nhiên.
Thịch.
Trái tim trong ngực dường như đập một cái, hưởng ứng câu nói của Tịch Ca.
Rhein lập tức đè lại ngực mình.
Vẻ khiếp sợ treo trên gương mặt cậu, cậu thoáng thất thố, túm áo Tịch Ca nói: “Nó… hiện giờ nó đang đập!”
Tịch Ca bật cười.
Hắn hôn Rhein.
Âm thanh mơ hồ, mờ ám chen giữa môi răng, vang vọng dưới lòng đất.
Trước bức màn màu máu, cả hai ôm nhau không rời.
“Không chỉ hiện tại, còn có tương lai, trái tim của em vì tôi mà đập… vĩnh viễn chỉ đập vì một mình tôi.”
“Phải. Trái tim của ta chỉ vì ngươi mà đập, vĩnh viễn chỉ đập vì một mình ngươi.”
Giọng nói của Tịch Ca vừa hạ xuống, Rhein liền tiếp lời.
Cậu đáp lại đối phương, hôn lên môi đối phương, hứa hẹn với đối phương.
Từ quá khứ đến hiện tại, còn có tương lai vô cùng vô tận.
Sinh mệnh dài lâu ta trải qua cùng ngươi.
Ta và ngươi ký xuống khế ước vĩnh hằng.
.— Hoàn Chính Văn —
Ritt: Xong chính văn rồi áu áu áu:> Thế quái nào tui làm bộ này hết hơn hai năm.