Nguyên Huyết

Chương 163: Không gian hắc ám




Khoảnh khắc bị cái miệng tối đen kia nuốt chửng, Tịch Ca liền cảm thấy mình đang rơi xuống!

Năm mét, mười mét, năm mươi mét…

Tịch Ca thầm tính toán độ cao. Trong lúc tính toán, hắn phát hiện trong bóng tối xuất hiện rất nhiều sương trắng.

Làn sương trắng này vừa xuất hiện, liền lao nhanh về phía hai người Tịch Ca. Tịch Ca chìm trong sương, bị che chắn cả thị giác lẫn thính giác, thậm chí hắn còn không cảm nhận được sự tồn tại của Rhein.

Cũng không mất quá lâu, ước chừng rơi khoảng hai ba trăm mét, chân Tịch Ca chạm đất.

Lúc này, sương trắng đã tan biến.

Tịch Ca phát hiện Rhein vốn bên cạnh mình giờ không thấy đâu.

Hắn bình tĩnh, nhìn quanh nơi mình đang ở.

Đây là một không gian rất kỳ quái.

Màn trời bị bóng tối bao phủ, mặt đất lại là nham thạch màu xám, ánh sáng mông lung bao phủ thế giới quái đản và yên tĩnh. Đúng lúc này, phương xa xuất hiện một bóng người!

Bóng dáng kia càng ngày càng gần, khi nhìn thấy rõ, Tịch Ca nhất thời trầm mặc.

Không bởi vì sao cả…

Chủ yếu sinh vật đang tới đây trông rất quỷ dị.

Đó là một người, hẳn là người đi…

Cả người trần truồng, nhưng toàn thân ít nhất có năm màu da, thêm vào hai màu nữa là có thể so sánh với cầu vồng xem ai lộng lẫy hơn.

Ngoại trừ kiểu phối màu khó nói này, nó còn có hai cái đầu, sáu cánh tay, bốn chân.

Có nhiều tay chân dư thừa như vậy mà vẫn đi đứng vững như bàn thạch, tốc độ còn không chậm.

Khi nó vọt tới trước mắt, Tịch Ca liền nhìn thấy nhiều chi tiết hơn trên người nó.

Trên người nó thế mà bao phủ một lớp vảy, những sắc thái rực rỡ đó là màu vảy.

Trong tay nó còn cầm vũ khí, đó là một con dao găm.

Chuyện lạ lùng nhất xảy ra, lưỡi dao găm không phải nhắm về phía Tịch Ca, mà là nhắm về phía chính nó!

Tịch Ca hoang mang, thậm chí mất hết ý chí chiến đấu.

Dù sao cái người màu mè này cũng rất quái dị, quái dị đến độ khiến người ta cảm thấy rùng mình.

Hắn liền lẳng lặng nhìn người kia giơ tay lên, rồi thấy nó đập thật mạnh về phía bả vai mình.

Cuối cùng Tịch Ca cũng ra tay.

Cách một tích tắc trước khi người năm màu kia đụng vào mình, hắn búng tay, giữa không trung bỗng xuất hiện một cái đồng hồ quả quýt năm màu, hắn khẽ động một chút, kim đồng hồ lập tức tạm dừng, người năm màu phía trước cũng bị đóng đinh tại chỗ.

Tịch Ca lạnh nhạt.

Sau đó hắn lải nhải với thân hình sặc sỡ kia: “Không biết vì sao, dáng vẻ của ngươi khiến ta muốn hành hung ngươi một trận…”

Nói xong, hắn quay kim đồng hồ.

Đồng hồ quả quýt lập tức chuyển động, nhanh chóng quay ngược chiều.

Nó cũng không chạy ngược chiều quá lâu, chỉ sau một ô nhỏ, người năm màu trước mặt Tịch Ca đã tan ra thành làn sương trắng mà Tịch Ca đã thấy khi vừa mới bước vào.

Đồng hồ quả quýt sặc sỡ giữa không trung cũng biến mất.

Nhưng sương trắng thì không, đám sương lớn bằng cơ thể người bắt đầu tách ra thành hai đám nhỏ hơn, hai đám sương nhỏ này lắc lư một hồi trước mặt Tịch Ca, liền phủ xuống mặt đất, lại thay đổi hình dáng.

Phần lớn hơn chút biến thành một con chó, phần nhỏ hơn biến thành một con cá.

Phong cách sặc sỡ vẫn không đổi, có thể xưng là chó ngũ sắc và cá ngũ sắc.

Tịch Ca lần nữa vươn tay giữa không trung, đồng hồ quả quýt hình đầu chó và hình đầu cá xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn cũng quay ngược kim đồng hồ.

Lúc này đây, thời gian quay ngược của hai cái đồng hồ quả quýt này càng ngắn hơn cái người năm màu lúc trước. Chúng chỉ quay đúng một giây đồng hồ, chó bảy màu và cá bảy màu lần nữa biến thành đám sương trắng.

Cùng một tình huống lặp lại đến hai lần, Tịch Ca giật mình.

Thì ra là thế… Mình hiểu rồi.

Trong không gian này, đám sương trắng kia vẫn là chìa khóa, người năm màu cũng được, chó hay cá năm máu cũng thế, bản chất đều là do làn sương này ngưng tụ thành, chỉ cần vẫn còn sương, hoàn toàn có thể thay đổi hình dạng tùy ý!

Sau khi phát hiện ra điều này, Tịch Ca liền quyết định.

Hắn đổi sang một phương pháp chiến đấu mà mình chưa bao giờ sử dụng trước đây, phương pháp này lấy cảm hứng từ khe hở thời gian. Hắn dùng thời gian che giấu cơ thể mình.

Thời gian quá khứ, thời gian hiện tại, thời gian tương lai.

Ba loại thời gian lần lượt đan xen, dệt thành một mặt phẳng.

Sau khi hoàn thành mặt phẳng thời gian, Tịch Ca cố ý bắt một đám sương trắng bỏ vào trong mặt phẳng.

Ba loại thời gian tác dụng đồng thời lên đoàn sương trắng.

Đoàn sương trắng xuyên qua mặt phẳng giống như xuyên qua một chiều không gian khác, nó bắt đầu vặn vẹo, một số biến mất trong quá khứ, một số biến mất trong tương lại, chỉ còn lại một ít may mắn lọt vào thời điểm hiện tại, xuất hiện trước mặt Tịch Ca!

Tịch Ca vươn tay nắm chắc lấy làn sương.

Trong tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo và nặng nề lạ lùng.

Hắn như có điều suy nghĩ, sử dụng dị năng thứ hai của mình, đông lạnh cấp tốc chúng nó.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay giảm hẳn xuống, mãi đến khi dưới âm ba mươi độ C, sương trắng mới bắt đầu ngưng kết; lúc dưới âm năm mươi độ, sương trắng không còn bay được nữa; đến âm sáu mươi độ, sương trắng đã hoàn toàn đông cứng.

Tịch Ca bóp nát đám sương đã đông cứng.

Đúng là lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa “lộc cộc”.

Tịch Ca nhìn về nơi âm thanh phát ra.

Chỉ thấy một vị kỵ sĩ cưỡi tuấn mã màu đen, toàn thân khôi giáp, cầm cây giáo trong tay từ xa đi tới.

Tên kỵ sĩ này không có vẻ ngớ ngẩn như đám ngũ sắc ban nãy, hắn trông cực kỳ bình thường, hơn nữa còn mang theo hơi thở khủng bố, tựa như Kỵ Sĩ Tử Vong bước ra từ màn đêm.

Vị Kỵ Sĩ Tử Vong này đến trước mặt Tịch Ca.

Hắn không nói hai lời, nhấc ngọn giáo, đâm về phía Tịch Ca!

Tịch Ca cũng không vội né tránh, hắn bố trí mặt phẳng thời gian ở phía trước. Nếu cây giáo này muốn đâm trúng hắn, trước tiên phải xuyên qua mặt phẳng thời gian!

Thời gian tự nhiên sẽ khiến ngọn giáo này tan rã.

Kình phong gào thét, ngọn giáo đã đâm vào mặt phẳng thời gian.

Trong chớp mắt hai bên va chạm, mặt phẳng thời gian do Tịch Ca chế tạo đột nhiên xuất hiện, mặt phẳng thời gian vốn không có thực thể giờ đây bị ngọn giáo xuyên qua, hơn nữa còn bị đâm thủng thành cái lỗ!

Vết nứt nhanh chóng xuất hiện trên mặt phẳng.

Rồi trong nháy mắt, vết nút liền trải rộng khắp mặt phẳng thời gian!

Đâm ra một giáo này, không phải vật thể nào đó tạo thành từ sương trắng trong không gian, mà là Công tước Kỵ Sĩ tiến vào không gian cùng Thân Vương!

Dưới mũ giáp, khóe miệng Công tước Kỵ Sĩ dẫn theo nụ cười, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.

Thiên phú của hắn: tôn nghiêm của kỵ sĩ!

Tôn nghiêm của kỵ sĩ: ngọn giáo, khôi giáp, ngựa.

Ngọn giáo của hắn có được sức mạnh vô biên bất diệt, cho dù là vật thể hữu hình hay là vô hình, cho dù thần viễn cổ hay là thời gian và không gian, hắn cũng có thể một phát đâm thủng!

Khôi giáp của hắn không thể phá vỡ, cho dù lực tác động có lớn cỡ nào, cũng không thể xuyên thủng khôi giáp.

Ngoài ra còn có con ngựa dưới thân, con ngựa này có thể chở hắn rong ruổi trên mọi chiến trường, tốc độ nhanh như chớp.

Cho dù đối phương có mạnh cỡ nào.

Trước tôn nghiệm kỵ sĩ của hắn, đều chỉ nhận lại một một kết cục…

Mũi giáo của Công tước Kỵ Sĩ đâm xuyên mặt phẳng thời gian.

Mặt phẳng thời gian giống như một mặt kính yếu ớt, hoàn toàn không thể ngăn cản hắn.

Mũi giáo của hắn càng thêm hung mãnh, đâm thẳng vào ngực Tịch Ca!

Tình hình chiến đấu đúng như ý muốn của Công tước Kỵ Sĩ, chỉ trong chớp mắt, mũi giáo đã đâm vào máu thịt của mục tiêu, khi va chạm vật lý từ thân giáo truyền đến lòng bàn tay, Công tước Kỵ Sĩ thậm chí còn thấy kinh ngạc:

Cho dù kẻ địch là ai thì đều phải chết dưới mũi giáo của hắn, nhưng đâm chết tên này có vẻ quá đơn giản, hay là dị năng của mình khắc chế được năng lực của đối phương?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong óc Công tước Kỵ Sĩ, bàn tay của Tịch Ca cũng vừa lúc bắt lấy ngọn giáo!

Ngay khoảnh khắc Tịch Ca bắt được, mũi giáo Công tước Kỵ Sĩ vừa ấn vào một li liền không thể tiến thêm được nữa.

Tránh được mũi giáo không gì ngăn cản được, sức mạnh thời gian cuồn cuộn không dứt chảy ra từ bàn tay Tịch Ca, thông qua dị năng thiên phú của Công tước Kỵ Sĩ, truyền đến trên người hắn.

Tịch Ca cũng không biết năng lực cụ thể của Công tước Kỵ Sĩ là gì, chỉ đoán ra một ít manh mối từ màn vừa rồi.

Nhưng có vô số cách sử dụng thời gian.

Không thể ngăn cản trực tiếp, thì khống chế gián tiếp.

Mọi cá thể tồn tại trên thế giới này, đều bị thời gian thao túng!

Thời gian quay ngược, lực lượng biến mất.

Công tước Kỵ Sĩ cảm giác được lực lượng tích lũy suốt nhiều năm đang điên cuồng tan biến, hắn giật mình mở to mắt, ánh mắt của hắn dừng ở bàn tay đối phương.

Sao lại… Chuyện gì đây!

Không thể tiếp tục như vậy!

Công tước Kỵ Sĩ vừa định dùng hết sức lực vùng ra, nhưng không đợi hắn kịp làm gì, Tịch Ca lại búng tay.

Đồng hồ quả quýt và đồng hồ cát thuộc về Công tước Kỵ Sĩ cùng xuất hiện tại giữa không trung.

Trong chiếc đồng hồ quả quýt hình con ngựa, kim đồng hồ đang tích tắc tích tắc dịch chuyển, nhưng nó lại không tiến về trước theo quy luật thời gian, nó đang quay ngược tất cả chặng đường mà Công tước Kỵ Sĩ từng đi qua, một năm, hai năm, mười năm, năm mươi năm… Cho đến khi Công tước Kỵ Sĩ sắp sửa ngã khỏi cấp Công tước, Tịch Ca mới tạm dừng đồng hồ quả quýt.

Hắn bắt đầu dùng đồng hồ cát.

Khi đầu ngón tay của hắn tiếp xúc với đồng hồ cát, chẳng cần lời giải thích nào, chẳng cần tham khảo thêm.

Công tước Kỵ Sĩ đã hiểu rõ chiếc đồng hồ cát này tượng trưng cho điều gì.

Đó là thời gian của hắn, đó là tính mạng của hắn…!

Hắn mở mắt  trừng trừng nhìn kẻ địch chạm vào đồng hồ cát, vỏ ngoài thủy tinh của đồng hồ cát đột nhiên xuất hiện một vết nứt, hệt như lúc mũi giáo của hắn đâm vào mặt phẳng thời gian.

Trái tim đang co rút thật nhanh, Công tước Kỵ Sĩ choáng váng.

Vọng tưởng giết chết kẻ địch không còn tồn tại trong đầu hắn nữa, giờ phút này, hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất.

Ta phải làm gì để tránh thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương?

Ta phải cầu xin thế nào đối phương mới buông tha?

Đầu ngón tay của Tịch Ca siết lấy đồng hồ cát.

Vết rạn che kín bề mặt đồng hồ cát, nhưng Tịch Ca cũng không định bóp nát nó.

Hắn còn nhớ Rhein đã yêu cầu mình, tính mạng của tên Công tước này, thuộc về Rhein.

Hơn nữa hiện giờ hắn cũng cần tên Công tước này.

Tịch Ca lui ra sau một bước, rời xa mũi giáo.

Ngực hắn bị mũi giáo đâm rách da, nhưng vết thương còn chưa kịp rỉ ra một giọt máu nào, miệng vết thương đã khép lại.

Hắn nói với Công tước Kỵ Sĩ: “Rhein hy vọng được chiến đấu cùng ngươi, còn ta muốn chiến đấu với Thân Vương của ngươi… Hiển nhiên, hiện giờ có chút sai lầm, nếu ngươi đổi lại lại vị trí, ta có thể suy xét tha cho ngươi.”

Dứt lời, Tịch Ca liền cho Công tước Kỵ Sĩ một cơ hội.

Hắn thu hồi khống chế với Công tước.

Công tước Kỵ Sĩ đã có thể cử động, ánh mắt kinh sợ lộ ra dưới mũ giáp đen tuyền.

Cuối cùng hắn đã nhận ra rằng, mình và đối phương hoàn toàn không cùng cấp bậc.

Khi ý thức được điều này, hắn liền vội cúi đầu, cúi đầu triệt để, thậm chí hắn không dám nhúc nhích khiêu chiến thần kinh của Tịch Ca, hắn đứng tại chỗ, kéo cổ họng la to:

“Thân Vương đại nhân! Thân Vương đại nhân! Mau tới cứu ta, van xin ngài tới cứu ta, thuộc hạ trung thành duy nhất của ngài sắp chết đến nơi rồi! Thân Vương đại nhân —— “