Những gian phòng chính của trang viên Bianchi đều được bố trí ở lầu hai.
Thư phòng của nam chủ nhân, phòng ngủ nam nữ chủ nhân, và phòng tiếp khách quan trọng.
Ngoại trừ ba căn phòng này, phòng ngủ của hai cậu con trai Bá tước cũng không ai có đủ tư cách đặt chân đến.
Màn đêm buông xuống, ngay cả người hầu trong trang viên cũng đã nghỉ ngơi.
Đèn phòng khách lầu hai lại sáng lên một cách dị thường.
Nhìn theo ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ, có thể thấy được bức màn nhung đỏ thắm, thảm trải sàn dệt nổi tinh xảo, một chiếc ghế nằm đặt ở cạnh cửa sổ, đối diện là một bàn trà nhỏ và hai chiếc ghế có tay vịn.
Sau lưng chúng, một bức họa thánh mẫu Maria thật lớn được khảm trên mặt tường tuyết trắng.
Hiện giờ, trong căn phòng được bài trí xa hoa này, một thanh niên mặt mày tái nhợt trong bộ cánh bảnh bao đang đứng dưới bức họa thánh mẫu Maria.
Gã nâng ly thủy tinh đựng chất lỏng đỏ tươi, chất lỏng trong ly nhẹ nhàng lay động theo từng cử chỉ của gã, dưới ánh đèn, màu sắc chất lỏng trông cổ quái, đậm đặc, không giống rượu vang, mà hệt như máu.
Trong phòng tiếp khách, ngoại trừ khách quý ra, chủ nhân cũng có mặt.
Anh cả của Rhein nghênh đón vị khách này.
Anh ta khúm núm, đầy vẻ khiêm tốn: “… đại nhân của ta, đây chính là tin tức ta muốn báo cho ngài: không biết vì sao, đột nhiên Rhein lại có được năng lực giống như huyết tộc cao quý, nó lặng yên không một tiếng động, gần như là dung hoà với đêm tối, tốc độ còn nhanh hơn phi điểu, hình như nó đã bị chuyển hóa.”
“Hiện giờ tôi rất lo lắng, nó có phát hiện ra chuyện của chúng ta hay không.”
Vị khách cũng chẳng để tâm đến lời nói của anh cả.
Gã uống một ngụm máu trong ly, lộ ra hai chiếc răng nanh trong miệng.
Đây đúng là một ma cà rồng!
Anh cả cong thắt lưng thấp hơn nữa.
Sở dĩ hắn nói chuyện liên quan đến Rhein cho người này nghe, là bởi vì gã ta đóng vai trò rất quan trọng trong vụ việc của Rhein.
Gã là huyết tộc.
Từng có mâu thuẫn với Rhein.
Kể ra nguyên nhân cũng khá thú vị.
Rhein là thiên tài, mà vị này cũng là một thiên tài.
Trong một lần khảo hạch của Giáo hội, thiên tài mới đánh bại thiên tài cũ, mọi người bỏ lại kẻ thua cuộc phía sau, đem hoa tươi, những tràng vỗ tay và ánh mắt đều đặt hết lên người kẻ chiến thắng.
Rơi từ thiên đường xuống địa ngục, có chăng cũng chỉ qua một hồi chiến đấu.
Vì thế, kẻ thua cuộc thất vọng ruồng bỏ quang minh, lao vào vòng tay ôm ấp của hắc ám.
Đây là một niên đại hỗn loạn mà trật tự, đứng lặng một tòa thành thị lộng lẫy mà thối nát.
Ban ngày có ánh sáng của Giáo hội, ban đêm đương nhiên cũng có bóng tối của huyết tộc.
Kẻ thất bại tìm nơi hắc ám nương tựa, một huyết tộc mới ra đời.
Anh cả tốn không ít công sức mới tìm được người này.
Lý do khiến hắn phải trăm phương nghìn kế tìm ra người này cũng rất đơn giản.
Ghen ghét không chỉ xuất hiện ở những kẻ đối địch với Rhein.
Đứa em trai yêu quý của hắn, đứa em trai nhỏ hơn hắn năm tuổi.
Từ thuở nhỏ, đã bộc lộ ra thiên phú và phẩm chất hơn hẳn người anh của mình.
Cậu sở hữu một gương mặt hoàn mỹ.
Mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh xám, thậm chí là hình thể cân xứng.
Còn có khí chất, lời nói và cử chỉ nổi bật.
Còn có bộ óc thiên tài và năng lực học tập trời phú.
Dường như nơi cậu chỉ toàn những ưu điểm khiến người người ao ước.
Lãnh đạo Giáo hội ưu ái cậu, truyền ra tin tức muốn đặc biệt đề bạt cậu; đến cả công chúa cũng từng theo đuổi cậu, hy vọng có thể cùng kỵ sĩ tuyên thệ kết hôn.
Chúa yêu thương cậu tha thiết.
Tất cả tất cả những thứ đó, sao có thể làm người không đố kị cho được?
Nhất là khi anh cả phát hiện, ánh mắt cha mẹ ngày càng tập trung trên người Rhein, phụ thân thân là Bá tước cũng có ý định thay đổi di chúc. Đến đây lòng đố kị như độc xà cắn nuốt trái tim hắn.
Hắn đã thiết kế một kế hoạch đơn giản.
Hắn tìm huyết tộc từng có thù oán với Rhein, vốn định tính toán thuyết phục huyết tộc ám sát Rhein.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại nghe được một tin tức khác làm người phấn chấn.
Không phải tất cả mọi người trong Giáo hội đều thích Rhein, ít nhất là Kỵ sĩ trưởng – người ý thức được địa vị của mình đang lung lay – rất có thành kiến với Rhein.
Quang minh và hắc ám trời sinh đã đối lập, nhưng Giáo hội và huyết tộc không phải lúc nào cũng đánh đến ta chết ngươi sống.
Kế hoạch đơn giản của hắn biến thành một kế hoạch táo bạo.
Hắn liên lạc với cả huyết tộc và Kỵ sĩ trưởng, thuyết phục bọn họ cùng tham gia kế hoạch của mình.
Kỵ sĩ trưởng tìm lý do trục xuất Rhein ra khỏi Giáo hội.
Huyết tộc nhân cơ hội này để lại dấu vết hắc ám trên người Rhein.
Kỵ sĩ trưởng đuổi đi được một nhân tài mới xuất hiện có thể uy hiếp vị trí của mình mà không bị rước lấy hoài nghi từ Giáo hội.
Huyết tộc có thể trả thù Rhein trước khi quá muộn. Đồng thời, Rhein bị đuổi khỏi Giáo hội sẽ mất đi sự che chở của gia tộc, bởi vì gia tộc sẽ không chấp nhận một đứa trẻ làm ô nhục dòng họ.
Tất cả đều hoàn mỹ.
Nghĩ ra được kế hoạch hoàn mỹ như vậy, huynh trưởng từng âm thầm đắc ý.
Nhưng hiện tại, kế hoạch đang chuẩn bị đặt dấu chấm hết thì lại xảy ra biến cố, hệt như một pho tượng vốn đã điêu khắc hoàn tất nhưng bỗng nhiên bị gãy mất một tay trước khi chuyển đến phòng triển lãm.
Đây không phải tượng thần Venus, đây chẳng qua là một tác phẩm thất bại!
Anh cả nóng ruột, nhịn không được liền mời huyết tộc đến nhà, nói cho đối phương biết tin tức quan trọng này.
Nhưng hiển nhiên, tin tức này không khiến huyết tộc coi trọng.
Vị thiên tài đã từng có tên Lucca quay đầu đối mặt với anh cả: “Ngươi nói Rhein đã biến thành huyết tộc cao quý?”
Anh cả: “Đây chỉ là một ít suy đoán thiển cận.”
Lucca mỉm cười nói: “Không thể, mọi huyết tộc trong thành phố này đều do Công tước Tử Vong quản lý, mà phụ thân ta là hậu duệ được Công tước ưu ái nhất, quản lý việc đăng ký cho huyết tộc mới ra đời, nếu muốn phát triển hậu duệ, nhất định phải thông qua phụ thân ta bẩm báo lên Công tước, chờ sau khi Công tước phê duyệt, cha ta đóng dấu, mới được sơ ủng đối phương. Trong khoảng thời gian này cũng không thấy có yêu cầu nào như vậy cả, Rhein không thể biến thành huyết tộc.”
Anh cả cẩn thận hỏi: “Có lẽ người kia không báo lên trên mà lén lút sơ ủng Rhein?”
Lucca giống như vừa nghe câu chuyện cười, bật cười ha ha: “Ở thành thị này mà cũng có người dám làm trái mệnh lệnh của Công tước Tử Vong ư? Cho dù là huyết tộc, hay nhân loại, thậm chí là lũ sâu bọ chui rúc trong giáo đường thần thánh, tất cả đều phải —— “
Cửa phòng khách chợt bật mở!
Hai người bên trong đều giật mình, anh cả tức giận quay phắt lại, lớn tiếng quát: “Là ai? Không thấy ta đang nói chuyện với khách quý —— “
Lời đến bên miệng nghẹn lại.
Bá tước Bianchi cũng dùng giọng điệu nghiêm khắc không kém mắng chửi hắn: “Đủ rồi, mau câm miệng, Thần Quan đại nhân tới!”
Hai người trong phòng lúc này mới thấy rõ hai người vừa phá cửa xông vào.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Bá tước và Thần Quan.
Một lát sau, anh cả bối rối nói: “Phụ thân, sao ngài lại dẫn Thần Quan đại nhân vào đây? Để tôi giới thiệu trước, vị này là…”
“Không cần giới thiệu.” Thần Quan lạnh lùng mở miệng, “Ta biết người bên cạnh ngươi, cậu ta từng là học trò của ta, hiện giờ cũng chỉ là một ma cà rồng non nớt chưa đột phá Tử tước mà thôi. Ta còn quen bậc cha chú của cậu ta, một Bá tước, hừ…”
Giờ phút này, ông lão già nua nọ không có lấy nửa điểm chính trực giống như mỗi lần đứng trên bục giảng đạo.
Ông ta tắm mình trong ánh đèn, nhưng mặt mày lại hung ác nham hiểm. Ông ta đánh giá anh cả bằng một loại ánh mất cực kỳ phản cảm, rồi sau đó hướng Lucca: “Rhein bị sơ ủng.”
“Choang” một tiếng, ly thủy tinh trong tay Lucca rơi trên mặt đất, vỡ thành mảnh nhỏ.
Lucca sợ hãi than: “Điều đó là không thể, ta không nhận được bất cứ tin tức nào từ cha!”
Thần Quan: “Ngay vừa rồi, Rhein đột nhập vào doanh trại của Quân đoàn Thần thánh, ép hỏi chân tướng.”
Lucca: “Ta không tin, hắn vừa mới chuyển hoán, sao có thể vượt qua kết giới thần thánh được? Huyết tộc dưới Tử tước hoàn toàn không thể xuyên qua kết giới của doanh trại!”
Thần Quan: “Cho nên cậu ta không chỉ là một ma cà rồng bình thường, cấp bậc của cậu ta, sợ rằng là Bá tước…”
“Không thể, không có chuyện đó được, điều đó là không thể!”
Lucca bắt đầu la hét.
Đối với thiên tài mà nói, thất bại thường chỉ mang đến hai loại kết quả.
Thứ nhất, thất bại khiến bọn họ trở nên càng thêm mạnh mẽ, thúc ép bọn họ không bao giờ có thể bị đánh bại lần nữa.
Thứ hai, thất bại sẽ phá hủy bọn họ hoàn toàn, khiến bọn họ từ đó trở về sau sợ hãi tất cả mọi thứ liên quan đến thất bại, nhưng càng sợ hãi thì nó lại càng đến sớm.
Thần Quan không có chút kiên nhẫn nào với tên ma cà rồng kém cỏi này.
Ông ta lạnh lùng nói: “Không có gì là không thể, tối hôm nay, không chỉ Rhein xuất hiện tại Quân đoàn Thần thánh, mà bậc cha chú của cậu ta cũng đến, một ma cà rồng hoàn toàn xa lạ nhưng không kém phần khủng bố. Nếu Rhein có cấp bậc Bá tước, bậc cha chú của cậu ta ít nhất phải là Hầu tước! Chuyện này ta đã báo cáo với cao tầng Giáo hội, sau đó sẽ tiếp tục xác minh với Thế giới Hắc Ám, ta hy vọng bậc cha chú đã chuyển hóa Rhein thật sự đến từ bên ngoài, và Thế giới Hắc Ám thì hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả, nếu không ta chỉ có thể quy kết là Thế giới Hắc Ám có ý định xé bỏ hiệp ước hòa bình…”
“Ta vốn định đến đây để tìm một chút manh mối, nhưng xem ra, tuy rằng là người thân của Rhein, nhưng có vẻ các ngươi hoàn toàn không biết gì về tình hình gần đây của cậu ta.”
Nói xong, Thần Quan lui ra sau một bước, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng đặt ánh mắt cảnh cáo trên người Lucca, ánh mắt như rắn rết:
“Ta tin rằng không ai muốn một hồi Thánh Chiến dấy lên lần nữa, bao gồm cả vị Công tước Tử Vong nào đó đứng sau bậc cha chú của ngươi…”
Nói xong, Thần Quan toan rời đi.
Nhưng ngay lúc này, anh cả mới như sực tỉnh từ trong mộng.
Hắn ngăn thần quan lại: “Thần quan đại nhân, ngài muốn tìm Rhein phải không? Tôi biết một chỗ Rhein sẽ đến. Mỗi lần khó chịu trong lòng, nó đều đến đó nghỉ ngơi!”
Thần Quan dừng cước bộ, ông ta hỏi anh cả: “Ở đâu?”
Trong mắt anh cả lóe lên quang mang sáng ngời, hắn mỉm cười: “Đó là khu rừng ở ngoại ô, trong rừng có một căn nhà nhỏ, có nhiều lời đồn ma quái về nơi đó, nhưng thật ra đây là câu chuyện bịa đặt mà Rhein tuôn ra từ nhiều năm trước…”
*
Dưới đêm tối, trời đầy sao.
Khi Rhein vô cùng thận trọng hỏi ra những lời này, Tịch Ca lại ngẩn người.
Gì cơ… hắn vẫn chưa nói tên cho Rhein biết ư?
Ngẫm lại, hình như đúng là vậy thật.
Từ khi rơi vào thời Trung cổ đến nay, hắn vừa không nói cho Rhein biết tên, cũng không hỏi tên Rhein.
Giờ ngẫm lại, nếu hắn nói ra cái tên “Tịch Ca” này, ít nhiều gì Rhein cũng sẽ thấy ngạc nhiên khi mới gặp mặt, thậm chí còn thường xuyên nhắc đến.
Nhưng Rhein chưa từng tiết lộ một chút tin tức nào về phương diện này, nghĩa là, hắn đã nói một cái tên khác cho Rhein.
Hắn đã khoác lên mình một lớp “áo choàng” ư…
Vậy thì vấn đề đặt ra là, hắn nên lấy tên gì cho lớp “áo choàng” này nhỉ?
Tên của mình…
Khi ba chữ này hiện lên trong đầu Tịch Ca, một đoạn ký ức nào đó nhồi trong đầu hắn bị kích thích.
Đoạn ký ức kia vốn xen lẫn trong biển hồi ức vô cùng vô tận, bị đào ra, tô đậm lên.
Tịch Ca đột nhiên nhớ ra, trước cái tên “Tịch Ca” này, hắn từng có một cái tên khác, đã đi cùng hắn không biết bao nhiêu năm tháng!
Nhưng có lẽ đoạn ký ức kia đã phủ bụi quá lâu, và cũng đã bị chủ nhân hoàn toàn bỏ quên.
Nó rất mơ hồ, như là làn váy bồng bềnh của nữ thần, lửng lơ trong tâm trí Tịch Ca, mỗi lần Tịch Ca cảm thấy mình có thể vươn tay túm được nó, nó lại khẽ cuộn mình, vuột khỏi tay Tịch Ca.
Tịch Ca hận đến nghiến răng.
Sau khi Rhein đặt ra câu hỏi, căn phòng nhỏ thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.
Rhein băn khoăn nhìn Tịch Ca.
Vì sao đối phương lại không nói lời nào? Chẳng lẽ đối với huyết tộc, tiết lộ tên tuổi là điều tối kị?
Cho dù là hồi còn ở trong Giáo hội, cậu cũng chưa bao giờ nhìn thấy ghi chép nào như thế cả —— kiêng kị nói ra tên thật của mình luôn là ác ma cư trú trong địa ngục.
Có lẽ mình không nên hỏi vấn đề này… Rhein thầm nghĩ.
Ngẫm nghĩ hồi lâu mà vẫn không thể nhớ nổi tên mình, Tịch Ca liền bỏ cuộc, hắn quyết định dùng một câu hỏi mới để che lấp câu hỏi cũ, hắn hỏi lại Rhein: “Em thì sao? Em tên gì?”
“Rhein.” Rhein nói, “Tôi tên Rhein.”
Tịch Ca đợi một hồi, không thấy Rhein nhắc tới dòng họ của mình, hắn nhướng mày lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng Bì Bì không đề cập tới dòng họ là bởi vì đã quá lâu kể từ khi cậu chuyển hóa, dòng họ đã không còn ý nghĩa.
Nhưng hoá ra, kể từ thời điểm này Bì Bì đã không còn đề cập đến dòng họ của mình nữa ư?
Rhein nhìn thấu nghi vấn của Tịch Ca.
Cậu ôn tồn giải thích: “Tôi xuất thân từ gia tộc Bianchi, nhưng tôi nghĩ… Ngài sơ ủng tôi, không phải bởi vì gia tộc của tôi, mà là bởi vì chính bản thân tôi, đúng không?”
Nỗi tuyệt vọng suốt mấy ngày nay vẫn còn chảy xuôi qua lồng ngực, cậu nghiêm túc nhìn Tịch Ca:
“Cho nên tôi tên Rhein, chỉ Rhein mà thôi.”
Không phải lời tuyên thệ quá hoa lệ hay long trọng.
Thời khắc này, Rhein trẻ tuổi mơ hồ trùng khớp với Rhein ở tương lai.
Tịch Ca nhận thấy được cảm giác quen thuộc từ trên người đối phương.
Đó không phải là bóng dáng có thể thấy được bằng mắt thường, mà là giấu ở tận linh hồn.
Linh hồn của họ tương tự nhau như thế, cho dù người trước mắt, vẫn còn nhỏ tuổi và non nớt.
Có lẽ cho dù hắn không xuất hiện, tương lai Bì Bì vẫn chính là Bì Bì.
Tịch Ca đột nhiên nghĩ vậy.
Bởi vì…
Bởi vì người hắn nhìn trúng, luôn rất mạnh mẽ.
Tịch Ca chăm chú nhìn Rhein hồi lâu.
Đột nhiên hắn rất muốn làm một việc.
Tịch Ca đột nhiên xoay người, ôm Rhein từ trên ghế sa lông đứng lên.
Rhein hoảng sợ: “Khoan, khoan đã, ngài —— “
Tịch Ca không quan tâm Rhein phản kháng, bế người đi thẳng đến phòng tắm, bảo Rhein đổ nước vào trong bồn, đầu tiên rửa sạch cho cậu một lần, lại tự tắm táp một lần.
Sau đó hắn lại đặt người trên giường.
Hắn dùng một tay vây lấy đối phương, nhét cậu vào trong ngực mình, lại đổi sang một tư thế khác khiến cả hai đều thấy thoải mái, nói: “Được rồi, muốn nói gì thì nói đi, tôi sẽ lắng nghe thật nghiêm túc. Tất cả những chuyện liên quan đến em, tôi đều muốn biết.”
Rhein: “Tôi không có gì để nói cả, chuyện đã qua rồi, tôi cũng đã tìm ra chân tướng, chỉ là có chút ngoài sức tưởng tượng…”
Tịch Ca ôm Rhein vào trong ngực.
Một tay hắn cuốn lấy eo đối phương, tay còn lại thì giữ đầu cậu.
Hắn hôn một hơi lên mái tóc còn hơi ẩm ướt của đối phương.
Hành động có đôi khi hữu dụng hơn lời nói gấp trăm lần.
Ngay khi bị Tịch Ca ôm vào lòng, cơ thể Rhein chợt cứng đờ.
Nhưng tình trạng này chỉ duy trì trong khoảng thời gian ngắn ngủi, gần như chỉ một giây sau đó, cậu đã ôm lại Tịch Ca, vùi đầu vào trong ngực đối phương.
Chân tướng mà cậu thấy khiến cậu vô cùng hỗn loạn.
Tưởng chừng như cậu có thể hiểu được quyết định của cha mẹ, nhưng cái quyết định này lại làm cậu đau lòng khôn kể.
Rhein bắt đầu mở miệng, cậu nói năng lộn xộn, cậu than thở về hiện tại, kể về quá khứ, từ thời thơ ấu của mình đến những biến cố mấy ngày nay, rồi đến những mẩu chuyện vui vẻ mà mình từng trải qua.
Cha mẹ từng khăng khít với cậu, đồng đội từng cùng chung chí hướng, đạo sư dốc lòng dạy dỗ, còn có rất nhiều rất nhiều thiện ý từ những con người bé nhỏ không đáng kể xuất hiện trong đời mình.
Tịch Ca nghe Rhein thao thao bất tuyệt.
Một Rhein khác biệt và hoàn chỉnh dần dần được phác họa trong tâm trí hắn qua những ngón tay vô hình.
Hiện tại là nút thắt xâu chuỗi quá khứ và tương lai.
Hắn muốn làm bạn với Bì Bì cho đến khi cậu trưởng thành, thế nhưng Bì Bì trưởng thành vẫn còn chờ hắn ở tương lai…
Trong lòng Tịch Ca chợt sinh ra một tia buồn bã.
Giờ phút này, hắn ý thức được rõ ràng, sớm muộn gì mình cũng phải đưa ra quyết định, hơn nữa cũng không còn xa.
Tịch Ca đột nhiên hỏi Rhein: “Em muốn ngắm sao không?”
Rhein: “?”
Tịch Ca coi như đối phương đã đồng ý. Hắn lẩm bẩm: “Tuy rằng không biết căn nhà này là của ai, nhưng trước phải nói một tiếng xin lỗi.”
Rhein: “Không cần xin lỗi, căn nhà này là…”
Không đợi cậu dứt lời, Tịch Ca đã bước xuống giường, nhảy lên cao.
Hắn nắm xà ngang bằng một tay, giơ nắm tay, đấm thật mạnh vào mái nhà!
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
Sau mấy tiếng nổ liên tiếp, mái phá bị thủng một lỗ thật lớn.
Mặc dù Tịch Ca đã ném hết mấy khối gỗ lớn ra khỏi phòng, nhưng vẫn còn rất nhiều bụi bặm và mảnh vụn từ không trung buông xuống.
Rhein đang ngồi trên giường ngây ngẩn liền vội vàng chống lên một tầng hơi nước, ngăn lại toàn bộ tạp vật.
Sửa sang xong trần nhà, Tịch Ca cúi đầu nhìn thoáng qua màng nước, ném về phía Rhein một ánh mắt “em rất tuyệt”, tiếp đến hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đất, nằm trở lại giường.
Hắn chỉ dẫn Rhein: “Trước hết đẩy hết bụi bặm ra ngoài, sau đó phủ một tầng nước lên cái lỗ ở mái nhà… Đúng rồi, giỏi lắm!”
Hắn phát hiện, năng lực lý giải và hành động của Rhein đều rất mạnh.
Hắn chỉ mới nói hai câu, Rhein đã sắp xếp đâu vào đấy.
Sau đó Tịch Ca cầm tay Rhein.
Hắn quen tay hay việc, nắm tay Rhein, kết hợp dị năng của hai người.
Nước bao phủ trên trần nhà liền biến thành băng.
Phía trên lớp băng trong suốt, bóng cây thăm thẳm, màn trời rũ xuống, tinh quang lấp lánh.
Bên trong căn nhà gỗ, đột nhiên tĩnh lặng.
Hai người nhìn ánh sao rơi xuống, nhất thời không ai mở miệng.
Yên tĩnh như sông ngầm, chầm chậm chảy xuôi trên bầu trời.
Cũng không biết qua bao lâu, bả vai Tịch Ca chợt nặng trĩu, hắn cúi đầu liền thấy Rhein đã dựa vào hắn ngủ say.
Hiện giờ không khí quá ấm áp, rất thích hợp để nghỉ ngơi…
Hắn dịch xuống một chút, đặt Rhein nằm thẳng, rồi cũng nhắm mắt lại.
Ngay khi ý thức hoàn toàn thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến, hắn rơi vào một giấc mộng không thấy ánh sáng.
Hắn loanh quanh trong không gian tối đen hồi lâu, chợt nghe thấy một giọng nói:
“Seagle!”
Trong chớp mắt nghe thấy âm thanh kia, ký ức liên quan chợt bật mở.
Tịch Ca lập tức nhớ ra:
Seagle, đây là tên thật của hắn!