Nguyên Huyết

Chương 136: Trở mặt




Trong rừng rậm, Rhein vừa được uống máu, tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say.

Tịch Ca giúp Rhein sửa sang cổ áo xộc xệch, chợt nhìn lại chính mình.

Sau khi uống máu Rhein, cơ thể khô khốc nếm được ngon ngọt, sức mạnh căng tràn trong cơ thể hắn một lần nữa, tơ máu và vẻ mỏi mệt trong mắt hắn đã rút đi, vết nứt trên da cũng đã lành lại.

Hắn cảm nhận được huyết dịch đang chậm rãi chảy xuôi khắp thân thể. Hắn nâng cánh tay phải cụt ngủn lên, rồi xoay ngược thời gian của nó.

Thời gian thần bí bao phủ lên cổ tay của hắn một luồng ánh sáng hết sức mỹ lệ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chỗ mặt cắt bỗng nhô lên, tiếp đó, cốt cách sinh trưởng, dây thần kinh quấn lên, da thịt bao bên ngoài.

Đồng thời, năng lượng thời gian cũng lan đến những bộ phận khác trên cơ thể hắn. Mái tóc ngắn vốn chỉ dài đến gáy cũng mọc dần ra, từ cổ đến lưng, lại rủ xuống trong suối.

Chỉ trong tích tắc, bàn tay phải hoàn hảo đã xuất hiện trở lại.

Tịch Ca thu lại dị năng.

Hắn đã tiêu tốn rất nhiều sức lực để nghịch chuyển thời gian, chút ít cảm giác thư thái sau khi cắn Rhein lại lặn mất tăm. Tịch Ca ấn ngực, xoa dịu cảm giác khó chịu, hắn đang định đứng dậy thì đột nhiên phát hiện ra mái tóc đen dài đổ xuống như thác, quấn quanh đầu gối mình.

Tịch Ca kinh ngạc vớt lọn tóc đen lên, thử kéo, thật đúng là mọc từ da đầu mình.

Đột nhiên tóc lại mọc dài như vậy, trông chẳng khác gì người rừng.

Hắn đang định tìm thứ gì đó cắt phăng tóc đi, thì đúng lúc này, một tiếng rên rỉ đầy thống khổ đột nhiên phát ra từ trong ngực mình.

“Ưm…”

Lực chú ý của Tịch Ca lập tức bị Rhein hấp dẫn.

Hắn cúi đầu liền thấy, không biết vết máu trên gương mặt đối phương đã phai nhạt từ bao giờ, nước da không còn đỏ bừng như phát sốt nữa, thay vào đỏ là vẻ tái nhợt như cái xác.

Giống hệt hắn, cơ thể Rhein cũng lạnh băng đến đáng sợ, cứng ngắc như thể bị giấu trong tủ lạnh suốt mấy ngày đêm. Rhein không thể khống chế được run lẩy bẩy trong vòng tay Tịch Ca, răng nanh va vào nhau “lập cập”.

“Rhein? Rhein?” Tịch Ca vỗ vỗ hai má đối phương, nhẹ giọng nói.

Người nọ đang thở hổn hển vì đau vẫn chưa tỉnh táo lại, đụng chạm như vậy càng làm cậu thêm khốn khổ.

Từng giọt mồ hôi túa ra từ trên trán Rhein, đau đến mức gân xanh nổi lên, mặt mày biến dạng, đột nhiên, cậu bắt đầu giãy dụa trong ngực Tịch Ca, dường như ý chí sinh tồn cũng đã đến hồi kiệt quệ.

Lực đẩy bất ngờ khiến Tịch Ca sững ra trong nháy mắt, nhưng rất nhanh, Tịch Ca đã bắt lại hai tay Rhein.

Dù sức mạnh của nhân loại có bùng nổ đến cỡ nào thì cũng không thể so sánh được với huyết tộc.

Tịch Ca dễ dàng khống chế được Rhein, ngăn cậu vô thức làm mình bị thương trong lúc giãy dụa.

Hắn đứng dậy từ trong suối, ôm theo Rhein, đi về phía thảm cỏ trong rừng.

Trong lúc di chuyển, Rhein giãy dụa càng ngày càng dữ dội, mấy lần tìm được khoảng trống để thoát khỏi gọng kìm của hắn.

Mà mỗi lần thân hình cậu hơi trượt khỏi tay trong lúc giằng co, Tịch Ca lại dừng bước, điều chỉnh lại tư thế của cậu.

Cứ vậy vài lần, cuối cùng Tích Ca cũng tìm được một căn nhà gỗ trong rừng rậm.

Căn nhà nhỏ này không biết thuộc về ai, trong vườn cỏ dại mọc thành cụm, chuồng ngựa bỏ hoang, cửa sổ thủy tinh bám bụi, tương tự, tất cả đồ đạc trong nhà cũng phủ một tầng bụi dày.

Tịch Ca ôm Rhein bước vào gian nhà nhỏ.

Hắn phát hiện vận may của mình cũng không đến nỗi nào.

Tuy rằng căn nhà đã bị bỏ hoang, nhưng chủ nhân của nó vẫn nổi lòng từ bi mà phủ một lớp vải lên đồ đạc trước khi rời đi, hiện giờ, hắn chỉ cần vén tấm vải bên trên lên là có thể ở được.

Tịch Ca làm vậy thật.

Hắn xốc tấm vải trắng phủ trên ghế sô pha, ôm Rhein ngồi xuống.

Dọc đường đi, cơ thể trong ngực đã không còn rét lạnh nữa, cậu bắt đầu phát sốt, trán nóng hầm hập, đầu óc không tỉnh táo bắt đầu nỉ non:

“Không…”

“Không phải tôi…”

“Tôi không có… Các người hiểu lầm… xin hãy nghe tôi giải thích… Tin tôi, tin tưởng tôi!”

“Vì sao không tin tôi, vì sao không một ai chịu tin tôi ——!”

Rhein càng nói càng kích động, cơn sốt đẩy vào cơn ác mộng không lối thoát, lúc cậu giãy dụa kịch liệt nhất, Tịch Ca bỗng cúi thấp đầu.

Hắn hôn lên thái dương đối phương.

Rhein hiện giờ kém Rhein ở tương lai quá xa.

Hiện giờ Rhein tuổi còn nhỏ, non nớt, ngây ngô, dễ dàng bị người làm thương tổn.

Cậu còn xa lắm mới mạnh mẽ được như tương lai.

Điều này mang đến cho Tịch Ca một cảm giác hoàn toàn mới lạ.

Mong đợi và khao khát muốn được bảo vệ cậu, muốn chăm sóc cậu, muốn dẫn dắt cậu từng bước, cho đến khi cậu bộc lộ được ra phong thái như ở tương lai.

Tịch Ca lưu luyến tại thái dương của cậu vài giây, rồi sau đó ngẩng đầu áp trán mình vào trán cậu. Ngay cả khi Rhein đã lâm vào hôn mê, sa vào thống khổ, hoàn toàn không thể tiếp nhận được thông tin bên ngoài, hắn vẫn tìm vị trí gần gũi nhất để quan sát cậu:

“Tôi tin em, tôi sẵn sàng lắng nghe em nói.”

“Thế nên Rhein, em phải sống sót.”

“Em còn chưa kể cho tôi nghe những điều khiến em khó chịu cơ mà…”

Không biết là do giọng nói của Tịch Ca có ma lực, hay cơn ác mộng đã tan biến.

Rhein đang phản kháng hết sức dữ dội bỗng thì thào hai câu, rồi dần bình tĩnh trở lại.

Nhưng cơn đau vẫn còn quấn lấy Rhein.

Trong người Rhein lúc nóng lúc lạnh, không biết khi nào lại rơi vào một cơn ác mộng khác.

Tịch Ca từ bỏ ý định đứng dậy thu dọn xung quanh.

Hắn ôm chặt Rhein trong ngực.

Hai tay hắn vòng qua eo đối phương, đầu tiên hắn hôn tóc cậu, rồi sau đó lại đến hai má.

Rhein vẫn còn đang chìm trong thống khổ do quá trình chuyển hóa, trong lúc cựa quậy, môi vô tình sượt qua khoé miệng Tịch Ca.

Tịch Ca: “…”

Hắn im lặng nhìn người nào đó vô tri vô giác đùa với lửa, suy tư hồi lâu, liền cúi đầu hôn môi cậu, sau đó còn vỗ nhẹ lên đầu cậu.

Tuy đã nói phải làm một bậc cha chú chính trực.

Nhưng lúc này Rhein đang hôn mê, mình có làm gì thì em ấy cũng không biết được.

Hơn nữa sau này mình và em ấy cũng là một cặp kia mà.

Mình chỉ là làm một số chuyện thường tình giữa tình nhân với nhau thôi, không có gì trái lương tâm cả!

Hắn vô cùng chính trực mà nghĩ, sau đó tiếp tục hôn lên khoé miệng đối phương.

Hôn một hồi, Tịch Ca lại bắt đầu tự tìm khổ, lúc này hắn phải cố mà khắc chế bản thân, nhưng tay thì vẫn ôm Rhein ngày càng chặt, ngả người về phía sô pha. Hắn nghĩ:

Khi nào Rhein mới trưởng thành đây…

Những suy nghĩ mơ màng chừa ra một ít chỗ trống trong tâm trí hắn. Ký ức ùa về vào thời khắc trái tim kim cương vụt tắt đang tự động sắp xếp lại.

Lượng thông tin quá khổng lồ, đến nỗi Tịch Ca không thể tiêu hoá hết tất cả khi chúng ồ ạt lao đến. Vì vậy, hắn buộc phải phong ấn chúng lại lần nữa, có điều giờ đây, chìa khoá phong ấn là do Tịch Ca nắm giữ.

Hắn có thể mở cánh cửa đó ra bất cứ lúc nào, tìm kiếm thông tin từ kho ký ức rộng lớn.

Đáng tiếc nhất là, cái kho ký ức này vẫn chưa được dọn dẹp, hiện giờ những gì hắn có thể thấy được hoàn toàn là ngẫu nhiên…

Tịch Ca dường như chạm đến nhiều thứ hơn nữa, hắn nhìn thấy rất nhiều mảnh vỡ ngổn ngang, trong đó có cảnh tượng, hắn đứng trước miệng núi lửa tối đen, dùng nham thạch nóng chảy triệu hồi ác ma…

Ác ma ngoi lên từ nham thạch, con rắn vờn quanh y lúc ẩn lúc hiện, đôi cánh lớn của y chiếm trọn cả miệng núi lửa.

Ác ma hướng hắn nở nụ cười tà tính.

“Huyết tộc, ngươi muốn ký khế ước với ta?”

Hắn nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt ác ma.

Người kia, đeo lên một nụ cười tương tự ác ma…

Tịch Ca đột nhiên thốt lên: “Lão Sa!”

Hắn nhớ ra rồi, đây là cảnh hắn triệu hồi Samael!

Tịch Ca ấn trán: “Trời ạ, hóa ra lão Sa cũng có lúc ghê gớm như vậy. Từ lúc đó đến bây giờ… quả là một câu chuyện dài, thật dài…”

Rhein nằm trong ngực hắn đột nhiên động một cái.

Hồi ức bị gián đoạn, Tịch Ca quay đầu nhìn về Rhein hồi lâu rồi tự nhủ: “Ừm, thật ra cũng không dài lắm, bởi cuối cùng đã gặp được người quan trọng nhất đời mình…”

Trong căn nhà nhỏ, vô số bình minh hoàng hôn qua đi.

Khi mặt trăng lần nữa cheo leo trên đỉnh núi, cuối cùng Rhein đã hoàn thành chuyển hoá từ nhân loại thành huyết tộc, nhưng cậu vẫn luôn ngủ say. Mãi cho đến một ngày, cậu bừng tỉnh trong ánh rạng đông.

Nhân loại Rhein đã chết.

Huyết tộc Rhein chào đời.

Rhein ngây ngô mở to mắt, cậu theo thói quen cọ cọ “giường” một chút, sau đó lập tức phát hiện giường hôm nay hơi là lạ.

Tuy rằng nó vẫn mềm mại vừa phải, thậm chí là thoải mái hơn bình thường, thế nhưng lại quá chật chội, chỉ vừa vặn cơ thể cậu.

“Hửm…?”

Rhein nghiêng đầu, sợi tóc cậu sượt qua cằm Tịch Ca, cậu nhìn thấy Tịch Ca.

Ừm, cái đụng chạm này miễn cưỡng xem như một nụ hôn đi.

Dưới tình huống không thể đụng tay đụng chân thoải mái, chút tiếp xúc thân mật ấy lại thành ra trân quý vạn phần.

Tịch Ca nở nụ cười đầy quyến rũ với người mới tỉnh lại, nhưng thật đáng tiếc, khi hắn vừa lộ ra tươi cười, Rhein liền giống như gặp quỷ, lăn khỏi ngực hắn.

Tịch Ca: “…”

Rhein thất tha thất thểu lui về phía sau.

Cậu đã khôi phục ký ức, mọi chuyện diễn ra trước khi hôn mê đều hiện rõ trong đầu cậu.

Cậu không thể tin được mình lại hành động như vậy.

Cậu là thành viên Giáo hội, cậu đã thề sẽ chiến đấu với hắc ám đến tận hơi thở cuối cùng.

Thế mà cậu lại tiếp cận một ma cà rồng, còn để hắn ——

Lúc này Rhein đã lui đến gần cửa sổ.

Ánh nắng xuyên thấu qua khung cửa sổ, chiếu lên người cậu.

Ánh nắng ấm áp không còn mang đến cảm giác thoải mái như trước kia nữa, hiện giờ nó chỉ khiến cậu chóng mặt và suy yếu.

Trong cơn chếch choáng và mệt mỏi, cậu nhận ra có hai cái răng trong khoang miệng mình đang từ từ biến đổi… Đồng thời, cậu cảm thấy một cỗ khát vọng kỳ dị dâng lên từ nội tâm.

Cái loại khát vọng này thật xa lạ… Nhưng cũng có chút quen thuộc… Đó là…

Rhein nhớ ra rồi.

Đó là khao khát đối với máu tươi.

Hiển nhiên cậu đã ý thức được điều gì đó

Rhein lập tức sụp đổ.

Cậu đột nhiên lao về phía bội kiếm đang đặt trên bàn, rút kiếm và chĩa thẳng vào Tịch Ca, rống giận: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì ta, tên ma cà rồng độc ác kia! Ngươi mau biến ta trở lại như cũ, mau biến ta trở lại!”

Tịch Ca: “…”

Thứ tôi nói thẳng, Bì Bì, hồi em còn nhỏ đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Ăn của tôi ngủ của tôi, giờ lại không chịu thừa nhận.

Hắn nhìn Rhein.

Trong mắt hắn toát ra một tia nguy hiểm.