Nguyên Huyết

Chương 121: Nhà máy bỏ hoang A




Đêm khuya, gió lạnh buốt, trời cao không trăng, ánh đèn thành phố trôi dạt ở phương xa, tưởng như cách đây phải trăm cây số.

Vùng ngoại thành có một nhà máy đã bỏ hoang từ lâu, đột nhiên một cơn gió xoáy ập đến.

Ánh sao le lói chiếu vào cơn gió bất chợt này, trong bóng tối mơ hồ, một người mặc vest đuôi tôm màu đen chợt xuất hiện!

Người đó đúng là Thôi Đồ.

So với hai lần trước áo mũ chỉnh tề, lần này, mái tóc vuốt keo không còn được gọn gàng nữa, cúc áo thì cái cài cái không.

Hai mắt gã đỏ au, tinh thần âm u, cả người đang cheo leo giữa ranh giới sụp đổ.

Hiện tại, gã chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tra tấn Tịch Ca đến chết trước khi hoàn toàn sụp đổ, có như vậy mới tạm thời dập tắt được ngọn lửa trong lòng!

Gã điên cuồng hét lên một tiếng: “Tịch Ca, mau ra đây, ngươi phải trả giá cho hành vi của mình, ta sẽ cho ngươi nếm trải nỗi kinh hoảng mà không ai tưởng tượng được đâu, tra tấn ngươi cho đến khi ngươi cầu xin được chết —— “

“Ma cà rồng luôn luôn độc ác như thế.”

Trong nhà máy rất tối, giọng nói của Tịch Ca vang lên.

Tiếp đó, đèn vụt sáng, ở trung tâm kho xưởng đột nhiên xuất hiện một khoảng sáng.

Chính giữa khu vực sáng đèn, một chiếc ghế xoay đặt quay lưng về phía gã, Tịch Ca ngồi trên ghế xoay.

Thôi Đồ vừa thấy tình huống trước mặt, thiếu chút nữa tức đến nổ mũi: một tên Nam tước cũng dám phớt lờ ta như thế —— Khoan!

Gã đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, lúc này đây, huyết tộc trước mặt mang theo hơi thở hùng hậu hơn hẳn.

Gã phán đoán: Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thế nhưng đối phương từ Nam tước đã đột phá lên Tử tước! Có điều, hừ, vẫn chỉ là một tên Tử tước mà thôi, dám không tôn trọng với Bá tước cao hơn hắn cả một bậc, tội của hắn không thể tha thứ!

Gã nói: “Ngươi dám phớt lờ ta, ta sẽ cho ngươi nếm trải —— “

“Ông đã cho tôi nếm trải địa ngục rồi, và giờ ông cũng không thể tạo ra được một địa ngục thứ hai đâu. Ông muốn buông lời hung ác thì ít ra cũng phải có gì đó mới mẻ hơn chứ.”

Tịch Ca không khỏi mỉa mai.

Dứt lời, dưới chân hắn hơi dùng sức, ghế dựa xoay 180°, đối diện với Thôi Đồ.

Hắn lý lẽ chính đáng: “Từ bỏ giãy dụa đi, ma cà rồng dơ bẩn, kẻ nên xuống địa ngục chính là ngươi, Chúa đang dõi theo ngươi đấy!”

Thôi Đồ: “???”

Tên này có phải bị ta dọa phát điên luôn rồi không, hai ma cà rồng đánh nhau liên quan đếch gì đến lão già bất tử kia?

Gã đang định mở miệng thì chợt nhận ra phía trước có gì đó không ổn.

Phía trước, người đầu tiên xuất hiện sau lưng Tịch Ca.

Kanan tay cầm cự kiếm đi ra từ trong bóng tối, tiến lên che trước mặt Tịch Ca.

Là hắn! Hắn tên Kanan, sao người của Giáo hội lại xuất hiện ở đây?

Thôi Đồ híp mắt lại,  lửa giận trong lòng hơi dịu xuống.

Nhưng đây mới chỉ là mở đầu.

Người thứ hai đi ra.

Đây là một thánh kỵ sĩ cầm cung tên, hắn cũng bước ra từ trong bóng tối, đi thẳng đến trước người Tịch Ca, cùng Kanan tạo thành hai cây cột sừng sững.

Cái, cái gì?

Thôi Đồ không khỏi khiếp sợ, đến nỗi phẫn nộ cũng bị khiếp sợ làm cho lung lay.

Vẫn chưa hết.

Người thứ 3 lại đi ra.

Hắn cầm chùy trên tay, sắc mặt lạnh tanh, cũng đi về phía trước, đứng sau Kanan và cung thủ một bước, cũng chắn trước người Tịch Ca.

Chờ, khoan đã.

Thôi Đồ hoài nghi mình gặp ảo giác, gã xoa xoa mắt.

Nhưng gã không hề nhìn nhầm, bởi vì còn có người thứ tư.

Giám mục Larma cũng xuất hiện. Ông ta đi cuối cùng, một mạch đến bên cạnh Tịch Ca, hướng đứa nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu lại thông minh lanh lợi này cười một cái.

Ông ta hoài nghi mình đã bị Tịch Ca cầm tù.

Một hạt giống trời sinh đã mang thánh quang, một hạt giống trời sinh thông minh mang thánh quang.

Thiên tài trăm năm khó gặp đang ở ngay trước mắt ông ta, đây nhất định là hưởng phúc của Chúa, được Chúa chỉ dẫn.

Tiếp đến, ông ta xoay qua nhìn Thôi Đồ, ánh mắt trở nên uy nghiêm lạnh lùng và tràn ngập khinh miệt.

Ông ta tuyên án: “Ma cà rồng còn dơ bẩn hơn cả vong linh kia, ngươi nên trở về cõi hư vô.”

Thôi Đồ dụi dụi mắt mấy lần, gã không thể tin được những gì trước mắt.

Một tên Tử tước ma cà rồng.

Một Giáo chủ.

Ba tên Thánh kỵ sĩ.

Bọn họ đứng cùng mặt trận, đã vậy người giáo hội đứng phía trước, Tịch Ca đứng phía sau, người trước bảo vệ người sau.

Cho nên.

Ma cà rồng Tử tước hô hào một nhóm kỵ sĩ thánh quang đến đánh ta?

Thôi Đồ hoàn toàn sụp đổ.

Đám người này có bị ngu không thế!

Nếu ta dơ bẩn, vậy tên ma cà rồng vô sỉ đê tiện đứng sau lưng các ngươi, chẳng phải dơ bẩn hơn ta gấp trăm lần?!

Thôi Đồ thật sự không thể hiểu nối, gã càng nghĩ càng giận, thốt ra: “Các ngươi có phải điên rồi hay không, sau lưng các ngươi chính là một ma cà rồng!”

Nhóm bốn người Giáo hội nhìn Thôi Đồ như nhìn loại thiểu năng trí tuệ.

Được bảo vệ phía sau, Tịch Ca giữ vững dáng cười thỏa mãn, đã vậy còn nhướng mày khiêu khích Thôi Đồ.

Thôi Đồ giận sôi lên, gã còn đang định nói tiếp, nhưng Giám mục Larma thì không có kiên nhẫn nghe lời ly gián của tên ma cà rồng tà ác này.

Ông ta vô cùng phiền chán đáp: “Dù ở đâu trên thế giới này, ma cà rồng vẫn hoàn ma cà rồng.”

Dứt lời, ông ta vung tay lên, quyền trượng bằng gỗ thả ra ánh sáng thần thánh!

Ngay khi thánh quang vừa giải phóng, tiếng còi trận chiến cất cao.

Động tác của Kanan nhanh nhất, hắn giống mọi lần, vung cự kiếm tiến lên phía trước. Mỗi bước của hắn đều vô cùng vững vàng, như một quả núi đột ngột chui lên từ dười đất!

Bên cạnh hắn, cung thủ nâng tay, kéo dây, bắn tên, ba tiếng “xoạt xoạt xoạt”, ba tia sáng xếp theo hình tam giác lần lượt lách qua người Kanan, vọt tới Thôi Đồ!

Mới chỉ một giây đã tung ra hai tuyệt chiêu.

Thôi Đồ muốn đối phó với mũi tên thánh quang, cự kiếm của Kanan lại rơi xuống trên người gã; nếu gã muốn đối phó với kiếm của Kanan, không chừng mũi tên thánh quang sẽ xuyên thủng người gã!

Thôi Đồ không dám cứng đối cứng, nghiêng người lách sang bên cạnh.

Bốn thành viên giáo hội cộng thêm một tên Tử tước, tuy rằng không biết tại sao bọn chúng lại cấu kết với nhau, nhưng Thôi Đồ vẫn ý thức được mình hoàn toàn bất lợi trong hoàn cảnh này.

Cho dù có hận Tịch Ca thấu xương, thì vào lúc này, đầu óc gã vẫn vô cùng tỉnh táo:

Năm đấu một, nếu tiếp tục ở lại đây, có lẽ không phải ta ngược chết Tịch Ca, mà là Tịch Ca ngược chết ta.

Ta có nên…

Ánh mắt của gã nhanh chóng đảo quang bốn phía.

Giám mục Larma nhìn thấu ý định của ma cà rồng.

Ông ta lớn tiếng nhắc nhở mấy người Kanan: “Gã muốn chạy trốn, đừng để gã thoát —— “

Khốn kiếp, con chó già của Giáo hội!

Ý đồ đã bị vạch trần, nên Thôi Đồ chẳng thèm giấu giếm nữa, gã liền quay đầu bỏ chạy.

Gã cũng không chỉ chạy trối chết.

Trong lúc chạy trốn, gã còn lặng lẽ phát động dị năng của mình.

Trong kho xưởng bỏ hoang, máy móc, vật dụng linh tinh, có vô số thứ đổ bóng dưới mặt đất.

Hiện giờ, những cái bóng này như vừa bị gió quét qua, đang run rẩy với một biên độ cực kỳ nhỏ, không dễ phát hiện được.

Cái bóng của Thôi Đồ có sức mạnh tương đương với Tử tước, đã lặng lẽ ẩn mình dưới những cái bóng của đồ vật xung quanh, kiên nhẫn chờ đợi con mồi sa lưới, và giết chết con mồi không kịp trở tay!

Đang yên ổn đứng bên cạnh Giám mục Larma và hưởng thụ cảm giác được mọi người bảo vệ, Tịch Ca sắc bén phát hiện ra chi tiết này.

Hắn vôi quay sang Giám mục Larma, thấp giọng nhắc nhở.

Giám mục Larma nhìn theo hướng Tịch Ca chỉ, hiểu ngay lập tức.

Ông ta nâng quyền trượng hướng về phía trước một chút, Tin Mừng thì thào trong miệng bỗng thay đổi, dừng buff gia tăng sức mạnh cho ba người còn lại, chuyển thành phép thuật chiếu sáng, ánh sáng chói loa xua tan bóng đêm.

Ánh sáng chiếu rọi bóng tối, tức thì có tiếng “lách tách” vang lên, phân thân của Thôi Đồ lại bị thương, giờ đây gã cảm giác như có một nồi nước sôi đổ thẳng xuống người mình!

Gã loạng choạng một cái, sau đó vô cùng bực bội khi phát hiện, cái tên Thánh kỵ sĩ mỗi bước đều trông vô cùng cồng kềnh khiêng theo thanh kiếm cồng kềnh không kém đã đuổi kịp gã.

Đáng giận.

Đáng giận.

Đáng giận…!!!

Cái tên Thánh kỵ sĩ này, cũng lắm ở trình độ Tử tước, thế nhưng lại dám đuổi theo ta không bỏ.

Cho dù ta hổ lạc bình dương, thì ngươi cũng không thể khinh thường ta nhé con khuyển kia! (1)

Gã điên cuồng hét lên một tiếng, từ bỏ việc đào thoát và xoay người phóng về phía Kanan!

Song phương giáp mặt nhau.

Thôi Đồ mặt mày hung ác, tốc độ cực nhanh, khí thế cực to lớn, gã nhìn Kanan như nhìn người chết, móng vuốt của gã đã xuyên thấu phòng thủ của Kanan, ngay lập tức đâm về phía cổ Kanan.

Ánh mắt Kanan lạnh băng.

Cánh tay anh ta vẫn tiếp tục duỗi thẳng, như thể móng vuốt sắp sửa đâm thủng cơ thể mình hoàn toàn không tồn tại. Thanh cự kiếm không phải vũ khí hợp với phòng ngự, tác dụng của nó là, tiến lên, chém, chẻ đôi mọi kẻ địch ngăn ở phía trước!

Chỉ mảnh treo chuông, móng tay của Thôi Đồ đụng phải cổ, mũi kiếm cũng đâm đến ngực Thôi Đồ.

Đúng lúc này, một cái bóng đen đột nhiên chui thẳng từ lòng bàn chân Thôi Đồ, ngăn trước mũi kiếm!

Dị năng của Thôi Đồ: Sát thủ bóng!

Ngay lúc cái bóng ngăn lại mũi kiếm, móng vuốt sắc nhọn của Thôi Đồ đã hung hăng bắt lấy cổ Kanan!

Không xong…

Mặc dù đã lùi lại né tránh ngay lập tức, nhưng móng tay Thôi Đồ vẫn xé rách một miếng thịt trên cổ Kanan.

Máu bắn ra.

Tiếng hét của cung thủ phía sau Kanan truyền đến: “Kanan!”

Cùng lúc đó, anh ta dứt khoát nâng cung lên, phía trước cây cung xuất hiện một điểm sáng, sau đó điểm sáng dần dần dài ra thành một đường, lại biến thêm đầu và đuôi, một mũi tên được tạo thành từ ánh sáng đang lơ lửng giữa không khí, xoay tròn.

Lập tức, cung thủ buông tay.

Xẹt ——

Mũi tên ánh sáng vạch ra một con đường ánh sáng thật dài giữa màn đêm, bắn thẳng về phía Thôi Đồ, thánh quang chiếu sáng gương mặt Thôi Đồ!

Đôi đồng tử của Thôi Đồ chợt co rụt lại.

Trong lúc gấp rút, trong lòng gã dâng lên khủng hoảng, bản năng mách bảo gã không thể tránh thoát được mũi tên ánh sáng này!

Đành vậy…

Cái bóng lần nữa nhảy khỏi mặt đất đứng trước mặt gã.

Lúc này đây, cái bóng hoàn toàn tách rời khỏi chủ thể, trực tiếp dựng thẳng lên!

Cái bóng mỏng manh đứng nguyên tại chỗ.

Một giây trước, nó còn mỏng như tờ giấy; ấy vậy mà giây sau, nó như bóng bay được thổi căng lên, không khác gì cơ thể người thật.

Thôi Đồ chạy sang một bên.

Bóng đen thì lao về phía trước.

Bóng đen trúng mũi tên ánh sáng.

Thôi Đồ xông vào chồng hàng hóa chất cao như núi.

“Sạt ——”một tiếng.

Bóng tối tan biến dưới quang minh.

Cái bóng đã chết bởi mũi tên ánh sáng.

Mũi tên chạm vào cái bóng cũng liền biến mất, lúc này ánh sáng chợt nổ tung, quét qua toàn bộ kho xưởng.

Chói lóa đến nỗi Tịch Ca không nhịn được phải nhíu mắt lại.

Hắn vừa híp mắt, vừa xông lên phía trước, lôi Kanan đang nằm trên mặt đất trở về.

Giám mục Larma lập tức trị liệu cho Kanan, nhờ vào sức mạnh quang minh, vết thương trên cổ Kanan nhanh chóng khép lại, gần hai ba phút, miệng vết thương thật lớn kia đã biến mất.

Năng lượng quang minh có thể chữa trị vết thương, nhưng không thể bổ sung máu.

Bị thương nghiêm trọng như vậy, Kanan rơi vào tình trạng mất máu, hiện giờ sắc mặt tái nhợt, đi đường cũng hơi lảo đảo.

Giám mục Larma trị liệu cho Kanan xong, nhìn trái nhìn phải, hỏi thánh kỵ sĩ cầm chùy bên cạnh: “Quist đâu?”

Thánh kỵ sĩ trả lời: ” Quist đuổi theo ma cà rồng.”

Giám mục Larma quyết đoán nói: “Năng lực của Quist đã bị vòng đá ép xuống, chúng ta mau đuổi theo, không thể để Quist một mình đối mặt với ma cà rồng được.”

Cùng thời gian này, tại một góc âm ủ trong nhà máy.

Tổn thất mất cái bóng, Thôi Đồ có cảm giác cơ thể mình bị xé mất một nửa, toàn thân không có chỗ nào là không đau nhức, đã vậy, dị năng của gã còn bị hao tổn quá lớn!

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân.

Bây giờ gã đã trở thành con thú rơi vào bẫy, ngay khi tiếng bước chân vang lên, gã tựa như chim sợ cành cong, chợt xoay người, nhìn chằm chằm vào bóng tối, há miệng thật lớn, lộ ra răng nanh: “Đi ra!”

Có người bước ra.

Cung thủ tóc vàng từ trong bóng tối tiến đến trước mặt Thôi Đồ.

Anh ta giương cung, đầu ngón tay lại lần nữa nắm một mũi tên ánh sáng, hiện giờ, mũi tên này vững vàng nhắm đến cái đầu của Thôi Đồ.

Cung thủ tóc vàng lạnh lùng nói: “Nếu muốn giữ mạng, hãy trả lời câu hỏi của ta.”

“Tịch Ca rốt cuộc là người như thế nào? Bên cạnh cậu ta, có một ma cà rồng đúng không…”

Chú thích:

(1) Bắt nguồn từ câu nói “Hổ lạc bình dương bị khuyển khi”, đại ý là những người quyền cao chức trọng sa cơ thất thế bị kẻ yếu khinh khi, hiếp đáp.