Nguyên Huyết

Chương 114: Đưa bọn chúng đi gặp Cain




Bụi chuối tây và cây cối trong vườn đều nghiêng ngả, chỉ có một con mèo đen gần như hòa một thể với bóng đêm, đáng thương trốn sau thân cây đổ rạp, nhìn người từ trong phòng đi ra.

Tịch Ca không nhìn thấy mèo đen, hắn cũng không thèm để ý tình huống xung quanh, nhưng mặt đất gồ ghề khiến hắn suýt nữa té ngã mấy lần, cơ thể toàn thân cao thấp đều đang kêu gào đau đớn.

Hắn run rẩy, thở hổn hển.

Mình không ở trung tâm của vụ nổ, Rhein đã đẩy mình ra; dị năng thứ hai của Bá tước thiên về khống chế, cũng không thể tạo nên thương tổn quá lớn cho mình.

Vì sao lại khó chịu như vậy…

Chẳng lẽ giống lần trước khi thấy Rhein bị Vô Diện cắn nuốt… Mình không thể chấp nhận… phải cứu được Rhein…

Nếu người của Giáo hội không xuất hiện, có lẽ mình sẽ bùng nổ lần nữa.

Trái tim kim cương… Trái tim kim cương thật sự đã phong ấn năng lực của mình ư… Mình phải làm thế nào mới lấy được thứ này ra khỏi người… Giải phóng sức mạnh?

Những suy nghĩ này đều như mây bay, chúng nó xẹt qua trong óc chủ nhân, rồi lại không được chủ nhân chú ý, tựa như những đám mây mỏng manh trên bầu trời, không thể lưu lại dấu vết lâu dài.

Lực chú ý của Tịch Ca hoàn toàn đặt vào việc tìm kiếm Rhein.

Sau lưng hắn là ngọn lửa cao ngất, con đường phía trước thì được ánh trăng chiếu sáng.

Mặt trăng trên bầu trời yếu ớt đến đáng thương, chỉ còn một mảnh cong cong, cô đơn nằm trong góc.

Tịch Ca đi hết một đoạn đường, cây cối sàn sạt quét qua cơ thể hắn, hoa cỏ đất đá ngăn cản bước chân hắn, nhưng hắn vẫn không dừng lại, một mực tiến về phía trước, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Rhein trong bụi hoa!

Đối phương đã rơi vào hôn mê, rồi lại chưa thể hoàn toàn hôn mê, đến tận giờ phút này, bàn tay cậu vẫn đang cố gắng dùng sức đè lên mặt đất, ý đồ chống người lên.

Sợ rằng ngay cả khi hôn mê, cậu vẫn nhớ thương một người rất quan trọng, cần mình bảo vệ.

Nhưng đáng tiếc, hiện giờ cơ thể cậu còn nặng hơn cả đá tảng, lòng bàn tay ấn dưới mặt đất không thể làm gì khác ngoài lưu lại những vết cào cấu trong vô vọng.

Ngay khi tầm mắt bắt giữ được bóng dáng Rhein nằm trên mặt đất, cơ thể đã phản xạ nhanh hơn bộ não.

Tịch Ca lao về phía trước, hắn nặng nề ngã xuống bên cạnh Rhein, hắn cầm tay Rhein, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh sót lại trong cơ thể đối phương, năng lượng máu vẫn chưa dập tắt, nó đang ngoan cường khôi phục, tích góp từng li từng tí, cố gắng chống trả!

Rhein suy yếu không phải vì vụ nổ, vụ nổ đó cũng không mang đến cho cậu thương tổn quá nặng nề.

Nhưng miệng vết thương ở bụng tạo thành gánh nặng lớn cho cậu, cậu đang rơi vào tình trạng mất máu quá nhiều.

Tịch Ca cười một tiếng.

Trái tim đã vọt đến cổ họng ầm ầm rơi xuống.

Cái kết khủng khiếp nhất trong sinh mệnh hắn đã vỡ tan, vào thời khắc này hắn nên cảm tạ Cain, cảm tạ Thượng Đế, cảm tạ tất cả vị thần phật mà hắn biết đến.

Hắn nghiêng người, hung hăng siết chặt lấy Rhein, nương theo cơ thể chân thật, xua tan nỗi sợ hãi chế ngự trong lòng.

Rồi sau đó hắn ngồi dậy, đồng thời cũng ôm Rhein lên.

Nếu mình không đoán sai về công dụng của trái tim kim cương, nếu tất cả những gì lão Sa nói đều là thật sự, vậy trước đây nhất định mình là một ma cà rồng đẳng cấp cao, máu của mình nhất định có thể giúp Rhein ——

Hắn đưa móng tay lần mò, cắt vỡ cổ tay của mình, rồi đặt cổ tay ngay khóe miệng Rhein.

Máu tươi từ cổ tay hắn chảy ra, chảy tới giữa hai môi Rhein.

Người đang hôn mê há miệng theo bản năng, đoạt lấy sức mạnh của sinh mệnh.

Máu trôi cuồn cuộn vào trong miệng Rhein, những vết thương do vụ nổ gây ra đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần dần khép lại.

Suy đoán được chứng thật, Tịch Ca cũng không thấy bất ngờ.

Hắn bắt đầu sửa soạn lại khuôn mặt Rhein.

Đầu tiên, hắn luồn ngón tay vào trong tóc đối phương, rũ sạch cát bụi và cỏ dại bám trên mái tóc bạch kim lộng lẫy, rồi dịu dàng vuốt thẳng lại.

Sau đó, hắn chà lau bụi bẩn trên mặt đối phương.

Mọi thứ đều xong xuôi.

Trạng thái của Rhein cũng đã ổn định.

Miệng vết thương ở bụng không thấy chảy máu nữa, những vết rách nhỏ trên mặt và bàn tay cũng lành hẳn, mi mắt cậu khẽ nhúc nhích, khiến lông mi run rẩy theo, tưởng như giây sau sẽ tỉnh lại từ trong cơn mê.

Nhưng cậu chưa kịp tỉnh dậy, hai mạt đỏ ửng đã leo lên gò má tái nhợt, Rhein bắt đầu phát sốt.

Dòng máu cổ xưa đang tu bổ cơ thể cậu, song lại không hề dễ chịu, cơ thể tự tìm cách bảo vệ khiến cậu tạm thời chìm vào giấc ngủ sâu.

Tịch Ca cúi đầu.

Ánh trăng mờ nhạt, ngọn lửa hừng hực phản chiếu lên không trung thành một mảng đỏ rực.

Sóng nhiệt cuồn cuộn truyền đến từ ngọn lửa, đến nỗi lá cây cũng rung lên “xào xạc”, ngôi nhà nằm trong biển lửa hơi vặn vẹo.

Dưới đêm tối, trong máu và lửa, Tịch Ca hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Rhein.

Tư vị máu tươi nở rộ ngay đầu lưỡi.

Một lát sau, hai người rời môi.

Âm thanh dịu dàng vang lên giữa cây cỏ hoa lá, Tịch Ca ôm Rhein, nhỏ giọng than vãn:

“Thật là, cậu chạy về phía tôi làm gì? Cái thuộc tính tàn huyết cuồng bạo này phải để dành cho tôi mới đúng…”

Ánh lửa nhấm nuốt ánh trăng, soi rõ gương mặt Tịch Ca.

Dưới ngọn lửa, Tịch Ca tươi cười hớn hở, nhưng trong mắt lóe lên một tia lạnh như băng.

Những người tới đây ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ…

Đừng hòng chạy.

Các người một tên cũng đừng hòng chạy thoát!

Tiếng “Xoàn xoạt” đột nhiên vang lên trong đêm tối.

Tịch Ca nhìn lên, hắn thấy tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu hỏa đều ngừng hẳn, mấy giây sau, một cột nước khổng lồ đổ vào biển lửa, cuối cùng đã khống chế được ngọn lửa hung tàn này.

Sau đó, có thật nhiều tiếng vang liên tiếp truyền đến, có người thảo luận, có người hô to:

“Có ai ở bên trong không?”

“Nhanh chóng khống chế đám cháy, đừng để nó lan ra!”

“Vừa rồi có một đám người chạy từ bên trong ra, đều rất khả nghi!”

Tịch Ca hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn yên lặng quan sát một hồi, sờ sờ túi áo, lấy di động nhắn một cái tin cho Lý Lập Phương, rồi thả Rhein vễ chỗ cũ, mình thì đứng lên đi về phía căn biệt thự đang bốc cháy.

Một đường này, hắn đụng phải mấy nhóm người, tất cả đều là hàng xóm xung quanh chạy tới xem náo nhiệt.

Hắn không để ý đến những ánh mắt tò mò và đánh giá xung quanh, khó khăn đi về phía trước, thẳng đến khi hắn đến cổng biệt thự, bị cảnh sát và lính cứu hỏa ngăn lại.

Cảnh sát: “Cậu làm gì đấy? Không thấy phía trước đang cháy à?”

Tịch Ca: “Đó là nhà tôi.”

Cảnh sát lập tức sửng sốt, nổi lên thương cảm, đang định nói hai câu an ủi.

Nhưng lúc này, có người đi tới bên cạnh, anh ta nói: “Là cậu.”

Tịch Ca quay đầu liền thấy, xuất hiện trước mặt mình đúng là đội trưởng mới thẩm vấn chiều nay.

Người quen gặp lại.

Đội trưởng phất phất tay, ý bảo vị cảnh sát vừa ngăn cản Tịch Ca rời đi, còn mình thì đến gần Tịch Ca, bắt đầu hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tịch Ca: “Kẻ bắt cóc xông vào nhà tôi, làm nổ tung hệ thống sưởi.”

Đội trưởng mặt mày nghiêm trọng hẳn: “Cậu có quen kẻ bắt cóc không?”

Tịch Ca: “Là người đã chạy trốn chiều này, hắn còn dẫn theo bốn đồng lõa. Nhưng tôi không biết tên của hắn, cũng không nhớ rõ có thù oán gì…”

Đội trưởng rất mẫn cảm, anh ta nheo mắt: “Nghĩ kỹ lại xem. Hành vi trả thù có chủ đích này không phải ngẫu nhiên đâu, chắc chắn cậu và tội phạm có giao thoa gì đó…”

Tịch Ca: “Tôi không nhớ.”

Hắn không muốn nhiều lời với đội trưởng, hắn tìm thấy quản lý tiểu khu: “Anh chờ ở đây giúp tôi, khi nào dập được lửa thì gọi tôi.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Nhưng đội trưởng giữ vai hắn: “Cậu đi đâu vậy?”

Tịch Ca bình tĩnh đáp: “Còn có thể đi đâu nữa? Đến khách sạn tắm rửa, thay quần áo, lên giường đi ngủ.” Hắn nhìn liếc nhìn đồng hồ, “Mười giờ rưỡi, cũng không còn sớm.”

Đội trưởng không tin vào mắt mình: “Cậu cứ đi như vậy à?”

Tịch Ca hỏi lại: “Chứ không thì? Đứng ở đây khóc lóc trách mắng những kẻ đã phá nhà của tôi à?”

Đội trưởng: “Nhà cậu không phải là gặp sự cố nên mới bốc cháy, mà có người đột nhập hành hung, cậu không có thêm thông tin nào muốn cung cấp cho cảnh sát ư? Càng nhiều manh mối thì cảnh sát càng nhanh chóng bắt được tội phạm về quy án.”

Tịch Ca: “Cái này thì không cần làm phiền cảnh sát, tôi có thể tự xử lý.”

Đội trưởng: “Cậu nói gì?”

Tịch Ca: “Tôi không nói gì cả, còn câu hỏi nào thì liên hệ với luật sư của tôi.”

Hắn không muốn nhiều lời với cảnh sát.

Lúc này đây, hắn không báo án, cũng không muốn để pháp luật xử lý ma cà rồng thân thiện.

Ngọn lửa thiêu rụi biệt thự, cũng thiêu rụi lòng tin của Tịch Ca.

Hắn quyết định sẽ dùng phương pháp của Thế giới Hắc Ám, giải quyết ma cà rồng thân thiện!

Hắn xoay người rời đi, trước khi báo thù, hắn phải đưa Rhein đến nơi an toàn.

Sau lưng hắn, đội trưởng vẫn chưa bỏ cuộc: “Trong nhà cậu có camera không? Nếu có camera, không chừng đã ghi lại được mặt của thủ phạm!”

Tịch Ca: “Không có —— “

Hắn bước vào bóng tối.

Ngọn lửa bị bỏ lại ở phía sau.

Cảnh sát, lính cứu hỏa, hàng xóm xem náo nhiệt, cũng cách hắn ngày càng xa.

*

Nửa tiếng sau, tại một căn hộ ba phòng tại trung tâm thành phố, chuông cửa vang lên, chủ nhân của căn hộ đứng dậy ra mở cửa.

Lý Lập Phương đứng bên ngoài, trên mặt cậu ta là vẻ mờ mịt, cậu ta hỏi Tịch Ca: “Hơn nửa đêm gọi tôi tới đây làm gì?”

Tịch Ca: “Vào rồi nói.”

Hắn dẫn Lý Lập Phương vào phòng khách, đơn giản thuật lại cho Lý Lập Phương: “Có một Bá tước ma cà rồng đang đuổi giết tôi, tôi có lý do để nghi ngờ đó là một trong ba nhà sáng lập. Mới tối nay hắn xông vào nhà tôi, đốt nhà, làm Rhein bị thương —— “

Lúc Lý Lập Phương nghe thấy Tịch Ca nói ra hai chữ “đuổi giết” liền ngây ngẩn cả người.

Cậu ta máy móc theo Tịch Ca vào phòng ngủ chính, thấy Rhein đang nằm trên giường.

Tịch Ca nói: “Gọi cậu tới đây là muốn nhờ cậu trông Rhein giúp tôi, nếu phát hiện ra điều gì bất thường, cho dù chỉ là một chút gió thổi cỏ lay, cũng phải lập tức liên hệ tôi, hiểu chưa? Tôi cũng đã gửi tin nhắn cho lão Sa rồi, có lẽ không lâu lắm lão Sa sẽ đến. Nếu lão Sa đến, ông ta sẽ ở đây với cậu.”

Lý Lập Phương: “Tôi hiểu rồi…” Cậu ta lại thấy Tịch Ca đi về phía cửa, giật mình theo sau, “Khoan đã, cậu định đi đâu?”

Tịch Ca: “Về nhà.”

Lý Lập Phương: “Không phải bị cháy à?”

Tịch Ca: “Còn rất nhiều thứ phải thu dọn.”

Lý Lập Phương là tên nhát gan sợ chết, cậu ta vội vàng ngăn cản: “Những người đó đang đuổi giết cậu đấy, nếu bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định thì phải làm thế nào?!”

Tịch Ca đặt tay lên cửa, hắn mở cửa, một chân đã bước ra ngoài.

Hắn quay đầu liếc Lý Lập Phương một cái.

“Vậy thì đưa bọn chúng đi gặp Cain.”

Vừa dứt lời, cửa khép lại, Tịch Ca đã rời đi.

Ritt: Không biết con mèo đen này đóng vai trò gì nhỉ? Thấy tần suất xuất hiện của nó khá nhiều, ban đầu tớ đoán là lão Sa biến thành mèo trông coi Tịch Ca, nhưng đến chương lộ thân phận lão Sa thì chắc chắn là không phải vậy rồi???