Dịch bởi Athox
Sau khi giết chết Huyễn Ảnh Sơn Miêu, Tô Trầm bắt đầu vận chuyển Thuật Hô Hấp.
Sinh mệnh có Nguyên năng sau khi chết, Nguyên năng trong thân thể sẽ tiêu tán.
Tu luyện lúc này sẽ làm ít lợi nhiều.
Có điều nếu nói tăng lên rất nhiều lại chưa chắc, một số người thậm chí cho rằng những lời đó chẳng qua chỉ là bịa đặt, nguyên nhân chính là việc tu luyện cạnh thi thể như vậy mỗi người mỗi khác, khen chê cũng bất đông.
Tô Trầm không biết rốt cuộc có hiệu quả hay không, chỉ vận chuyển một chút rồi ngừng lại, cũng không cảm thấy có gì thay đổi.
Sau đó chính là thu hoạch chiến lợi phẩm.
Toàn thân hung thú đều là báu vật, da thú có thể bán, thịt có thể ăn, máu và xương cốt có thể dùng để luyện chế dược thề huyết mạch, nếu có Nguyên tinh lại càng là bảo bối tu luyện cực tốt.
Có điều con mèo núi này chỉ là Hung thú hạ đẳng, kỷ lệ kết thành Nguyên tinh không tới một phần ngàn, cho dù có luyện chế thành dược tề huyết mạch cũng chỉ là cấp thấp nhất, giá trị có hạn, mang theo cũng không tiện, dứt khoát từ bỏ.
Ngoài ra chiến đấu với con mèo núi này còn tốn hai viên Nguyên thạch, trừ đi giá trị Nguyên thạch, Tô Trầm phát hiện mình còn lỗ một chút.
Thứ nhất là vì lúc đầu giao đấu với mèo núi quá lâu, dẫn tới tiêu hao nhiều hơn, thứ hai là vì không cách nào mang theo quá nhiều tài nguyên.
Nếu có nhẫn không gian thì tốt.
Có điều với Tô Trầm, lỗ vốn cũng không sao, quan trọng là những kinh nghiệm quý báu mình thu được sau trận chiến lần này.
Đây là lần đầu tiên cậu đối kháng chính diện với Hung thú kể từ khi chào đời tới giờ, thật sự hiểu được sự cường đại của Hung thú, cũng biết được chênh lệch giữa mình và chúng, gây dựng được lòng tin khi đối phó với huyết thống, cũng rèn luyện được năng lực thực chiến của bản thân.
Ngoài ra, quan trọng nhất chính là đôi mắt cậu lại xuất hiện điểm đột phá mới
Từ trước tới giờ, đôi mắt Tô Trầm đã xuất hiện ba lần biến hoáa.
Lần đầu tiên biến hoá, Tô Trầm cảm nhận được ánh sáng, thế giới không còn bóng tối vô cùng vô tận nữa.
Lần thứ hai biến hoá, Tô Trầm rốt cuộc thấy được mọi vật, triệt để khôi phục thị lực trước kia.
Hai lần biến hoá khiến Tô Trầm trở lại tiêu chuẩn người bình thường.
Còn lần biến hoá thứ ba này lại mang tới một thể nghiệm chưa từng có cho Tô Trầm, khác hẳn với người thường.
Thị giác vận động.
Đúng vậy, Tô Trầm phát hiện đôi mắt mình không chỉ bắt được những vật thể di động với tốc độ cao, khiến tất cả vật thể di động đều trở nên chậm đi trong mắt cậu, còn có thể nhìn càng rõ ràng, chính xác, cho dù một con muỗi bay qua phía trước mười trượng, Tô Trầm cũng có thể nhìn thấy, thậm chí thấy rõ dấu vết vỗ cánh của con muỗi.
Đây chính là thứ lão ăn mày nói ư, để mình thấy được càng nhiều?
Hắn nói không sai, sau ba năm trắc trở, rốt cuộc cũng khổ tận cam lai!
Mặc dù đã sớm đoán được đôi mắt này khả năng còn có phát triển mới, nhưng khi giờ khắc này tới, trong lòng Tô Trầm vẫn không cách nào nén nổi kích động.
Hôm đó, cậu không dẫn dụ hung thú tới, mà đứng trên đỉnh núi thử nghiệm thị giác vận động của mình.
Sau một ngày thí nghiệm Tô Trầm đã hoàn toàn hiểu rõ phương thức sử dụng thị giác vận động của mình.
Thị giác vận động có thể đóng và mở, mỗi khi đóng lại mọi thứ trong tầm mắt sẽ khôi phục bình thường.
Sử dụng thị giác vận động trong thời gian dài sẽ khiến hai mắt mệt mỏi, nhưng chỉ cần đóng lại, cảm giác mệt mỏi sẽ giảm bớt, cũng sẽ dần dần khôi phục.
Khi hai mắt mệt mỏi quá độ, đóng thị giác vận động, tầm mắt bình thường cũng sẽ bị ảnh hưởng, sẽ tạm thời bị mờ đi. Nhưng có thể khôi phục, cảm giác mờ đó sẽ nhanh chóng tiêu trừ.
Ngược lại, nếu để yên không sử dụng thị giác vận động, giữ cho đôi mắt khỏe mạnh, cho dù thị lực ngày thường cũng sẽ gia tăng. Mặc dù biên độ tăng không lớn nhưng đã khá hơn thị lực lúc trước của Tô Trầm nhiều.
Cuối cùng thị giác vận động chỉ là thị giác, không ảnh hưởng tới thời gian, cũng không ảnh hưởng tới hành động của bản thân, nó chỉ khiến người ta chứng kiến được những vật thể di chuyển tốc độ cao, còn ứng đối ra sao vẫn phải dựa vào chính mình, cũng như khi đối phó với con mèo núi vừa rồi.
Cho dù vậy cũng đủ cho Tô Trầm hưng phấn không thôi.
Phải biết như vậy tương đương với một loại Nguyên kỹ nhãn thuật, giờ lại Tô Trầm lại thoải mái nhận được không tốn chút công sức.
Mặc dù thị giác vận động không trực tiếp gia tăng sức chiến đấu, nhưng khả năng phụ trợ tác chiến của nó cũng không tệ.
Huống hồ Tô Trầm tin tưởng, đây còn chưa phải cuối cùng, đôi mắt mình có lẽ còn tăng cường.
Dù sao cậu chưa từng quên cảnh tượng trong phòng của Cố Khinh La.
Liệu có ngày nào đó ánh mắt mình có năng lục nhìn xuyên thấu không?
Liệu có ngày nào đó ánh mắt mình sẽ có thêm nhiều năng lực hơn không?
Tô Trầm không biết, nhưng cậu rất mong chờ.
Chưa có ngày nào như hôm nay, khiến Tô Trầm tràn ngập lòng tin đối với tương lai!
Những ngày tiếp theo, Tô Trầm lại ‘câu cá’ trên đỉnh núi như trước.
Ngày thứ mười hai, Tô Trầm đợi được một con Lão Nha Cự Hùng.
Lão Nha Cự Hùng lực lượng cường hãn, thân thể cứng rắn vô cùng, lực lượng mạnh hơn Huyễn Ảnh Sơn Miêu không biết bao nhiêu lần, chỉ tuỳ ý vỗ xuống, cả tảng đá núi cũng phải vỡ vụn. Nó còn có chiến kỹ có thể phóng ra từ răng nanh tương tự như công kích bằng đao khí. Hung thú cận chiến đột nhiên có thủ đoạn đánh xa, khiến Tô Trầm không kịp đề phòng, suýt nữa trúng chiêu.
Chiến đấu cùng con Lão Nha Cự Hùng này lại hao phí phần lớn thời gian của Tô Trầm, trong lúc đó lần lượt sử dụng Tử Tinh Chiến Giáp, Đạp Vân Chiến Ngoa, cuối cùng phải vận dụng cả Mặc Văn Chiến Đao mới giành được thắng lợi.
Mặc Văn Chiến Đao không hổ là Nguyên khí bát phẩm, bản thân đã cực kỳ sắc bén, khi Tô Trầm kích hoạt Nguyên kỹ Huyết Đồ, chỉ thấy một luồng đao đỏ ngầu phóng tới tận trời, con Lão Nha Cự Hùng mà Tô Trầm chém mấy chục đao vẫn không làm gì được, lần này lại bị một đao chém thành hai nửa.
Có điều tác dụng phụ của chiến đao này cũng thật quá mạnh, chỉ một đao đã hút đi phần lớn thể lực của Tô Trầm, khiến hắn suýt nữa đặt mông ngồi xuống đất.
Tô Trầm ước chừng, nếu bản thân sử dụng khi còn khoẻ mạnh, tối đa cũng chỉ có thể phóng thích Huyết Đồ ba lần. Nếu không sử dụng Huyết Đồ lại có thể vung vung chém chém gần nửa canh giờ.
Đây rõ ràng là một vụ lỗ vốn, mặc dù tài nguyên con gấu này cung cấp phong phú hơn con mèo núi kia nhiều nhưng đánh trận này cũng tiêu tốn của Tô Trầm tới bốn viên Nguyên thạch.
Nhưng trận đánh này cũng khiến Tô Trầm được lợi không nhỏ, thông qua trận chiến cùng con gấu này, Tô Trầm chẳng những có kinh nghiệm chiến đấu cùng đối thủ thiên về lực lượng, còn gia tăng sức mạnh bản thân trong khi đọ sức.
Nhất là sau đó được ăn thịt gấu, lượng lớn thịt gấu bao hàm tinh hoa hung thú cứ thế bị Tô Trầm nuốt xuống, sau đó thông qua rèn luyện và chiến đấu phát huy ra, không ngừng tăng cường thực lực Tô Trầm. Chỉ hơn mười ngày, Tô Trầm đã cảm thấy mình như thoát thai hoán cốt, thực lực lại tăng cường.
Ngày thứ mười lăm sau khi tiến vào Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm gặp phiền toái lớn nhất từ khi tiến vào Thâm Hồng đến giờ -- hai con Hắc Lân Thú cùng tới.
Tô Trầm không hề do dự nhảy xuống vách núi, mượn tấm lưới dây thừng bỏ trốn mất dngj.
Hai con Hắc Lân Thú khiến Tô Trầm lãng phí một ngày -- để không khiến hai con Hắc Lân Thú đuổi theo, Tô Trầm không thể không tới một chỗ xa bố trí lại.
Ngày thứ mười tám ở Thâm Hồng sơn mạch, Tô Trầm đánh chết Liệt Diễm Báo, nhưng trước khi chết Liệt Diễm Báo phóng ra Liệt Diễm Cầu khiến Tô Trầm bị thương không nhẹ, cũng khiến cậu hiểu kết cục của việc chủ quan. Sau đó Tô Trầm sử dụng một viên đan dược của người áo đen, thương thế mới nhanh chóng khỏi hẳn, nhưng cái giá phải trả là cậu ôm bụng cả ngày.
Ngày thứ hai mươi mốt, Tô Trầm lại giết chết một con Huyễn Ảnh Sơn Miêu, lần này cậu không sử dụng Tử Tinh Chiến Giáp, không lỗ vốn nữa.
Ngày thứ hai mươi lăm, Tô Trầm gặp phải Vân Đàm Thú, đây là một loại hung thú cường đại có Nguyên kỹ hoá thân mây mù, Tô Trầm không địch nổi, lại nhảy núi chạy trốn.
Ngày thứ hai mươi chín, Tô Trầm lại gặp Hắc Lân Thú, trước tiên né tránh sau đó dụ dỗ giết một con. Có điều con Hắc Lân Thú kia phản kích trước lúc chết, phát động Nguyên kỹ bắn hết lân phiến trên người ra. Lần này Tô Trầm đã có kinh nghiệm, kịp thời quay lưng nghênh địch, mở vòng bảo hộ đữo được đòn này. Có điều tiếp đó con Hắc Lân Thú thứ hai chạy tới, Tô Trầm tạm thời không có sức tái chiến, lần thứ ba nhảy núi chạy trón, Hắc Lân Thú truy đuổi không tha, sau khi đuổi giết cả ngày bị Tô Trầm giết ngược lại.
Cứ như vậy, Tô Trầm chiến đấu tại Thâm Hồng sơn mạch, khát uống máu hung thú, đói ăn thịt hung thú. Theo từng trận chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu cùng thực lực Tô Trầm đều tăng trưởng nhanh chóng.
Trước khi tiến vào Thâm Hồng sơn mạch, cậu mới bước lên Đoán Thể cửu trọng không lâu, kiểm tra tinh nguyên được kết quả là Bạch Tinh chín mươi. Nhưng tiếp đó ăn lượng lớn thịt hung thú cùng chiến đấu không ngừng, Nguyên lực của đám hung thú đã chuyển hoá thành lực lượng của Tô Trầm, không ngừng đẩy cao thực lực của cậu. Chỉ trong thời gian một tháng, Tô Trầm đã tăng thêm chừng ba Bạch Tinh. Cứ theo đà này, nếu không có gì bất ngờ, tới khi trừng phạt Thâm Hồng kết thúc cậu cũng lên tới Đoán Thể đỉnh phong.
Có điều mọi chuyện hiển nhiên không thuận buồm xuôi gió mãi như vậy.
Tô Trầm nhanh chóng gặp phiền toái mới.
Dược tề dẫn thú không còn bao nhiêu.