Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 22: Chương 22






Một lúc lâu sau căn phòng yên tĩnh trở lại.
Bên trong phòng sau một trận chiến kịch liệt hiện tại tất cả người trong phòng đang nằm la liệt với mọi tư thế ở trong phòng.

Người thì ngủ thiếp đi vì quá mệt, người thì vẫn còn thức và nằm thư giãn.

Còn những cái bàn thì bây giờ cũng nằm rải rác khắp nơi trong phòng.
Lúc này một vị công tử vẫn còn khá tỉnh táo và đang nằm nghĩ mệt, bên cạnh thì vẫn đang ôm hai người kỹ nữ đang ngũ thiếp đi trên người mình.
Dường như nhớ ra chuyện gì đó nên bật dậy ngay và hướng về nhị vị Trần thiếu để hỏi.
“Nhắc mới nhớ, sao lần này lại không thấy cái tên Trần..

Trần....!cái gì ấy nhỉ?”
“Là Trần Nam có vậy mà cũng quên, tuy là không nỏi bật và đáng chú ý lấm nhưng nên nhớ mặt một chút chứ.” một vị công tử khác quay nhì và trả lời trong khi vẫn còn nằm trên nền phòng.
“Đúng đúng là cái tên đó, vậy mà Mạc thiếu vẫn có thể nhớ, tại hạ bái phục” vị công tử này làm động tác khăm phục.
“Chỉ mỗi cái tên thôi thì làm gì mà Lạc thiếu lại khâm phục quá vậy, bình thường quá mà” công tử Mạc thiếu vừa nói vừa làm động tác biểu hiện ‘bình thường thôi’.
“Lạc thiếu nói đúng đó, nếu không có Lạc thiếu nhắc đến cái tên đó thì tôi cũng không nhớ đến là từng gặp hắn chưa nữa” một vị công tử khác lên tiếng.
“Um m ....!mọi người đang nói về ai vậy?” một vị công tử mới ngủ dậy mơ màng nghe thấy những người khác đang nói và một người nào đó.
“Trần Nam”
“Trần..

Nam” vị công tử mới ngủ dậy này đang cố nhớ về người có cái tên này “Sao lại không nhớ nỗi đã từng gặp gì hết hay dáng dấp gì hết vậy nè”.

“Không nghĩ nữa nhức đầu quá”
Lúc này Trần Vô Huyền thấy mọi người đang bàng táng về Trần Nam thì mới mở miệng nói.
“Hắn ta hả, tụi này đá hắn rồi.

Cái tên đó đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi nên mấy người không gặp hắn nữa đâu”
“Sao vậy nhớ hắn ta rồi hả?”
“Tất nhiên là nhớ hắn rồi, lần trước đem hắn ra chơi đùa không có đã gì hết, về mà vẫn thấy bức rức sao ấy” Lạc thiếu đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
Event
“Ừa, không có tên đó làm trò mua vui cho cả đám thì cũng buồn thật mà thôi kệ đi”
“Nếu công tử cảm thấy buồn thì để bọn thiếp làm cho các vị công tử đây vui lên nha” lúc này một vị kỹ nữ lên tiếng.
Nghe thấy vị kỹ nữ này nói thì Trần Vô Khuyết lúc này đã tỉnh lại nhưng vẫn còn hơi men tuy vậy vẫn còn đủ tỉnh táo để nói chuyện, rồi ho lên:
“Nếu các nàng muốn chiến tiếp thì ta chiều.

Người đâu mau vào thu dọn phòng sạch sẽ lại cho ta”
Nghe thấy mấy vị khách ở bên trong kêu vào dọn phòng thì những người hạ nhân đang đứng chờ bên ngoài bước vào cuối chào và bất đầu dọn dẹp.
Khi những người hạ nhân này bước vào và bắt đầu lau dọn thì nhị thiếu gia Trần Vô Huyền thì lại chú ý tới hai người nam nhân còn khá trẻ.

Điều khiến hắn chú ý tới hai người này không phải là nhan sắc, tuổi ác hay tu vi mà là phía dưới quần của hai người này xuất hiện một căn chòi tạm bợ.

Thấy vậy hai người hạ nhân vẫn đang cương cứng thì hắn lại nghĩ ra ý tưởng khá thú vị rồi lấy tay chỉ vào hai người hạ nhân và nói:

“Người cái tên đang nhật mấy cái dĩa dừng ngay lại cho ta...!không phải người cái tên ở bên cạnh ngươi đó.

Còn có ngươi đó cái tên đang rinh bàn kia cũng dừng lại luôn.

Hai ngươi lại đậy cho ta”
“Còn mấy kẽ khác dọn dẹp mau lên rồi ra ngoài phòng cho ta.

Nhanh lên”
Nghe vị thiếu gia này gọi hai người hạ nhân liền nhanh chóng tiến tới chổ của vị thiếu gia này, còn những người khác thì cũng nhanh chóng dọn dẹp và vội vàng đi ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
Khi thấy căn phòng đã dọn dẹp xong thì nhìn lại và nói với hai người hạ nhân.
“Đứng tại chổ này cho ta” nói rồi Trần Vô Huyền chỉ vào nơi ở trước mặt va khá gằn với mình.
Hai người hạ nhân bước lại ngay chổ mà Trần Vô Huyền chỉ.

Đồng thời hắn cũng ngồi dậy thẳng người và nói: “Cởi hết quần áo ra”
Cả hai người hạ nhân cảm thấy hơi sóc, ngay lập tức quay lại nhìn nhau một cái như muốn xác nhận lại điều minh nghe.

Sau khi xác nhận lại là mình không nghe nhầm từ người bên cạnh, thì cũng đành phải thi hành ngay yêu cầu của vị công tử này.
Cả hai người bắt đầu cởi dây thắt lưng bằng vải đang quấn quanh eo sau đó thả xuống nền sàn và bắt đầu cởi áo.

Trong khi hai người hạ nhân đang cởi đồ thì tất cả các công tử này cũng bắt đầu tụ tập lại gần hai vị Trần thiếu cùng với các kỹ nữ để hống xem Vô Huyền thiếu gia muốn làm gì với hai tên hạ nhân này.

Khi hai người hạ nhân này cởi bỏ cái áo mà mình đang bận thì để lộ ra một cơ thể săn chắc, cơ ngực và cơ bụng rõ ràng không hề có tý ỳ vết nào.

Khiến cho các kỹ nữ này không khỏi thốt lên thích thú.
“Quao o..

cơ thể thật đẹp”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Đẹp hơn cơ thể của bọn à?” một vị công tử lên tiếng hỏi
“Nhìn cũng thường thôi, làm sao mà đẹp như của các vị công tử như vậy chứ”
“Chỉ được cái dẻo miệng”
Hai người hạ nhân tuy mặt không có chút thay đổi nhưng trong lòng thì rối như tơ vò và lo lắng cho số phận của mình một lát nữa sẽ ra sao với ý muốn của vị thiếu gia này.
Không những hai người hạ nhân đang ở trong phòng mà những người ở bên ngoài cũng lo lắng cho hai người ở bên trong khi nghe thấy yêu cầu của vị thiếu gia kia, thì cả đám đã biết chuyện gì sắp đến với hai người đó.
‘Hazz...!Đúng là tuổi trẻ tinh lực dồi dào, mong rằng sau chuyện này hai đứa nó rút kinh nghiệm tránh cho sau này gặp phải chuyện này nữa’
Một người hạ nhân truyền ầm nói chuyện với mấy người bên cạnh.
‘Biết sau được hai đứa nó là người mới mà, làm sao như mấy người có kinh nghiệm thâm niên như chúng ta chứ’
‘Mong sau chuyện này hai đứa nó không bị ám ảnh tâm lý hay có những chuyện gì khác nếu không những ngày sau chẳng khác gì địa ngục cả’
‘Ừa, tui cũng mong hai đứa nó được đối sử nhẹ nhàng, đừng có như tui đây hồi đó gặp người mạnh bạo quá làm tui phải lết đi mấy ngày trời chứ có đi bình thường nỏi đâu’
‘Ông tự dưng nói làm tui nhớ lại cảm thấy chổ đó bây giời vẫn còn đau đây nè’
‘Làm như chỉ có mình ông đau thôi vậy.

Cả đám tụi mình ai mà chả trải qua một lần’
‘Cũng đành chịu vậy, cái số nô lệ của cả đám chúng ta chỉ có thể ở đây lấy thân trả nợ thôi.


Ít ra còn kiếm thêm chúc đỉnh giử về cho con cháu, chứ cả đám ai cũng đạt tới giới hạn của mình có còn thể tiến thêm một bước nửa đâu’
Hazzzz ....!nói xong cả đám thở dài.
‘Lác nữa nhớ phân nhau còn an ủi hai đứa nó, còn trẻ chưa có thành gia lập thất mà đã vướng vào chuyện này rồi’
‘Nghe đâu hai đứa nó là tán tu lở tay cờ bạc mà lao vô con đường nợ nần, nên mới bị chủ nợ bán vào đây để trả nợ, chừng nào hai đứa nó hết nợ thì mới cho ra ngoài’
— QUẢNG CÁO —
Event
‘Tui thấy còn lâu lắm’
‘Thôi đi mấy ông ai cũng như nhau cả mà, nhớ một lát nữa an ủ và trấn an tinh thần đừng có mà làm hai đứa nó tuyệt vọng thêm nữa’
‘Tụi này biết rồi, ông nói nhiều quá đi’
Rồi mấy người khác cũng gật đầu tỏ vẻ mình đã biết phải làm gì.
Trong lúc những người này đang truyền âm để nói chuyện thì nghe có tiếng bước chân báo hiệu có người đang đi tới.
Không ai bảo ai tất cả đều tập trung tinh thần trở lại như củ.
Khi người tạo bước chân đi tới thì những hạ nhân đang đứng ở bên ngoài thấy hai người một người nữ nhân khá xinh đẹp và một nam nhân ăn bận chiến giáp chỉnh tề.

Ngay lập tức cả đám nhận ra ngay hai người này là ai và vội vã cúi chào.
“Chào chưởng quỹ”
“Chào Trần đại nhân”
“Được rồi ngẩng đầu lên đi, người ở bên trong là nhóm của Trần công tử phải không?” tuy vị nữ chưởng quỹ này đã biết bên trong là ai nhưng vẫn hỏi lại xác nhận cho chắc chắn.
“Vâng đúng là các vị công tử đang ở bên trong”
Nghe vậy vị chưởng quỹ quay qua nhìn người nam nhân Trần đại nhân này như muốn nói gì đó.
“Không cần để ta tự mở cửa”
Nói rồi người nam nhân tiến tới mở cửa phòng và cả hai người cùng bước vào..