Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 1: 1: Ta Làm Sao Mà Xuyên Không Rồi






Thiên nguyên thế giới.
Man hoang đại lục.
Thiên Nam quốc một trong những quốc gia của Man Hoang đại lục.
Tọa lạc tọa lạc phía nam của Thiên Nam quốc, Vân Nam thành một trong bốn tòa thành lớn của Thiên Nam quốc.
Tại Vân Nam thành có năm thế lực lớn là tứ đại gia tộc Trần gia, Chu gia, Thái gia, Lý gia và phủ thành chủ.
Trong đó Trần gia và Thái gia có mối quan hệ đối đầu nhau khá là gây gắt luôn đối đầu nhau trong mọi tình huống.

Chu gia, Lý gia và phủ thành chủ ở phía trung lập.

Phủ thành chủ quản lý trật tự và an nguy của Vân Nam thành.

Chu gia và Lý gia thì thuộc về phân gia của một đại gia tộc lớn ở Long Đằng đại lục.
Trần gia và Thái gia đối đầu nhau chủ yếu với quan điểm về đối với người tu luyện.

Trần gia với quan điểm cực đoan phế vật thì không có tư cách tu luyện, sẳn sàng phế người khác kể cả tộc nhân nếu dám chống đối, thường hay kêu căng và không coi ai ra gì.

Thái gia thì quan điểm khách quan hơn tuy vẩn coi thường những người không có tư chất tu luyện, nhưng vẫn có người nắm giữ chức vụ quan trọng trong gia tộc nếu có khả năng đảm nhiệm, quản giáo nghiêm ngặc biết giữ hình tượng cửa bản thân, ngoại trừ người Trần gia.
Trong lãnh địa của Trần gia, ở hậu viện có một nhà nhỏ nằm khuất với những nơi khác, nếu có ai lần đầu tới cho dù được phép đi khắp nơi trong gia tộc tùy thích nếu không có người nói thì cũng chẳng biết hậu viện của Trần gia còn có một khu biệt viện, thì rất khó để phát hiện.


Bởi vì nó nhẳng khác nào khu bỏ hoang.
Một nơi hẻo lánh tới mức nếu ai nhìn vào lối vào nơi này thì cứ nghĩ rằng nơi này bị bỏ hoang lâu năm.

Một nơi mà gần như tất cả người của Trần gia đề không muốn tới có khi muốn quên luôn nơi này, kể cả các nha hoàng hay gia đinh cũng chẳng muốn đến.
Tuy hẻo lánh và ko có người muốn tới, nhưng nếu có ai để ý và quan sát trong thời gian dài thì vẵn có thể thấy có một người nam nhân trung niên, ăn bặn tuy bề ngoài nhìn sơ thì thấy khá là giống với một người giào có nhưng nếu nhìn kỉ nhơn thì thấy bộ đồ đã khá cũ, nhiều chổ thì bị phai màu và được vá lại vì bị rách.
Hiện tại ngôi nhà này, khói đang lang toa ra xung quanh của việc đang nấu một cái gì đó trong căn phòng bếp nằm kế bên.
Trong căn nhà này thì lại có mùi của thuốc chắc là do thuốc thường được đưa vào đây.
Trên chiếc giường một thiếu niên dang ngủ một cách mê man, ai nhìn vào thì đề sẽ thấy thiếu niên này ngủ do bệnh nặng hoặc bị thương năng đang được chữa trị.
— QUẢNG CÁO —
Event
Thiếu niên bổng nhiên rên lên một tiếng sau đó lại ngất liệm đi, đồng thời sinh cơ cũng dần trôi đi mà không ai biết cho tới khi cạn kiệt.
Cũng cùng lúc này cơ thể thiếu niên bổng nhiên rung lên trong phút chốc và hít một hơi thật sâu rồi trở lại như lúc đầu.
Đôi lúc lại rên lên vài tiếng như đang muốn mở mắt và tỉnh lại nhưng không thể.
Trong tiềm thức của thiều niên liên tục vang lên một âm thanh của một thanh niên.
“ Đây là đâu? ”
“ Tối quá ”
“ Có ai ở đó không? ”
“ Giúp với...Help me,...chu mi na”.

Kêu gào tìm kiếm giúp đở trong một cách tuyệt vọng.
.
.
Sau hồi kêu gào một cách vô ít thì người thanh niên lại phủ nhận hiện tại và tự an ủi mình.
“Đây là mơ, đây chỉ là một giắc mơ, đúng vậy đây là một cơn ác mộng, đây không phải là hiện thực”.
“Chỉ cần đánh mạnh một cái là có thể tỉnh lại, đúng vậy chỉ cần đánh mình tỉnh lại là có thể thoát khỏi cơn ác mộng này”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nói là làm, nhưng hiện thực lại hơi bị tàn khốc.

Một pha chơi ngu, dùng nắm đấm của mình đánh thẳng vào mặt.

BỐP!
“Âu..


đau..đau...đậy chỉ là một giắc mơ sau mà đau quá vậy nè”
“Nếu mình đau thì có nghĩa là đây không phải là mơ mà là thật” vừa nói vừa xoa chổ mà mình tự tăng cho bản thân, của một pha chơi ngu.
“Nếu đây là thật thì chẳng lẽ mình chết rồi sao, không thể nào, mình sao có ra đi như vậy chứ”
“Mình vẩn khỏe mạnh cơ mà, tuy hay bị cảm do thức khuya và hơi thiếu ngủ, nhưng cũng đâu có đến nổi phải ra đi do bệnh hay đột quỵ đâu chứ”
“Mình nhớ tối hôm qua mình cũng ngủ sớm lắm mà, cũng đâu có cam thấy gì khác thường đâu chứ”
“Không lẽ mình lăn xuống gường chắng thương đầu rồi ra đi trong âm thầm”, hắn cười ngượng một cái rồi bát bỏ thẳng thừng ngay và luôn: “Không bao giờ có vụ đó đâu”, vì người hắn khi ngủ luôn có một cái gói ôm to tướng.
.
.
Sau một hồi đưa ra các giả thuyết về cái chết của mình và phủ nhận ngay lập tức trong một tâm trạng tuyệt vọng về việc mình đã chết, và chuẩn bị tinh thần đón nhận sự thật phủ phàn này.
Đang trong lúc tuyệt vọng thì có những thông tin kỳ lạ dạng hình ảnh không ngừng xuất hiện trước mặt người thanh niện, về một thiếu khoảng 14 – 15 tuổi nhìn khuôn mặt có vẽ khá giống với bản thân nhưng trẽ hơn, cùng với những người khác có trong bức hình đó, tuy là hình ảnh nhưng có những bức có chuyển động nhứ những đoạn clip ngắn vài giây và tất nhiên hoàn toàn không có một âm thanh nào.
Tới lúc này người thanh niên liền nhận ra một việc quan trọng là cái tình tiết này sao bất đầu của đa số bộ truyện xuyên không.
Với một người hay đọc mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng xuyên không và hay mơ tưởng theo các tình tiết trong truyện thì lúc này hắn lại vui mừng vì giấc mơ khá là trẽ trâu là được xuyên việt như những nhân vật chính của mấy quyển tiểu thuyết.

Được trở thành một thành viên trong lực lượng xuyên việt.
Nhưng chưa vui được bao lâu thì hắn lại hét lên một câu hỏi cằn người trả lời: “Ta làm sao mà xuyên không rồi ?”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Chẳng phải đó chỉ là một ước mơ hão huyền thôi sao, chuyện này sao có thể xảy ra trong hiện thức được cơ chứ”, bối rồi và bất ngờ trước sự việc hiện tại.

Tuy hắn mơ mộng nhưng cũng sống khá thực tế, bởi vì thực tế lúc nào cũng khác xa mấy cuốn tiểu thuyết.
“Nếu vậy chẳng phải nói mình đã chết rồi mới xuyên không hay sao?” hắn hoảng sợ vì theo các tình tiết hiện tại thì hắn đã ra đi ở thế gới cũ.
Tuy sợ nhưng hắn cũng nhanh chống trở lại bình thường vì hắn biết dù có sợ hải hay tuyệt vọng vì mình đã chết mà vẫn còn quá nhiều thứ luyến tiếc chưa hoàn thành, cũng không thể thay đổi được sự thật hiện tai.

Nên hắn dành chọn chấp nhận hiện tại.
“Hazzz...!Đành vậy, dù sao chuyện cũng xẩy ra rồi, đành phải gia nhập lực lượng xuyên việt này vậy”.


Hắn thở dài một cái như muốn buôn xuống hết mọi gánh nặng hiện tại về quá khứ của hắn.

Miểm cười nhẹ nhàng một cái và chuẩn bị đón nhận tương lai.
“Cũng may không có cái vụ tiếp nhận thông tin một cách ồ ạc rồi bị đau đầu đến chết lên chết xuống, chỉ có mấy cái hình ảnh.

Xem ra mình vẩn còn may mắn vãi”.

Hắn cười cho vặn may bé nhỏ của mình.
Thế nhưng cái hiện thực luôn phủ phàng lại một lần nữa bóp nát cái vặn may bé nhỏ đến đáng thương, bởi một loạt âm thanh giống như thông báo liên tục vang lên kiến cho trực giác của hắn báo cho hắn biết có chuyện chẳng lành.
‘TING ...!Xác nhận túc chủ ....!đang xác nhận ...!xác nhận thành công.’
‘Tiến hành trối chặc hệ thống ....!đang trối chặt ...!trối chặc thành công.’
“Uả tất cả xong hết rồi hả trời.

Sao chăng có gì sẩy ra hết vậy.

Nè hệ thống ơi ngươi ở đâu ?”
Sau một lúc mà không có gi xảy ra, hắn liền thử một việc mà mấy thằng main của truyện xuyên không sẽ làm khi thấy có tiếng thông báo: “Bảng trạng thái, mở”..