Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Chương 47: 47: Chỉ Cần Nói Ra Lý Do





Phó Lập Thành cư nhiên không hề có ý làm khó Hạ Nghi như hắn đã nói, nhưng nhân viên của hắn lẫn trợ lý riêng lại cố tình làm khó Hạ Nghi.

Mặc dù cô từng nghe cha nói về những công việc mà chức vụ thư ký đảm nhận chính là thông báo lại lịch trình cụ thể cho chủ tịch là được, nhưng không ngờ theo quy chế của tập đoàn phải đảm nhận cả việc nhận hồ sơ từ các phòng kế hoạch lẫn nhân sự...
Một việc nữa khiến Hạ Nghi không tài nào ngờ được chính là Phó Lập Thành lại là người thừa kế của gia tộc Walton lừng lẫy, gốc gác của hắn lại chính là Tây Ban Nha thuộc giới quý tộc làm việc dưới trướng của Hoàng Đế.

Cô đoán rằng phải có chuyện gì xảy ra mới đẩy một người thừa kế quyền lực như vậy xuất hiện trong gia đình cô...
"Thư ký Hạ...cô có vẻ không tập trung vào công việc cho lắm, phải chăng cô đang chửi rủa chủ tịch làm khó cô...?"
Hạ Nghi giật mình nở một nụ cười công nghiệp tránh sự gượng gạo trên khuôn mặt khi đối diện với cậu trợ lí thích bắt bẻ người khác như thế này.

Nếu được cô muốn chửi thẳng mặt Phó Lập Thành thay vì chửi xấu sau lưng hắn...
"Cậu trợ lý lại nói đùa rồi, nếu được tôi thật sự muốn tát anh ta một cái thay vì chửi rủa sau lưng như thế này..."
Hạ Nghi nói nhanh đến mức không để trợ lý kịp nghe đã quay người đi mất.


Có vẻ hôm nay phòng nhân sự không có hồ sơ của thực tập sinh mới nên cô có thể về sớm một chút, trừ khi tên kia không giữ cô ở lại...
"Hồ sơ của từng phòng tôi đã xếp gọn gàng đặt trên bàn của ngài thưa chủ tịch, nếu không có chuyện gì khác tôi xin phép về trước ạ..."
Phó Lập Thành bỏ tờ hợp đồng đang xem giở xuống, hắn nhẹ nhàng gõ tay vài cái lên đống hồ sơ cao chót vót...
"Hiện tại vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm, em giúp tôi thống kê lại số liệu trong ba năm nay...nếu xong sớm em sẽ được về sớm..."
Hạ Nghi nắm chặt tay tỏ vẻ tức giận vô cùng nhưng cô tuyệt nhiên không dám cãi lời Phó Lập Thành, dù sao hắn cũng là cấp trên ban phát mức lương khổng lồ cho cô.

Hơn thế nữa tiền viện phí của mẹ cô ở bệnh viện tốt nhất đều là do hắn lo liệu ổn thỏa nhằm trấn an cô...
"Được...thưa ngài..."
Hạ Nghi liếc nhìn Phó Lập Thành vẫn thấy hắn nhìn cô cười cười đểu cáng, cô cũng chẳng để tâm liền bê chồng hồ sơ ra bàn làm việc xử lý.

Với chức vụ thư ký nên bàn làm việc của cô được đặt gần bàn làm việc của hắn, nên việc cả hai đối mặt với nhau hằng ngày cũng làm cô quen như cơm bữa...
"Em không có gì muốn hỏi tôi sao, gia thế, tên tuổi, sự nghiệp lẫn hận ý đối với gia đình em...?"
Hạ Nghi ngẩng đầu lên nhìn về Phó Lập Thành đã thấy hắn xuất hiện trước mặt của cô từ khi nào, nhưng thứ cô quan tâm chính là hận ymà hắn nhắc đến là chuyện gì...
"Ngài có thân phận hay địa vị gì thì liên quan gì đến tôi, chẳng phải ngài vẫn không xem cảm xúc của người khác ra gì à...?"
Phó Lập Thành như bị chạm vào điểm nhạy cảm, hắn liền đưa tay siết chặt cằm cô nhìn thẳng vào ánh mắt có vài tia lửa giận của mình...
"Em nghĩ kĩ lại đi, chính em mới là người không xem cảm xúc của tôi ra gì...uổng công tôi yêu em, thương em, chiều chuộng em nhưng em lại tìm cách rời khỏi tôi...khiến tôi trở thành tên ngốc mù quáng yêu em đến mức sắp..."
Phó Lập Thành kích động định nói ra nhưng may mắn thay hắn vẫn kìm lại được.

Vì hắn biết rằng cho dù có nói như thế nào đi chăng nữa, Hạ Nghi cũng không bao giờ tin tưởng và tha thứ cho hắn...
"Hôm nay em về trước đi..."
Hạ Nghi nhăn mày mặc kệ lời Phó Lập Thành nói mà tiếp tục xử lý công việc, cô vẫn có lập trường riêng trong cách làm việc của mình, còn chuyện cá nhân sau khi ra khỏi tập đoàn sẽ tính toán sau...

"Tôi giải quyết xong việc ngài giao sẽ về, còn chuyện cá nhân giữa gia đình và giữa hai chúng ta thì để lần sau hẵng nói..."
Thứ duy nhất mà Hạ Nghi cần chính là sự thành thật cùa Phó Lập Thành dành cho cô, chỉ cần hắn nói ra lý do khiến hắn trở nên điên cuồng như hiện tại...cô cam đoan sẽ tha thứ cho hắn nếu nó thật sự xứng đáng.

Còn không thì cứ tiếp tục lừa dối lẫn nhau rồi nhận lại đau khổ về phía mình mà thôi...
"Tôi làm xong rồi, xin phép về trước..."
Phó Lập Thành nhìn theo Hạ Nghi cảm thấy không yên tâm khi để cô trở về một mình vào buổi tối như thế này, huống chi nơi cô ở lại vô cùng vắng vẻ.

Hắn nhanh chóng cầm áo khoác đuổi theo Hạ Nghi ra tận bên ngoài liền nắm chặt tay cô kéo lại...
"Trời tối nguy hiểm...tôi đưa em về..."
Hạ Nghi không nói gì nghĩa là ngầm đống ý, cô cũng muốn xem xem Phó Lập Thành đây là có tâm tư gì...
"Anh đưa tôi về như thế này, không sợ vị hôn thê kia của anh sẽ ghen ghét mà làm khó tôi à..."
Phó Lập Thành qua kính chiếu hậu quan sát gương mặt không chút gợn sóng của Hạ Nghi biết cô chỉ là muốn thăm dò tình cảm của hắn, nhưng e rằng phải làm cô thất vọng rồi...
"Tôi không yêu cô ta, đó chỉ là cái cớ để tìm được em mà thôi.

Và tôi cũng không yêu em..."

Hạ Nghi gật đầu tỏ ý hiểu vấn đề, nhưng cô vẫn còn muốn tiếp tục câu chuyện vô nghĩa với hắn...
"Không yêu...vậy tìm tôi để làm gì, tiếp tục cái hận ý của anh à, khiến tôi đau khổ quỳ rạp xuống dưới chân anh cầu xin...?"
Phó Lập Thành không đáp lại khiêu khích của Hạ Nghi, hắn biết rõ cô vẫn mạnh miệng như thế nhưng thật ra vẫn có sự sợ hãi nhất định đối với hắn...
"Không...tôi không yêu em...nhưng cũng không muốn thấy em khóc..."
Hạ Nghi không biết nên cười hay nên chế giễu sự ngu ngốc của Phó Lập Thành.

Miệng thì nói không yêu nhưng tâm lại không muốn cô đau khổ...
"Vậy à...gần đến rồi...cho tôi xuống ở đây là được..."
Hạ Nghi đẩy cửa xe bước xuống, trước khi đi vẫn không quên nói với Phó Lập Thành một vài câu khiến tim hắn rộn ràng hơn bao giờ hết...
"Nếu một ngày nào đó tôi biết lý do khiến anh trở nên như thế này, tôi sẽ tha thứ cho anh...và chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa..."
Gặp lại của Hạ Nghi chính là quay về lúc cả hai mới bắt đầu quen biết nhau, hiểu nhau và nếu Phó Lập Thành thay đổi, có thể cô sẽ đem lòng yêu hắn....