Hạ Nghi quan sát màu sắc một chút, cô cẩn thận đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ liền nhận ra mùi vị quen thuộc.
Có lẽ ông trời cũng đang giúp cô lấy được công việc lương cao này...
"Nồng độ 13%, có thể cảm nhận rõ ràng được những hương vị đậm đà, đa dạng từ nho, trái mận, trái mâm xôi, trái dâu tây.
Đồng thời vị tannin và hương gỗ sồi cũng làm nức lòng người dùng bởi sự hài hòa và cấu trúc chặt chẽ trong từng hương vị..."
"Various là giống nho đặc trưng của nước Pháp được rất nhiều nhà sản xuất lựa chọn, nhà sản xuất rượu vang Georges Duboeuf cũng không ngoại lệ.
Tại vùng trồng nho South West, giống nho cao cấp này được sinh trưởng và chăm sóc một cách hoàn hảo.
Nhà sản xuất đã lựa chọn những trái nho Various làm nguyên liệu cơ bản để sản xuất ra dòng rượu vang đặc biệt này.
Rượu được ngâm ủ trong thùng gỗ sồi một thời gian dài để vị rượu hình thành hoàn hảo rồi mới đóng chai và cung cấp ra ngoài thị trường..."
"Loại rượu vang rất dễ phối đồ ăn nhưng sẽ có được bữa ăn tuyệt vời hơn nhiều nếu kết hợp nó với những món ăn lý tưởng như thịt đỏ nướng, thịt rừng và phô mai.
Đặc biệt, trong mùa hạ nắng nóng, ướp lạnh rượu trước khi uống sẽ phát huy vị ngon, sự đậm đà, tinh tế tối đa của nó.
Hương vị thượng hạng, dư vị dài lâu luôn làm bạn muốn uống thêm, thêm nữa..."
"Rượu vang Duboeuf Cuvee Red Vin de Table...tôi nói đúng chứ..."
Quản lý vỗ tay khen ngợi về sự nhạy bén của Hạ Nghi, anh ta cũng từng nghe được rất nhiều người bình phẩm về loại rượu này...nhưng đa số bọn họ đều thêm thắc bằng những lời hoa mỹ để ca ngợi, hoàn toàn không phải những gì mà anh ta muốn nghe...
"Tốt lắm...bây giờ chúng ta sẽ kí hợp đồng làm việc trong vòng bốn tháng...nếu cô biểu hiện tốt như khi nãy, hợp đồng sẽ được tiếp tục..."
Hạ Nghi mỉm cười tươi cúi đầu cảm ơn quản lý, cô không ngờ bản thân mình lại lấy được công việc này một cách dễ dàng như vậy.
Phải chăng ông trời không bạc đãi người tốt mà...
"Cảm ơn anh nhiều lắm..."
Hạ Nghi tạm biệt trợ lý liền đi ra khỏi quán rượu, cô nhanh chóng mua một bó hoa oải hương liền đến bệnh viện để kể cho mẹ cô nghe về tin vui như thế này...hi vọng bà sẽ đáp lại cô với một tín hiệu gì đấy.
Suốt ba tháng trôi qua nhưng tâm trí của Tương An vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, có lẽ bà sẽ nằm im nhìn lên trần nhà không nói gì, có lúc sẽ la hét gào khóc gọi tên Phó Chương...nhưng bà chưa một lần nào gọi tên cô.
Hạ Nghi không trách bà khi tàn nhẫn quên đi mình, cô chỉ là có chút buồn xen lẫn cảm giác áy náy...
Nói về tiến trình hồi phục của Tương An còn phục thuộc vào bệnh viện mà bà đang điều trị.
So với bệnh việc quốc tế dưới cổ phần của Phó gia thì bệnh viện này hoàn toàn không so nổi, máy móc điều trị đã cũ, y tá lẫn bác sĩ chỉ tầm bốn năm người gì đó...có khi 1 bác sĩ phải chạy chữa cho hai nạn nhân cùng lúc.
Nhưng chỉ có nơi này mới thật sự an toàn cho cả hai mẹ con cô...chỉ cần cô bỏ thêm chút công sức đến chăm sóc mẹ là được...
Trước khi bước vào phòng bệnh, Hạ Nghi nhìn qua khung cửa liền thấy mẹ cô đang dựa lưng vào thành tường nhìn ra bên ngoài.
Ánh mắt của bà không hề có hồn, cũng không biết bà đang suy nghĩ về việc gì...hay liệu bà lại có ý định tự sát theo chồng mình...một lần nữa bỏ cô lại trên quãng đời hiu quạnh này...
"Mẹ...hôm nay hoa oải hương thật sự rất đẹp, con có mua cho mẹ một bó lớn này..."
Hạ Nghi độc thoại một mình liền đặt bó hoa xuống bên cạnh mẹ cô, có lẽ trong suốt ba tháng qua chỉ có mình cô là người nói mà thôi...
"Hôm nay con nhận được một công việc mới rồi đấy, có thể dư rất nhiều thời gian để đến chăm sóc mẹ, kể cho mẹ nghe những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay..."
Hạ Nghi nhớ lại những lần cả hai mẹ con cô cùng nhau trò chuyện là cô lại tắt máy trước hoặc kiếm được lý do gì đó để tắt máy tránh bị mẹ làm phiền.
Còn bây giờ chỉ muốn nghe mẹ mắng một câu thôi cũng thật sự rất khó...
"Mẹ nhớ nghe lời bác sĩ và y tá nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai con sẽ đến thăm mẹ nhé..."
Hạ Nghi nặng nề nói ra một câu mà ngày nào cô cũng nói, chỉ cần đứng lên là câu nói đó sẽ được thốt ra khỏi miệng.
Có lẽ hôm nay cô nên dành thời gian để tiếp tục những chương tiếp theo của bản thảo, phòng khi bận việc sẽ không bị hối deadline từ phía biên tập.
Cùng lúc đó tại nơi cao nhất của tập đoàn tài chính Walton thuộc top đầu thế giới do Phó Lập Thành lãnh đạo tiến hành một cuộc cải cách mới theo kế hoạch của hắn.
Sa thải tất cả những tên vô dụng, nịnh nọt không làm được việc, phong sát bọn chúng trên khắp thương giới...bất cứ ai tuyển dụng những người mà tập đoàn Walton sa thải chính là muốn đối đầu trực tiếp của ông chủ của Walton...
Phó Lập Thành trở nên điên cuồng và cườ.ng bạo như thế chính là vì ba tháng trước Hạ Nghi đã rời xa hắn...không những thế cô còn cố tình lừa dối hắn bằng những lời lẽ ngọt ngào khiến hắn nảy sinh tư tưởng yêu thương cô thật lòng.
Nhưng Phó Lập Thành hắn cư nhiên không phải là loại người dễ dàng tha thứ cho bất kì ai tổn thương mình, huống hồ cô còn là kẻ lừa đảo không giữ lời hứa...
"Phái thêm người...bắt buộc phải tìm được cô ấy cho tôi..."
Phó Lập Thành phẩy tay ra lệnh cho trợ lý ra ngoài làm việc, hắn muốn tìm cô không phải để năn nỉ hay nói chuyện yêu đương cùng với cô.
Nhưng hắn muốn cô phải trải qua cái cảm giác đau đến thấu xương khi nhìn thấy cảnh người mình yêu nhất lại tàn nhẫn bỏ rơi mình...và hắn đã thề rằng sẽ không yêu cô thêm một lần nào nữa...
Nếu Phó Lập Thành muốn cô chết, thì e rằng cô không sống nổi qua hai giây, nhưng hiện tại hắn chính là muốn vờn cô qua lại, dùng chút thủ đoạn tẻ nhạt để cho cô thấy được nếu không có hắn thì cuộc đời của cô sẽ thậm tệ như thế nào...hắn phải cho cô thấy được tình yêu của hắn chính là ân huệ cao cả nhất trong cuộc đời của cô...
Cốc...cốc...!
Phó Lập Thành hướng mắt về phía cửa liền cho người bước vào, hóa ra cũng chỉ là một người phụ nữ có giá trị lợi dụng trong tương lai...
"Cô đến đây làm gì...?"
Vân Như e dè đặt khay cơm nóng hổi trên bàn làm việc của Phó Lập Thành.
Tuy cô có cơ hội được tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần, nhưng khí thế bức người của hắn vẫn làm cô sợ...
"Em...em có làm cơm tối...cho anh..."
Phó Lập Thành chống tay lên thành ghế, tay còn lại gõ nhẹ lên bàn vài cái tỏ vẻ chán nản.
Hắn tiếp tục dùng ánh mắt lạnh nhạt để đáp lại cái sự quan tâm không cần thiết của người phụ nữ trước mặt...
"Ồ...hình như cô quên mất giao dịch đêm hôm đó chúng ta rồi nhỉ...".