Khoảng hai giờ sáng, sau khi đợi Tương An chìm vào giấc ngủ sâu thì Hạ Nghi mới rời khỏi bệnh viện.
Vì còn quá sớm nên trên đường không có lấy một chiếc taxi hay xe ôm hoạt động vào giờ này nên Hạ Nghi chỉ đành đi bộ trở về căn phòng trọ nhỏ nhưng khá ấm áp.
Hiện tại thời tiết đang trong khoảng khắc giao mùa từ xuân sang hạ nên cũng bớt se lạnh đi rất nhiều, cô có thể tiết kiệm được chút tiền không phải mua thêm áo ấm nếu thời tiết lạnh cứ liên tục kéo dài như vậy...
Hạ Nghi nhìn thời gian hiện trên điện thoại, cô còn cách thời gian làm việc chưa đến bốn tiếng, ít nhất phải đảm bảo chính mình vào ngày thứ hai đầu tuần làm công việc phục vụ bàn không ngủ gà ngủ gật.
Quản lý Liễu cũng rất thương cho hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô nên thường chiếu cố cô rất tốt, nếu hôm nào chăm mẹ mệt quá cũng có thể đến trễ nửa tiếng cũng không bị trừ lương...
Hạ Nghi cũng nghe được tin tức Phó thị vững mạnh huy hoàng ngày nào, bây giờ lại trở thành công ty con của tập đoàn lớn thuộc tầm thế giới có tên Walton do người thừa kế đích thực nắm giữ.
Nhưng bây giờ những chuyện chính trị này đối với cô cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, điều đáng mừng nhất chính là Phó Lập Thành không hề cho người đi tìm cô trở về trong suốt ba tháng qua, hoặc có thể cô không biết hắn có thực sự muốn tìm được cô hay không.
Nhưng Hạ Nghi cầu mong là không...
Hiện tại Hạ Nghi cảm thấy thật tốt khi vẫn còn có thể duy trì cuộc sống thiếu thốn đến bây giờ, cô từng cho rằng mình sẽ phát điên mất hoặc chết đi giữa đường vào những tháng ngày bận rộn cùng cái thời tiết khắc nghiệt ấy, những ngày làm hai công việc cùng lúc, ban đêm phải thức đến ba giờ sáng để nộp bản thảo cho kịp.
Có lẽ vì từng hưởng thụ qua cuộc sống vàng ngọc liền không thích hợp hai chữ cực khổ, vận mệnh thay đổi quá nhanh đã cho cô thấy rõ trên đời này không có thứ gì thuộc về mình vĩnh viễn.
Ngay cả những thứ đã chắc chắn có trong tay như tiền bạc, tình yêu, địa vị, gia đình cũng sẽ có một ngày biến mất...
Trong sự bận rộn vô tận của xã hội, con người xác thực vẫn nên dành chút thời gian để thanh tĩnh lại tâm trí rối bời của mình, chỉnh đốn lại trái tim chết lặng không cam lòng của quá khứ, gạt hết những ưu tư nà cuộc sống vội vã ngoài kia luôn dùng mọi cách để đầu íc con người trở nên trì trệ.
Sau đó lại lạc quan mỉm cười một cách thật tươi như chào đón mùa hè rực rỡ...!
Hạ Nghi phải lo cho cuộc sống khốn khó của mình nên cô quyết định không đi học nữa, giấc mơ lấy học bổng của cả cô và Duy Minh đều bị cô tự tay hủy hoại hết thảy.
Mang tân trạng day dứt bước trên con đường làng dài, cuối cùng cũng đến căn nhà trọ cũ mà cô thuê được từ một bà chủ khá tốt tính, chỉ yêu cầu giữ gìn nhà trọ sạch sẽ thì tiền thuê có thể cho cô khất vài tháng cũng được.
Có lẽ bà ấy cũng biết người như cô thì không có khả năng sẽ chạy trốn nợ nần.
Căn nhà trọ hơn tám mét vuông nhưng là nơi Hạ Nghi vừa ý nhất.
Tuy không có quá nhiều tiền để trang trí lộng lẫy nhưng nơi này vô cùng sạch sẽ và ngăn nắp.
Hạ Nghi búi gọn mái tóc dài lên liền bước vào nhà tắm lau sơ người, tiện thể rửa sạch khuôn mặt mệt mỏi lấy lại chút tinh thần về đêm.
May sao hôm qua cô đã nộp bản thảo phác họa nhân vật cho bên biên tập nên bọn họ không hối thúc, chỉ hi vọng cô mỗi tuần sẽ nộp một chương truyện khác nhau để hoàn thành bộ manga đầu tay.
Hạ Nghi ngáp dài một cái liền bước ra khỏi phòng tắm, cô mệt mỏi nằm nhoài trên giường định ngủ một giấc thật sâu đến bảy giờ sáng để ngày mai đi làm.
Đột nhiên tiếng nhạc phía điện thoại vang lên của người bạn làm cùng cô ở quán ăn gọi đến...
"Alo...Hạ Nghi này, tôi có tin vui cho cô đấy..."
Hạ Nghi lim dim thở dài một cái than thở đôi ba câu liền tập trung đi vào chuyện chính...
"Tin gì vui mà cô gọi cho tôi vào lúc hai giờ sábg thế, nếu không vui thì cô thay tôi trực thêm hai ca nữa đấy nhé...!"
Tịnh Hy bĩu môi, nếu cô không quý người bạn mới tên Hạ Nghi này thì sẽ không đời nào giới thiệu công việc ngon lành như thế này cho cô đâu...
"Tôi biết cô làm hai công việc rất vất vả, nên tôi muốn giới thiệu cho cô công việc kiểm tra rượu của một quán bar vào hai ngày cuối tuần...tiền lương phải bằng hai công việc cơ bản của cô cộng lại nhân hai đấy..."
Hạ Nghi nghe được tin tốt liền ngồi bật dậy, nhưng cô vẫn cảm thấy việc này có một rủi ro khá lớn...
"Việc tốt như vậy sao cô không tự mình làm, còn có nhường tôi...?"
Tịnh Hy chán nản như muốn cáu gắt lên trong điện thoại để giải thích cho Hạ Nghi hiểu...
"Tôi không có tài năng kiểm rượu và đưa ra kết luận chính xác như cô, huống chi cô còn có mẹ đang bị bệnh...tiền viện phí cũng sẽ cao lên theo thời gian, tôi nghĩ có thể giúp cô đôi chút..."
Hạ Nghi có chút cảm động suýt rơi nước mắt, cô không ngờ bản thân mình lại có thể có được mối quan hệ bạn bè bình thường mà không có sự che mắt của tiền bạc và địa vị.
Thì ra cuộc sống tầm thường nghèo khó này cũng không quá đau lòng...
"Cảm ơn cô nhiều lắm Tịnh Hy...tôi sẽ đến xin làm việc thử, nếu may mắn được nhận thì tôi sẽ đãi cô một bữa cơm nhé...!"
Tịnh Hy vốn không thiếu một bữa cơm của Hạ Nghi, cô đơn thuần chỉ muốn giúp những người mình yêu quý của một cuộc sống tốt hơn mà thôi...
"Cô khác sáo gì vậy, tôi chẳng thiếu một bữa cơm của cô đâu...chỉ cần nhận lời cảm ơn kia là được rồi..."
Hạ Nghi mỉm cười trò chuyện thêm một chút liền cúp điện thoại.
Cô nhớ rằng hồi bé từng học sơ qua những loại rượu nổi tiếng trên thế giới nhưng chưa có cơ hội được nếm thử vì cha cô bảo tuổi của cô vẫn còn quá nhỏ để dây vào những thứ có hại như thế...
Có lẽ sau khi nhận được công việc này, cô có thể xin nghỉ ở quán ăn thứ hai để dành thời gian chăm mẹ tại bệnh viện.
Tiện thể tập trung cho việc phát hành cuốn manga đầu tay trong tương lai, thu lại một nguồn tiền đáng kể...
Hạ Nghi dự tính trước mắt là như vậy, nhưng hiện tại cô cần phải ngủ một giấc thật sảng khoái để sáng mai dậy sớm đi làm.
Tuy cuộc sống này vất vả hơn cô nghĩ rất nhiều, nhưng ít ra cô sống không phải nhìn sắc mặt của người khác, cũng không phải hạ mình xuống để lấy lòng một kẻ đã từng giết cha mình....