Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Chương 37: 37: Cảm Thấy Bất An





Hạ Nghi khẽ giật mình chỉ biết gật đầu, cô có thể chắc chắn rằng nếu không có biến cố xảy ra thì lời của hắn nói sẽ trở thành sự thật.

Nếu cô muốn được công nhận, e rằng phải nỗ lực rất nhiều.

Nhưng cô thà chịu áp lực nặng nề từ công việc, còn hơn phải mất cả gia đình trong tay một người ngoài...
"Sắp tới...sẽ đến sinh nhật tôi...theo lẽ thường, cha tôi sẽ tổ chức..."
Phó Lập Thành cư nhiên nhớ đến việc đó, huống chi sinh nhật năm nay còn là dịp cô bước sang tuổi trưởng thành.

Nhưng đáng tiếc thay hắn phải trở về Tây Ban Nha để giành lại vị trí của mình trong gia tộc Walton, qua nghi thức cao cả dành cho người thừa kế.

Nếu không trở về sớm, e rằng người chú kia của hắn sẽ đạt được ý nguyện trở thành gia chủ đời kế tiếp...
"Tôi đương nhiên sẽ tặng cho em một cái tiệc sinh nhật lớn nhất, em muốn làm gì...chỉ cần dặn dò phía thư ký là được..."
Hạ Nghi hài lòng gật đầu, may sao Vân Như đã giúp cô về việc chuyển viện phí của mẹ đến một nơi xa xôi khác.

Việc còn lại bây giờ chỉ có thể tự dựa vào chính năng lực của mình mà thôi...

"Cảm ơn..."
Hạ Nghi lim dim liền dựa vào lồng ngực rộng lớn của Phó Lập Thành ngủ ngon lành, có vẻ cô thật sự rất mệt nên không khiêng dè người đang ôm lấy mình là ai.

Để Phó Lập Thành vọng tưởng thêm một lần nữa rằng Hạ Nghi đã thật sự dành trọn tâm tư cho hắn...
"Ngủ ngon..."
Phó Lập Thành hôn nhẹ lên trán Hạ Nghi liền nhẹ nhàng bế cô trở về phòng ngủ, tuy hắn cũng muốn ôm cô lâu thêm chút nữa, nhưng hắn chỉ sợ chẳng may có điện thoại gọi đến sẽ làm cô thức giấc.

Tốt nhất cứ đưa Hạ Nghi trở về phòng của cô trước, như vậy sáng mai cô tỉnh giấc có thể cảm nhận được sự tôn trọng và quan tâm của hắn dành cho cô...
Phó Lập Thành tiếp tục với đống công việc còn đang dang dở, hắn mang ly cà phê đã nguội ở trên kệ sách đặt lên bàn làm việc của mình.

Tuy mùi vị của nó không hề đặc biệt là mấy, huống chi đã nguội lạnh nhưng có lẽ đây chính là ly cà phê ngon nhất trong cuộc đời của hắn...
Hạ Nghi mở miệng ra là nói rằng hận hắn phá hủy gia đình cô, ghét hắn chạm vào thân thể kiều mị của cô, nhưng cô vẫn nhớ rõ hắn uống cà phê sẽ không cho thêm đường.

Đối với một người cô độc trong thế giới tăm tối đã lâu như hắn, thì ly cà phê này hệt một tia sáng nhỏ chỉ đường đến nơi tràn ngập ánh sáng là Hạ Nghi.

Chỉ cần hắn chạm vào cô, ôm lấy cô vào lòng thêm một chút, thì hắn cũng mãn nguyện mà giao phó mạng sống vào tay cô...
Phó Lập Thành trấn tĩnh bản thân một lát lại tiếp tục vùi đầu vào đống công việc đang dang dở.

Hắn dự định sẽ sáp nhập tập đoàn Phó thị vào tập đoàn Walton, biến Phó thị trở thành một công ty con trực thuộc tại Trung Quốc.

Nếu sau này Hạ Nghi ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, sinh con cho hắn...chắc chắn khối tài sản khổng lồ này sẽ thuộc về hai mẹ con cô...
Phó Lập Thành đoán rằng Hạ Nghi không có lá gan bỏ trốn khỏi lòng bàn tay của hắn, vì cô không hề có gia sản quý báu hay tiền bạc gì trong người, e rằng không thể tồn tại quá ba ngày.

Huống chi Hạ Nghi vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng được bảo hộ kĩ càng như thế, chắc chắn cô cũng không thể chịu nổi vất vả...
Tuy biết việc đó sẽ không bao giờ diễn ra, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn cảm thấy bất an, sợ rằng cô thật sự sẽ rời bỏ hắn thêm một lần nữa.

Cuối cùng tất cả những ngọt ngào quan tâm ân cần mà cô dành cho hắn chỉ toàn giả dối.


Dù sao hắn cũng yêu cô nhiều năm như thế, nếu cô cố tình phản bội hắn...đừng trách rằng hắn sẽ triệt để phá hủy cô...
Phó Lập Thành ngả người ra ghế thư giãn toàn bộ các cơ trong cơ thể, hắn nhìn đồng hồ còn khoảng một tiếng nữa là trời sáng...e rằng có thể chợp mắt một lúc...
Cốc...cốc...!
Phó Lập Thành khó chịu mở mắt ra xem kẻ nào dám làm phiền giấc ngủ ngon lành của hắn, nhưng không ngờ hai người vừa xuất hiện là Hạc Hiên và Ảnh Quân...
"Hai cậu đến đây làm gì, bây giờ còn rất sớm mà..."
Phó Lập Thành dụi mắt liền chăm chú nhìn vào đồng hồ đã điểm bảy giờ sáng, không thể tin được hắn chỉ vừa chợp mắt mười phút đã hơn hai tiếng trôi qua.

Có lẽ hai người này đợi hắn ở sân bay từ sớm mà không thấy người đâu nên đến tận đây...
"Tôi ngủ quên mất...cậu dời chuyến bay sang hai giờ chiều đi..."
Hạc Hiên chán nản lắc đầu, cậu chưa từng thấy người thừa kế của gia tộc lớn nào không có tinh thần như tên này.

Cũng không hiểu sao cậu lại đi theo hắn đến tận bây giờ cơ chứ...
"Tiếc thật đấy, chúng tôi đợi ngài hẳn một tiếng đồng hồ...nên chị dâu đã nấu đồ ăn sáng cho chúng tôi rồi đấy, nếu bây giờ ngài xuống nhà...e rằng chỉ còn đáy nồi..."
Phó Lập Thành híp híp mắt không tin tưởng lời trêu chọc của Hạc Hiên liền đi xuống nhà bếp.

Quả đúng như lời cậu ta nói, đừng từ xa có thể gửi được mùi thơm truyền từ dưới bếp bay vào chóp mũi hắn...
"Em dậy sớm thế...?"
Phó Lập Thành bất ngờ ôm lấy Hạ Nghi làm cô giật mình những không đẩy hắn ra, cô chỉ nhẹ nhàng xoa đầu lại trách móc hắn...

"Hạc Hiên bảo sáng nay anh phải đi công tác, nhưng lại ngủ nước đến tận bây giờ mới dậy..."
Phó Lập Thành cười cười cho qua chuyện, hắn liền nhìn vào nồi súp gà mà cô đang nấu vẫn chưa vơi bớt miếng nào...
"Cậu dám lừa tôi đấy à tên chim chết tiệt kia..."
Hạc Hiên giật bắn liền nấp sau lưng Ảnh Quân để y lên tiếng bảo vệ cậu khỏi ánh mắt phát ra tia lửa của Phó Lập Thành...
"Ngài đừng dọa Hạc Hiên nữa, tôi thấy sẽ đau lòng..."
Phó Lập Thành cười khẩy, hắn thật sự muốn đem hai tên này cột vào nhau rồi quăng xuống biển làm mồi cho cá...
"Hạ Nghi...em xem đôi cẩu mam bọn họ kìa, dám bắt nạt tôi..."
Hạ Nghi nhăn mặt nhìn Phó Lập Thành, cô không ngờ hắn cũng có một bộ dạng trẻ con so đo tính toán như vậy.

Nhưng đối với cô dù nó có là gì đi chăng nữa, cũng đều không còn quan trọng rồi...
"Thôi nào...mọi người ra bàn đợi đi, tôi nấu sắp xong rồi...sẽ mang ra ngay..."
Hạc Hiên háo hức để được thưởng thức món ăn ngon do chị dâu nấu, cậu nhanh chóng lôi kéo Ảnh Quân ngoan ngoãn ra bàn ngồi đợi.

Trước khi đi còn không quên bĩu môi chọc tức Phó Lập Thành khiến hắn tức chết mà không làm gì được....