Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Chương 29: 29: Tôi Thương Em Mà





Phó Lập Thành tức giận mở cửa xe liền kéo Hạ Nghi tiến vào bên trong tòa lâu đài mặc kệ sự phản kháng kịch liệt của cô.

Hắn dùng chân đạp mạnh cánh cửa gỗ ra, nhanh chóng kéo cô lên lầu tìm đại một căn phòng nào đó.

Không chút do dự hay thương cảm nào trực tiếp ném mạnh cô xuống chiếc giường rộng lớn ngay chính giữa gian phòng...
"Để tôi xem...hôm nay kẻ nào có gan dám đến đây phá hỏng chuyện tốt của chúng ta..."
Hạ Nghi co rúm người lập tức lùi lại ra đằng sau thành giường, liền bị Phó Lập Thành cầm chân kéo nằm hẳn xuống, hắn thao tác nhanh chóng cởi cà vạt trói chặt tay cô vào thành giường.

Ngay sự phản khác kích động của cô để hắn thuận tiện hơn cho những hành động càn rỡ sắp tới...
"Haha...có lẽ em không biết...tôi từng nhân lúc em ngủ đã chạm vào cái thân thể yêu nghiệt này, tận tình yêu thương nó như thế nào...đặc biệt là nơi này đấy..."
Phó Lập Thành chạm nhẹ vào ngực cô qua lớp áo sơ mi khiến Hạ Nghi kinh hồn nhớ lại lời nói của bác sĩ đã từng hỏi cô đã bao giờ xảy ra quan hệ với người khác giới hay chưa.

Hóa ra cô không hề có bệnh, người bệnh ho.ạn duy nhất ở đây chính là tên khốn khiếp đang cười đểu này...
"Khống khiếp...tên khốn bệnh ho.ạn này...tránh ra khỏi người tôi...đồ bệnh ho.ạn..."

Hạ Nghi liên tục lên tiếng mắng chửi những lời lẽ thô thiển mà cô nghĩ rằng cả đời cũng sẽ không nói, cuối cùng liền nhận được cái tát từ phía Phó Lập Thành khiến đầu cô ong ong chóng mặt, một bên má đỏ rát.

Hắn vậy mà tàn nhẫn đến mức dám ra tay đánh cô...
"Câm miệng lại đi Hạ Nghi, tôi không có sức nhẫn nại với những lời sỉ vả vô nghĩa của em đâu.

Thay vì chửi tôi là tên khốn bệnh ho.ạn thì cái miệng nhỏ này nên rê.n rỉ vẫn thích hợp hơn..."
Phó Lập Thành xoay mặt Hạ Nghi lại liền hôn mạnh xuống, hắn dùng tay cởi từng nút trên chiếc áo đồng phục của cô ra, khuôn mặt nam nhân liên tục thở mạnh phả hơi nóng xuống trên cổ cô...
"Ha...em thơm thật đấy...chỉ để mình tôi được thưởng thức mà thôi..."
Hạ Nghi xoay người né tránh, đột nhiên cô để ý thấy chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường đang rất gần với tay mình, chỉ cần nhích người thêm một chút có thể chạm được vào nó rồi...
Pang...!
Hạ Nghi nhân lúc Phó Lập Thành vẫn chìm đắm vào cơ thể mình, cô liền đập mạnh chiếc đèn ngủ vào đầu hắn khiến hắn ngã nhào sang một bên.

Nhân lúc này Hạ Nghi bò dậy chạy nhanh ra phía cửa...
"Mở cửa ra...mở cửa ra cho tôi...làm ơn đi...ai đó hãy cứu tôi với..."
Hạ Nghi cảm nhận được có tiếng bước chân đang tiến gần về phía cô, chưa kịp la thêm tiếng nữa đã bị tên điên kia nắm tóc giật mạnh về phía sau, khiến cô ngã xuống sàn đau điếng.

May sao có tay hắn đỡ lấy nên cô không đập đầu xuống đất...
"Cút đi...tránh xa tôi ra...anh là tên khốn nạn...bệnh h.oạn..."
Phó Lập Thành dùng một tay cố định hai tay của Hạ Nghi trên đỉnh đầu, hắn cố tình xé rách lớp áo sơ mi của cô để thấm bớt máu đang chảy trên trán mình.

Cả đời này hắn cũng không ngờ được cô lại ra tay độc ác như thế...
"Khốn khiếp thật đấy, dám ra tay với tôi tàn nhẫn như thế..."
Tuy bị thương khiến đầu hắn có chút choáng, nhưng vẫn thừa khả năng có thể không chế Hạ Nghi ở dưới thân, mặc sức cô tiếp tục giãy dụa vô ích.
Hạ Nghi lắc đầu nguầy nguậy nhìn chằm chằm Phó Lập Thành, nước mắt tủi nhục không tự chủ được rơi xuống nơi khóe mắt càng làm mờ đi tầm nhìn của cô.

Cô thật sự không muốn làm điều này trong hoàn cảnh bắt buộc như thế, còn cùng với người cô từng xem là anh trai mà kính trọng...

"Em...em sai rồi...xin anh đấy...đừng làm điều này nữa được không...chúng ta là anh em mà..."
Phó Lập Thành hôn xuống đôi môi liên tục nói ra những lời khiến hắn chán ghét kia, chiếc lưỡi nóng bỏng tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương của Hạ Nghi mà **** ***.

Hương vị của người con gái hắn yêu chỉ thuộc về riêng hắn...
"Đừng nhắc đến tình anh em với tôi, em biết tôi ghét nhất lời này từ em mà..."
Phó Lập Thành cảm nhận thân thể của Hạ Nghi liên tục run rẩy, hắn cũng không bận tâm quá nhiều liền đẩy chiếc áo ngực bên trong của cô lên cao, để lộ ra đôi gò bông trắng nõn cùng hai điểm hồng kí.ch thích...
"Á...đừng mà...đừng làm như vậy...xin anh đấy..."
Hạ Nghi cảm nhận được vị mặn chát của nước mắt, không những thế trong lòng cô như sắp chết đi vì bị sỉ nhục.

Liệu có ai đến cứu cô được hay không, liệu có ai đến nắm tay cô bước ra khỏi hiểm cảnh này hay không...
"Đau...đau...quá...!"
Hạ Nghi giật mình la lớn khi Phó Lập Thành liên tục cắn vào điểm nhạy cảm trên ngực cô, tay hắn cũng mạnh bạo bóp chúng đến đau đớn.

Khiến một mảng trước ngực đều bị nhiễm sắc dục đỏ ửng, kèm theo nước miếng bóng loáng mà hắn cố tình để lại...
"Phó Lập Thành...xin anh đấy...em đã mất hết tất cả rồi...anh còn muốn trực tiếp giết chết em sao...đây là thứ tình yêu mà anh thường nhắc đến à...đây là cách anh yêu em đấy à..."
Phó Lập Thành chợt khựng động tác thô thiển lại liền nhìn khuôn mặt sợ hãi đến trắng bệch của Hạ Nghi.

Dường như hắn không kiểm soát được lý trí khi chạm vào cô nữa rồi, lúc nãy còn vô tình đánh cô...
"Đừng khóc mà Hạ Nghi...anh không tổn thương em nữa...anh sai rồi..."

Phó Lập Thành đỡ Hạ Nghi ngồi dậy liền ôm lấy cô vào lòng xoa nhẹ lưng cô trấn an.

Hắn đã chờ suốt bao nhiêu năm, bây giờ chờ thêm một thời gian nữa để cô tiếp nhận hắn cũng không phải là quá khó.

Hắn chỉ sợ rằng cô sẽ rời bỏ hắn mà đi theo cái tên Khương Duy Minh kia...
"Đừng khóc nữa, tôi đưa em trở về Phó gia nhé...tuyệt đối sẽ không vì kích động mà tổn thương đến em...sẽ không ép em làm điều em không thích..."
"Tôi thương em mà...tôi rất yêu em..."
Hạ Nghi gật đầu trầm mặc không nói gì, liệu cô có thể kéo dài việc này thêm bao lâu nữa đây, liệu hắn có thể tha cho cô bao nhiêu lần nữa đây.

Có lẽ trong thời gian này cô phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của hắn...đến khi lấy được học bổng rời khỏi thành phố này mãi mãi...
Phó Lập Thành khoác áo ngoài của mình cho cô, hắn trực tiếp bế Hạ Nghi đặt vào trong xe đậu sẵn ở bên ngoài.

Suốt cả quãng đường trở về cô vẫn không nói với hắn bất kì tiếng nào, lâu lâu chỉ là tiếng khóc thút thít nhỏ nhặt đánh vào trái tim hắn đau nhói....