Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Chương 11: 11: Anh Chỉ Muốn Ôm Em Một Chút





Hạ Nghi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy chiếc xe dần dần đi mất, có lẽ cô đã làm được một việc tốt cho cả hai bọn họ.

Nhưng thật sự không hiểu tại sao Phó Lập Thành lại nói rằng cô cố tình chọc điên hắn cùng cái ngữ khí vô cùng đáng sợ như sắp giết người...
Hạ Nghi gạt bỏ hết những suy nghĩ vớ vẩn đang tồn tại trong đầu sang một bên, cô nhanh chóng đặt lịch khám với bác sĩ để kiểm tra lại sức khỏe.

Sau mười lăm phút chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt cô vào khám...
Bác sĩ là một cô gái vẫn còn khá trẻ, nhưng tay nghề lại rất tốt.

Dù sao muốn được làm việc ở bệnh viện quốc tế thì bằng cấp đều phải từ tiến sĩ chuyên ngành trở lên, năng lực không thể đùa được...
"Sau khi kiểm tra tổng quát cho Phó tiểu thư, tôi không hề phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường từ cơ thể của cô.

Phó tiểu thư thật sự rất khỏe mạnh..."
Hạ Nghi khó hiểu nhìn bác sĩ, nếu cô không có bệnh gì kì lạ thì tại sao nơi ấy lại đau nhức khó chịu cơ chứ...
"Cô có chắc đã khám kĩ chưa? Tôi cảm thấy rằng bản thân thật sự có bệnh..."
Bác sĩ nhướng mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không kiềm chế được của Hạ Nghi, nếu thật sự có bệnh thì chắc chắn là bệnh cố chấp...

"Vậy Phó tiểu thư...cô cảm thấy bản thân mình có bệnh ở đâu...?"
Hạ Nghi lập tức đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, giọng nói lí nhí trở nên ngắt quãng...
"Thì là...chuyện là sáng hôm nay tôi vừa thức dậy...vùng xung quanh ngực đều trở nên ửng đỏ...đặc biệt là nơi đó...rất đau..."
Bác sĩ ghép từng lời nói ngắt quãng của Hạ Nghi lại, đại khái đã suy đoán ra được căn bệnh có phần nhạy cảm mà cô muốn nói...
"Phó tiểu thư năm nay chỉ vừa mười bảy tuổi, cô đã có quan hệ nào quá phận với đàn ông chưa...như kiểu quan hệ nam nữ đơn thuần ấy...?"
Hạ Nghi không chút do dự lắc đầu nguầy nguậy, tuy cô với Khương Duy Minh là quan hệ người yêu, nhưng cả hai còn chưa hôn nhau bao giờ, huống chi là loại quan hệ khiến người ta cảm thấy xấu hổ kia...
"Chưa từng...cô cũng biết Phó gia rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái mà, tôi mà dám quá phận như vậy chắc chắn sẽ bị tống đi trại cải tạo cho trẻ vị thành niên mất..."
Quả thật Phó gia rất nổi tiếng trong việc nuôi dạy con cái trở thành người thừa kế danh giá của gia tộc.

Ví như Hạ Nghi chẳng hạn, tuy xuất thân từ gia đình giàu có trong giới thượng lưu, nhưng cô hoàn toàn không giống những công tử tiểu thư từ các gia đình khác.

Thành tích học tập của cô rất tốt, tính cách cũng không hề điêu ngoa ra vẻ, ngược lại đều khiến cho người đối diện cảm thấy quý mến.

Trừ việc có mối quan hệ yêu đương vớ Khương Duy Minh...
"Vậy...cô có thể đoán ra được tôi có bệnh gì không...?"
Bác sĩ lắc đầu, nhưng vẫn cố tình nói để trấn an tâm trạng lo lắng của Hạ Nghi...
"Tôi nghĩ rằng chắc Phó tiểu thư đang trong giai đoạn phát triển toàn diện, mà ngực lại là nơi nhạy cảm nên có chút sưng vậy thôi...cô không cần quá lo lắng đâu..."
Hạ Nghi thở phào nhẹ nhõm, cô cúi đầu cảm ơn bác sĩ liền ra bên ngoài thanh toán viện phí.

Có lẽ sự thật là cơ thể cô đang phát triển nên nhạy cảm hơn bình thường mà thôi...
Hạ Nghi ngồi trên ghế đá của bệnh viện để chờ taxi đến, cô đoán rằng Vân Như cùng Phó Lập Thành đang có khoảng thời gian vui vẻ tìm hiểu nhau, không thể vì mình mà phá vỡ không gian riêng của bọn họ được...
Ring...ring...ring...!
Hạ Nghi nhìn vào điện thoại có tin nhắn gửi đến, không ngờ rằng Khương Duy Minh lại trả lại toàn bộ số tiền cô vừa gửi cho anh.

Chẳng lẽ anh đang giận dỗi cô vì chuyện gì đó sao...
"Anh...sao lại trả lại số tiền đó...?"

-Phó Hạ Nghi à, em thực sự nghĩ rằng anh yệ em chỉ vì tiền thôi sao...? Em xem anh là cái gì chứ? Có phải trong mắt em anh là tên kém cỏi thua xa Phó Lập Thành đúng không...?"
Hạ Nghi nghe thấy ngữ khí của Khương Duy Minh thập phần tức giận.

Nhưng từ trước đến nay, dù có nóng giận ra sao thì anh cũng không hề so sánh bản thân của mình với kẻ khác, lại còn là Phó Lập Thành...
"Anh bình tĩnh lại chút nghe em giải thích đã.

Vì hôm nay em không được khỏe nên không mua cháo và thuốc cho anh được, em chuyển khoản cho anh để tự lo cho bản thân không được sao..."
-Đùa gì vậy Hạ Nghi, chuyện em mua thứ gì đó cho anh và chuyện em chuyển khoản trực tiếp là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Riết rồi anh không hiểu anh là người yêu của em, hay là tên nghèo hèn được em nuôi bên người như sủng vậy luôn đấy...
Hạ Nghi cũng tức giận không kém, cô không hiểu Khương Duy Minh bị sốt cao quá đến mức hồ đồ, hay đầu anh bị va vào đá đến mức mất trí nhớ nữa...
"Anh nói chuyện cái kiểu gì đấy, anh có thể tức giận vì em không ở bên cạnh anh cũng được.

Nhưng tại sao lại nói em nuôi anh như sủng vật bên người cơ chứ...anh phải biết rõ ràng em đã yêu anh như thế nào mới có thể chống lại bọn họ để ở bên cạnh anh..."
-Nếu em cảm thấy yêu anh mệt quá...thì chúng ta cứ như vậy kết...
"Im miệng lại Khương Duy Minh, tôi sẽ lập tức đến tìm anh để giải quyết chuyện này..."
Hạ Nghi chưa bao giờ cảm thấy điên tiết như thế này, chẳng lẽ cái tên họ Khương kia hiểu lầm cái gì đấy rồi muốn cứ thế kết thúc với cô hay sao.

Nếu cần thiết cô khẳng định có thể cho anh một chức vụ giám đốc chi nhánh của công ty, để xem anh làm cách nào từ chối được...

Hạ Nghi lập tức bắt được một chiếc taxi đến tận kí túc xá nam của trường học.

Cô đi thang bộ lên tầng hai, liền tìm đúng căn phòng 3105 của Khương Duy Minh, ra sức đập cửa mạnh...
"Khương Duy Minh...tôi cho anh ba giây để mở cánh cửa này ra, nếu không đừng trách tôi..."
Khương Duy Minh mang bộ dạng mệt mỏi mở khóa cửa phòng, anh liền thấy Hạ Nghi giơ tay định đánh.

Cứ như vậy kết thúc mối quan hệ này cũng tốt, dù sao anh cũng cảm thấy bản thân là tên thấp hèn không hề xứng với tình yêu của cô...
"Tên khốn nào dám đánh anh vậy, anh muốn kết thúc với em vì sợ rằng em sẽ khinh ghét vết thương trên mặt anh hay sao..."
Hạ Nghi vốn định tát cho Khương Duy Minh một cái thật đau để giúp anh tỉnh ngộ.

Nhưng sau khi nhìn thấy vết thương đang sưng tím, tay của cô chỉ vô thức chạm nhẹ lên nó...
"Nếu anh không muốn nói thì thôi vậy, em đi mua thuốc và băng gạc sát trùng cho anh..."
Khương Duy Minh kéo tay Hạ Nghi lại, anh chỉ im lặng gục đầu trên vai cô...
"Một chút thôi...chỉ một chút...anh muốn được ôm em như vậy...".