Không mặc quần áo ôm ấp hôn hít?
Cố Vấn Thành cười khẩy hai tiếng, thẳng người lên, "Phắn đi học đi."
Cô bé, "Đây là một bí mật cực kỳ quan trọng đó nha."
Lý Tấu Tinh, "Ít nhất em cũng nên cho tụi anh chút mặt mũi chứ, bảo tụi anh không mặc quần áo ôm ấp hôn hít làm sao mà được. Hai đứa là con gái, lại còn nhỏ, không thể nhìn đàn ông con trai cởi trần, biết không?"
Hai bé gái liếc mắt nhìn nhau, "Vậy đi."
"Hai anh chỉ cần ôm ấp hôn hít là được rồi nha," một cô bé bổ sung, "Phải làm tụi em thỏa mãn đó nha."
Loại cảm giác đứng đường bán sắc này...
Lý Tấu Tinh và Cố Vấn Thành nhìn nhau, đồng đội đang đứng xung quanh ngó chừng, bé gái không phải người cũng không phải quỷ nhìn chòng chọc, ngay cả không khí cũng như đang nhìn chằm chằm hai người.
Lần hôn nhau này thật sự xấu hổ cực kỳ, sau tiếng hít thở gấp gáp thì lại hết sức chăm chú.
Bên cạnh có người khe khẽ thốt lên kinh ngạc, lướt qua rồi thôi, hai người ăn ý ngừng lại.
"Hài lòng chưa?" Mặt mày Cố Vấn Thành đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng sắc môi lại đỏ vô cùng.
Hai đứa nhỏ ôm lấy nhau, vết ửng đỏ trên hai má càng thêm đậm, "Bây giờ tụi em sẽ nói cho các anh biết bí mật nhá."
"Em là A Kiều, em ấy là A Hoa."
"Thầy giáo chỗ nộp học phí còn thích nói dối hơn tụi em đó nha."
Nói xong câu này hai đứa cười hì hì nhìn bọn họ.
Lý Tấu Tinh chau mày, ngay cả câu nói này cũng không biết có phải là một lời nói dối hay không.
Biểu cảm trên mặt hai cô bé chính là đang xem kịch vui.
"Vậy anh cũng kể cho mấy đưa nghe một câu chuyện."
Lý Tấu Tinh ngoài cười nhưng trong không cười, dở tính trẻ con muốn trả thù.
"Có một cô gái ngây thơ ngốc nghếch, cô ấy đem lòng yêu một vị tổng tài bá đạo. Đúng vậy, tên của người đàn ông này là Tổng Tài Bá Đạo."
"Sau khi mang thai cô ấy mới đột nhiên phát hiện mình lại là thế thân của crush trong lòng Tổng Tài Bá Đạo. Lòng cô như tro tàn, khi lao ra ngoài thì gặp tai nạn xe dẫn đến sảy thai, còn bị mất trí nhớ nữa chứ... Một năm sau, sau cuộc phẫu thuật thẩm mỹ cô lại lần nữa tiếp cận Tổng Tài Bá Đạo, cô thề nhất định phải trả thù người đàn ông này... Cô cười nhìn người đàn ông mình đã từng yêu nằm rạp khóc rống dưới gót giày của cô, nước mắt chảy dài... Thế nhưng sau đó cô phát hiện mình bị bệnh tim, mà trái tim thích hợp duy nhất hóa ra lại là trái tim của Tổng Tài Bá Đạo..."
Các đồng đội: "..." Chuyện gì mà nhiều hố như vậy, nhất thời chẳng biết nên nói gì nữa.
Hai cô bé khóc lóc khiến mặt mũi trắng đỏ hỗn tạp, "Sau đó hai người có ở bên nhau không?"
Tụi nó khóc lên khiến người ta sợ hãi cực kỳ, đôi mắt kia vẫn còn nhìn chòng chọc vào Lý Tấu Tinh, chảy đầy huyết lệ.
Lý Tấu Tinh nở nụ cười xán lạn, gằn từng chữ một: "KHÔNG, NÓI, CHO, MẤY, ĐỨA, BIẾT, ĐÂU."
? ? ?
Lý Tấu Tinh đã tiêu sái dẫn các đồng đội vào trong trường học.
Đi đi một hồi, các đồng đội từng người một bắt đầu cười phá lên.
Đù! Trâu bò!
Cảm giác đè đầu cưỡi cổ quỷ nhỏ kia quá là sảng khoái!
Không hổ là Lý Tấu Tinh!
Bọn họ đi theo bảng hướng dẫn tiến vào trường học, vòng qua đài phun nước ở trung tâm trường, bước vào căn phòng nộp học phí nho nhỏ.
Trong phòng có một thầy giáo đang ngồi trước màn hình, sắc mặt vàng vọt, bộ tây trang màu đen đang mặc trên người bóng lên vết dầu mỡ.
"Nộp học phí à?"
Thầy giáo hỏi.
"Nộp học phí cho hai bé gái," Lý Tấu Tinh móc hai tờ tiền hoa hòe lòe loẹt ra, "Một đứa là A Kiều, một đứa là A Hoa."
Tổ hợp Kiều Hoa giới quỷ.
Thầy giáo cũng không hỏi kỹ, lập tức tra tên của hai cô bé trên màn hình.
Sự tồn tại của màn hình chẳng hợp với hoàn cảnh xung quanh chút nào, dị hợm hết sức. Như lời Lăng Niên đã từng nói, cái thế giới giả lập này không ra ngô ra khoai gì cả.
Nhưng dù có là vậy thì cũng đủ để thán phục trước trình độ này.
Suy nghĩ vẩn vơ giây lát, khi hoàn hồn lại thì thầy giáo đã tra xong dữ liệu học sinh mới nhập học.
Gã ta ngẩng đầu lên, hai con mắt trên gương mặt gầy trơ xương to cực kỳ, "Trong số học sinh nhập học không có ai có tên này."
"Đây là hai người."
Thầy giáo chậm rãi lắc đầu, "Không có."
Đội Mộng Chi bị kẹt ở đây, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Ai ngờ thầy giáo như nhớ ra cái gì đó, biến sắc mặt, đột nhiên chồm tới màn hình tìm lại lần nữa. Dữ liệu trên màn hình không ngừng chuyển động, tay gã bắt đầu phát run, không dám tin, hỏi, "Tên cô bé đến báo danh là gì?"
"Một đứa là A Kiều, một đứa là A Hoa." Bọn họ lặp lại một lần nữa.
Thầy giáo hít vào một hơi, "Năm ngoái trường học của chúng tôi có hai học sinh chết bất ngờ, tên là A Kiều A Hoa."
Im lặng, tất cả mọi người đều lặng im.
Thầy giáo run rẩy chỉ vào tay Lý Tấu Tinh, "Tiền trong tay cậu chẳng phải là tiền của người chết sao?"
Lý Tấu Tinh vừa cúi đầu nhìn thì thấy tiền giấy in hoa hòe lòe loẹt đã thấm đẫm máu tươi trở nên ướt sũng, chất lòng kia còn bắt đầu chảy ra nhiễm đỏ ngón tay của anh.
"Ném mau," thầy giáo run lẩy bẩy ngồi nhấp nhổm trên ghế, "Cậu ném mau đi, chàng trai trẻ, đừng đụng vào thứ này."
Cố Vấn Thành nhíu mày, "Tấu Tinh?"
Lăng Niên cau mày, cũng nhìn chằm chằm vào tiền giấy trong tay Lý Tấu Tinh.
Swarin lắp ba lắp bắp, "Ném, ném không?"
Thầy giáo bị bọn họ dày vò phát điên, trên mặt là biểu cảm thật sự sợ hãi, "Ném mau đi, ném mau đi!"
"Thầy giáo thích nói dối hơn tụi em," Lý Tấu Tinh lẩm bẩm, lặp lại câu nói này, "Rốt cuộc câu nói này là thật hay giả đây."
"Tụi nó chết như thế nào?" Tế Du hỏi thầy giáo.
Thầy giáo, "Bà hai đứa dẫn tụi nó đi báo danh, ai ngờ mắt bà lão nhìn không rõ, lúc tới cổng trường thì xảy ra tai nạn xe. Hai đứa bé này... Đầu bị đụng rơi ra luôn."
Thông tin đúng là như vậy, thế nhưng đội Mộng Chi không dám tin.
Dù sao thích nói dối không có nghĩa là sẽ không nói thật.
Lý Tấu Tinh thở ra một hơi, hạ quyết tâm, đoạn xòe hai tờ tiền giấy ra, "Mau, tiền ghi danh."
Cánh tay khô gầy của thầy giáo không ngừng lắc lư, "Không không không —— "
"Lăng Niên," Lý Tấu Tinh ra hiệu cho hắn, "Lên."
Lăng Niên không hỏi nhiều, bước tới thao tác trên màn hình.
Vì dáng vẻ của thầy giáo này không đáng sợ nên Tế Du và Hi Nam mỗi người một bên khống chế gã, ngăn cản gã ở phía sau giãy dụa nhiễu loạn Lăng Niên.
"Không được!" Thầy giáo sợ hãi, gương mặt gầy trơ xương nổi đầy gân xanh trông rất đáng sợ, "Ngừng tay!"
Lăng Niên đã tìm được ghi chép, "Thật sự là A Kiều A Hoa, ngay cả cái họ cũng không có."
Ngón tay thon dài của hắn thao tác nhanh lẹ, cuối cùng click vào hoàn thành.
Cùng lúc đó, thầy giáo đang giãy dụa không ngừng dừng lại động tác, xung quanh bắt đầu tiêu tan thành chấm trắng, trên không trung có tiếng máy móc vang lên: "Chúc mừng đội Mộng Chi sao Thác Bang đã hoàn thành nhiệm vụ, thứ hạng rời khỏi thế giới của quý đội là —— Hạng nhất."
Bọn họ bị đưa ra khỏi cuộc thi, sáu người bên trong ký túc xá đồng loạt mở mắt ra, cởi bỏ mũ bảo hiểm giả lập trên đầu.
Việc đầu tiên chính là hỏi Lý Tấu Tinh, "Sao cậu biết thầy giáo kia nói dối?"
"Trên tờ báo viết mời phụ huynh dẫn theo con trẻ tới báo danh," Lý Tấu Tinh, "Bà lão cũng đã nói tận ba lần, bất kể thế nào, đưa tới trường học còn chưa đủ, nhất định phải nộp tiền."
Anh đột nhiên nở nụ cười xán lạn, "Tôi không tin nụ hôn của tôi và Vấn Thành chỉ đổi được tin tức giả."
"Một nửa là may mắn một nửa là suy đoán," Lăng Niên thở một hơi, "Chúng ta thắng rồi."
Tuy quá trình đáng sợ nhưng xét tổng thể thì Lý Tấu Tinh cảm thấy cũng được. May mà đây là lần đầu tiên ban tổ chức áp dụng chủ đề kinh dị vào thế giới giả lập. Dù bây giờ còn yếu kém đơn giản, nhưng nếu cứ tiếp tục truyền thống này thì mai sau nhất định sẽ càng có nhiều chỗ dọa cho tuyển thủ khóc luôn.
Vất vả mãi mới thoát khỏi cuộc thi, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ và sóng biển mô phỏng chỉ cảm thấy cuộc sống hiện thực quả thật hạnh phúc chết mất.
Loại thế giới người sống không ra người sống, người chết không ra người chết kia... Bọn họ rùng mình một cái, thật lòng hy vọng sẽ có một bộ phim ba chiều về đề tài này để người bình thường được cảm thụ một phen.
Tin tức bọn họ là đội đầu tiên thoát khỏi thế giới giả lập cũng ngay lập tức được công bố trên diễn đàn chính thức của cuộc thi tìm đội mạnh nhất, tất cả khán giả theo dõi cuộc thi đều nổ tung.
Hoàng tử Nico trong hoàng cung nhìn tin tức này mà nở nụ cười từ tận đáy lòng, gửi cho Romond. Công chúa điện hạ đang đứng bên cạnh hắn, nhìn thấy tin này thì hai mắt phát sáng.
"Bọn họ rất giỏi nhỉ?" Hoàng tử Nico nói với em gái mình rằng, "Anh rất vinh hạnh khi trở thành người lãnh đạo của bọn họ."
"Đúng, bọn họ rất tuyệt," công chúa hơi do dự, "Anh có cần người đi chúc mừng bọn họ qua ải không?"
Hoàng tử Nico lắc đầu, "Chờ tới chung kết đi, anh sẽ đích thân đi gặp bọn họ."
Thời gian diễn ra trận chung kết rất gần, chỉ hai ngày sau.
Công chúa lặng lẽ gật đầu, quyết định lúc đó nhất định sẽ đi gặp đội Mộng Chi với anh trai.
Ở trường học đội Mộng Chi cũng ứng phó làn sóng chúc mừng hết đợt này đến đợt khác. Lúc bọn họ ăn cơm ở vườn hoa trên không, nhóm học sinh biết bọn họ tham gia thi đấu kinh ngạc tiến lên hỏi thăm nhiều lần. Cuối cùng thực sự không còn cách nào khác nên đành phải bỏ bữa ăn đang ăn dở một nửa, mua nguyên liệu nấu ăn quay về ký túc xá tự lực cánh sinh.
Lần này có thể thoát khỏi thi đấu sớm cũng nhờ may mắn, có lẽ cần phải cảm ơn tình yêu của Cố Vấn Thành và Lý Tấu Tinh.
Các đồng đội cười ha hả rửa rau thái rau, cả căn bếp ồn ào náo nhiệt, tiếng đùa giỡn cùng tiếng cười mắng vang lên không ngừng. Bầu không khí này thật sự ấm áp như một gia đình.
Giữa chừng Na An có dẫn Mary ghé qua một lần, đưa quà xong liền im lặng rời đi.
Bây giờ hậu cung của Cố Vấn Thành rất ít khi xuất hiện trước mặt Lý Tấu Tinh. Có điều Na An là một cô gái tốt, nếu bỏ lỡ Cố Vấn Thành thì cô ấy cũng sẽ tìm được một chàng trai thích hợp hơn, yêu mình nhiều hơn.
Dọn đồ ăn nóng hổi lên bàn, Lý Tấu Tinh mở chừng mười chai rượu nồng độ thấp, rót cho mỗi người một ly, "Tối nay cứ uống thoải mái."
Lúc mới khai giảng bọn họ đã lén uống rượu một lần, tối hôm sau bị Mã Nam đi kiểm tra ký túc xá mắng xối xả một trận. Nhưng sau này bọn họ đã biết nhà trường chỉ quản giáo học sinh mới nghiêm ngặt lúc mới vào thôi, qua một thời gian nhà trường sẽ thả lỏng cho bọn họ thoải mái.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ giành hạng nhất vào hôm chung kết hai ngày sau, kế đó theo chân thượng tá Romond đuổi bắt Kim Địch và các thế lực sau lưng gã.
Muốn vào quân đội.
Dùng thân phận quân nhân đạt lấy vinh quang.
Dưới men rượu, thấp thỏm bất an đã biến thành chiến ý cao vút. Một đám nhóc choai choai uống được nửa chừng thì đột nhiên kể về gia thế của mình.
Trước giờ bọn họ chưa từng hỏi thăm gia cảnh của nhau, lúc này dưới ảnh hưởng của men rượu lại khai ra hết sạch.
Lăng Niên, "... Ngày bọn họ chết đi ấy, em trai tôi còn chưa đầy tuổi."
"Cướp vũ trụ cướp đi tất cả, cũng cướp đi sinh mệnh người nhà của tôi."
Nước mắt hắn rơi xuống bàn, đây là lần đầu tiên Lăng Niên rơi lệ trong hiện thực.
Yếu đuối biểu lộ trong ảo ảnh lần trước, lần này hoàn toàn bại lộ trước mặt các đồng đội.
Các đồng đội từng người từng người ôm lấy hắn, giúp hắn lau khô nước mắt.
Cái chết của trẻ thơ khiến lòng người xót xa nhất, nhưng cái chết của cha mẹ lại mang đến tuyệt vọng.
Lăng Niên chỉ lạnh lùng bên ngoài thôi, bên trong hắn rất ấm áp.
Bình thường hắn chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc tiêu cực nào cả.
Ghét cướp vũ trụ, nhưng lại không căm thù tất cả cướp vũ trụ —— Ví dụ như việc hắn sùng bái Wasser, kẻ luôn có giới hạn lấy ác trị ác.
Cái ôm của các anh em khiến hắn không kiêng dè trút hết nỗi đau ở đây, bởi vì hắn biết mình sẽ được các đồng đội vực dậy, sau khi khóc lớn tổn thương nơi đáy lòng sẽ được chữa trị.
"Tôi và Hi Nam là trẻ mồ côi," Tế Du cười, "Giúp đỡ lẫn nhau, cuộc hành trình vẫn có những hồi ức đáng giá."
Bọn họ thay phiên nhau nói ra, đến lượt Lý Tấu Tinh.
"Giống với Tế Du và Hi Nam," anh nở nụ cười, "Không cha không mẹ, có chút tài sản."
Tác giả an bài cho anh một thân phận rất tốt, chẳng có bao nhiêu vướng bận.
Cố Vấn Thành cụp mắt, "Tôi —— "
Tôi nên nói gì đây.
Hắn im lặng, tất cả mọi người không nhịn được nhìn về phía hắn.
Biểu cảm trên mặt Cố Vấn Thành phức tạp, chẳng khác Lăng Niên vừa rồi là bao.
"Để tôi suy nghĩ một lát," Cố Vấn Thành nắm chặt nắm đấm, "Để tôi suy nghĩ xem nên nói thế nào."
Trước kia Cố Vấn Thành hoàn toàn không tiết lộ sự thật mình chính là Wasser.
Hắn vốn định lấy một chai NK-03 khác, sau đó để cho thân phận Wasser này và NK-03 chết ở trước mặt mọi người.
—— Nhưng bầu không khí này, thật sự rất thích hợp để nói hết mọi chuyện.
"Vậy nói về tôi trước đi," Swarin thầm thì, "Người làm bạn và cùng tôi lớn lên chính là bà nội của tôi."
Hắn cười cười, nụ cười ấm áp, "Bà nội có một ít huyết thống huyền huyễn cho nên tuổi thọ rất dài. Bà thích chăm sóc trẻ con, rất thích mấy chàng trai hiền lành như các cậu vậy."
Vẻ mặt hắn nghiêm túc hẳn lên, "Nếu muốn thì bà nội của tôi cũng là bà nội của các cậu, các cậu có thể đến nhà tôi vào các ngày lễ. Chúng ta cùng nhau nghỉ lễ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tản bộ với bà nội, cùng nhau sinh hoạt."
"Sinh hoạt như một đại gia đình, sống vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày."
Swarin toàn nói về cảnh tượng hạnh phúc. Hắn không nói vì sao cha mẹ không ở cùng hắn, cũng không nói về những khó khăn gian khổ mà một đứa trẻ và một bà lão phải đương đầu trong quá trình tồn tại và trưởng thành.
Đời người có bao nhiêu gian khổ, nhưng bọn họ vẫn kiên trì hướng tới hạnh phúc.
Tuy rằng gặp mưa gió, nhưng chẳng hề bị gió mưa đánh bại.