Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 6: Ai Dám Bắt Nạt Người Của Trường Học Chúng Ta






Trên người các cô mặc đồ lót, bọt nước tung bay trong tiếng đùa vui cười êm tai.

Ba người Hi Nam đi ở phía trước vừa lúng túng vừa thẹn thùng.

Trước mặt người khác phái ai cũng không muốn mất mặt.

Cố Vấn Thành muốn đứng thẳng người lên nhưng dùng sức mãi mà phần eo vẫn bị Lý Tấu Tinh nắm chặt trong tay.

Vừa chặt vừa chắc, cái cảm giác bị một người cùng giới khác ôm trong vòng tay làm hắn tê dại da đầu.

"Tôi không sao," hắn không mở miệng không được, "Đã nghỉ ngơi đủ rồi."
"Được," Lý Tấu Tinh rất biết nghe lời buông hắn ra.

Các thiếu nữ ở suối nước phía trước đã nhận ra sự tồn tại của bọn họ.

Tiếng kinh hô nho nhỏ vang lên, bốn cô gái núp vào làn nước, chỉ lộ ra khuôn mặt hơi nhiễm hồng, xấu hổ rụt rè nhìn về phía bên này.

"Các anh là ai?"
Lăng Niên mang gương mặt lạnh lùng tuấn tú lùi về sau một bước đến bên cạnh Lý Tấu Tinh, nhường lại cơ hội trao đổi trong lúng túng này cho Tế Du với Hi Nam.

Hi Nam đụng đụng vai Tế Du, Tế Du bị ép nên chỉ có thể mở miệng, "Chúng tôi là học sinh của sao Bắc Đẩu."
Một câu nói chín chữ, nhiều hơn nữa hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Nhưng mà mỗi người trong đám bọn họ đều có một gương mặt đẹp trai, không chỉ nhìn đứng đắn mà còn là học sinh của trường quân đội Thừa Dương.

Các cô gái trong nước nghe vậy thì cười khúc khích, vẫn có chút ngượng ngùng, giải thích: "Trên đường chúng tôi có giết một dã thú nhỏ, máu trên người con dã thú này sẽ khiến cho người bị dính phải ngứa ngáy, vì để tẩy đi máu dính trên người nên chúng tôi mới vội vã xuống đây tắm."
"Ồ..." Tế Du khô khan nói, "Vất vả rồi."
Lý Tấu Tinh nhịn cười, "Tế Du, sao cậu có thể đáng yêu vậy chứ?"
Ngay cả Cố Vấn Thành trước giờ vẫn luôn có duyên khác phái rất tốt cũng không nhịn được nở một nụ cười mê người, "Cậu như vậy sẽ khiến con gái không vui."
Cả người Tế Du cứng đờ, may mà đối phương không nghe được lời trêu ghẹo của bọn họ.

Các cô gái không biết có nên đứng dậy mặc quần áo vào hay không, lén lút liếc năm nam sinh cách đó không xa.


Khí chất không giống nhau lắm nhưng mà đều rất ưu tú.

Cô gái dẫn đầu chỉ về hướng sâu của suối nước, "Nơi đó là thượng nguồn, nếu như các anh muốn nước sạch thì qua đó, nếu như, nếu như các anh cũng cần tắm rửa..."
Cô nhìn vết máu trên người bọn họ, đỏ bừng mặt rũ con ngươi, giọng như muỗi kêu, "Thì có thể chờ chúng tôi tắm xong rồi xuống đây tắm sau."
"Không cần," Hi Nam và Tế Du lắc mạnh đầu xua tay, "Không không không chúng tôi không cần tắm."
Lần này tiếng cười của Cố Vấn Thành với Lý Tấu Tinh rốt cuộc không nhịn được nữa, cười đến mức hai người kia thẹn quá hóa giận, không thèm nói nhiều kéo bọn họ chạy ngược dòng suối chảy.

"Đừng cười!" Mặt Hi Nam đỏ bừng, nhăn nhăn nhó nhó, "Này này, cái này không có gì mắc cười cả."
Thân thể cường tráng của hắn thu lại một cục, đầu ngón tay xoắn vào nhau, có thể nhìn ra hắn đang vô cùng, cực kỳ lúng túng.

Tế Du thở một hơi dài, nghĩ lại mà sợ, so với Hi Nam chỉ ít ngu hơn có tí xíu.

Tiếng cười của các thiếu nữ phía sau bọn họ như ẩn như hiện, phải đi một đoạn nữa mới không nghe thấy.

Làm tổn thương tự tôn của các thiếu niên yếu đuối thì cần phải xin lỗi, Lý Tấu Tinh với Cố Vấn Thành quay đầu che đi khóe miệng nhếch lên, "Thực ra con gái cũng rất thích mấy chàng trai đơn thuần."
"Biểu hiện vừa nãy của các cậu rất tốt, xuất sắc."
"Nói vậy còn được," Hi Nam vô thức gật gật đầu, "Chỉ là tai nạn."
Bọn họ đi về phía thượng nguồn, Lăng Niên là một cái máy gian lận thế nên bọn họ không cần phải nhớ đường đi.

Lúc cảm thấy gần tới giờ ăn thì dừng lại chuẩn bị giải quyết vấn đề cơm nước.

Sắp đến cuối suối nước, trong làn nước sạch sẽ trong suốt không có vết tích động vật bơi lội.

Mấy người lượm một ít củi gỗ, chuẩn bị đi săn một vài động vật nhỏ có thể ăn được.

Sau khi xác định xung quanh đây không có máy theo dõi ẩn của trường quân đội Lăng Niên mở quang não ra, một lát sau lại nhíu mày, sắc mặt nghiêm nghị.

"Sao vậy?"
"Gần đây có người cầu cứu," Lăng Niên thả tay xuống, "Nhưng tín hiệu bị người khác phá hoại, tín hiệu máy kêu cứu khi có khi không, không truyền khỏi mặt đất 500 mét, nhà trường không thể tiếp nhận."
Mấy người biến sắc mặt, "Sao cậu biết?!"
"Tần số gây nhiễu nhảy từ 30 – 50," Lăng Niên nói, "Đây máy nhiễu tín hiệu NO-28 cướp vũ trụ hay dùng."

Hi Nam kinh ngạc thốt lên, "Cướp vũ trụ?"
Cố Vấn Thành thu hồi nụ cười, "Có thể dò ra vị trí phát tín hiệu cầu cứu không?"
Lăng Niên, "Ở chu vi khoảng 500 mét quanh đây, sau khi đi vào phạm vi này mới có thể thu được tín hiệu."
Hắn dừng một chút, nhìn từng gương mặt của đồng đội trước mắt, hỏi: "Cứu không?"
Cướp vũ trụ, mỗi tên đều là kẻ ác tày trời trong danh sách tội phạm truy nã của đế quốc, thủ đoạn tàn nhẫn tính cách tàn bạo, ngoài ra còn rất đoàn kết, cứ vờn qua vờn lại, là tồn tại cực kỳ khó chơi.

Trong lịch sử đế quốc phát động tiêu diệt cướp vũ trụ không dưới mười lần, nhưng mấy tên cướp này cứ như cỏ dại sinh sôi liên tục, diệt mãi không hết.

Đây là kiến thức cơ bản, ai ở đế quốc cũng biết.

Nhưng toàn bộ đồng đội của hắn lại đứng dậy, nhanh chóng gọn gàng dập tắt lửa, "Đi thôi! Sau khi cứu được người thì bảo bọn họ giúp chúng ta đi săn! Hiện tại tôi đói đến mức có cảm giác mình có thể ăn hết một con thú răng nhọn."
"Nếu như sau này có cơ hội gặp thú răng nhọn thì phái cậu một mình xông lên ăn sạch nó."
"...!Tế Du, đừng nói lung tung."
Khóe môi Lăng Niên khẽ nhếch, lập tức khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, hắn và đồng đội nắm chặt vũ khí, cẩn thận đi về phía mục tiêu.

...!
Na An cùng bạn học dựa sát vào nhau.

Tay chân của cô bị trói, hai tay bị cọ đến bật máu, cô cắn môi, dùng nỗi đau duy trì trấn định, bảo trì lý trí trong tiếng khóc thống khổ khắp nơi.

"Na An," bạn học của cô nghẹn ngào đến mức không thể nói rõ ràng một câu nói, "Sắp chết...!Chúng ta sắp chết..."
Sợ hãi trong lòng như một cái động đen tối nuốt chửng tất cả dũng khí, trong mắt Na An đầy nước mắt, cô cố nén xuống động viên bạn học, "Chúng ta sẽ không chết."
"Khu rừng dã thú" tuy rằng nguy hiểm nhưng cảnh sắc luôn luôn vô cùng xinh đẹp, ánh mặt trời sáng ngời chiếu xuống từ lá cây tạo thành từng vết lốm đốm, nhưng đối với nhóm thiếu niên thiếu nữ bị trói dưới gốc cây mà nói thì nơi này còn kinh khủng hơn so với địa ngục.

Bọn họ có khoảng mười người, bị trói lại một cách thô lỗ tạo thành vòng tròn, người đàn ông đứng ở bên ngoài nôn nóng đi qua đi lại, không ngừng cố gắng mở quang não ra, "Mẹ nó!"
Lại một lần mở quang não thất bại nữa, gã đột nhiên đạp một học sinh cách gã gần nhất, sắc mặt dữ tợn nói: "Thi ở đâu không thi, ngay lúc ông đây thoát thân lại tới đây rèn luyện!"
Tên cướp đạp một đạp làm bay học sinh ra ngoài một mét, nam sinh bị đạp đau đớn cuộn mình, miệng sùi bọt mép.

Na An sợ hãi nhắm mắt lại, tay chân lạnh lẽo, gã đàn ông phẫn nộ chửi bới, không ngừng phát tiết lửa giận trên người bọn họ.

Kẻ bị truy nã chính là thủ lĩnh bọn cướp, lúc trước dẫn theo một đội người bị quân đội đế quốc đuổi bắt, đàn em kẻ chết kẻ bị thương, chỉ còn dư lại gã một đường trốn chạy, nhưng trong quá trình chạy trốn phi thuyền bị đánh hỏng phần quan trọng, buộc phải dừng lại trên Toái Tinh ở thiên hà thứ bảy này.


Vốn cho rằng có thể liên lạc người tới đón gã, nhưng ai cmn biết tinh cầu này lại bị trường quân đội Thừa Dương dùng làm nơi sát hạch nhập học cho học sinh mới, tin tức gì cũng không truyền ra ngoài được!
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì người tìm được gã sẽ không phải là người phe mình, việc quân đội đế quốc tìm ra gã chỉ là vấn đề về thời gian.

Càng nghĩ sắc mặt gã càng âm trầm, bèn tiện tay kéo một nữ sinh không ngừng giãy giụa lui về phía sau qua, cười lạnh nói: "Ông đây mà chết thì cũng phải giết hết bọn mày, tinh anh trường quân đội Thừa Dương thì làm bao cát cho ông đây xả giận, con gái thì để ông đây thoải mái."
Na An vặn vẹo giãy giụa dữ dội, nước mắt rơi ào ào, "Ngươi cút ngay!"
Thủ lĩnh bọn cướp nở nụ cười hung tàn, túm cổ áo cô, "Tiểu mỹ nhân, trước khi giết em thì ta sẽ khiến em thoải mái một chút, so với mấy đứa không ngực không mông bên cạnh em thì ta thích em hơn."
Na An tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, ghê tởm đến muốn nôn mửa.

Ngay khi tay tên cướp sắp thuận theo cổ áo cô trượt vào, giọng nói tràn đầy lửa giận vang lên.

"Đm! Anh em lên!"
Giọng nói thiếu niên mạnh mẽ, tràn đầy lửa giận, "Mẹ nó dám bắt nạt người của trường học chúng ta!"
Tia sáng màu trắng bạc chói mắt của kiếm năng lượng photon lóe lên trước mặt Na An, nháy mắt tiếp theo cô rơi vào một cái ôm ấm áp.

Lý Tấu Tinh áp sát thủ lĩnh bọn cướp, vì đột nhiên xuất hiện nên làm cho tên cướp không kịp ứng phó, tinh thần lực như tia chớp xen lẫn ánh bạc, liên tục lưu lại mấy vết thương trên người gã.

Hi Nam với Tế Du cùng Lăng Niên hỗ trợ anh, tức giận của thiếu niên vừa mãnh liệt vừa dữ dội lại mạnh mẽ.

Cố Vấn Thành buông cô gái trong lòng ra, "Ổn không?"
Na An nghẹn ngào gào khóc, "Cảm ơn, cảm ơn."
Tiếng khóc của cô làm thức tỉnh đám người đang chìm trong tuyệt vọng, bọn họ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn tên cướp bị chèn ép ở trung tâm, dần dần, nước mắt từ trong hốc mắt dâng lên, bọn họ cắn răng, nhịn đến cả người run rẩy, gập mình khóc không ra tiếng.

Cố Vấn Thành động viên vỗ vỗ vai Na An, cởi dây trói trên người cô ra, "Cậu đi cởi trói cho bọn họ đi."
Ánh mắt lập tức lạnh nhạt, nhấc vũ khí lên đi về phía thủ lĩnh bọn cướp.

Mới đầu thủ lĩnh bọn cướp không ứng phó kịp, nhưng rất nhanh gã đã phản ứng lại, trong mắt hiện lên hung ác, "Khá lắm, gan to nhỉ!"
"Câm cmn mồm," Lý Tấu Tinh đá một cước vào bụng gã, kiếm năng lượng xẹt qua trước ngực tên cướp, từ trên cao nhìn xuống, "Cặn bã."
Tên cướp trốn về phía sau, biểu tình hung ác chợt thay đổi, gã nhìn Lý Tấu Tinh, càng nhìn càng thấy tên nhóc này không tầm thường, "Nhóc con, thiên phú cậu không tệ! Đừng làm học sinh trường quân đội chết tiệt kia, chỉ cần bây giờ cậu cùng anh giết ra ngoài, anh bảo đảm cậu sẽ được trọng dụng."
Tuy rằng thủ pháp công kích rất mới lạ nhưng luồng khí thế kia lại rất đáng sợ.

Đây chính là bàn tay vàng ngu ngốc?
Mấy đồng đội nhỏ của anh vô cùng phẫn nộ, bọn họ cho rằng câu nói này của tên cướp là sỉ nhục Lý Tấu Tinh, công kích lại tăng thêm mấy phần lực.

Mọi người quyết định phải giữ mặt mũi cho Lý Tấu Tinh, "Không cho phép mày sỉ nhục đồng đội của tao!"
Cố Vấn Thành dựng thẳng kiếm năng lượng, từng bước một tới gần tên cướp, nhìn qua rất có khí thế.


Gã kia cười ha ha, xem thường, "Tụi nhóc trường Thừa Dương bây giờ toàn là một đám ngu xuẩn như vậy à?"
Chỉ là mấy tên nhóc học sinh tiểu học chưa đủ lông đủ cánh mà thôi.

Gã cười lạnh, móc vũ khí từ trong ngực ra, một khẩu súng siêu mạnh có thể lấy mạng bọn họ bất cứ lúc nào, thế nhưng tay vừa mới đụng vào nòng súng thì gã lại không thể nhúc nhích.

Đại não giống như không thể khống chế được, cố định cả người gã lại một chỗ.

Tên cướp dùng sức kéo tay, trên gáy toát mồ hôi lạnh.

Trơ mắt nhìn Cố Vấn Thành càng ngày càng gần, gã không nhúc nhích được, cảm giác nguy hiểm cận kề cái chết làm chân gã phát run, "Mẹ nó! Ai cmn giết tao thì chờ băng cướp vũ trụ của tao trả thù đi!"
Kiếm năng lượng của Cố Vấn Thành không chút chần chờ, vừa nhanh vừa tàn nhẫn đâm xuyên bụng dưới của gã, mắt tên cướp tối sầm lại, đại não đau đớn kịch liệt, trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.

Người vây xem hít vào một ngụm khí lạnh, sao lại đột nhiên đứng im để cho người khác tùy ý công kích chứ?
Mình đã không động đậy được còn uy hiếp người khác, cướp vũ trụ đều là bọn thiểu năng trí tuệ sao?
"Sao đột nhiên," Hi Nam nghi ngờ liếc nhìn tên cướp trên đất rồi nhìn về phía đồng đội xung quanh, cuối cùng lo âu nhìn Cố Vấn Thành, "Sao đột nhiên gã lại đứng im không động đậy vậy, bây giờ...chết rồi?"
Cố Vấn Thành, "Chưa chết."
Tuy cướp vũ trụ chết không hết tội nhưng tốt nhất vẫn nên giao cho đế quốc xử lý, mấy người thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Niên nói, "Tìm máy làm nhiễu NO-28 trên người gã."
Lý Tấu Tinh với hắn đi tìm máy làm nhiễu, ba người còn lại đi chữa trị cho học sinh bị thương.

Sau khi đóng máy làm nhiễu lại, trong nháy mắt tín hiệu của mười mấy máy kêu cứu trên người các học sinh kinh động nhà trường trên cao.

Qua vài giây khoang khẩn cấp của nhà trường hạ xuống trước mặt bọn họ, bốn vị giáo viên biểu tình nghiêm túc đi xuống, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì kinh hãi, sắc mặt trở nên khó coi.

Mãi đến tận khi nhìn thấy bọn họ, bọn học sinh chịu đau khổ nãy giờ mới như được sống lại, đau đớn khóc lên thành tiếng, giống như muốn khóc hết toàn bộ sợ sệt, phẫn nộ, oan ức ra ngoài.

Số người bị tên cướp lấy ra trút giận trong đám bọn họ không ít, có người thậm chí cần được đội y tế nhanh chóng đưa vào khoang cấp cứu.

Bọn họ không dám nghĩ tới, nếu như không có người đến cứu bọn họ...!nếu như những người này đến trễ một chút, trong số bọn họ có thể chết mấy người hay không.

Giáo viên đưa từng nhóm bọn họ lên phi thuyền, nhưng không ai chịu di chuyển lên trước, từng người từng người đi qua nhìn bộ dạng mấy người cứu mình, bọn họ không ngừng nói lời cảm ơn, khắc sâu hình ảnh những người kia vào đáy lòng, cảm động cùng cảm kích làm đôi môi bọn họ run rẩy, nhưng lại không biết nói gì trừ lời cảm ơn.

Câu "Mẹ nó dám bắt nạt người của trường học chúng ta" kia chính là lời nói ấm áp nhất bọn họ từng nghe.

Thật sự là lời nói ấm áp nhất..