Ngụy Trang Học Tra

Chương 92




Một đám người nói chuyện trên trời dưới đất, uống quá chén thành ra không giữ được mồm miệng nữa, chủ đề chuyển dần từ game online đến đối tượng thầm mến của chính mình.

Nội dung tán dóc của bọn con trai chủ yếu chỉ xoay quanh những thứ ấy.

Nhưng vài phiền muộn nho nhỏ không đáng nói này, trong một thế giới chẳng mấy rộng lớn và chưa đủ từng trải, đã là vấn đề hết sức quan trọng.

“Lần đầu tiên gặp nhau, ẻm ôm sách ra khỏi phòng giáo vụ, cứ cắm cúi mà đi, thiếu chút nữa va phải tôi… Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là khi ngẩng đầu lên ẻm nhìn tôi mỉm cười một cái, mẹ nó, làm tôi nhớ mãi đến tận bây giờ.”

Điều kiện trên sân thượng khá thiếu thốn, cũng không tiện vác ghế lên, thế là cả bọn chỉ đơn giản trải mấy tờ báo lên mặt đất rồi đè mấy chai bia lên các góc.

Tạ Du ngồi cạnh cửa sắt, hơi ngả người ra sau để dựa lưng vào cửa, vươn tay lục trong túi ra một lon bia, ngón tay bật nắp, vừa nghe vừa ngửa đầu uống thêm mấy ngụm.

Chất cồn chảy dọc xuống cuống họng. Lạnh buốt.

Tạ Du tiện tay thả lon bia xuống bên cạnh, lòng bàn tay vừa vặn áp lên mu bàn tay của Hạ Triều.

Trong lòng Vạn Đạt cũng cất giấu một bóng hồng, lúc này đã ngà ngà say, có lẽ bị đám xung quanh lây nhiễm, thế là nói theo mấy câu: “Đúng đấy, căn bản là không dám nói với nhỏ ấy là mình thích nhỏ…”

Bình thường Vạn Đạt hóng tin bát quát nhiều hơn bất kỳ ai khác, một khi đã biết chuyện gì đó thì chắc chắn sẽ không thể nín được, hở ra một xíu thôi là cũng tuôn ra bằng hết, ấy thế mà lại âm thầm giấu kín tình cảm của mình với cô nữ sinh lớp bên cạnh đến tận bây giờ.

Tạ Du nghe tới đây, nghiêng đầu nhìn Hạ Triều: “Anh cũng gan thật đấy, lúc ấy anh nghĩ gì vậy, không sợ chết à?”

Hạ Triều biết cậu đang nhắc về vụ tỏ tình ngày trước.

Hắn không nói gì, lẳng lặng trở bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay đan vào tay Tạ Du, siết chặt lấy tay cậu.

Sau đó Hạ Triều nói: “Sợ chứ.”

Đương nhiên là sợ rồi.

Tất cả những suy nghĩ không thể kìm chế, những tình cảm dè dặt cất giấu trong lòng. Muốn tiến lại gần mà chẳng đủ can đảm bộc lộ ra.

Nhưng thật may mắn, vì sau đó mình đã đánh bạo bước tới một bước.

Càng may mắn hơn là người ấy cũng giống mình… Cũng không hề cố kỵ mà tiến về phía này.

Đám Vạn Đạt vẫn đang tiếp tục kể về tình sử thầm mến bi thảm của mình.

Với ánh đèn mù mờ xung quanh, không một ai chú ý tới động tác nhỏ bé này của hai người.

Đôi ba vỏ lon bia lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng bị gió thổi đập vào cửa sắt, vừa vặn va phải người Tạ Du, cậu duỗi tay cầm lấy rồi bóp dẹp vỏ lon, ném vào trong túi rác, ném xong mới nhớ lúc nãy Hạ Triều có nói rằng mình đã phải cạy khóa cửa mới mở được.

Cánh cửa lên tầng cao nhất của tòa nhà ký túc xá đã bị niêm phong từ rất lâu, để phòng ngừa học sinh xảy ra chuyện nào đó ngoài ý muốn. Ngoại trừ khóa chặt, trên cánh cửa còn dán một bảng thông báo cùng với bốn chữ lớn do đích thân Chó Điên viết “Nghiêm cấm ra vào”.

“Cạy bằng cái gì?”

Hạ Triều tất nhiên sẽ không thừa nhận mình đã lên mạng tìm một đống hướng dẫn phá khóa, nhưng tạm thời chưa có thiên phú về phương diện này nên mất đến mấy ngày loay hoay với cái ổ khóa mà vẫn chịu bó tay, thế là ra vẻ thản nhiên nói: “Bằng trí tuệ siêu phàm chứ gì nữa, anh thử một lát là mở được rồi.”

“…”

Tạ Du nghĩ thầm, tin anh được mới lạ ấy.

Đã gần tới 0 giờ.

Tạ Du uống xong hai lon, cúi đầu nhìn điện thoại mấy lần, nhanh chóng trả lời tin nhắn trên Wechat.

Ngoại trừ Cố nữ sĩ gửi lời chúc qua, còn có thêm mấy chục người nữa trong nhóm chat của phố Hắc Thủy, xếp thành hàng dài, mỗi người một câu “Chúc mừng sinh nhật”, ngập tràn khung chat.

[Dì Mai]: Đã mười tám năm rồi đấy, từ ngày con đến với thế giới này, mong rằng con sẽ được làm những gì mình muốn, đi đến những nơi mình thích, mỗi ngày là một niềm vui!

[Chu Đại Lôi]: @XY, ông chủ Tạ, chúc mừng mày già thêm một tuổi nhé há há há há.



Quá nhiều tin nhắn, Tạ Du vẫn mải mê trả lời, bỗng nghe thấy Hạ Triều gọi cậu “Lão Tạ”.

Tạ Du đánh xong một câu “Cảm ơn”, ấn gửi đi, ngẩng đầu trông thấy Hạ Triều móc từ đâu ra một hộp quà. Bên trên cột nơ ruy băng, nhìn qua cũng không to lắm, cao tầm khoảng nửa thước.

“Đây là cái gì?”

“Quà tặng đó,” Hạ Triều nói, “Quà sinh nhật.”

Tạ Du để điện thoại di động sang bên cạnh, nhận lấy hộp quà.

Đám Vạn Đạt xúm lại gần hóng hớt, thân là bộ trưởng bộ tham mưu “tiệc sinh nhật của Tạ Du”, cậu chàng là người biết rõ nhất quá trình chọn quà của Hạ Triều: “Triều ca đắn đo mãi đấy, gần như mất ăn mất ngủ luôn, để tâm cực kỳ. Kêu là món quà bí mật nên không cho bọn tui nhìn nữa cơ.”

Lúc đầu Tạ Du không nghĩ nhiều, nhưng nghe Vạn Đạt thổi phồng đến mức này, cũng có hơi tò mò.

Gỡ dây ruy băng ra, bóc lớp giấy bọc, bên trong chính là một hộp giấy đơn giản.

Trong ánh mắt đầy mong đợi của tất cả mọi người, Tạ Du mở hộp giấy ra, chờ cậu trông thấy thứ bên trong, thật lâu vẫn không thể nào thốt nên lời: “...”

Từ góc nhìn của Vạn Đạt thì không thấy rõ, bèn dựa sát lại gần: “Là gì, là gì thế.”

Cậu ta nói được một nửa, đột nhiên im bặt.

“Em lấy ra coi thử đi,” Hạ Triều rất tự tin, hiển nhiên vô cùng hài lòng đối với món quà mình chọn lần này, “Có công tắc ở sau bệ đỡ kìa, đèn nhấp nháy luôn nhé, siêu ngầu.”

Cũng chỉ có kẻ ngu xuẩn này mới dùng hai chữ ‘siêu ngầu’ để hình dung thứ đồ chơi trước mặt.

Tạ Du hít sâu mấy lần, mới có dũng khí để tiếp tục nhìn thẳng món quà ngầu ơi là ngầu này ——

Đèn thủy tinh, tạo hình trái tim to bự trông khá thô thiển, mặt trên trái tim là một tấm ảnh chụp chung của hai người bọn họ, chính là bức ảnh cả hai ngồi trên bậc cầu thang vào cái ngày diễn văn nghệ kỷ niệm thành lập trường.

Viền xung quanh được trang trí bằng những họa tiết từ thập niên tám mươi của thế kỷ trước, thêm vào đó là mấy hàng chữ uốn éo có thể nói là khá ngu đần: Bạn nhỏ à, duyên phận đã cho chúng mình được tới bên nhau. Thời gian trường tồn, tình cảm đôi ta là vĩnh cửu. Chúc mừng sinh nhật nhé!

Khắc bằng tia laser, hiệu quả thị giác mạnh khủng khiếp.

… Nhìn mà như ảnh thờ. Nhất là khi ánh đèn bảy sắc cầu vồng chớp giật rồi chuyển sang màu trắng sáng, bức ảnh đen trắng lập tức tản ra một vầng hào quang le lói đầy ảm đạm.

Càng khó tin hơn cả là thứ đồ chơi này ấy vậy mà còn có thể cất cao giọng hát, một khúc ca mang đầy tính thời đại ‘Ba trăm sáu mươi lăm kiểu chúc phúc’ rộn ràng vang lên.

“Lòng anh mỗi ngày luôn cất giấu ~ ”

“Hơn một ngàn bốn trăm bốn mươi kỷ niệm ~ ”

Thái dương Tạ Du nảy thình thịch, bị món quà không hề có chút xíu tính thường thức này chấn động đến mức không thể cất lời.

Cậu cảm thấy nếu hôm nay mình không đạp Hạ Triều từ trên sân thượng này xuống, thì chắc chính cậu sẽ là người nhảy xuống mất.

“Anh à,” Tạ Du cầm cái đèn thủy tinh kia, cuối cùng vẫn cực kỳ chậm rãi nói rằng, “… Em thật lòng cám ơn anh.”

Vạn Đạt hoảng hốt ngồi bệt xuống, lẩm bẩm: “Quá đáng sợ, chọn tới chọn lui mà ra được cái thứ này ấy hả? Chẳng lẽ đây chính là thẩm mỹ thẳng nam trong truyền thuyết?”

Đinh Lượng Hoa thấp giọng phỉ nhổ: “… Thẩm mỹ thiểu năng á?”

Hạ Triều không hề hay biết.

Học nội trú không tiện mua quà, hắn từng cúp học chuồn ra ngoài mấy lần, nhưng mấy cửa hàng xung quanh trường chẳng có gì đặc sắc cả, cuối cùng hết cách đành phải lên mạng tìm.

Lúc trông thấy cái đèn thủy tinh này, hắn đã cảm thấy tận đáy lòng mình dâng trào nỗi xúc động sâu sắc.

Người bán đề một hàng chữ lớn trên ảnh bìa: Lần này đây, người ấy sẽ thật sự cảm động! Cảm động đến phát khóc!

Tạ Du thật lòng muốn khóc luôn cho rồi.

Tất nhiên tuyệt đối không phải cái loại khóc mà ai kia tưởng bở.

“Cảm ơn anh,” Tạ Du quyến định hiến dâng một chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại, “Mắt nhìn của anh… rất đặc biệt.”

Hạ Triều mỉm cười: “Em thích là tốt rồi.”

Vạn Đạt vùi kín mặt vào lòng bàn tay, thực sự không đành lòng theo dõi tiếp tiết mục tặng quà này nữa.

Uống đến cuối cùng, tất cả đều quên bẵng mất sáng sớm mai còn có tiết.

Vạn Đạt biết tửu lượng của mình không cao, thừa dịp chưa ngất ngư đã kịp thời thu tay.

Đinh Lượng Hoa thì ngược lại, bình thường im ỉm chẳng nói năng gì, thế mà uống bia nhiều hơn bất cứ ai, lúc sau tự dưng đứng lên vọt tới bên mé lan can hò hét, ai kéo cũng không được.

“Đậu má, thế này thì quá mãnh liệt rồi,” Vạn Đạt vất vả lắm mới túm được người, ôm vai Đinh Lượng Hoa đẩy cửa xuống dưới, “Tui đưa nó về phòng trước đây —— ”

Sau đó cả đám cũng nối đuôi nhau rời đi gần hết.

Hạ Triều đứng dậy, cúi người nhặt rác trên sân thượng bỏ vào trong túi.

Tạ Du nhìn dáng vẻ bận rộn của Hạ Triều, cúi đầu nhìn những lon bia trống rỗng bên chân, đang định đếm xem mình đã uống mấy lon, kết quả đầu hơi choáng váng, đếm mãi mà vẫn chưa xong.

Hạ Triều dọn dẹp sân thượng sạch sẽ, lúc về mới mò trong túi ra một ổ khóa mới.

Tạ Du vịn tường xuống trước mấy bước, quay đầu nhìn hắn, tên này cạy khóa xong vẫn không quên mua ổ khóa mới để niêm phong cánh cửa lên tầng cao nhất này một lần nữa: “Anh nghĩ chu đáo thật đấy.”

Hạ Triều nói: “Phải đảm bảo an toàn cho các bạn học khác chứ.”

Đã sắp rạng sáng, ai trở về phòng người nấy, Hạ Triều mở cửa, đang định nói ‘Ngủ ngon’, xoay người, ngay sau đó bạn nhỏ va luôn vào ngực hắn: “… Em đi hướng nào đấy?”

Đêm nay Tạ Du không kiềm chế được, uống phải đến bảy tám lon, lúc cậu uống không thấy có cảm giác gì, một lúc sau, hơi cồn mới bắt đầu bốc lên.

Trong người có hơi nóng nực.

Cậu chớp chớp mắt, mãi mới nhận ra mình cứ đi theo ai kia, trong lúc mơ hồ đã theo người ta về tới tận cửa phòng ngủ.

Tạ Du đưa tay ấn huyệt thái dương, đang tính nói ‘Đi nhầm’, một giây sau đã bị Hạ Triều nắm lấy cổ tay, kéo người vào trong phòng.

Tạ Du uống bia xong có vẻ ngoan ngoãn đến lạ, nét mặt lạnh lùng trở nên mềm mại hơn, lúc cậu nhìn hắn, trong mắt như dâng đầy hơi nước.

“Nhắm mắt nào,” Hạ Triều bị cậu hành hạ đến mất hết khống chế, “Ngoan, nhắm mắt lại đi.”

Tạ Du dựa lưng vào cánh cửa phía sau, nhắm mắt lại.

Hạ Triều hôn lên mắt Tạ Du rồi dời xuống phía dưới, cổ tay Tạ Du vẫn bị hắn nắm lấy, siết hơi đau, hô hấp của cả hai dần dần hòa quyện vào với nhau, vừa kịch liệt mà đầy quyến luyến, mãi đến khi Tạ Du hơi giãy dụa cổ tay, giọng ấm ách, đứt quãng gọi hắn một tiếng: “… Anh ơi.”

Hạ Triều thấp giọng mắng thầm, rồi mới chậm rãi buông cổ tay mình đang giữ chặt ra, hắn tưởng Tạ Du muốn mở cửa đi ra ngoài.

Nhưng mà Tạ Du không mở cửa, mà vươn tay từ từ kéo áo khoác đồng phục của cậu xuống.

Lúc Vạn Đạt đến gõ cửa rủ cậu đi dạo quanh ký túc, cậu không hề nghĩ nhiều, chỉ tùy tiện mặc thêm áo khoác, hiện giờ cởi áo ra, bên trong vẫn là chiếc áo thun mỏng mà cậu mặc lúc chuẩn bị ngủ.

Tạ Du tiện tay thả áo khoác xuống sàn, sau đó xích lại gần, nắm ấy cổ áo Hạ Triều kéo người về phía giường.

Toàn thân Tạ Du như đang bốc cháy, dẫu vậy đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo, cậu hơi há mồm, phun ra hai chữ: “Làm không.”

“Đừng quấy nữa, em uống nhiều quá rồi.”

“Em không có say.”

Tạ Du nói, dạng chân ngồi trên đùi hắn, cả người gần như dán sát vào, không biết cố ý hay vô tình mà cọ cọ vài cái, đoạn nói: “Làm không anh?”

Trong phòng ngủ tối tăm mịt mờ.

Mượn tia sáng le lói từ ngoài cửa sổ hắt vào, mới có thể thoáng trông thấy chăn màn hỗn độn trên giường, bị xô lệch đến rớt hơn phân nửa xuống mặt sàn.

Hạ Triều bấm chặt lấy hông Tạ Du.

Tấm lưng trần trụi của cậu trai ấy đang căng cứng thành một đường cong đẹp đẽ, phía trên là xương bả vai hơi nhô lên, Tạ Du cúi đầu, nửa khuôn mặt vùi vào gối, bị làm đau lắm mới chịu rên rỉ mấy tiếng khe khẽ.

Đè nén, nhưng lại giống như đang cầu xin tha thứ.

“Đệt,” Tạ Du siết chặt ga giường, đầu ngón tay trắng bệch, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu hoàn chỉnh, “… Mẹ kiếp… anh chậm một chút.”

Hạ Triều cũng khàn giọng ‘đệt’ một tiếng.

Động tác của hai người quá mãnh liệt, ván giường không chống đỡ nổi, phát ra tiếng vang đầy mập mờ.

Vừa ngây ngô mà lại nóng bỏng.

Không ngừng va chạm, triền miên.