Tạ Du lớn đến ngần này mà không hề biết hóa ra mình lại có tiềm chất thiếu nam ngây thơ như vậy, hồi trước bọn Chu Đại Lôi lén lút thuê đĩa, chính là thể loại hành động kích tình nào đó, mấy đứa choai choai hò nhau giấu diếm Cố nữ sĩ với ba má Lôi, vụng trộm khóa chặt cửa, đến thở mạnh cũng không dám.
Vào cái tuổi hồ đồ mơ màng ấy, Đại Lôi ấy thế mà đỏ cả mặt run cả tim, mắt không thể rời khỏi màn hình, Tạ Du thì chỉ nhìn thoáng qua, sau đó bật cái TV kiểu cũ khác ngay cạnh đó, tiếp tục ngồi chơi điện tử cầm tay.
Lúc ấy Đại Lôi nói gì nhỉ, hắn nói: “Ông chủ Tạ… Lẽ nào mày bị lãnh cảm cmn rồi?”
“Có gì hay ho,” Tạ Du không thèm phản ứng, “Không phải là giao phối thôi à.”
Chu Đại Lôi: “…”
Đại Mỹ: “…”
Mà bây giờ… Không phải chỉ là nói chuyện yêu đương thôi sao.
Không phải chỉ uống cùng một chai nước thôi sao.
Vì cớ gì lại cảm thấy nhịp tim đập nhanh đến vậy.
Theo từng hồi còi vang lên, tiết thể dục sắp sửa kết thúc.
Giáo viên thể dục từ trong sân vận động đi ra, khoát khoát tay với La Văn Cường. Lưu Tồn Hạo ôm bóng trong tay, thừa dịp còn có mấy giây cuối cùng, tranh thủ chơi nốt cho đã ghiền, nhảy bật lên phát bóng vào chính giữa vòng rổ.
“Hết giờ, giải tán đi, ” giáo viên thể dục dặn dò, “Thể ủy thu hết dụng cụ lại.”
Dụng cụ của cả lớp đều thuộc phụ trách của ủy viên thể dục, một mình La Văn Cường không thể ôm xuể, Hạ Triều nhảy xuống khỏi bệ hoa, đi qua hỗ trợ: “Để tôi cầm vợt cho, lão Tạ, phụ một tay nào?”
Tạ Du san sẻ nửa số vợt cầu lông, cả đám cùng đi về phía phòng dụng cụ, Lưu Tồn Hạo vẫn đang ấp trái bóng rổ không nỡ buông, dựng ngón tay lên xoay bóng, vừa đi vừa nói: “Hầy, mấy đứa nghĩ liệu năm nay thi đấu bóng rổ có thật sự bị hủy bỏ không?”
“Chỉ tại hai cái lớp năm ngoái kia, ngu hết thuốc chữa, tự dưng lại đánh nhau, hay ho gì cái trò đấy chứ.”
“Tôi cũng ở đó, cảnh tượng thật là kinh khủng khiếp, đến cuối tụi nó quẳng luôn cả bóng, người hai đội lao vào đánh nhau túi bụi, đến trọng tài cũng phải choáng váng cơ mà.”
Phòng dụng cụ rất rộng, được sắp xếp theo từng loại một, vợt cầu lông ở trên kệ tít trong cùng, Hạ Triều nhét nhét đống vợt vào, sau đó nghiêng người đứng bên cạnh, chừa lại chỗ trống cho Tạ Du: “Giải bóng rổ năm ngoái tôi cũng chơi đó.”
Tạ Du nói: “À, chẳng trách lớp các cậu không vào được chung kết.”
“…”
“Tại mấy thằng lớp 2 chơi bẩn chứ bộ, thấy tốn công vô ích quá nên bọn tôi bỏ thi từ vòng đầu tiên luôn,” Hạ Triều bắt đầu ngẫm lại không hiểu sao mình lại biến thành vật ngáng đường, “Ai bảo là không có thực lực hả.”
“Rồi rồi rồi, cậu mạnh lắm,” Tạ Du thảy lại mấy cái vợt, xong xuôi chứng ám ảnh cưỡng chế lại trỗi dậy, bèn sắp xếp cho chỉnh tề, nói tiếp, “Mạnh ghê gớm luôn được chưa.”
Khoảng cách giữa các kệ để đồ rất hẹp, hai người chen chúc không khỏi có chút khó khăn. Không biết Hạ Triều đã đứng đối diện cậu từ bao giờ, đến khi Tạ Du sắp xếp xong quay ra thì cả người gần như dựa hẳn vào lồng ngực hắn.
Hạ Triều bật cười: “Anh bạn nhỏ, cậu định nhào vào lòng người ta đấy à?”
“Nhào cái lông, ” Tạ Du nói, “Chó ngoan không cản đường, có tránh ra không?”
Hạ Triều vịn tay lên thắt lưng đối phương, cách lớp vải áo dịu dàng bóp bóp eo cậu, dẫn cậu đi vào một góc khuất hẻo lánh. Dáng người cả hai cũng đâu phải nhỏ nhắn, may mà nơi này ít người lui tới, đám La Văn Cường vẫn đang ở chỗ cất bóng rổ đằng kia tám chuyện sôi nổi, căn bản không hề để ý đến bọn họ.
Chính vì chút động tác kín đáo này, mà tâm tư nhen nhóm từ khi uống chung chai nước ngoài sân bóng lại một lần nữa nổi lên.
“Tôi cũng đâu phải chó, ” Hạ Triều nói, “Không cho đấy.”
Bầu không khí thích hợp, địa điểm lựa chọn không tồi, Tạ Du chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, trông thấy bản mặt Hạ Triều ngày càng dí sát lại gần, bèn thẳng thừng đáp một bàn tay lên đầu cún của Hạ Triều: “Ngu ngốc, có camera.”
Hạ Triều: “…”
Phòng dụng cụ có camera giám sát, hơn nữa không chỉ có một. Bởi vì không có người quản lý nên nhiều lúc phải trông cậy hết vào tính tự giác của học sinh, cứ đến giờ thể dục nếu cần mượn thiết bị nào cũng phải do ủy viên thể dục đăng ký vào tờ danh sách.
Từ hướng Tạ Du nhìn sang, ngay đối diện cả hai có một cái.
Hạ Triều âm thầm đờ mờ cả trăm vạn lần trong lòng.
Bọn La Văn Cường điền xong danh sách, bắt đầu đi tìm: “Triều ca, tụi ông xong chưa đó!”
Từ giọng nói như bắc loa của La Văn Cường, Tạ Du còn nghe được loáng thoáng Hạ Triều đang hết sức suy sụp thấp giọng mắng gì đó, đại khái là mẹ nó chứ yêu sớm gì chứ, ông đây đường đường chính chính yêu đương cơ mà.
Hạ Triều mắng lấy mắng để, thấy thể ủy sắp đi tới đây, đang định buông tay ra thì Tạ Du đột nhiên dựa lại gần, hôn một cái bên tai hắn.
Ấm áp, còn rất mềm mại.
Động tác từ camera nhìn xuống chỉ giống như một người đang ghé vào tai người khác nói chuyện, không thể đoán được rốt cuộc bọn họ đã làm gì.
Loạt ngôn từ chửi bới của Hạ Triều trong nháy mắt kẹt cứng lại, thật lâu sau vẫn không thấy hoàn hồn.
Tạ Du lại lui về, dịch người ra phía sau, híp mắt nhìn hắn.
La Văn Cường đi tới kệ sắt bên cạnh, không hề phát giác có gì bất thường: “Trả xong đống vợt cầu lông rồi ha, cùng về lớp chứ? Bọn Chuột đang chờ bên ngoài đấy.”
Mãi đến khi Tạ Du đạp Hạ Triều một cái, Hạ Triều mới tỉnh táo lại: “Ơ, về lớp hả, đi… Đi thôi?”
Sắp tới ngày thi giữa kỳ, lớp C2-3 trở nên yên tĩnh hơn nhiều, nghỉ giữa giờ cũng không đùa giỡn nữa, ai ai cũng chăm chỉ ôm chân phật, chỉ mong dựa vào mấy ngày ôn thi gấp gáp này mà gặt hái được thành tích ngoài mong đợi.
Trước mặt chỗ ngồi của Tiết Tập Sinh la liệt những mảnh giấy nhớ ghi các câu hỏi, nhờ thế mà cậu chàng không còn lòng dạ nào truy lùng hai đứa trọng phạm trong lớp nữa.
Vạn Đạt xếp ở nửa cuối bảng xếp hạng, đoán chừng tốn thêm giờ giải lao cũng chẳng ảnh hưởng đến mình mấy, thế là tìm chỗ trống phía trước Tạ Du ngồi xuống, than thở: “Hai đứa các cậu giờ này còn ung dung nhàn nhã chơi game.”
Đối với không khí khẩn trương chưa từng thấy tại lớp 3, Tạ Du tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Ôn tập cái gì, không bằng thắp hương bái Phật.”
Hạ Triều càng thêm phần bình tĩnh: “Mấy hôm trước tôi mua mấy câu đối cầu cho thi cử thuận lợi, chắc sẽ nhận được hàng trước khi thi giữa kỳ, còn được đại sư khai quang nữa, đến lúc đó cho hai cậu mỗi người một tờ nhé?”
Vạn Đạt: “…”
Hai tên kia, vốn dĩ không phải người mà.
Đậu má lại còn khai quang?
Vạn Đạt nghĩ thầm trong lòng vậy thôi, nhưng ngoài miệng vẫn rất thành thật: “Thế, thế thì cho tui hai tờ đi.”
Câu đối Hạ Triều mua đến trước một ngày, một túi mười tờ, đỏ chót từ đầu đến cuối, thể chữ đậm nét màu vàng kim, nhìn khá là hoành tráng, ở góc dưới còn có bốn chữ nhỏ, pháp sư Linh Tuệ.
Đám học sinh lớp 3 nhìn mà cảm thán, tự đáy lòng nhận thấy trí tưởng tượng của mình còn nông cạn lắm, hóa ra còn có loại công phu này nữa.
Một ngày trước khi thi giữa kỳ, trời mưa rả rích, mãi đến sáng hôm sau không khí vẫn còn vương chút ẩm ướt.
Không để đám học sinh có thời gian chuẩn bị, thậm chí dân nội trú còn chưa kịp chong đèn thâu đêm đến nổi quầng thâm mắt hòng chứng minh nỗ lực những ngày qua, kỳ thi đã bắt đầu.
“Các em học sinh, thời tiết đã chuyển lạnh, nhớ phải mặc thêm quần áo, dùng tâm trạng thật ấm áp nghênh đón kỳ thi ngày hôm nay!” Chó Điên có lời quan tâm gửi đám học trò qua loa phóng thanh, “Có một câu nói rất hay, luyện binh nghìn ngày dụng binh một giờ, đừng để bản thân phải tiếc nuối, cố lên nào, hỡi các thí sinh!”
Chỉ còn mười phút để đổi phòng thi, Đường Sâm ở trên bục giảng dán danh sách chỗ ngồi, học sinh phía dưới sau khi tra xong vị trí lại giành giật từng phút một học thuộc công thức, chờ tiếng chuông đổi phòng thi vang lên, mọi người mới cầm dụng cụ học tập tới phòng thi của mình.
Tạ Du và Hạ Triều vẫn được phân vào phòng thi cuối cùng kia, vị trí sắp xếp giống hệt như lần thi tháng hồi trước.
Hang ổ của bọn học sinh kém gần như không có biến động gì về thành phần, cùng lắm chỉ thay đổi vị trí.
Coi như có gian lận trong kỳ thi trước, nhưng dù gì cũng là cóp đáp án trong phòng này với nhau, điểm số có thể cao tới đâu được, cùng là kẻ tám lạng người nửa cân, chỉ cần thăng được mấy hạng là đáng mừng lắm rồi.
Tạ Du ngồi xuống chỗ của mình, Hạ Triều ở ngay sau lưng cậu, hai người dựa sát nhau: “Lão Tạ, tôi tự thấy trạng thái của mình hôm nay không tồi, cảm giác sẽ thi được điểm cao đấy.”
“Vậy cậu cứ cảm giác tiếp đi,” Tạ Du nói, “Cậu cũng chỉ có thể sống trong cảm giác thôi.”
Hạ Triều: “Hạng hai đếm ngược, cậu vẫn thấy mình ưu việt hơn người đấy à?”
Tạ Du: “Dù gì cũng mạnh hơn cậu.”
Hạ Triều vươn tay vỗ vỗ đỉnh đầu Tạ Du.
Đợi một lát, Hạ Triều lại hỏi: “Thi xong muốn ăn gì?”
“Ăn gì cũng được, đừng gọi Thẩm Tiệp,” Tạ Du nhàn rỗi không có gì làm ngồi xoay bút, thuận miệng nói, “Lần nào có nó cũng phải đánh nhau.”
Hạ Triều nhớ lại hai lần ăn cơm trước đó, không thèm tự giác kiểm điểm lại bản mặt mình với bạn nhỏ nhà mình, cũng cảm thấy thằng nhóc Thẩm Tiệp này có vấn đề: “Được, không cho nó theo nữa.”
Thi giữa kỳ quan trọng hơn nhiều so với thi tháng, có liên quan trực tiếp đến an nguy tính mạng, sau khi có điểm số còn có các bậc phụ huynh đang chờ bọn họ, cho nên lần này trong hang ổ đám học sinh kém đã không còn thỏa mãn mới việc cóp bài lẫn nhau nữa, bắt đầu nghĩ sang một ý tưởng khác: “Loa loa, bán đáp án đây. Đỡ phải ăn đòn, có ai cần không?”
Bọn còn lại như ong vỡ tổ nhào lên: “Đáp án gì thế? Bán thế nào?”
“Hai trăm một suất, sẽ nhắn tới điện thoại di động của tụi bây, giao hàng ngay tức khắc.”
“… Hai trăm á, mày định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của hở?”
Vị đại ca rao đáp án nói: “Đúng là tao nhân lúc cháy nhà đi hôi của đấy.”
Nhân sĩ trong hang ổ học kém đều là người có cốt khí, chê đắt, ấy vậy mà không ai thèm mua.
“Môn thi đầu tiên, ngữ văn. Yêu cầu chữ viết phải rõ ràng, bài thi đúng quy cách, thời gian thi một trăm hai mươi phút.”
Giám thị lần này vẫn là lão Đường lớp bọn họ và giáo viên lịch sử lớp bên cạnh, có lẽ nếu không phải lão Đường, chắc cũng chẳng có ai tự nguyện đi trông coi phòng thi này một cách nghiêm túc.
Như các giáo viên khác đã nói: Cứ để bọn chúng chép đi, chép tới chép lui cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Cẩn thận đọc lại đề, nhất là viết văn không được lạc đề.” Lúc nói lời này Đường Sâm nhìn chằm chằm Hạ Triều, thầy có hơi lo lắng, không cần gì khác, tối thiểu cũng phải đạt được hai yêu cầu này, “Còn có chữ viết nữa, nếu không đọc được cũng chẳng có cách nào cho điểm các trò cả.”
Sau khi cầm đề thi, trước tiên Tạ Du nhìn qua đề văn, nghĩ cách viết làm sao cho lạc đề, lại nhớ tới không viết đồ ngốc kia sẽ lạc đề đến mức nào nữa đây.
Bài văn bóng lưng ngày trước vẫn còn được lưu truyền toàn khối đến tận bây giờ.
Độ khó đề thi của Nhị Trung không khác các trường khác là mấy, đề bài khá bảo thủ, quy quy củ củ. Tạ Du làm xong bài, ước lượng được khoảng năm sáu mươi điểm, bèn tính nằm xuống ngủ một lát.
Vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng Hạ Triều gọi cậu.
Hạ Triều thấp giọng gọi hai lần, tiếp đó dùng đầu ngón tay gõ gõ dưới đáy bàn: “Lão Tạ.”
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu có hạt mưa rơi tí tách, tạt vào ô cửa sổ, gió từ khe cửa thổi tới, mang theo hơi nước mát lạnh.
Tạ Du nhớ lại kỳ thi tháng lần trước, duỗi tay về sau, hỏi: “Lại truyền đáp án à?”
Hạ Triều không đáp lại.
Nhưng khi Tạ Du duỗi tay về phía bàn hắn, mò mẫm trong không khí mấy lần không thấy gì, đột nhiên lại bị Hạ Triều nắm chặt. Hắn trước tiên bắt được đầu ngón tay Tạ Du, sau đó dần hướng lên trên, nắm lấy tay cậu.
Thực ra Tạ Du là dụ cường thụ đó (ノ∀"♥)
Thằng nhỏ lại còn thẳng thừng đá bóng đèn Thẩm Tiệp luôn khỏi thế giới đôi chim cu:))