Thời gian: 8:02┃Địa điểm: Đảo X, phòng 707.
Vườn hoa khổng lồ sở dĩ có thể nở hoa lần nữa là bởi vì hắn đã không còn ích kỷ.
Cảnh trong mơ của hắn cũng vậy.
Bỏ đi cái tôi của mình thì có thể đạt được hạnh phúc.
Thì ra em đã cho tôi rất nhiều cơ hội, còn tôi suýt nữa lại để vuột mất nhưng may mắn vẫn còn bắt được một lần cuối cùng này.
Hàn Chiếu không muốn tỉnh lại chút nào.
Hàn Chiếu xoay người rồi nhìn vào thân ảnh có chút mệt mỏi đang nằm gần mép giường kia.
Lâm Nhiên cũng xoay người lại, cười nói với hắn: “Ngày hôm nay chính là sinh nhật tôi, tất cả đã kết thúc rồi, vậy nên anh đi đi, tôi sẽ không cản anh lại.”
Hàn Chiếu ngồi dậy: “Vì sao…Vì sao em…”. Hắn vươn người tới ôm cậu thật chặt, sau đó hắn nhớ tới mùi hương quen thuộc ngày hôm qua —— đúng là hương thơm trên cơ thể người yêu.
Lâm Nhiên cười: “Anh biết không, tai nạn của anh là do một tay tôi an bài”.
Hàn Chiếu gật đầu: “Tôi biết”.
—— “Thương thế trên người anh cũng là do tôi ban tặng”
—— “Tôi biết”
—— “Sở dĩ anh liên tục mơ thấy ác mộng là bởi vì mùi hương trên người tôi, đó là sự nguyền rủa của các vong linh”
—— “Tôi biết”
—— “Vậy anh có biết rằng ngay từ ngày đầu tiên anh đặt chân tới đây tôi đã muốn giết chết anh. Thế nhưng…Không lần nào tôi ra tay được, tôi hận anh…Nhưng mà, tôi càng yêu anh hơn”.
—— “Tôi cũng biết”
Lâm Nhiên lắc đầu: “Tại sao cái gì anh cũng biết? Thật không vui chút nào. Tốt lắm, tôi sẽ nói đến chuyện mà anh không biết, câu chuyện ngày đó mà anh bảo tôi kể”.
Hàn Chiếu nhíu mày.
“Sau khi anh đi rồi, tôi nằm trên bãi cỏ rất lâu nhưng vẫn không thể đứng dậy nổi, lúc này, tôi nhìn thấy Tiểu Húc.Tôi khóc lóc cầu xin cậu ta đến giúp tôi…”
Hàn Chiếu nhớ lại giấc mơ đêm trước, trong mơ khẩu hình miệng của Tiểu Nhiên rõ ràng là nói: Mau cứu tôi…Thế nhưng hắn lại bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình…
“Tôi biết cậu ta sẽ làm gì tôi, lúc đó tôi chỉ nghĩ phải làm sao để thoát khỏi, vì vậy tôi cầm lấy tảng đá bên cạnh rồi đứng lên, ra sức đập xuống…Đầu cậu ta chảy máu nhưng vẫn đuổi theo tôi, thẳng đến khi tôi đến gần vực thẳm, tôi liền đẩy cậu ta xuống dưới”
Tiểu Nhiên nói đến đây rồi dừng lại nở nụ cười: “Đó là lần đầu tiên tôi giết người. Từ đêm hôm đó tôi bắt đầu liên tục mơ thấy cùng một cảnh, mỗi ngày tôi đều mơ thấy Tiểu Húc người chảy đầy máu…Tôi từng nói tôi luôn hâm mộ anh có thể mơ thấy những thứ khác nhau như vậy…cũng là bởi vì tôi đã vĩnh viễn mất đi cái quyền lợi này…”.
Hàn Chiếu đau lòng ôm cậu thật chặt.
“Đáng sợ hơn là tôi bắt đầu không thể khống chế ham muốn giết người, đám đàn ông ôm mục đích muốn tiếp cận người của tôi, vì vậy thay vì đợi bọn họ tìm tới tôi, tôi liền chủ động đi tìm bọn họ. Sau đó, để người của tôi có thể thực hiện kế hoạch giết người…tôi sẽ như con nhện giăng ra một cái lưới rồi chờ bọn họ chủ động mắc câu…và tiếp đó tôi đem thi thể đám người đó giao cho đóa hoa kia…”.
“Dừng tay đi”. Hàn Chiếu ngắt lời cậu: “Theo tôi đi, tôi sẽ cho em hạnh phúc”.
Lâm Nhiên lắc đầu: “Tôi đã mất đi quyền được hạnh phúc rồi…Tôi sẽ không đi…Anh cũng sẽ không lưu lại…Cho nên chúng ta nhất định sẽ không thể ở bên nhau…”
Hàn Chiếu giơ tay lên đánh một kích ở phía sau gáy Lâm Nhiên .
Lâm Nhiên ngất xỉu xụi lơ trong lòng đối phương.
“Em mời tôi đến vườn hoa của em trong bảy ngày, bù lại tôi muốn mời em đến vườn hoa của tôi cả một đời”. Hàn Chiếu ghé vào bên tai cậu nhẹ nhàng nói, sau đó ôm cậu lên.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, tiếp đó hắn nghe được tiếng súng.
Hắn biết đó là người của hắn.
Sau đó hắn cẩn thận ôm Tiểu Nhiên lên trực thăng, thuộc hạ bên cạnh hắn nghe theo lệnh mang đến bức tranh kia…phiên bản thu nhỏ của “Bóng ngược trong nước”, đó cũng chính là bức vẽ duy nhất của hắn, về phần bức tranh của Monet, hãy cứ để nó vĩnh viễn ở lại nơi này…
Hắn hạ lệnh: “Tiêu hủy toàn bộ chỗ này, không cần lưu lại bất cứ thứ gì cũng như không cần lưu lại bất cứ kẻ nào”.
Hắn thấy ngọn lửa bốc lên cao, thật cao thật cao, sau đó hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Tiểu Nhiên: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau, cho dù đã chậm suốt tám năm”.
Lão Trương một bên lái máy bay trực thăng một bên hỏi hắn: “Boss, người này là ai vậy?”
Khóe miệng Hàn Chiếu nâng lên tạo thành nụ cười tuyệt đẹp: “Em ấy là người yêu của tôi”.
Hắn nhìn đám mây bên ngoài cửa sổ, chợt nhớ ra hoàn chỉnh bài đồng dao:
Tôi muốn đi đến một nơi rất xa, tôi đi đến nơi nào mọi người đều phải đi cùng. Tôi muốn nắm tay bạn, ah, bạn của tôi, tại sao bạn vẫn còn do dự”.
Nếu được hỏi lí do vì sao tôi như vậy, tôi chỉ có thể nói đó là một bí mật, bí mật về tình yêu tôi dành cho bạn.
Nếu tôi yêu bạn và bạn cũng yêu tôi, tất cả như vậy đã đủ rồi, không phải sao.
Hoàn