Kinh thành rộng lớn như vậy, chỉ có ba thế lực là khả năng nuôi dưỡng ra ba con đại yêu này.
Và mỗi một nhà này đều đã từng tham gia chiến tranh vệ quốc.
“Phụ thân, con nghe nói các Yêu tộc bị bắt trêи chiến trường năm đó đều không bị giết, rất nhiều tên đều dựa theo chiến công để giao cho các Đại tướng quân và các môn phái tu chân, bao gồm cả triều đình?” Thượng Quan Tinh Phong hỏi.
Thừa tướng gật đầu: ‘Không phải nghe nói, đây đều là sự thật.”
“Nói như vậy, tên muốn giết Ngụy Quân chính là một trong số đó?” Thượng Quan Tinh Phong nghiến răng.
Lần này Thừa tướng không gật đầu mà thở dài: “Đại thủ bút nha, nhấc tay liền ra ba con đại yêu, sư tử có vồ thỏ cũng đem hết toàn lực, rất có khí phách của một người dùng binh, vừa nhìn là biết người đã từng lăn lộn trêи chiến trường. Tin tức bí mật của Dương đại soái vừa được truyền ra ngoài đã có người muốn giết hắn, rõ ràng là muốn giết người diệt khẩu, hơn nữa sau này ba con đại yêu này chắc chắn sẽ bị vứt bỏ.”
Rõ ràng là muốn để con quái vật này phải chôn thây cùng với Ngụy Quân.
Hơn nữa còn muốn chôn theo cả những bí mật của Dương đại soái.
“Lục Nguyên Hạo, hắn…” Thượng Quan Tinh Phong đặt hy vọng vào Lục Nguyên Hạo: “Chỉ cần hắn có thể kiên trì thì nhất định sẽ có người tới giải cứu Ngụy Quân, dù sao thì đây cũng là kinh thành.”
“Khó.” Thừa tướng lắc đầu nói: “Với khả năng của Lục Nguyên Hạo, có thể chống lại một đầu đại yêu thôi đã là kì tích rồi, nếu còn có thể chịu đựng được hai đầu đại yêu thì thực sự không phải là người nữa. Ba con đại yêu này hắn tuyệt đối không thể chống cự được. Còn thực lực của Bạch Khuynh Tâm và Ngụy Quân thì không cần phải nói nhiều nữa.”
Bạch Khuynh Tâm vốn nổi tiếng nhờ việc điều tra các vụ án.
Ngụy Quân chỉ vừa mới tu hành gần đây.
Trong lòng một người vĩ đại như Thượng Quan Thừa tướng, năng lực của hai người này hoàn toàn bị xem nhẹ, chẳng đáng là gì.
Thậm chí trước đây, năng lực của Lục Nguyên Hạo trong suy nghĩ của các vị đại lão này cũng chẳng được coi ra gì.
Ba con đại yêu, cho dù có ra sao đi nữa thì trong mắt của rất nhiều người, cuộc chiến này đúng là sư tử vồ thỏ, đem đá đi chọi trứng.
Lúc này ở khắp các nơi trong kinh thành, có rất nhiều người đang nhanh chóng tìm cách giải cứu Ngụy Quân.
Nhưng có rất nhiều người đã cảm thấy chẳng có tia hy vọng nào.
Bởi lúc này mấy người của Ngụy Quân đã bị chìm sâu vào pháp bảo loại giam cầm không gian.
Để đến được hiện trường thì rất dễ dàng.
Nhưng cần có thời gian để phá vỡ pháp bảo đó.
Khoảng thời gian ấy cũng đủ để ba con đại yêu giết chết Ngụy Quân một trăm lần rồi.
Chu Phân Phương là người đầu tiên đến được hiện trường.
Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng tìm thấy thứ gì cả.
Lúc này thì thân thể của mấy người nhóm Ngụy Quân đã ở trong một không gian khác.
Ngay khi Chu Phân Phương đến, Cơ Soái và Triệu Tử Long lập tức theo sau.
Triệu Tử Long nhíu mày, trong tay cầm một cây thương màu bạc: “Pháp bảo loại không gian?”
Chu Phân Phương liếc Cơ Soái một cái, trong ánh mắt không hề che dấu sự lạnh lùng: “Cơ Soái, trong kinh thành có bao nhiêu nhà có thể tùy ý lấy ra ba con đại yêu mà không cần ghi chép trong sổ sách, cho ta một cái danh sách, ta sẽ đi hỏi từng nhà một."
Cơ Soái trầm mặc: “Cứu người quan trọng hơn, trước tiên hãy tìm ra pháp bảo không gian kia trước đã.”
“Chỉ e đã quá muộn rồi.”
Công chúa Minh Châu cũng xuất hiện rất nhanh, trông nàng còn lo lắng hơn cả Chu Phân Phương: “Ba con đại yêu đều sẽ bị bỏ rơi, pháp bảo không gian cũng vậy. Chỉ sợ đến khi chúng ta phá được nó thì Ngụy Quân đã chết mất rồi, nửa bản nhật kí kia cũng chắc chắn đã bị hủy. Ta vẫn luôn âm thầm cho người đi bảo vệ Ngụy Quân, kết quả bọn họ vẫn chưa ra tay thì Ngụy Quân đã tự mình tấn công ba con đại yêu đó, chỉ vì muốn để Lục Nguyên Hạo và Bạch Khuynh Tâm có một con đường sống.”
Chu Phân Phương nắm chặt tay: “Đúng là tác phong của Ngụy Quân, hắn nói hắn sẽ chết trước mặt người khác.”
Triệu Vân không tham gia vào cuộc tranh cãi của bọn họ mà vẫn đang tìm hiểu về cái pháp bảo không gian kia.
Đột nhiên đôi mắt Triệu Vân sáng lên, ra tay một cách quyết đoán.
Một ánh sáng lóe lên, sau đó thương ra như rồng.
“Tìm được rồi.”
Ánh sáng bạc rực rỡ chợt lướt qua.
Sau một khắc, ngân thương uy chấn thiên hạ lóe ra từng ánh lửa
Đó là sự va chạm của kim loại.
Lục Nguyên Hạo bị dọa sợ tới mức bật khóc khi bị cây giáo chĩa thẳng vào.
“Triệu Tướng quân, tại sao lại muốn giết ta?”
Triệu Vân: “…”
Những người khác: “…”
Tình thế đảo ngược quá nhanh, bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hồi tưởng lại một chút, sự việc vốn là thế này:
Triệu Vân tìm được không gian pháp bảo, nhất quyết muốn phá vỡ nó để giải cứu mọi người.
Ngay lúc Triệu Vân đang đâm thương tới thì bỗng nhiên pháp bảo không gian tự động tan vỡ, thân hình của Ngụy Quân và những người khác dần hiện ra.
Đúng lúc này thì cây giáo của Triệu Vân đâm vào người Lục Nguyên Hạo.
Điều đáng sợ nhất là những tia lửa bất chợt lóe lên.
Nhưng cơ thể của Lục Nguyên Hạo lại không hề hấn gì.
Ba con đại yêu đã hoàn toàn chết dưới chân Lục Nguyên Hạo.
Ngụy Quân chỉ tay vào Lục Nguyên Hạo, cả người mềm nhũn, giọng nói tràn đầy nghi hoặc: “Lục Nguyên Hạo, không phải ngươi nói ngươi chỉ am hiểu về phòng thủ thôi sao?”
Lục Nguyên Hạo gãi gãi đầu, nói với vẻ mặt vô tội: “Ta có đọc được một câu ở trong sách.”
“Câu gì?”
“Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.”
Giọng nói Ngụy Quân run rẩy: “Thế cho nên…”
Lục Nguyên Hạo thật thà cười cười: “Cho nên thứ mà ta tu luyện chủ yếu chính là cách phòng thủ tốt nhất.”
Mắt Ngụy Quân tối sầm lại, như bị sét đánh.
Ngụy Quân muốn giết người.
Hắn muốn giết cái tên tiểu mập mạp khờ khạo này.
Nhưng Ngụy Quân rất nhanh lại thay đổi chủ ý, bởi vì với thực lực hiện tại của hắn thì không giết được Lục Nguyên Hạo.
Đứng nói là hắn, ngay cả Tùy Duyên thương pháp của Triệu Tử Long cũng không thể phá vỡ phòng ngự của tên kia.
Tên này năm nay mới bao nhiêu tuổi?
Đến cùng là hắn tu luyện như thế nào?
Hắn sắp có được một phần vạn thiên phú của bản Thiên đế rồi nha.
Đám người trong kinh thành này là ăn phân lớn lên hay sao? Dạng người như thế mà lại bị xưng là "sỉ nhục Giám Sát Ti".
Ngụy Quân hận.
Tên Càn Đế kia đúng là đại phế vật, cho lão tử một tên vệ sĩ mạnh như vậy.
Một chiêu.
Chỉ duy nhất một chiêu.